Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Sandy ngủ được chừng ba tiếng trên một cái đệm cứng nhắc trong căn gác xép nằm đâu đó phía bên trên phòng đọc, xa chỗ của nàng, và tỉnh giấc khi những tia nắng sớm chiếu qua các tấm rèm cửa. Sáu giờ rưỡi. Họ đã nói lời chúc ngủ ngon vào lúc ba giờ, sau bảy tiếng đồng hồ rà soát kỹ càng lại các tài liệu và lắng nghe hàng chục cuộc trao đổi bí mật mà không thể ngờ là Patrick đã ghi lại được.
Anh tắm rửa và mặc quần áo, rồi tìm xuống bếp, nơi Leah đang ngồi ở bàn ăn sáng với bình cà phê mới pha cùng vẻ mặt tỉnh táo đáng ngạc nhiên. Nàng phết mứt lên bánh mì cho Sandy trong lúc anh ngó qua mấy tờ báo. Lúc này, Sandy đã sẵn sàng lên đường trở lại văn phòng để tự mình xem xét đống hồ sơ về Aricia.
“Có tin tức gì về cha cô không ?” Anh hỏi bằng giọng nói nhẹ nhàng đầu ngày.
“Không. Nhưng mà tôi cũng không thể nào gọi điện từ đây được. Tôi sẽ đi chợ và sẽ dùng một điện thoại công cộng.”
“Tôi sẽ cầu nguyện cho ông ấy.”
“Cảm ơn.”
Họ chất toàn bộ đống hồ sơ về Aricia vào trong cốp xe của Sandy, rồi nói lời tạm biệt. Nàng hứa sẽ gọi lại cho anh trong vòng hai mươi bốn giờ. Nàng sẽ chưa đi đâu ngay. Tình thế của thân chủ của họ đã từ phức tạp chuyển sang cấp bách.
Bầu không khí buổi sáng mát lạnh. Dù sao thì cũng đã là tháng Mười và ngay cả vùng bờ biển này cũng đã bắt đầu thấy hơi hướng của mùa thu. Nàng khoác lên người chiếc áo có mũ chùm đầu và đi dạo ra ngoài bờ biển, chân để trần, một tay thọc trong túi còn tay kia vẫn cầm ly cà phê. Nàng giấu mặt sau cặp kính đen, điều làm nàng hơi khó chịu. Bãi biển vắng tanh vắng ngắt. Vì sao mà nàng vẫn buộc phải giấu mặt cơ chứ?
Giống như tất cả những người dân Rio khác, nàng đã dành một phần rất nhiều cuộc sống của mình trên những bãi biển, một nét văn hóa. Ngôi nhà tuổi thơ của nàng chính là cái căn hộ của cha nàng ở Ipanema, khu cư dân đẹp nhất trong vùng Rio, nơi mà mọi đứa trẻ đều lớn lên trên bãi biển. Nàng không quen với những chặng đi dạo dài theo mép nước mà lại không bị vây quanh bởi cả triệu người đang tắm nắng và chơi đùa vui vẻ. Cha nàng là một trong những người đầu tiên tập hợp những nỗ lực chống lại sự phát triển không ngừng của Ipanema. Ông không chịu nổi sự tăng dân số ồ ạt cùng việc xây dựng bừa bãi, và đã làm việc không mệt mỏi với các nhóm hoạt động tương tự khác trong cộng đồng.
Những hoạt động như vậy đi ngược lại với thái độ điển hình của người Rio là cứ để cuộc sống như nó vốn có, thế nhưng, với thời gian, lại được vì nể và thậm chí là được hoan nghênh. Về phần mình, Eva cũng dành thời gian cho các nhóm bảo tồn trong các vùng Tpanema và Leblon.
Mặt trời đã khuất vào sau những đám mây, và gió bắt đầu mạnh lên. Nàng quay trở về ngôi nhà nghỉ trong khi những con hải âu vẫn bám theo và kêu quang quác trên đầu. Nàng đóng tất cả các cửa sổ, khóa cửa nhà, rồi lái xe tới một siêu thị cách đó chừng hai dặm để mua hoa quả và nước gội đầu, và cũng là để tìm một buồng điện thoại công cộng.
