Đột nhiên, cửa bật mở, An Dĩ Phong lo lắng xông vào.
“Tiểu Thuần?” Hắn ngồi xuống bên người cô, run rẩy cầm lấy bàn tay cô rướm máu.
“Anh lại làm tổn thương em sao?” Giọng nói hắn ngai ngái như khóc, gắt gao ôm lấy vai cô, đem cô tựa vào lòng mình.
Cô đẩy hắn ra, đánh hắn, một lần lại một lần đầy nước mắt đau xót: “Anh rốt cuộc có yêu tôi hay không? Đối với anh tôi là cái gì?!”
“Có yêu!” Hắn để mặc cô đánh, ánh mắt vẫn xót xa, “Em là người phụ nữ duy nhất cả đời anh yêu!”
“Vậy vì sao anh không đến tìm tôi?”
“Em có gia đình hạnh phúc, có người đàn ông che chở cho mình, có đứa nhỏ để yêu thương, anh không nghĩ ... Không nghĩ tới em còn nhớ rõ lời hẹn mười năm đó!”
“Anh!” Cô tức giận bạt tai hắn một cái, mảnh thủy tinh găm trong lòng bàn tay cô quệt qua hắn để lại một vệt máu. Nhưng hắn không thấy một chút đau đớn, chỉ có áy náy không ngừng.
“Anh ...” ngược lại, cô lại cảm thấy vì hắn mà đau lòng, đau đớn cùng hận thù làm cho ngực cô như muốn nổ tung, “Vậy bây giờ tại sao anh lại đến!?”
“Anh đến không phải vì muốn cứu vãn điều gì, cũng không muốn quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của em, anh đơn giản chỉ muốn cùng em sống trong một thành phố ...”
“Đi đi! Tôi ngay cả sống dưới một bầu trời với anh cũng không muốn!”
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Hắn kéo cô, muốn đưa cô đi băng bó miệng vết thương, lại bị cô căm phẫn đẩy ra.
“Hãy đi quan tâm đến người phụ nữ của anh! Tôi không cần! Tự tôi có thể đi!”
Cô giãy ra khỏi hắn, đứng lên, lại không nhịn được cầm một bó hồng ném vào mặt hắn.
“Loại đàn ông như anh tại sao không chết? Hai tháng mới bị ám sát một lần? Mỗi ngày một lượt tôi còn cảm thấy ít!!!”
***
Mang theo tuyệt vọng về nhà, cảnh đầu tiên đập vào mắt An Dĩ Phong là đôi vợ chồng ngồi trên ghế sôfa kia.
Hòa hợp đến không thể hòa hợp hơn.
Hàn Trạc Thần ôm Thiên Thiên vừa dựa vào sôfa vừa đọc báo, tay chỉ trỏ trên mặt báo, bên cười bên xem ... Sau đó, Hàn Trạc Thần ghé vào tai Thiên Thiên nói mấy câu, cô cười đến mặt đỏ tai hồng, không ngừng lắc đầu, hắn lại tiếp tục thì thầm vài câu, cô đỏ mặt bịt tai né tránh, đem cánh tay mảnh khảnh đẩy ngực hắn ra.
An Dĩ Phong còn nghĩ hai người này đọc văn hóa phẩm đồi trụy, vừa đến gần nhìn, thấy tờ nhật báo, suýt thổ huyết!
An Dĩ Phong ngồi trên sôfa, muốn tìm cốc nước tránh khát, lại thấy cặp cốc tình nhân, một café, một ly sữa đậu nành, một đen một trắng, rõ ràng là hai vợ chồng mỗi người một ly.
Cũng không biết vì sao, thứ phụ nữ có thai không nên uống như café, trên miệng cốc lại có dấu son môi hồng nhạt, miệng chén sữa đậu nành kia lại không thấy có ...
Hắn phân tích tình hình xong, buồn nôn một trận.
Mẹ kiếp, thật có thú!
Hàn Trạc Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, lại lướt qua vết thương trên mặt, bưng chén café, “Trở về nhanh như vậy sao?”
“Vô nghĩa!” hắn lười biếng trả lời trong tình trạng kiệt sức.
“Ôn chuyện cũ cũng hao tốn thể lực như vậy?”
An Dĩ Phong trừng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, lại liếc liếc nhìn dấu son môi trên chén café hắn đang cầm: “Tư tưởng có thể thuần khiết chút được không?”
