Editor: Anneee
Hoa Bán Sơ nhìn chuỗi skin ngọt ngào cùng mấy cái moa gửi kèm kia, trong một lúc không biết mình phải có tâm trạng gì. Hoa Bán Sơ xoắn xuýt nhìn khung chat của mình với Octantis, không biết phải nói gì với cái tên kì lạ này.
Nói cảm ơn thì lại thấy mình hơi uất ức.
Chửi anh ta thì cứ như đang lấy oán trả ơn.
Hoa Bán Sơ bên này không biết nên nói gì thì bên kia Octantis đã chủ động nhắn tin.
[Octantis: Thích không?]
[Octantis: Không cần khách khí.]
[Octantis: Cảm ơn cậu đã tặng skin cho tôi, tôi rất thích, đây là quà tặng lại.]
Hoa Bán Sơ: …
Hoa Bán Sơ gửi cho Octantis skin xấu xí nhất Liên Minh Huyền Thoại với ý định ban đầu là muốn Octantis trả nhiệm cảm giác bị xã hội vùi dập rồi không nên đi tiếp trên con đường đùa giỡn ADC của anh ta nữa. Cậu càng không muốn tự hủy để anh ta chơi ADC nhưng hình như Octantis không cảm nhận được ẩn ý sâu xa của skin đó, anh ta còn bảo anh ta rất thích.
Hoa Bán Sơ nhìn tin nhắn kia, trong chốc lát không thể biết liệu thẩm mĩ của anh ta có phải có vấn đề hay đó chỉ là lời đáp trả uyển chuyển hay không, miễn là anh ta biết thế nào là uyển chuyển.
Hoa Bán Sơ không muốn biết đáp án vì đáp án nào nghe cũng rất nghẹn tim, Hoa Bán Sơ bỏ qua chủ đề này, nói thẳng về vấn đề trả lại tiền.
[Cinderella: Nhiều skin thế tính tổng lại cũng hơn tệ, tôi trả lại tiền cho anh thôi.]
[Octantis: Được, tên tài khoản Wechat của tôi là JZoctantis, cậu thêm đi.]
Hoa Bán Sơ: …
Hoa Bán Sơ không giải thích được tại sao mà cảm thấy mình hơi nóng nảy.
Hoa Bán Sơ không phải người nói nhiều nhưng không hiểu sao lúc này cậu muốn nói chuyện, cậu nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh.
Hoa Bán Sơ hỏi: “Tiểu Tiểu Kiều, anh đã gặp qua một người không còn gì để tả chưa?”
Tiểu Tiểu Kiều ban đầu đang nghiên cứu các tướng mới trong chế độ luyện tập thì nghe thấy lời Hoa Bán Sơ, suy nghĩ chút rồi mang biểu cảm phức tạp nhìn quản lý Úy Lam, Jungle Đại Thánh và quản lý blog Tương Ngôn.
Lúc này Úy Lam đang nghiến răng nghiến lợi với màn hình điện thoại.
Đại Thánh đang vừa chơi game vừa lẩm bẩm như đang tụng kinh.
Tương Ngôn đang vừa cắn hạt dưa tách tách vừa gõ chữ chửi đám bình xịt.
Tiểu Tiểu Kiều nhìn mấy người họ rồi lại nhìn Hoa Bán Sơ.
Hoa Bán Sơ hiểu rồi, ý của Tiểu Tiểu Kiều là mỗi người trong chiến đội chúng ta đều không còn lời nào để tả nổi.
Hoa Bán Sơ tự dưng thấy khá có đạo lý, cậu và Tiểu Tiểu Kiều nhìn nhau rồi lại làm việc của mình.
Tiểu Tiểu Kiều tiếp tục chơi game nhưng Hoa Bán Sơ không còn đường nào khác đành cầm điện thoại lên đồng ý lời mời kết bạn của Octantis.
Hoa Bán Sơ từ tài khoản Wechat của anh ta vào trang cá nhân, cậu đã xác định mình không tìm sai người vì avatar của anh ta chính là skin Malphite Cẩm Thạch.