Thoạt tiên, nàng đã không để ý tới người đàn ông đó, và sau cùng, khi nàng bắt đầu chú ý thì dường như anh ta đã đứng cạnh nàng từ bao giờ rồi vậy. Lúc nàng cầm chai nước gội đầu lên thì anh ta khịt mũi, vẻ như người bị cảm lạnh. Nàng quay người, liếc mắt sau cặp kính đen, và chợt giật mình khi cảm thấy cái ánh mắt đó. Anh ta chừng ba bốn mươi gì đó, da trắng, không cạo râu, nhưng ngoài ra thì nàng không còn kịp để ý gì nữa.
Anh ta nhìn chằm chặp vào nàng với cặp mắt ngầu ngầu màu xanh xám, khuôn mặt sạm nắng. Nàng lạnh lùng bỏ đi, cầm theo chai nước gội đầu. Có lẽ đây cũng chỉ là một người dân địa phương, một kẻ bệnh hoạn vô hại hay bất chợt xuất hiện làm cho những người đi nghỉ mát phải giật mình. Có khi tất cả mọi người trong cửa hàng này đều biết tên của anh ta và đều lượng thứ, bởi lẽ anh ta chưa bao giờ làm thương tổn đến một con sâu cái kiến nào cũng nên.
Vài phút sau, nàng lại nhìn thấy anh ta, lần này nấp sau một tủ bánh, giấu mặt sau một chiếc bánh pizza, nhưng cặp mắt ngầu ngầu thì vẫn theo dõi từng bước đi của nàng. Vì sao anh ta lại nấp và giấu mặt nhỉ? Nàng để ý là anh ta mặc quần cộc và đi dép.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hoảng sợ, trống ngực đập thình thịch và hai chân như run lên. Ý nghĩ đầu tiên của nàng là bỏ chạy, thế nhưng nàng đã cố kiềm chế để nán lại. Cho dù hắn ta là ai thì nàng cũng đã bị phát hiện, và việc cứ tiếp tục quan sát hắn chừng nào hắn còn quan sát nàng chỉ là điều có lợi mà thôi. Ai mà biết được khi nào thì nàng có thể lại gặp phải hắn ? Nàng loanh quanh trong gian hàng mỹ phẩm, rồi đi nhanh sang khu vực thực phẩm, và trong một lúc lâu không nhìn thấy hắn đâu nữa. Thế rồi, nàng lại nhìn thấy hắn đứng quay lưng lại phía nàng, tay cầm một bình sữa.
Sau đó ít phút, qua những cửa sổ kính tấm lớn ở mặt trước, nàng thấy hắn đang đi qua khu đỗ xe, đầu hơi nghẹo sang một bên để nói chuyện bằng điện thoại di động, tay không cầm gì cả. Cái bình sữa kia đâu rồi? Nàng đã có thể chạy ra bằng lối cửa sau, thế nhưng xe của nàng lại đang để ở đằng trước. Nàng cố bình thản trả tiền mua hàng, nhưng tay run lên khi nhận tiền trả lại.
