Dịch: Thanh Hoan
Tên chương nghĩa là hai loại tôn giáo, Phật giáo và Đạo giáo đó chư vị.
Còn chương nữa là hoàn chính văn nè.
Thượng Quan Mẫn Hoa ngơ ngác, người này lặp đi lặp lại như thế, làm sao nàng tin được? Nếu như đã không tin, nàng còn gì để cho lão tính kế nữa đây?
Nàng nhớ tới người này một lần chém giết ba ngàn người thân tín của mình, để lúc nàng về cung gần như không có một người nào để dùng, nàng thậm chí còn nghi ngờ hôm đó Cát Mạc Vương đến cứu trận cũng là do mưu kế của người này, dù đã lật đổ được lão rồi mà lão vấn còn bay được đến vương đô của Nam Lương làm mưa làm gió như thế, tóm lại người này tuyệt đối không thể tin tưởng.
Sau khi bình tĩnh lại, Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng nói: “Phu tử ở đây nghỉ ngơi đi, đợi Mẫn Hoa đi một lát sẽ trở lại.”
Nàng ra ngoài thả tín hiệu sai người tới đón. Lúc quay lại, nàng đối mặt ngay với chủ nhân của tiểu viện này. Đó chính là một nữ tử lớn tuổi, khuôn mặt như họa, khí chất trầm tĩnh tự nhiên, cho nàng một cảm giác hết sức quen thuộc.
“Công chúa Lương Ngọc.” Đột nhiên, cái tên này bắn ra trong đầu nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi nàng. Lương Ngọc công chúa gật đầu ra hiệu, trên tay bưng một bát thuốc, bước chân như nước chảy mây trôi, tơ lụa khẽ tung bay theo bước chân nàng ta như mây khói lượn lờ.
Thượng Quan Mẫn Hoa không cùng nàng ta đi vào, nàng quay đầu nhìn lại tòa tiểu viện không có sức sống này, đột nhiên cảm thấy ý thu nồng đậm thấm đẫm áo thu. Chỉ chốc lát sau, mười mấy ám vệ xuất hiện tại nơi này, nàng ra hiệu cho bọn họ đánh ngất xỉu Lương Ngọc, đưa Tần Quan Nguyệt đi.
Trong phòng, Tần Quan Nguyệt đang cao giọng ngăn cản ám vệ đánh Lương Ngọc. Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, vung tay lên, ám vệ nhét Lương Ngọc vào túi vải màu đen khiêng đi rồi. Tần Quan Nguyệt ho khan nặng nề, ho ra một đống máu. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy lão ho đến khốn khổ như thế lại không có động tác gì. Tần Quan Nguyệt chậm rãi thở ra, hỏi nàng bắt Lương Ngọc làm gì.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười trả lời: “Ta thấy vị công chúa này gả cho Chu Thừa Hi cực kì xứng đôi.” Nàng vui vẻ cực kì, vỗ tay nói tiếp: “Không đánh mà thắng, giành được một nửa non sông của Nam Lương chính là cách này!”
Nghe vậy, Tần Quan Nguyện vừa kinh vừa giận, duỗi ngón tay chỉ nàng càng lúc càng ho dồn dập.
“Có phải ngài thấy ta đáng hận giống hệt Chính Đức Đế không?” Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh không ngừng: “Ngài mà chết mất như thế, bản cung ra tay sẽ thiếu chút thú vị đấy.”
Tần Quan Nguyệt tức giận đến ngất xỉu đương trường, Thượng Quan Mẫn Hoa ra hiệu cho đại phu tiến lại chẩn trị, “Thân thể suy yếu, độc ngấm vào xương nhưng còn chưa chết được.” Thượng Quan Mẫn Hoa nở nụ cười quỷ quyệt, gọi hết người đến lập tức ra cung.
Trước khi hoàng tử Lương Đan dẫn quân đến tìm được hung thủ hại đại ca hắn thì Thượng Quan Mẫn Hoa và ám vệ đã đưa hai người Tần Quan Nguyệt và Lương Ngọc ra khỏi hoàng cung Nam Lương. Cả bọn thay đổi quẩn áo đến cổng lớn của đô thành, phát hiện binh sĩ vây chặt lấy cổng thành tầng tầng lớp lớp, không cho phép ra ngoài.
