Lệ Tước Phong lái xe trở về biệt thự thì trời đã tối đen rồi.
Ngồi ở trong xe, Lệ Tước Phong giật giật cánh tay trái, hắn vừa khẽ động giơ lên bình thường cũng không thể khắc chế lực đạo của mình, cánh tay trái đã bị thương, bây giờ lại bị thương......
Bị Cố Tiểu Ngải nhìn thấy lại dài dòng.
Mở cửa xe đi xuống, Lệ Tước Phong đẩy cửa ra, ngay cả nhóm người giúp việc cũng đã ngủ, trong biệt thự đèn vẫn sáng.
Con mắt Lệ Tước Phong trầm xuống, không có đổi dép lê, bước chân trầm ổn đi vào.
Trên sô pha trong đại sảnh to như vậy, Cố Tiểu Ngải ngồi lẳng lặng, trong lòng ôm gối ôm, đầu hơi cúi thấp.
Lệ Tước Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
Cô thỉnh thoảng ngáp dài, rõ ràng đã rất muốn ngủ, Cố Tiểu Ngải lại cố gắng xoa ánh mắt không để cho mình ngủ.
Như là cảm giác được hắn, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, một đôi mắt phiếm hồng, mặt thanh tú lại không biểu hiện ra nhiều biểu tình, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Hai người một người đứng một người ngồi chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, không ai thu hồi tầm mắt.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong rống to lên, "Cô có lầm hay không?! Bây giờ mấy giờ rồi, còn chưa đi ngủ?!"
Bây giờ mà cô ấy còn không đi nghỉ ngơi?!
Cô muốn làm cho HEV đi toàn cơ thể trước thời hạn?! Làm cho bệnh đến trước thời hạn?! Bây giờ cô không giống như người bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống......
"......"
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm hắn thịnh nộ, đau lòng gần như hít thở không thông.
Hắn cả đêm chưa có trở về, cô vẫn ngồi chờ chỗ này, rốt cục đợi được hắn trở về, câu đầu tiên hắn mở miệng...... lại là lớn tiếng rống cô.
"Còn không đi ngủ đi?!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong lòng lửa giận khó kiềm chế.
Cô căn bản không biết quý trọng chính mình.
Hắn còn chưa tìm được thuốc giải độc, cô không thể ngã xuống nhanh như vậy được, tuyệt đối không được.
Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào bộ dáng của hắn, rất muốn hỏi một câu, không phải anh đã phiền chán cô rồi hay không?
Lời nói đến bên miệng, nhưng Cố Tiểu Ngải không có dũng khí, bên môi khó khăn kéo ra một chút tươi cười, "Anh đói không? Tôi đi xuống dưới nấu mỳ cho anh ăn."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền đi đến phòng bếp, cổ tay bị Lệ Tước Phong nắm lấy, ánh mắt Cố Tiểu Ngải chua xót, có chút cứng rắn bỏ tay hắn ra, tiếp tục đi vào trong.
Lệ Tước Phong đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô rời đi, tay dừng giữa không trung nắm chặt thành quyền.
Mẹ kiếp.
Có phải hắn rất hung dữ đối với cô hay không!
Mấy ngày này, hắn đối với kẻ thù có phần hơi tàn nhẫn...... về đến nhà vẫn chưa buông được.
Cố Tiểu Ngải đứng trong phòng bếp nấu nước sôi rót vào tô mỳ, cắt rau cải bỏ vào, nấu một bát lớn đem đến bên bàn ăn, hơi nóng bao phủ......
"Ăn đi." Giọng nói Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, đem đôi đũa cùng thìa đặt kế bên tay hắn.
"Trễ như vậy cô không ngủ chỉ là muốn nấu mỳ cho tôi ăn sao?" Giọng nói Lệ Tước Phong khàn khàn hỏi.
"Không phải."
Lệ Tước Phong ngước mắt nhìn về phía mặt của cô.
Cố Tiểu Ngải nhìn thẳng vào hắn, trực tiếp nói, "Tôi muốn biết anh đi đâu."
Cô muốn biết cả ngày không thấy bóng dáng của hắn, không nghe điện thoại rốt cục là đi đâu...... trước kia, hắn không phải như thế, lúc trước hắn hận không thể hai mươi tư giờ đều cùng cô dính chung một chỗ, nhưng mấy ngày nay...... Hắn đột nhiên thay đổi thành một người khác......
"Nói chuyện đi."
Gần đây, tất cả những lý do cùng cách nói của Lệ Tước Phong, cô ngay cả hỏi đều hỏi thật sự giống như ngu ngốc......
"Ngồi xuống."
Lệ Tước Phong siết cô đem cô ngồi trên hai đầu gối, cầm lấy chiếc đũa nếm thử một miếng lông mày liền chau lại.
Cái cô này lại quên bỏ muối......
"Làm sao vậy, ăn không được sao?" Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng ngực của hắn nhìn thấy hắn chau mày......
Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào hắn, mặt của hắn rõ ràng gần ngay trước mắt, cô thậm chí còn ngồi ở trong ngực của hắn, cũng không biết nói vì sao, cô lại cảm thấy hắn cách cô rất xa.
Cô đối với hắn càng ngày càng hoàn toàn không biết gì cả......
Lệ Tước Phong gắp một đũa đưa đến bên miệng cô, Cố Tiểu Ngải cắn một cái, lông mày cũng nhăn lại, từ trong lòng ngực của hắn nhảy xuống nói, "Tôi đi lấy muối."