“Xin lỗi! Tôi đã quên, quan hệ của hai người là bạn bè thuần khiết, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.”
“......”
Thiên Thiên cười đứng dậy, lấy bia từ tủ lạnh đặt trước mặt hắn nói: “Phụ nữ khi yêu khẩu thị tâm phi, càng đối với người đàn ông mình yêu, càng luôn miệng phủ nhận!”
“Anh biết ... Cô ấy có nỗi khổ riêng!” Hắn mở bia, dốc thẳng uống, màu vàng đạm chảy qua vết thương trên mặt, đau xót.
Lạnh lẽo cùng đau đớn cũng không hòa tan được bực dọc trong lòng, ngược lại càng thêm áy náy. Hắn tức giận nện chai bia lên bàn, bọt nước bắn ra.Áp lực của cô, mâu thuẫn của cô, đau khổ của cô – hắn biết!
Nhưng cái gì hắn cũng không thể làm được!!!
Những gì có thể làm hắn đều đã làm. Hắn tôn trọng quyết định của cô, nhưng nhưng từng câu từng lời cự tuyệt của cô đều làm hắn quyến luyến không tài nào dứt bỏ được.
Cô nói: “Loại đàn ông như anh tại sao không chết? Hai tháng mới bị ám sát một lần? Mỗi ngày một lượt tôi còn cảm thấy ít!!!”
Đúng vậy, tại sao hắn không chết! Chết rồi sẽ không để cô phải lưu luyến, phải mâu thuẫn!
An Dĩ Phong đau không nói nên lời, Hàn Trạc Thần lại đàm đạm tiếp tục: “Ngày xưa ở trước mặt tôi tự xưng là cao thủ tình trường, am hiểu phụ nữ cùng tán tỉnh. Theo tôi thấy, cậu, mẹ kiếp, chỉ là một thằng vô dụng!”
“Cô ấy là vợ người khác. Nếu cô ấy chưa lập gia đình, mẹ nó, em một giờ có thể đánh gục!”
Hàn Trạc Thần uống ngụm café, hà một hơi: “Thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn ...”
An Dĩ Phong khẽ cắn môi, nhìn vết tụ máu trên mặt hắn còn chưa tiêu, áp chế lại ý muốn cho hắn một đấm: “Đúng! Em yêu cô ấy, em muốn cưới cô ấy, muốn đến phát điên! Cô ấy không chịu, em có thể làm thế nào? Chẳng nhẽ ...”
“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần dịu dàng nói, “Em giúp anh hẹn cô ta, nói anh muốn cùng cô ta nói chuyện!”
“Được!”
Thiên Thiên đi gọi điện thoại, An Dĩ Phong nhíu mày hỏi: “Anh muốn nói gì với cô ấy?”
“Rất đơn giản! Chỉ một câu: Nếu cô không ly hôn, tôi sẽ giết chồng cô!”
An Dĩ Phong cố chịu cơn đau đầu: “Em thấy anh vẫn là nên giết em đi!”
“Ý kiến hay!” Hàn Trạc Thần cười gật đầu: “Một lúc sau tôi sẽ nói cho cô ta: “”Nếu cô không ly hôn, tôi sẽ đem An Dĩ Phong ném xuống biển cho khuất mắt!”
“Được! Nếu cô ấy không chịu ly hôn, không làm phiền anh, em tự mình nhảy xuống!”
Đang nói, Thiên Thiên cúp điện thoại trở về.
“Hẹn rồi sao?”
“Được rồi, năm giờ tối, quán café của chị ấy.” Thiên Thiên ngồi lên ghế, khó hiểu hỏi Hàn Trạc Thần: “Anh không quen chị ấy sao? Em còn tưởng hai người biết nhau.”
“Biết, gặp qua vài lần.”
“Vậy tại sao nghe xong tên của anh, chị ấy hỏi lại hai lần?”
“Phải không? Em nói thế nào?”
“Em nói: Chị rảnh không? Chồng em muốn hẹn chị nói chuyện, hai người đã biết nhau rồi, anh ấy là Hàn Trạc Thần. Chị ấy giống như bị giật mình, bảo em lặp lại lần nữa. Em nói lại, chị ấy im lặng một lúc lâu mới hỏi: Chồng em thật sự là Hàn Trạc Thần? Giọng chị ấy giống như không thể tin được.”