Ám vệ đề nghị đi về Quảng Mục Lâu, chỗ ấy có người của Thượng Quan gia tọa trấn. Thượng Quan Mẫn Hoa mặc dù cảm thấy không ổn cũng không còn cách nào khác. Đi đến nửa đường, nàng hỏi Khánh Đức Đế phá thành từ cửa nào. Ám vệ trả lời là cửa Chính Nam. Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ một lát, kêu người đổi hướng, đi tụ họp với Khánh Đức Đế.
Có người chần chờ, Thượng Quan Mẫn Hoa nói không quan trọng, nếu như Khánh Đức Đế muốn giết nàng, còn có Lương Ngọc để ngăn cản.
Một đoàn người vừa mới đi đến góc đường đã nhìn thấy quân đội Đại Chu phong tỏa cả con đường, vô số cung tên chi chít đã lên dây nhắm thẳng vào sau lưng bọn họ. Hoàng đế Đại Chu Chu Thừa Hi mặc áo giáp màu đồng, ngồi trên ngựa đen, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Hai tay hắn ghìm chặt cương ngựa, vẻ mặt lãnh khốc, hung ác cực kì, hắn phất tay, mấy trăm tướng sĩ phía sau tiến lên tịch thu vũ khí và trang bị trên người ám vệ, cũng đưa Tần Quan Nguyệt và Lương Ngọc đi.
Trogn nháy mắt, trên đường cái chỉ còn một mình Thượng Quan Mẫn Hoa.
Nàng cũng không kinh hoảng, thân hình mảnh khảnh đứng trong gió thu, vẻ mặt đạm mạc, cũng làm cho người khác có cảm giác thống khổ lại quật cường, kiên quyết.
Chu Thừa Hi vung roi ngựa, bảo nàng: “Cô có biết, vừa rồi nếu cô còn bước thêm một bước về phía trước nữa là trẫm sẽ hạ lệnh giết cô ngay tại chỗ không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, vẻ mặt bình thản, an tĩnh hết sức, nàng bảo: “Thế nhưng mà ta lại không đi về phía trước.”
Chu Thừa Hi gật đầu: “Đúng vậy, lần này rốt cuộc hoàng hậu đã không chọn sai.”
Cũng không thấy hắn có động tác gì, Thượng Quan Mẫn Hoa đã ngồi chung một ngựa với hắn, đội cung tên trong nháy mắt đã biến thành đại quân kỵ binh, phi nước đại lướt qua đô thành Nam Lương. Sau khi phóng lửa thiêu hơn một nửa diện tích thành Nam Lương, quân đội Đại Chu hỏa tốc rút lui về Lạc Thành.
Sau khi đại quân rút về, Chu Thừa Hi hạ lệnh cho các võ tưởng bảo vệ chặt chẽ cổng thành, không được ứng chiến. Hắn dẫn theo hoàng hậu giản lược hành trang trở lại Đại Đô. Chu Quảng Hoằng ở đằng sau kêu mẫu hậu thê lương lại đáng thương, Thượng Quan Mẫn Hoa không đành lòng, nàng nhảy xuống xe ngựa ôm lấy con trai, trấn an nó rằng hai mẹ con sẽ được gặp lại, sớm thôi.
Chu Quảng Hoằng hỏi phụ hoàng sốt ruột chạy về Đại Đô làm gì. Thượng Quan Mẫn Hoa cười nhạt bảo là để cưới Lương Ngọc làm hoàng hậu. Khuôn mặt non nớt của Chu Quảng Hoằng lập tức trở nên hung ác và đầy sát khí, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào phụ hoàng nó trên lưng ngựa một cách gắt gao, toàn thân phẫn nộ đến gần như phát run. Thượng Quan Mẫn Hoa vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của con, sao hai cha con này lại giống nhau đến thế.
“Đây chỉ là kế tạm thời thôi. Thành Thành, mommy chờ con san bằng Nam Lương.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hôn lên trán Chu Quảng Hoằng mấy cái, cười bảo về sau con trai cưới vợ, nàng có muốn thân thiết với con trai cũng sẽ khiến người ngoài ghen ghet đấy. Chu Quảng Hoằng hơi đỏ mặt, cũng không nói gi. Thượng Quan Mẫn Hoa lại dặn nó phải thật cẩn thận xong, cùng Chu Thừa Hi ra roi thúc ngựa quay về quốc đô của Đại Chu.
