Editor: Anne
Khi Hoa Bán Sơ rời khỏi quán Internet, trời đã tối, cậu không đi đến chỗ nào khác mà đi thẳng về tiểu khu Tú Mộc.
Tiểu khu Tú Mộc rất có đánh tiếng trong giới điện cạnh, vì căn cứ đang sửa chữa của chiến đội GG đang ở đây, chiến đội BJ cũng chuyển tới sát vách, ngày cả chiến đội SSS đang ở Thượng Hải cũng tạm thời ở đây, mỗi tiểu khu Tú Mộc đã có đủ chiến đội mạnh của LPL.
Hoa Bán Sơ đi vào trong tiểu khu, khi cậu đi ngang qua vùng gần chiến đội SSS, phát hiện ra một ngọn núi lớn đang ngồi bên đường.
Hoa Bán Sơ đến bên cạnh Thập Lục, không nói một câu ngồi xuống cùng.
Thập Lục nghiêng đầu, khi thấy rõ là Hoa Bán Sơ, cười nói, “ Thì ra là Tiểu Hoa Sơ à.”
Trong giới điện cạnh, Thập Lục nổi tiếng là một người lạc quan vui vẻ, nhưng nụ cười của anh bây giờ lại có chút có lệ, nhưng bóng đêm quá đen, Hoa Bán Sơ không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Hoa Bán Sơ ngồi bên cạnh Thập Lục,
mỗi khi cậu ngồi cạnh Thập Lục, cảm giác xa cách dường như biến mất hết, cậu như một đứa trẻ, thân mật tựa vào anh trai mình.
Hoa Bán Sơ kể với Thập Lục, “Em mới suýt nữa làm mất cái tai nghe anh tặng.”
Thập Lục thuận miệng đáp, ” Mất thì anh tặng lại em cái mới.”
Hoa Bán Sơ có chút không hài lòng, lẩm bẩm nói “Làm sao giống nhau được, anh đưa cái mới thì không phải quà sinh nhật nữa rồi.”
Tính tình của Thập Lục vừa tốt vừa vui vẻ, từ rất lâu về trước anh đã rất thích em trai Hoa Bán Sơ kém tuổi này, rất chiều chuộng yêu thương cậu, ngày thường mỗi khi Hoa Bán Sơ nói chuyện, anh sẽ nghiêm túc đáp lại, nhưng hôm nay anh lại có dáng vẻ thất thần như thế này.
Hoa Bán Sơ cảm nhận được sự khác lạ của Thập Lục, cậu mở miệng hỏi, “Sao anh lại ngồi ở đây?”
Thập Lục không trả lời câu hỏi của Hoa Bán Sơ, anh trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn không trung, “Tiểu Sơ à, anh nhớ Thập Ngũ.”
Bố của Hoa Bán Sơ là tổng huấn luyện viên của chiến đội BJ, năm đó chiến đội BJ chính là một chiến đội nhỏ từ quán Internet, bố Hoa Bán Sơ tìm kiếm được Thập Ngũ và Thập Lục từ trong năm người, ông đưa hai người họ cùng nhưng người khác của chiến đội Bảo Cấp cùng lập lên chiến đội BJ.
Lúc đó chính bọn họ cũng không ngờ đến việc năm tuyển thủ chiến đội này lại cố gắng đến vậy, chiến đội BJ đánh thẳng từ giải đấu thành phố LUL đánh vào giải đấu chuyên nghiệp LSPL rồi đánh đến giải toàn quốc LPL, bọn họ trở thành chiến đội Trung Quốc đầu tiên đánh liên tục giải đấu liên tiếp, được gọi là một chiến đội truyền kì.
Chiến đội BJ có tình cảm rất tốt, cùng nhau trải qua gian lao vất vả, đối với nhau chính là người nhà, bảo gồm cả Hoa Bán Sơ.
Mẹ của Hoa Bán Sơ là bác sĩ trị liệu vật lý giỏi nhất, bà vội vàng đi lại cả trong ngoài nước, có rất ít thời gian để quan tâm đến cậu, Hoa Bán Sơ từ nhỏ lớn lên trong căn cứ chiến đội BJ, so với bố cậu, năm anh trai trong chiến đội còn chăm sóc cậu nhiều hơn, trong đó người Hoa Bán Sơ thân thiết nhất là đội trưởng Thập Ngũ ôn hoà và Thập Lục mập mạp luôn luôn vui vẻ.
Năm đó chiến đội BJ thực lực đồng thời phát triển, nhưng trong năm đội viên, chỉ có tuyển thủ Thập Lục đi Top là có thiên phú, đúng lúc đó chiến đội đại gia SSS nhìn trúng Thập Lục, cực kì thành tâm muốn mua tuyển thủ, Thập Lục vì tình cảm không chịu đi nhưng chiến đội BJ lại nhất chí đoàn kết muốn cho Thập Lục chuyển đến chiến đội đại gia.
Thập Lục vốn dĩ đã hạ quyết tâm tuyệt đối không chuyển nhượng, cuối cùng vẫn phải để ông chủ và huấn luyện viên đến tâm sự mới có thể khuyên được anh, hai người đều bảo anh đã gánh chiến đội bao lâu rồi, cũng nên đi đến nơi tốt hơn, anh cùng các đội viên khác không giống nhau, anh có thực lực để đạt đến thành tựu cao hơn nữa, nếu có ngày không đánh được nữa, thì lại trở về, chiến đội BJ vẫn luôn chào đón anh.
Vào lúc Thập Lục rời đi, ông chủ đã đem toàn bộ phí chuyển nhượng đưa cho anh, ngài nói cầm số tiền này thì khi anh đến chiến đội đại gia đó sẽ có thêm tự tin.
Chiến đội BJ từ ông chủ đến huấn luyện viên và cả đồng đội, tất cả mọi người đều hy vọng Thập Lục có tương lai tốt đẹp hơn, một đám người cực kì vui vẻ đưa Thập Lục đến chiến đội SSS như đưa con gái nhà mình gả vào hào môn nhà cao cửa rộng.
Khi ấy toàn bộ chiến đội BJ vui mừng vì Thập Lục, chỉ mỗi mình Hoa Bán Sơ trốn đi lau nước mắt.
Hoa Bán Sơ không nỡ xa anh trai Thập Lục.
Hoa Bán Sơ còn nhớ rõ, ngày Thập Lục rời khỏi chiến đội, cậu một mình trốn trong phòng không chịu ra ngoài, Thập Ngũ đi dỗ cậu, dỗ mãi cậu mới chịu mở cửa cho anh ấy vào.
Lúc đó Hoa Bán Sơ còn nhỏ tuổi, cậu ủy khuất ôm Thập Ngũ không buông, Thập Ngũ nhẹ xoa đầu của cậu nói, “Tiểu Hoa Sơ, nếu em không nỡ rời bỏ Thập Lục, vậy em hãy trở thành một tuyển thủ ưu tú như em ấy đi, người ưu tú nhất sẽ gặp nhau ở giải đấu.”
Khi đó Hoa Bán Sơ mới mười hai tuổi, mà giờ cậu cũng đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, thoáng cái đã qua thật nhiều năm.
Hoa Bán Sơ nghe thấy Thập Lục nói nhớ Thập Ngũ, cậu học theo anh, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hoa Bán Sơ giọng nói thật nhẹ, “Thập Lục, anh thấy ngôi sao nào sẽ là anh Thập Ngũ?”
———————–