“A!” Hắn cười, ôm Thiên Thiên lên đầu gối, vòng tay qua thắt lưng cô: “Có thể cô ta cho rằng anh không có khả năng lấy vợ!”
“Hả? Xem ra em phải điều tra một chút, xem anh trước kia rốt cuộc phong lưu tới trình độ nào!”
Hàn Trạc Thần lập tức nói sang chuyện khác. “Anh hơi đói bụng, tại sao cơm trưa còn chưa có?”
“Không nói thì quên đi, buổi tối em đến hỏi Chris!” Thiên Thiên nói xong, xoay người đi vào phòng bếp, xem người giúp việc đã nấu xong cơm hay chưa.
Hàn Trạc Thần đá một cước hướng An Dĩ Phong: “Mẹ kiếp, tôi hiện tại đã muốn đem cậu dìm xuống biển!”
***
Tuy rằng hẹn năm giờ, nhưng chưa đến bốn giờ ba người bọn họ đã chờ trong quán.
Nguyên nhân là, An Dĩ Phong ngắm vuốt đồng hồ cả một buổi chiều, Thiên Thiên lương thiện nhìn không chịu được đề nghị đi đến ngồi sớm một lát.
Cô vừa nói xong, An Dĩ Phong lập tức đồng ý, lập cập đi giầy mặc quần áo.
Trời chạng vạng, ánh nắng le lói, quán café màu đen đột nhiên trở nên ảm đạm.
Cửa sổ nơi sát đất đã không còn ánh nắng chiếu vào, trên vách tường màu đen xen màu đỏ có ánh đèn huỳnh quang tỏa ra màu vàng mờ mịt.
An Dĩ Phong nhìn kĩ, thì ra trên vách tường có rất nhiều dòng chữ phát quang: waiting!
Là tên quán.
Chữ viết kia dường như dùng bút dạ viết lên, nhìn qua là từ tay một người, có tinh tế cẩn thận, có viết nhanh viết ngoáy, có chữ còn viết một nửa ...
“Waiting.” An Dĩ Phong nhìn chữ viết nói: “Chờ đợi! Vì sao lại là tên này ...”
Hàn Trạc Thần thản nhiên nhìn hắn: “Chờ đợi không thay đổi.”
“Chờ đợi không thay đổi, anh khẳng định sao?”
“Đoán !”
Chờ đợi không thay đổi ....
Tay hắn nhẹ nhàng chạm đến dòng chữ. Không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, trên nền tường màu đen, dòng chữ sáng lên như cầu vồng trong đêm tối ...
Trước mắt hắn chợt trở nên mông lung, như nhìn thấy Tư Đồ Thuần ở chỗ này, từng chữ từng chữ nắn nót viết, vừa viết vừa nói: “An Dĩ Phong, em đang đợi anh, luôn luôn đợi, không bao giờ thay đổi ...”
Lòng hắn run lên.
Lúc này, con trai Tư Đồ Thuần đẩy cửa tiến vào, thấy Thiên Thiên, lễ phép chạy đến chào hỏi.
“Anthony? Tan học rồi?” Thiên Thiên cười hỏi.
“Vâng! Mẹ con không ở đây sao?” Lúc thằng bé nói chuyện, ánh mắt không tự giác chuyển đến trên người An Dĩ Phong.
Không biết có phải bởi khuôn mặt kia có nét hao hao giống Tư Đồ Thuần hay không mà hắn cảm thấy có vài phần thân thiết, khẽ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Mẹ con sắp tới, qua đây ngồi!”
“Vâng!” Thằng bé một chút cũng không do dự, chạy đến ngồi xuống, còn ghé lại tai hắn, thì thầm hỏi: “Chú là An Dĩ Phong sao?”
“Hả?” Hắn nhìn bốn phía, hỏi lại: “Con biết chú sao?”
“Hồi nhỏ còn học trong nước, bọn con trai chúng con đều thần tượng chú, bọn con thấy chú cực kì lạnh lùng, cực kì nam tính!”
An Dĩ Phong cười vỗ vai thằng bé: “Không thể tưởng tượng được chú còn có Fan.”
Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên đọc tạp chí, đầu cũng chưa ngẩng, hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả mầm non đất nước cũng tàn phá, nghiệp chướng!”