Skin Cẩm Thạch kia là cái skin xấu xí buồn nôn nhất, tự mang buff trả thù xã hội mà Hoa Bán Sơ đưa cho anh ta, nó chính là kiếp nạn của những người có hội chứng sợ mật độ cao, là địch thủ trong cuộc đời của chó cuồng nhan sắc.
Hoa Bán Sơ là một nhan khống, đối với cái avatar này cậu chẳng buồn nói gì thêm.
Trái ngược với Hoa Bán Sơ, Octantis hình như rất vui vẻ, anh đồng ý lời mời rất nhanh, chủ động nhắn tin cho cậu nói cuối cùng anh ta cũng trở thành bạn bè trên Wechat của cậu.
Hoa Bán Sơ vẻ mặt phức tạp nhìn cậu nói của Octantis, bị dính vào loại chuyện quái gở này làm cho cậu hơi xấu hổ.
Hoa Bán Sơ chưa trả lời Octantis, cậu chuyển khoản lì xì tệ rồi trực tiếp kéo vào sổ đen.
Trong nháy mắt lúc Hoa Bán Sơ kéo đen Octantis, trong lòng cậu bỗng tràn đầy niềm vui khó diễn tả.
Không chỉ xóa Octantis ở Wechat, Hoa Bán Sơ còn tiện tay xóa luôn “Bạn tốt” này trong game, sau khi đạt được niềm hạnh phúc nhân đôi, Hoa Bán Sơ định đứng lên đi một vòng khởi động tay chân thì Úy Lam bỗng nhiêm gào lên thảm thiết.
Úy Lam: “A a a a a toang! Tôi chỉ nghĩ đến Support mà quên mất hôm nay Bạch Lộ đến chiến đội, tôi còn chưa đi đón cô ấy.”
Đại Thánh không hiểu được tại sao Úy Lam lại luống cuống: “Từ Tô Châu đến Thượng Hải có gì xa, còn phải đi đón à?”
Úy Lam: “Đó là một cô gái, rất yêu kiều!”
Đại Thánh:…
Đại Thánh ngập ngừng hỏi: “Anh đã gặp Bạch Lộ bao giờ chưa?”
Úy Lam trả lời: “Tôi làm sao mà chưa từng thấy? Chung kết thế giới sáu năm trước, Bạch Lộ đã gửi một đoạn video cổ vũ cho hai anh trai em ấy. Cô bé như búp bê, đôi mắt to tròn, lông mi dài, tóc xoăn trông vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.”
Úy Lam nói và mở Baidu, định tìm lại videoo.
Úy Lam: “Video cổ vũ mùa S chắc vẫn tìm được, đấy là lần đầu tiên tôi thấy bé gái xinh đẹp như vậy đó, xinh như búp bê.”
Đại Thánh: “Xin đừng cho tôi xem, tôi sợ đêm nay gặp ác mộng.”
Úy Lam:???
Thấy Úy Lam định chăm sóc Đại Thánh một trận, Đại Thành cầu cứu nhìn Tiểu Tiểu Kiều, Tiểu Tiểu Kiều đẩy kính mắt nhìn Đại Thánh nói: “Anh Úy Lam vui là được.”
Đại Thánh: “Ồ.”
Úy Lam:???
Úy Lam đứng lên nhìn Đại Thánh và Tiểu Tiểu Kiều, cố gắng dùng ánh mắt tử vong nhìn hai nhóc đầu gấu này nhưng Úy Lam không có loại buff độc đoán hỗ trợ, vì thế hai người này cũng không thèm sợ hắn, Đại Thánh còn tò mò hỏi một câu: “Úy Lam, anh trừng mắt giả vờ đáng yêu hả?”
Úy Lam: “Tôi giả vờ đáng yêu cái đầu cậu!”
Úy Lam đang định hỏi Đại Thánh và Tiểu Tiều Kiều nãy giờ kẻ xướng người họa là có ý gì, nhưng chưa kịp hỏi Đại Thánh đã kích động hét về phía sau Úy Lam: “Anh Lộ.”