Có khoảng ba chục cái xe, kể cả chiếc xe đi thuê của nàng, đang đậu trong bãi đỗ, và nàng biết là không thể nào kiểm tra hết nổi. Và nàng cũng không muốn làm vậy. Hắn đang ở trong một cái xe nào đó. Đơn giản là nàng chỉ muốn rời đi mà không bị bám theo. Nàng nhanh chóng chui vào xe, ra khỏi bãi, và chạy về hướng ngôi nhà nghỉ trên bờ biển, mặc dù biết rằng không bao giờ nàng còn có thể trở lại đó nữa. Nàng chạy chừng nửa dặm, rồi đột ngột quay đầu xe lại, vừa kịp để nhìn thấv hắn ta bám theo, cách sau ba xe khác trong một chiếc Toyota còn mới. Cặp mắt màu xanh xám của hắn ta quay đi vào tích tắc cuối cùng. Kỳ cục thật, nàng nghĩ, hắn không thèm che giấu. Mọi thứ vào lúc đó đều có vẻ kỳ cục. Thật là kỳ cục khi mà nàng phải lái xe trên một xa lộ không hề quen thuộc ở nước ngoài, với một tấm hộ chiếu giả, theo đó nàng là một người nào đó mà nàng không hề muốn đội lốt tí nào, và đi đến đâu nàng cũng còn chưa biết. Đúng vậy, tất cả đều thật kỳ cục, lẫn lộn, đầy đe dọa, và điều Eva cần và muốn đến chết lúc này là được gặp Patrick để nàng có thể rầy la hắn cả tiếng đồng hồ, và đấm cho hắn mấy đấm nữa. Đây không phải là điều đã được thỏa thuận giữa nàng và hắn. Việc Patrick bị truy lùng vì quá khứ của hắn là một chuyện, nhưng nàng thì không có làm điều gì sai trái. Đó là chưa nói tới cha nàng.
Là người Braxin, nàng thường lái xe với một chân giữ ga và chân kia hờm sẵn trên bàn phanh, và mật độ giao thông trên tuyến đường dọc bờ biển lúc này rất cần lối lái xe đó của nàng. Thế nhưng, nàng phải bình tĩnh. Đừng có hoảng hốt khi chạy trốn, Patrick đã nói vậy nhiều lần. Phải suy nghĩ, quan sát và tính toán.
Nàng quan sát những chiếc xe chạy phía sau, và tuân thủ luật giao thông.
“Luôn luôn phải biết mình đang ở đâu,” Patrick từng nói thế. Nàng đã nghiền ngẫm những tấm bản đồ đường xá trong nhiều giờ. Lúc này, nàng quay xe chạy theo hướng bắc và dừng lại tại một cây xăng để xem có ai bám theo không. Không có gì cả. Người đàn ông có cặp mắt màu xanh xám kia không có ở phía sau nàng, nhưng điều đó chưa đủ để nàng cảm thấy thoải mái được. Anh ta biết là đã bị nàng nhìn thấy. Đơn giản là anh ta có thể báo tin bằng điện thoại di động và giờ đây cả nhóm còn lại của bọn họ sẽ theo dõi nàng.
Một giờ sau, nàng đi vào nhà ga sân bay ở Pensacola và phải đợi tám mươi phút để có chuyến bay đi Miami. Với nàng thì bất kỳ chuyến bay nào cũng được cả, nhưng Miami là chuyến bay sớm nhất. Nàng ngồi đợi trong một quán cà phê, vờ xem một cuốn tạp chí và quan sát mọi biến động xung quanh. Một nhân viên bảo vệ có vẻ khoái được ngắm nghía nàng, và nàng thấy khó mà có thể không để mắt tới anh ta được. Vả lại, nhà ga sân bay lúc này chỉ có mấy bóng người.
Chuyến bay đi Miami được thực hiện bởi một chiếc máy bay phản lực cánh quạt cỡ nhỏ, và dường như nó bay rất lâu thì phải. Mười tám trong số hai mươi bốn ghế bị bỏ trống, và năm hành khách kia không có vẻ đe dọa gì. Nàng thậm chí còn có thể chợp mắt được một chút.
Tại Miami, nàng ngồi ẩn mình chừng một giờ trong phòng nghỉ lớn của sân bav, uống nước và nhìn dòng người đến và đi. Tại quầy vé của Hãng Varig, nàng mua một chiếc vé hạng nhất đi São Paulo, một chiều. Nàng cũng không biết là vì sao nữa. São Paulo không phải là nhà, nhưng chắc chắn đó là hướng đi đúng. Có lẽ nàng sẽ trú ngụ ở đó ít ngày, trong một khách sạn tử tế. Nàng sẽ được gần cha hơn, cho dù là ông đang ở đâu. Các chuyến bay đang liên tiếp bay đi hàng trăm nơi. Tại sao lại không thể về thăm đất nước của nàng được chứ ?
