Chương
Trần Thiên Hạo cũng hiểu, muốn thằng bé chịu đón nhận điều này cũng cần một quá trình.
“Cái gì nên nói bố đều nói cả rồi. Mười ba, con phải nhớ ngoan ngoãn sống cùng với chị Cẩm Lâm”.
“Nhất định không thể chọc giận cô ấy”.
Anh nghiêm túc dặn dò.
Nhóc gật đầu đáp lại.
Ngày hôm đó.
Tiền Cẩm Lâm đi mua thức ăn về, tự tay xuống bếp nấu một bàn đồ ăn phong phú cho Trần Thiên Hạo và nhóc .
Trên bàn cơm.
Cô ta không ngừng gắp thức ăn vào bát của hai bố con.
Cho dù tình cảm của cô ta với hai người họ vẫn còn chút xa cách.
Tuy nhiên, có thể cùng nhau ăn cơm như một gia đình bình thường này đã khiến cô ta hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi ra khỏi biệt thự.
Trần Thiên Hạo đi tìm Hoa Nhụy, nhờ cô ta tìm hộ một trường học ở gần đó.
Cô ta kích động ngồi lên xe của anh, lòng thầm vui sướng.
Bạch Hổ lái xe.
Đây là lần đầu tiên cô ta được ngồi lên chiếc xe có giá trị hơn mười triệu này. Cô ta ngồi ở ghế sau, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Cô ta lấy can đảm nhìn thoáng qua Trần Thiên Hạo ngồi bên cạnh, căng thẳng cất giọng nói.
“Nếu anh Trần không ngại thì cứ để con của anh học tại trường trong thôn tôi được không?”
Nghe thấy vậy, anh cười nhạt một tiếng.
“Ừ, đi xem thử đi”.
Chiếc xe lao vun vút trên đường. Bầu không khí trong xe rất yên ắng.
Hoa Nhụy mới ngồi cạnh người đàn ông này đã thấy tim đập thình thịch, còn cảm thấy ngại ngùng như một cô gái mới lớn.
Trong không gian chật chội và cảm giác khô nóng dâng trào toàn thân, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng lên.
“Anh Trần, tôi thật sự rất biết ơn anh vì chuyện ở phòng kinh doanh”.
“Không có gì, chuyện tôi nên làm thôi”.
Trần Thiên Hạo lịch sự đáp lại một tiếng.
Cuộc nói chuyện lại đi vào ngõ cụt.
Hoa Nhụy vẫn luôn muốn tìm đề tài để bắt chuyện với anh, thế nhưng cảm giác tự ti bẩm sinh lại khiến cô ta không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã tới một cái thôn cách Long Phượng Gia Viên không xa.
Những năm gần đây, quốc gia đang đẩy mạnh phát triển nông thôn mới, xây dựng cơ sở hạ tầng.
Nông thôn ngày nay đã khác xưa rất nhiều. Hai bên đường sạch tinh tươm là những dãy nhà hai tầng san sát nhau.
Tầng một là các cửa hàng bán đủ loại đồ gia dụng thường ngày.
Giúp người dân trong thôn không cần phải đi vào tận thành phố xa xôi để mua sắm nữa.
Thôn Thắng Lợi!
“Nông thôn bây giờ phát triển nhanh thật đấy”.