Chương
“Chuyện này không dễ giải quyết đâu”.
Sắc mặt Tiêu Tây Phong trở nên nghiêm nghị, chìm vào suy tư.
Thực ra Tiêu Thị phát triển đến bây giờ đã bước vào thời kỳ chững lại. Bọn họ lập dự án tòa nhà dược phẩm cũng là bởi cạnh tranh trong giới quá khốc liệt, không thể sống nhờ vào hình thức buôn bán trực tiếp như trước nữa.
Không phải lão ta chưa từng nghĩ tới việc bán đứt công ty luôn, chỉ có điều tương lai phát triển ngành y dược rất rộng mở. Lão ta không nỡ bán đi, mà cho dù có bán đi thì cũng sợ bị hạ giá xuống %.
Không thể bán đi được, cho dù có bán cũng phải thu về thật nhiều tiền.
Nghĩ vậy, lão ta chợt nảy ra một ý tưởng.
“Con bảo với cậu ta, mình ra giá tám mươi tỷ. Nếu cậu ta đồng ý thì cứ bán đi”.
Lão ta tin chắc đối phương sẽ không mua với cái giá đó. Cho dù đối phương bị dọa sợ chạy mất dép cũng sẽ không làm loạn lên.
Dù sao người có thể khiến người nhà họ Tào e ngại cũng không phải người mà bọn họ có thể chọc vào.
Có lời bố dạy bảo, Tiêu Thiên Bảo lập tức biết bản thân nên làm như thế nào.
Ông ta cúp máy, lúng túng nói với Trần Thiên Hạo.
“Tiêu Thị chúng tôi vốn là doanh nghiệp tư nhân, cho nên cũng có quyền tự định giá. Bố tôi nói nếu cậu muốn mua lại thì phải đồng ý với mức giá một trăm tỷ”.
“Toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu sẽ thuộc về cậu”.
Ông ta cắn răng nói.
“Được, tôi đồng ý”.
Trần Thiên Hạo sảng khoái đáp.
“Ông sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ liên quan đến tài sản của công ty, rồi thảo sẵn hợp đồng ý. Chúng ta ký luôn bây giờ”.
“Cậu… cậu đồng ý sao?”
Tiêu Thiên Bảo giật cả mình.
Một trăm tỷ? Đồng ý luôn sao? Không hợp lẽ thường chút nào.
“Ừ, không lẽ còn có vấn đề gì sao? Không thì tăng thêm mười tỷ nữa”.
Anh khó hiểu hỏi.
“Tôi nói rồi, tiền không phải vấn đề, tôi không có thời gian câu giờ ở đây đâu”.
“Lại, tăng thêm mười tỷ nữa sao?”
Tiêu Thiên Bảo hốt hoảng hỏi.
“Có giàu đến mấy cũng không thể tiêu như vậy được đâu…”
Ông ta không dám tin vào tai mình, khẽ lẩm bẩm.
“Nếu chúng ta đã thống nhất được về giá cả thì có phải nên cho tôi xem tình hình tài sản của cậu trước không?”
“Đương nhiên là được, gọi thư ký của ông tới đi”.
Thư ký đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc tới mức hai chân sắp nhũn ra.
Anh ta run rẩy khẽ đẩy gọng kính, dè dặt đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, khàn giọng hỏi.
“Anh, anh Trần muốn tôi làm gì ạ?”
Anh đưa cho anh ta điện thoại của mình.
“Cậu mở tài khoản ngân hàng của tôi ra cho sếp Tiêu của cậu xem tôi có đủ tiền mua lại công ty của các cậu không?”
“Cái… cái này cũng cần tôi làm sao?”, thư ký khó tin hỏi ngược lại.
“Tôi không biết dùng loại điện thoại này cho lắm”.
“Đến cả điện thoại cũng không biết dùng ư?”
Hai chủ tớ ngơ ngác nhìn anh như đang nhìn một thằng ngốc, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó.
Thư ký run rẩy nhận lấy điện thoại, mở app chuyển khoản online ra xem thử.
…
“Cạch!”
Anh ta run tay vô tình làm rơi điện thoại xuống đất.