Tiểu Tiểu Kiều cũng vẫy tay về phía cửa.
Hoa Bán Sơ đang từ chối lời mời kết bạn của Octantis và Tương Ngôn đang cắn hạt dưa cùng nhìn về phía sau Úy Lâm, Úy Lam quay lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi có mái tóc rất ngắn, vóc người cao ráo đang bước vào.
Bạch Lộ đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo đen rộng, balo đeo lệch bên vai nhìn qua cực A cực ngầu.
Úy Lam mặt mũi khiếp sợ nhìn về phía Bạch Lộ, không tin nổi hỏi: “Anh trai nhỏ, cậu là ai thế?”
Bạch Lộ trả lời bằng âm giọng trong trẻo: “Bạch Lộ, Đường Trên mới.”
Úy Lam cứ nghĩ rằng chiến đội sẽ được chào đón một em gái nhỏ ngọt ngào, ai ngờ nữ lên mười tám thay đổi bất ngờ, Bạch Lộ trông còn men lì hơn cả anh trai, Úy Lam ôm ngực lùi lại vè sau hai bước, không nén được đau đớn hỏi: “Cậu xác định mình không đi nhầm cửa à?”
Bạch Lộ: “Anh diễn vừa thôi.”
Úy Lam:!!!!
Bạch Lộ quan sát Úy Lam, vung tay với Đại Thánh và Tiểu Tiểu Kiều rồi quay sang nhìn Tương Ngôn với Hoa Bán Sơ chưa gặp bao giờ.
Bạch Lộ tự giới thiệu: “Tôi là Bạch Lộ, Đường Trên mới, ID tuyển thủ là Phi Hoa Hôi (Fei Huahui), chào mọi người.”
Tương Ngôn và Hoa Bán Sơ đều xin chào, đúng lúc này Úy Lam lại đến gần Bạch Lộ.
Úy Lam mang vẻ mặt không tốt lắm, anh ta hỏi: “Bạch Lộ à, nếu anh trang trí phòng em màu hồng thì em có cảm thấy rất kinh ngạc, có thấy vui mừng, có vui vẻ không?”
Bạch Lộ trả lời ngắn gọn: “Cảm ơn anh đã có lòng.”
Úy Lam không dám tin vào tai mình, không ngờ Bạch Lộ lại có lúc dễ nói chuyện như vậy.
Úy Lam định nói một câu không có gì, Bạch Lộ lại chặn trước một câu: “Mà tôi không ở, anh muốn thì anh ở đi.”
Úy Lam:…
Úy Lam câm lặng mấy giây bỗng nhiên nhìn về phía Tương Ngôn: “Nè, anh cảm thấy gì không?”
Tương Ngôn mặt ghét bỏ nói: “Cái gì?”
Úy Lam: “Phong cách trong đội, mùi vị quen thuộc, năm người thì dỗi trời dỗi đất, lạnh lùng tự kỷ, thần kinh có vấn đề, người cuối thì còn là một câu đố.”
Úy Lam nói xong bỗng nhận được bốn ánh mắt cùng nhìn mình, chờ đợi một lời giải thích.
Úy Lam mang dáng vẻ từ bỏ chữa trị nói với bọn họ: “Tôi đang mừng thay cho các cậu, lần khiến tôi sốt ruột như này đợt trước là lần được vô địch thế giới, các cậu mới là người sẽ làm nên nghiệp lớn đó.”
Bạch Lộ à một tiếng vào mặt Úy Lam, Hoa Bán Sơ và Tiểu Tiểu Kiều thế mà lại quay ghế e-sports lại chươi game tiếp, Đại Thánh còn không thèm để ý Úy Lam, anh ta nhiệt tình dang tay về phía Bạch Lộ gọi anh Lộ một tiếng siêu to.
Bạch Lộ không chuẩn bị đón nhận nhiệt tình của đàn em Jungle, cô ném thẳng balo của mình vào ngực Đại Thánh, lực mạnh đến nỗi ghế của Đại Thánh trượt về sau nửa mét.