Dưới chân vừa đứng vững, Lệ Tước Phong liền đem cô kéo trở về, "Không cần."
"Tôi không bỏ muối."
Trong mỳ không bỏ muối làm sao ăn?
Lệ Tước Phong dùng một tay ôm vào bên hông cô, một tay cầm đôi đũa ăn mỳ, ăn có chút như hắn thật sự đói bụng.
Ở căn cứ với một đám kia đánh kẻ thù tàn nhẫn, hắn căn bản không có khẩu vị ăn cơm.
Rất nhanh, một tô mì không có hương vị gì liền bị Lệ Tước Phong ăn sạch, ngay cả nước canh đều không chừa.
Cố Tiểu Ngải giật mình ngạc nhiên, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, như vậy cũng có thể ăn hết tô mì?
Cố Tiểu Ngải rút khăn giấy đưa cho hắn, Lệ Tước Phong định tiếp nhận, Cố Tiểu Ngải đã cầm lấy khăn tay lau cẩn thận ở bên môi hắn.
"Làm sao vậy?" Lệ Tước Phong nhận thấy được khác thường của cô.
Nửa đêm không ngủ chờ hắn trở về, nấu bát mỳ ngay cả muối cũng không bỏ...... cái cô này bị làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng ngực của hắn, vươn hai tay vịn vai hắn, tựa mặt vào vai hắn, "Lệ Tước Phong, tôi rất nhớ anh."
......
Ngực Lệ Tước Phong đập mạnh một cái.
Đưa tay ôm sát lấy cô, Lệ Tước Phong cúi đầu hôn lên trán của cô, "Tôi ôm cô đi ngủ."
"Hôm nay, anh lại phải làm việc sao?" Cố Tiểu Ngải tựa vào trên vai hắn hỏi.
Lệ Tước Phong ôm cô, ngừng một chút nói, "Ừ."
"......"
Cố Tiểu Ngải thất vọng nhắm mắt lại, hắn lại muốn đi vào thư phòng chơi game, bạn thân nói cô chỉ cần thử một chút, sẽ phát hiện Lệ Tước Phong không quan tâm cô......
Nhưng hết lần này đến lần khác cố tình hắn cái gì cũng đều không có phát hiện, vẫn như cũ.
Lệ Tước Phong cố hết sức ôm cô đứng lên, giọng Cố Tiểu Ngải vang lên, "Tôi muốn xem phim."
"Đã khuya lắm rồi, nếu còn không ngủ thì trời sẽ sáng." Lệ Tước Phong cúi đầu liếc cô trong ngực.
Cô sao vậy, trước đây cô chưa bao giờ dính hắn như vậy......
"Tôi muốn xem phim." Cố Tiểu Ngải vẫn kiên trì.
"......"
Giọng nói của cô nghe qua rất yếu ớt, như là cầu xin hắn.
Lệ Tước Phong đau lòng lại hôn trên trán cô một cái, ôm cô đến phòng chiếu phim xem phim.
《 Loạn thế giai nhân 》là một bộ phim rất cũ, Cố Tiểu Ngải xem bộ phim này không có nguyên nhân gì khác, đơn giản là bộ phim này rất dài rất dài......
Cô có thể ở bên cạnh Lệ Tước Phong lâu một chút.
Cho dù cái gì cũng không nói, chỉ là cùng nhau ngồi lâu một chút cũng tốt......
Thoải mái ngồi trên sô pha, Cố Tiểu Ngải tựa vào lồng ngực Lệ Tước Phong, tay hắn ôm cô, rõ ràng cùng lúc trước không có gì khác, cũng thân mật như thế, cũng ôm nhau như thế......
Nhưng sâu xa lại giống như có cái gì trở nên khác biệt.
Trong phòng chiếu phim thật tối, chỉ còn lại có ánh sáng từ bộ phim chiếu lên hai người.
Bình thường vào lúc này, Lệ Tước Phong nhất định sẽ tìm cơ hội giở trò với cô, bây giờ chỉ ôm cô, ngay cả nửa điểm động tác xấu đều không có......
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng xem bộ phim, nữ nhân vật chính té ngựa đã chết, nước mắt chảy qua hai gò má của Cố Tiểu Ngải......
Bộ phim này cô đã xem qua rất nhiều lần, mỗi lần vừa nhìn thấy đoạn này cô đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, lại không có một lần giống như bây giờ khóc lên......
Cô căn bản không có xem phim, trong đầu cô nghĩ về cô và Lệ Tước Phong rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, rốt cuộc khi nào thì mới có thể tốt một chút......
Cô không muốn buông tay, cũng không muốn chấm dứt.
......
Lệ Tước Phong ôm cô, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên tay hắn, làm cho ngực hắn gần như hít thở không thông.
Cô khóc.
Trong phim nữ nhân vật té ngựa đã chết, quan hệ của nam chính và nữ chính gần như rạn nứt.
Nội dung vở kịch này......
Lệ Tước Phong đưa tay tắt bộ phim, không muốn để cô tiếp tục xem nữa.
Phòng chiếu phim chỉ còn lại một mảnh tối đen.
"Không xem nữa, tôi ôm cô đi ngủ." Lệ Tước Phong nói, cô ở trong lòng hắn lắc đầu, Lệ Tước Phong nhíu mi, "Cố Tiểu Ngải, cô làm sao vậy?"