Trên đường, Chu Thừa Hi lệnh cho trọng thần trong triều làm tốt công tác chuẩn bị đại điển phong hậu. Thượng Quan Mẫn Hoa che mặt, đội mũ nan ngồi trên xe ngựa phía sau chăm sóc Tần Quan Nguyệt. Biết được hai học sinh do một tay hắn bồi dưỡng ra thực sự muốn biến Lương Ngọc thành thẻ đánh bạc để giành lại Nam Lương, lão tức giận ngất xỉu mấy lần xong rồi cũng tỉnh táo lại, tích cực phối hợp trị liệu, còn đề nghị thầy thuốc nên dùng loại dược liệu gì.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy lão đã hiểu rõ tình cảnh này rồi cũng cảm thấy an tâm. Sau khi về cung lại sai người bí mật bắt giữ Tần Quan Nguyệt.
Mùa thu năm Khánh Đức thứ mười chín, hoàng đế Đại Chu Chu Thừa Hi cưới trưởng công chúa Nam Lương là Lương Ngọc, phong làm Thần Ngọc hoàng hậu. Theo tổ chế của Nam Lương, phân chia mười thành phía Bắc đô thành cũ của Nam Lương sáp nhập vào bản đồ Đại Chu, cũng đổi niên hiệu thành Vĩnh An để chúc phúc. Cuối năm đó, quân đội Tây Bắc Đại Chu tiến đánh thẳng vào Mạc tộc Bắc Mạc, có thế lực tại chỗ của Bắc Chu phối hợp, đánh sâu vào cả Cát Mạc Vương Đình, khiến bộ hạ cũ của Cát Mạc Vương phải trốn sâu vào sa mạc mới khải hoàn về triều.
Mùa đông năm đầu Vĩnh An, hoàng hậu Thần Ngọc sinh long tử, bốn phương về chầu mừng tin này.
Hoàng đế Nam Lương là Lương Đan lẻn vào cung Thần Ngọc tìm tỷ tỷ kể khổ. Trong triều đình mới vẫn do hai phái ủng hộ Phật giáo và Đạo giáo nắm giữ, bất cứ khi nào hắn muốn hạ chỉ, các đại thần đều sẽ nói nếu là hoàng thái tử Lương Tố thì sẽ suy tính thế nào, tể tướng Sầm Lĩnh Nam lại chuyên quyền lộng hành, một tay che trời thế nào. Vị hoàng đế là hắn đây thật sự không có tí tác dụng nào, còn không thoải mái bằng lúc còn làm tướng quân.
Người ở phía sau màn nhẹ nhàng thở dài một hơi, bảo với hắn rằng bây giờ nói nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, lúc trước Lương Tố còn sống cũng chỉ có thể làm hai phái sống chung cân bằng, chưa thể tiêu diệt được bất cứ phái nào, để lại họa lớn cho hắn, đó là kẻ làm huynh làm tỷ này có lỗi với hắn. Lại khuyến khích hắn chuyên cần chăm lo chính sự, các đại thần dù thế nào cũng phải tôn trọng vị hoàng đế này là hắn.
Cũng không biết Lương Đan có nghe vào tai không nữa, hắn lúc nào cũng có thể tìm ra chủ đề mới để phàn nàn. Người đằng sau màn không nói gì. Mãi về sau, Lương Đan lại hỏi ý kiến của hoàng tỷ xem làm thế nào mới xử lý được hai phái Đạo giáo và Phật giáo đáng ghét kia. Hắn có vẻ cực kì tán thưởng cách hành sự và tài trí của Thượng Quan Mẫn Hoa, cũng tỏ vẻ cực kì tiếc hận về tin tức nàng đột tử kia.
“Gian kế của con lừa ngốc Thiện kia cũng bị nàng ta nhìn thấu.” Hắn nói bằng giọng đầy hâm mộ: “Nếu triều ta cũng có vị kỳ nữ tử như hoàng hậu Nguyên Thù, nói không chừng đã có thể trừ tận gốc mối họa lớn này rồi!”