Đại Thánh che ngực, anh ta cảm thấy mình bị đập đến nội thương, Bạch Lộ nhìn Đại Thánh lại diễn kịch, cô quay sang hỏi Úy Lam: “Anh Úy Lam, huấn luyện viên ở đâu, tôi đi gặp hắn chút.”
Úy Lam hơi ngạc nhiên hỏi Bạch Lộ: “Sao mà em biết anh là ai, anh vẫn nghĩ anh là anh hùng hậu trường chứ, không ngờ gương mặt này của anh đã có cảm giác tồn tại như thế trong vòng rồi hả.”
Bạch Lộ trả lời: “Vòng tròn hay gì thì chịu, Bạch Mặc và Bạch Tịch nói người ngây thơ nhất chiến đội chính là anh.”
Úy Lam không thể tin vào tai mình, anh ta hỏi: “Hai tên ngốc Đại Bạch và Nhị Bạch lấy đâu ra tự tin để chế nhạo anh, em cứ nói đúng lương tâm đi, giữa anh và hai tên ngốc nhà địa chủ kia, ai ngây thơ hơn?”
Bạch Lộ: “Hai người họ là thiểu năng trí tuệ nhưng anh còn ngây thơ hơn.”
Úy Lam: “Anh bỗng nhiên khâm phục dáng vẻ đại nghĩa diệt thân của em.”
Bạch Lộ: “Không cần khách khí, có thể nói cho tôi biết huấn luyện viên đang ở đâu không?”
Úy Lam chỉ hướng: “Ra cửa rẽ phải đi thẳng, phòng làm việc của huấn luyện viên có ghi tên, hay là anh đưa em đi.”
Bạch Lộ: “Không cần, cảm ơn.”
Bạch Lộ cảm ơn Úy Lam rồi bước đi thẳng, cả người thẳng tắp gọn gàng, Úy Lam nhìn cánh cửa trống trải, oan ức nói: “Chuyện này khác với những gì tôi nghĩ.”
Đại Thánh: “Là anh nghĩ nhiều rồi…”
Úy Lam:…
Đại Thánh và Úy Lam nói xong, vừa nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiều, Đại Thánh vừa nói: “Tiểu Tiểu Kiều, tôi thấy cậu không đủ nhiệt tình với Anh Lộ của tôi.”
Tiểu Tiểu Kiều: “Tôi tuần trước vừa về Tô Châu ăn tối với cô ấy, vừa mới gặp thì nhiệt tình gì chứ.”
Đại Thánh: “Không giống nhau nha, bạn bè liên hoan khác với bạn bè thăng cấp lên làm đồng đội, cậu đối với Anh Lộ không đủ hoan nghênh.”
Hoa Bán Sơ vừa từ chối lời mời của Octantis vừa nghe Đại Thánh và Tiểu Tiểu Kiều buôn dưa lê, cậu thấy nếu mình là Tiểu Tiểu Kiều thì ghế dựa của Đại Thánh đã bị quăng ra ngoài ba lần luôn rồi.
Tiểu Tiểu Kiều tốt tính hơn Hoa Bán Sơ, cậu ta không vứt bỏ Đại Thánh mà phối hợp nói tiếp: “Anh Lộ không để ý tôi có vui mừng hay không đâu, Anh Lộ của chúng ta chính là đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.”
Úy Lam nghe cuộc đối thoại của cặp Jung-Mid chiến đội mình, liền thấy cực kì đau “trứng” che kín mặt, còn Hoa Bán Sơ – người luôn lạnh lùng thế mà lại cúi đầu cười thầm.
Hoa Bán Sơ chọn chuyển đến chiến đội GG vì gần nhà, lương cao, nền tảng chiến đối thâm sâu. Ban đầu cậu nghĩ chiến đội GG có điều kiện bề ngoài khá tốt, nhưng sau khi sống chung mấy ngày, cậu thấy người chiến đội này rất thú vị.