Thiên Thiên cười nhìn Hàn Trạc Thần, vui vẻ nói với hắn: “Lúc em học cấp hai, rất nhiều nữ sinh trong ban đều coi anh là người tình trong mộng! Có một cô bạn ngồi cùng bàn em, chỉ cần nhắc đến anh là hận không thể đem thân báo đáp! Còn có một nữ sinh nhìn thấy anh trên tạp chí, ngắm suốt một tiết học, cho đến khi bị cô giáo tịch thu. Cô giáo cầm ảnh, lắc đầu nói: “A, thật đúng là con gái ....!”
“Thật không?” Hàn Trạc Thần quay mặt cười, “Vậy lúc đó em thế nào?”
“Đương nhiên làm bộ không biết anh ...” Thiên Thiên uống ngụm nước, cố gắng nhớ lại: “Còn tốt bụng nói với cô bạn ngồi cùng bàn: ‘Hắn là tên ác ma, tôi thực sự hoài nghi mắt thưởng thức của cậu, quan niệm tình yêu của cậu xem ra rất biến thái.’ Em còn nói, ‘Cho dù đàn ông trên đời này chết hết, tôi cũng không yêu hắn ... Nếu hắn yêu tôi, tôi tình nguyện ...”
Cô ngẩng mắt, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Anh sẽ không để ý chứ?”
“Không sao, tiếp tục đi.”
Giọng cô nhỏ lại: “Tôi tình nguyện chết cũng không chịu ...”
An Dĩ Phong không nể tình cười to, Hàn Trạc Thần nhợt nhạt nhếch môi, nụ cười “dịu dàng” một cách nguy hiểm ...
Anthony đối với vấn đề rắc rối này mơ mơ tỉnh tỉnh, toàn bộ chú ý vẫn tập trung trên người An Dĩ Phong, nó lắc lắc tay áo An Dĩ Phong hỏi nhỏ: “Vì sao rất nhiều người nói chú đã chết?”
“Bọn họ đoán.”
“Vậy sao? Lúc trước có một người bạn mẹ con bảo chú đã chết, con còn đau khổ, nhưng mẹ nói với con chú không chết, con còn tưởng mẹ an ủi mình, thì ra là thật!”
“Thật sao? Sao mẹ con lại biết chú không chết?”
“Mẹ con nói: An Dĩ Phong sẽ không chết, lại càng không tự sát. Trên đời này không có gì là anh ta không đối mặt được, cũng không có gì làm anh ta cười không nổi!”
An Dĩ Phong chết lặng đi, ngay cả Hàn Trạc Thần ngồi đối diện đều tập trung nhìn Anthony, ánh mắt thâm thúy.
Anthony lại lắc cánh tay An Dĩ Phong, thành thật nói: “Con có thể hỏi chú vài câu không?”
An Dĩ Phong ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Hỏi đi.”
“Con nghe nói chú một mình có thể đánh lại hai mươi người, có phải không?”
“Đó là chú bị hai mươi người đuổi giết, không đánh cũng phải đánh!”
“Chú thật lợi hại!” Anthony mắt sáng lên khâm phục. Ánh mắt chớp chớp vài cái, lại hỏi: “Con nghe nói chú đổi phụ nữ còn nhanh hơn nháy mắt? Chú có thể nhìn rõ các cô ấy thế nào sao?”
“A!?”
Vấn đề này thực sự có điểm đáng suy nghĩ, “Ai nói cho con, mẹ con?”
“Không phải, là con nghe bạn nói. Thật sao?”
Hắn nhìn ánh mắt trịnh trọng nghiêm túc của Anthony, tự hỏi một chút rồi trả lời: “Chú không cần nhìn rõ, dù sao các cô ấy có thể nhìn rõ chú là được rồi.”
“Mẹ con cũng nói như vậy! Mẹ nói bởi vì chú nhìn phụ nữ chưa bao giờ dùng mắt.”
An Dĩ Phong nghe thấy Hàn Trạc Thần cười ra tiếng, day day trán, “Mẹ con thường xuyên nói đến chú sao?”
“Vâng! Mỗi lần con nhắc tới chú, mẹ đều nói rất nhiều chuyện, mẹ nói chú là người rất giỏi, là đàn ông thực sự, có lý tưởng, có trách nhiệm, còn rất nguyên tắc ...”
“Gì nữa ?’