Như thường lệ, FBI đã báo động cho các nhân viên hải quan và xuất nhập cảnh, cũng như cho các Hãng hàng không. Thông báo này của FBI đề cập cụ thể đến một phụ nữ trẻ, ba mươi mốt tuổi, sử dụng một hộ chiếu Braxin, tên thật là Eva Miranda nhưng có khả năng dùng một tên giả. Sau khi biết về cha nàng thì việc kiếm ra cái tên thật của nàng chỉ là việc đơn giản. Vào lúc mà Leah Pires bước qua cửa kiểm soát hộ chiếu ở sân bay quốc tế Miami, nàng vẫn còn đang tìm kiếm những kẻ bám theo ở phía sau mà không ngờ rằng những rắc rối đang chờ nàng ở phía trước.
Tấm hộ chiếu mang tên Leah Pires của nàng đã tỏ ra hoàn toàn đáng tin cậy trong suốt hai tuần lễ qua. Thế nhưng, tay nhân viên hải quan này đã đọc bản thông báo kia trước đó một giờ trong khi đang nghỉ ngơi với ly cà phê. Anh ta nhấn nút báo động trên cái máy kiểm tra trong khi xét nét một cách rất từ tốn từng chữ trên tấm hộ chiếu. Sự thận trọng này lúc đầu chỉ gây khó chịu một chút, nhưng rồi Leah nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn. Các hành khách ở những cửa khác đang đi qua nhanh chóng, chỉ phải hơi chậm lại đủ để mở hộ chiếu ra và nhận lại những cái gật đầu chấp thuận. Một giám sát viên mặc chiếc áo khoác màu xanh đen không biết từ đâu xuất hiện và hội ý với tay nhân viên hải quan. “Bà có thể vào đây một chút được không, thưa bà Pires ?” Ông ta lịch sự mời nhưng rõ ràng là không còn để chỗ cho ai từ chối.
“Có vấn đề gì ư ?" Nàng căn vặn.
“Không hẳn thế. Chỉ một vài câu hỏi.” Ông ta ra ý chờ nàng. Một lính gác mặc quân phục tay cầm dùi cui, súng đeo bên hông cũng đang chờ đợi. Tay giám sát viên đang giữ hộ chiếu của nàng, cả chục hành khách phía sau cũng đưa mắt nhìn họ.
“Những câu hỏi về chuyện gì cơ chứ ?" Nàng vừa hỏi vừa bước theo tay giám sát viên và người lính gác tới cánh cửa thứ hai.
“Chỉ một vài câu hỏi,” ông ta nhắc lại, tay mở cửa và đưa nàng vào trong một căn phòng nhỏ không có ô cửa sổ nào. Một phòng tạm giữ. Nàng để ý cái tên Rivera trên tấm biển đeo trên ngực áo, nhưng trông ông ta không có vẻ gốc Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha.
“Trả hộ chiếu cho tôi,” nàng yêu cầu ngay sau khi cánh cửa được khép lại.
“Không nhanh như thế đâu, thưa bà Pires. Tôi cần phải hỏi bà một vài câu.”
“Và tôi không có bổn phận phải trả lời.”
“Xin hãy bình tĩnh. Mời ngồi. Tôi có thể lấy cho bà chút cà phê hay nước được không?”
“Không cần.”
“Đây có phải là một địa chỉ đúng ở Rio không ?”
“Chắc chắn là đúng.”
“Bà từ đâu tới đây ?”
“Pensacola.”
“Chuyến bay nào ?”
“Airlink .”
“Và nơi bà định đến ?"
“São Paulo.”
“Nơi nào ở São Paulo ?”
“Có lẽ đó là chuyện riêng tư.”
“Công việc hay du lịch ?"
“Chuyện đó thì liên quan gì ?"
“Liên quan đấy. Theo hộ chiếu thì nhà của bà ở Rio. Vậy bà định ở đâu tại São Paulo?”
“Một khách sạn.”
“Tên của khách sạn đó ?”