Anthony nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi, “Còn rất nhiều, con nhớ không nổi. Dù sao mẹ nói về chú với con, số lần so với ba còn nhiều hơn.”
An Dĩ Phong vốn đang cao hứng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, buồn bực cầm ly rượu.
“Con cũng uống một chén.” Anthony cầm ly, không chần chờ vươn đến.
“Con uống rượu?” An Dĩ Phong nhìn thằng bé, lại nhìn về phía Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên: “Thằng bé này không phải bình thường nha!”
“Ông ngoại con không có việc gì thường tìm con uống rượu, ông còn nói con có tửu lượng tốt là được di truyền từ ông.” Anthony uống một hớp lớn, tự hào nói: “Mẹ nói trộm cho con biết, con là di truyền từ ba, ba con ngàn chén không say, làm người tốt, uống rượu cũng tốt!”
Khi Anthony nhắc tới ba mình, ánh mắt trong suốt sáng lên sùng bái.
An Dĩ Phong nâng ly rượu một hơi uống cạn, rượu đi vào, thật cay đắng! Hắn miễn cưỡng cười cười, hỏi: “Anthony, ba con có phải rất thương con hay không?”
“Đương nhiên! Ba con là tốt nhất! A! Đúng rồi ...” Thằng bé bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng ôm lấy túi sách, “Hôm nay là tuần thứ ba, ba con sẽ viết thư cho con, ba nhất định sẽ cho con mua giầy chơi bóng!”
“Con đi trước, con chào chú, con chào cô.”
Thấy Anthony vui vẻ chạy đi, An Dĩ Phong rốt cuộc cười không nổi. Một phong thư cũng khiến thằng bé mừng như vậy, nó chắc hẳn rất thương ba mình. Nếu biết được ba mẹ chia tay, sẽ hận hắn đến thế nào ...
Nhưng, hắn quên rằng, nếu ba ngay ở bên cạnh, tại sao lại mỗi tuần thứ ba đều gửi một bức thư ...
An Dĩ Phong vĩnh viễn không nghĩ được, lần đầu tiên Anthony hỏi: “Vì sao con không có ba?” Tư Đồ Thuần đã ôm lấy nó nói: “Con có, ba con là người ba tốt nhất trên thế giới này. Nhưng ba bận nhiều việc, bận theo đuổi lý tưởng của mình ... Ba bảo mẹ cho ba thời gian mười năm, để ba làm những chuyện mình muốn làm. Con tin mẹ, mẹ sẽ không lừa con, đợi đến khi con chín tuổi, mẹ đưa con đi tìm ba!”
Sau đó, cô mỗi tuần đều viết một bức thư cho Anthony, thay An Dĩ Phong quan tâm mọi chuyện của nó, cổ vũ nó trưởng thành, không quên thường xuyên hỏi nó muốn gì ....
Ở trong lòng Anthony, nó có một người ba tốt nhất. Ba nó vĩnh viên đều dịu dàng quan tâm, cũng không bao giờ quở trách nó. Cho dù nó thích bất cứ thứ gì, chỉ cần vừa nói, ba sẽ mua cho. Có đôi khi, có thứ rất đắt, mẹ không mua cho nó, nó liền viết thư cho ba, ba cũng không làm cho nó phải thất vọng.
Có một lần, nó bởi vì đánh nhau bị mẹ mắng, buổi tối hôm đó nó viết thư cho ba, nó tủi thân, bởi bạn bè bảo nó không có ba, bảo nó là con hoang! Vì vậy nó mới ra tay ...
Ngày hôm sau mẹ liền giải thích với nó, ôm nó nói: “Mẹ sai rồi, ba gọi điện thoại cho mẹ, nói mẹ không nên mắng con, nói con là đứa bé ngoan nhất, hiểu biết nhất!”
Chín tuổi, nó trong lòng chờ mong theo mẹ đến Australia này, lại không thấy ba đâu.
Nó tức giận, ở trong phòng khóc một buổi tối, không chịu ăn gì, ngày hôm sau nhận được thư viết: “Tiểu An yêu quý, xin lỗi! Ba lại làm con thất vọng rồi! Ba rất yêu con, cũng rất nhớ con ... Nhưng ba còn việc rất quan trọng phải làm, không đến được ... Con chờ ba, ba nhất định quay trở về! Nhớ kỹ, là đàn ông, không được khóc!”