Nàng ngập ngừng trong lúc cố tìm ra một cái tên, và cái sự ngập ngừng chút xíu đó thật là tai hại. “À, khách..ế sạn... Inter... Continental,” sau cùng nàng đáp, không có vẻ thật một tí nào cả.
Ông ta ghi lại, rồi nói, “Và chúng tôi cho rằng căn phòng ở đó đã được đặt với cái tên Leah Pires chứ hả ?”
"Tất nhiên,” nàng đáp trơn tuột. Thế nhưng, chỉ một cú điện thoại ngắn gọn là đủ chứng tỏ việc nàng nói dối.
“Hành lý của bà đâu ?” Ông ta hỏi tiếp.
Một vẻ lúng túng nữa, và lần này thì rõ ràng hơn. Nàng ngập ngừng, nhìn đi chỗ khác, và nói, “Tôi không mang theo gì nhiều.”
Có ai đó gõ cửa. Rivera mở hé, nhận một mảnh giấy, và thì thầm gì đó với người đồng sự không thấy mặt kia. Leah ngồi xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Cánh cửa khép lại và Rivera xem lại nội dung trên mảnh giấy kia.
"Theo hồ sơ của chúng tôi, bà đã nhập cảnh cách đây tám ngày, tại Miami này, trên một chuyến bay tới từ Luân Đôn mà nơi xuất phát ban đầu là Zurich. Tám ngày, và không mang theo hành lý. Cũng lạ, phải không nào ?”
“Đi lại không mang theo hành lý là một tội ư ?” Nàng vặn lại.
“Không, nhưng dùng hộ chiếu giả thì là một tội, ít ra là ở nước Mỹ.”
Nàng nhìn tấm hộ chiếu đang nằm trên mặt bàn và vẫn bướng bỉnh nói, “Nó không phải là giả.”
“Bà có biết một người tên là Eva Miranda không ?" Rivera hỏi, và Leah không thể nào còn tiếp tục vênh mặt lên được nữa. Tim nàng như ngừng đập, mặt cúi xuống, và nàng biết là cuộc chơi đã chấm dứt. Rivera biết là họ đã vồ được một con mồi.
“Tôi sẽ phải liên hệ với FBI,” ông ta nói. “Sẽ phải mất một chút thời gian.”
“Tôi đang bị bắt ư ?" Nàng hỏi.
“Chưa.”
"Tôi là một luật sư . Tôi...”
“Chúng tôi biết. Và chúng tôi có quyền tạm giữ bà để thẩm vấn. Văn phòng của chúng tôi ở tầng dưới. Nào, chúng ta đi.”
Nàng bị dẫn đi nhanh chóng, tay vẫn cầm chặt cái xắc, mắt vẫn mang kính.
oOo
Chiếc bàn dài chất kín giấy tờ và hồ sơ, với đầy những mảnh giấy nhàu nát bị xé ra từ các tập giấy ghi chép, giấy lau, những chiếc cốc giấy, và thậm chí cả những miếng bánh xăng-uých ăn dở. Bữa trưa đã kết thúc từ năm tiếng đồng hồ trước đó nhưng không vị luật sư nào nghĩ tới bữa chiều cả. Thời gian chỉ được tính ở bên ngoài căn phòng này. Còn bên trong, nó không có ý nghĩa gì. Cả hai đều để chân trần. Patrick mặc chiếc áo phông và quần soóc thể thao. Sandy mặc chiếc áo sơ mi vải bông rất nhàu nhĩ, quần kaki, không bít tất, giống hệt như cách mà anh ăn mặc trước đó ít giờ ở ngôi nhà nghỉ bên bờ biển.
Cái hộp đựng hồ sơ về Aricia trống rỗng và bị quăng ở một góc phòng, tất cả giấy tờ bên trong đều đã được đổ cả lên mặt bàn. Cánh cửa phòng được mở ra ngay trong lúc tiếng gõ cửa còn chưa dứt, và nhân viên đặc biệt Joshua Cutter bước vào trước khi được mời. Ông ta đứng ngay ở cửa.
“Đây là một cuộc gặp riêng,” Sandy nói, đứng sát tận mặt Cutter. Không thể để bất kỳ ai nhìn thấy những tư liệu trên mặt bàn. Patrick bước lại phía cửa để cố chắn tầm nhìn của Cutter.
"Tại sao ông không gõ cửa trước khi vào hả ?” Hắn bực tức hỏi.
“Xin lỗi,” Cutter bình tĩnh đáp. “Chỉ một phút thôi mà. Tôi nghĩ rằng anh sẽ muốn biết là chúng tôi đang tạm giữ Eva Miranda. Cô ta bị bắt tại sân bay Miami, trong khi đang trên đuờng trở về Braxin, hộ chiếu giả và nhiều những lý do khác nữa.”
Patrick chết sững và cố nghĩ ra một điều gì đó để nói.
“Eva ?” Sandy hỏi.
“Phải, cũng còn được biết với cái tên Leah Pires nữa. Đó là tên trong cái hộ chiếu giả kia của cô ta.” Cutter nhìn Patrick trong khi trả lời Sandy.
“Cô ấy đang ở đâu ?” Patrick sững sờ hỏi.
“Bị giam, ở Miami.”
Patrick quay người đi và bước dọc theo mép bàn. Nhà giam thì ở đâu cũng khủng khiếp, nhưng ở Miami thì đã đặc biệt tai tiếng.
“Ông có một số điện thoại nào đó để chúng tôi có thể gọi cho cô ấy được không ?” Sandy hỏi.
“Không.”
“Cô ấy có quyền gọi một cú điện thoại mà.”
“Chúng tôi sẽ thu xếp”
“Cho tôi một số điện thoại, được chứ ?”
“Để xem.” Cutter tiếp tục quan sát Patrick và phớt lờ Sandy. "Cô ta có vẻ vội vã lắm. Không có hành lý gì, trừ một cái túi. Đang toan chuồn về Braxin, bỏ rơi anh lại.”
“Ông im đi,” Patrick quát.
“Ông có thể đi được rồi đấy,” Sandy nói.
“Thì chỉ nghĩ là các anh muốn biết thôi mà,” Cutter nói, rồi mỉm cười bỏ đi.
Patrick ngồi xuống, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương. Đầu hắn đã nặng trịch trước lúc Cutter đến, và lúc này thì như đang muốn nổ tung. Hắn đã cùng Eva bàn tính kỹ càng ba tình huống mà nàng sẽ phải đối mặt một khi họ bắt được hắn. Thứ nhất là nàng sẽ phải ẩn mình trong bóng tối, giúp đỡ cho Sandy và hoàn toàn tự do đi lại. Thứ hai là nàng có thể bị Stephano và Aricia bắt được, khả năng đáng sợ nhất. Thứ ba là FBI có thể bắt được nàng, điều không khủng khiếp như tình huống thứ hai, nhưng cũng gây ra những vấn đề lớn lao. Chí ít thì trong tình huống này, nàng cũng được an toàn. Họ đã không bàn tới cái tình huống thứ tư này, nàng trở lại Braxin mà không có hắn. Hắn không tin là nàng lại toan bỏ rơi hắn.
Sandy lặng lẽ thu xếp hồ sơ và dọn dẹp mặt bàn.
“Anh rời khỏi chỗ cô ấy lúc nào ?” Patrick hỏi.
“Lúc tám giờ. Cô ấy không sao đâu, Patrick. Tôi bảo đảm với anh đấy.”
“Cô ấy có nhắc gì tới Miami hay Braxin không ?”
“Không. Không hề. Tôi có ấn tượng sau cùng là cô ấy sẽ ở lại ngôi nhà nghỉ đó trong một thời gian. Cô ấy bảo tôi là đã thuê nó trong một tháng.”
“Vậy là cô ấy đã bị làm cho sợ hãi. Nếu không thì làm sao mà cô ấy lại chạy đi chứ ?”
“Tôi không biết.”
“Kiếm một luật sư ở Miami, Sandy. Và nhanh lên.”
“Tôi biết vài người ở đó.”
“Cô ấy hẳn đang phải khiếp sợ lắm đấy.”