Dịch: Thanh Hoan
Trong cái đêm đẫm máu này, thứ bị gột rửa là máu thế gia, chảy là nước mắt trăm họ.
Ý chỉ của Khánh Đức Đế là: “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!”
Những kẻ hoảng hốt trốn đi cũng không tránh khỏi thiên la địa võng do Đế Hậu bày ra, ngã ngựa nháo nhào.
Trong đêm tối, trong ngoài cửa Vĩnh Thái, Khách Đức Đế sắp xếp quân đội vây chặt mỗi một lối ra của hoàng thành, trong ánh sáng bập bùng của hàng ngàn bó đuốc, người của Giám Sát Tư cầm theo danh sách, bắt cho đủ người trong từng đại viện tường đỏ ngói xanh.
Tin chiến thắng do cấm vệ ngoài hoàng cung liên tiếp báo về nhưng thần sắc của Đế Hậu trong điện Triều Dương không hề buông lỏng, bọn họ không ngừng hạ lệnh đổi đối tượng truy kích, đêm nay, cả hoàng cung không ngủ. Lúc trời dần sáng, hai mắt Khánh Đức Đế đỏ sọc, giọng khàn khàn bảo: “Hoàng hậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.” Thượng Quan Mẫn Hoa đáp. Việc tiêu diệt cả mạng lưới này, không mất ba tháng cũng không xong được. Nàng còn phải bàn lại thật kỹ kế hoạch với Chương Xuân Triều và Kế Đông Thành.
Nàng đang định rời đi, tăng nhân Thiện đi vào đại điện. Hắn hành lễ với Đế Hậu xong bắt đầu cầu xin cho quốc sư. Trước đó, Khánh Đức Đế đã sai người đi bờ hồ Minh Nguyệt tuyên chỉ, phải lăng trì xử tử Tần Quan Nguyệt.
Khánh Đức Đế căn bản không nghe lời can gián của hắn, chỉ nói: “Người này không thể không trừ.”
Thiện không còn cách nào, đành phải lui ra. Thượng Quan Mẫn Hoa lại chưa đi, nàng hỏi Chu Thừa Hi là hắn hạ chỉ lúc nào? Chu Thừa Hi nhìn về phía nàng, vươn tay nắm chặt cổ tay của nàng, khàn giọng hỏi lại: “Lão không đáng chết à?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh đáp: “Làm ơn đừng để chuyện gì cũng bắt ta chùi đít cho anh!”
Chu Thừa Hi lập tức trở mặt quát lên: “Chẳng lẽ hoàng hậu nghe không hiểu, hay là trẫm phải nói cho rõ hẳn ra? Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có thể gây nguy hiểm đến tính mạng hoàng hậu được sống sót!”
Trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa trăm mối cảm xúc pha tạp lẫn nhau, nàng nhận mệnh thả tay lên nắm đấm đang siết chặt của hắn, thả mềm giọng xuống, dịu dàng bảo: “Diên Khánh…” Lập tức, nàng ho nhẹ hai tiếng che giấu sự mất tự nhiên. “Ta hiểu tấm lòng của chàng.” Nàng liếm liếm bờ môi đã hơi khô, chờ đối phương tiêu hóa hết lời của nàng: “Nhưng mà, trong lòng cả chàng và ta đều rất rõ ràng, bây giờ lão ta còn không thể chết được!”
Đợi đến lúc nàng chia câu này thành ba đoạn nói xong, Chu Thừa Hi kìm lòng không nổi đã kéo nàng vào trong lòng, hung hăng ôm hôn, hắn hôn cuồng nhiệt lên môi, lên hai gò má, lên mái tóc nàng. Dần dần, hắn đẩy nàng lên ngự án, tay vung lên, cái chặn giấy lẫn tấu chương và giá cắm bút đều rơi xuống đất, phát ra một loạt tiếng vang.
Hai người đang hôn thắm thiết lúc này mới tỉnh lại, Thượng Quan Mẫn Hoa đẩy Chu Thừa Hi, Chu Thừa Hi không cam lòng, không chịu lùi lấy một bước. Ánh mắt hắn rất nguy hiểm, cổ họng cũng khàn lại, hừ khẽ, ngón tay hắn như có dòng điện, vuốt ve lấy bờ môi nàng, dẫn dụ và chinh phục nàng. Nàng nghe thấy giọng hắn trầm thấp dụ dỗ: “Lại gọi một tiếng nữa đi.”
“Diên Khánh, đừng tức giận lung tung nữa.” Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng mặt nhìn thẳng vào đáy mắt ảm đạm không rõ kia của hắn, nàng hơi thở dốc, âm thầm cắn răng, gạt bỏ hai chữ khẩn cầu mềm yếu “được không” ở cuối câu kia.
Chu Thừa Hi khẽ cười một tiếng, rất hài lòng chuyện nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn. Tay hắn ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng mút nhẹ môi nàng một cái, hắn bảo: “Ta phát hiện nàng đối xử với bất cứ người nào đều tốt hơn sơ với trẫm.”
Câu này thì bảo nàng tiếp làm sao được? Đầu Thượng Quan Mẫn Hoa trống rỗng rồi, cảm thấy Tả Khuynh Thành đã cải tạo nao nhân này quá tốt. Tốt đến mức nàng phải nghiến răng nghiến lợi, tốt đến mức nàng chỉ có nước chạy trối chết. Nàng cực kì không quen bộ dạng ôn nhu thâm tình ấy của Chu Thừa Hi. Nàng thà rằng Chu Thừa Hi tiếp tục gào rống, kêu đánh kêu giết nàng như cũ còn hơn.
Nhưng mà, phải nói thật, dưới đáy lòng nàng lại ẩn chứa một sự vui sướng mơ hồ, nàng không thể không phỉ nhổ chính bản thân mình không đủ kiên định.
“Nương nương.” Họa Ý ngăn lại nàng ở chỗ lối đi. Thượng Quan Mẫn Hoa dừng bước, hỏi nàng ta có chuyện gì, Họa Ý tò mò nhìn chủ nhân nhà mình, nửa ngày sau mới thốt được một câu: “Khí sắc nương nương hôm nay đặc biệt tốt.”
Thượng Quan Mẫn Hoa không phản ứng nàng ta, chỉ hỏi: “Bên chỗ Thành Thành không có vấn đề gì chứ?”
Họa Ý lắc đầu, lại gật đầu, nàng ta nói: “Trước khi chuyện đêm qua xảy ra, thái tử điện hạ có mời mấy đứa trẻ con về Đông Cung. Về sau, bọn nhỏ chơi mệt rồi đều ngủ lại trong cung cả. Có mấy đứa còn có người nhà phạm tội, nương nương xem chuyện này xử lý thế nào thì được ạ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm rồi đáp: “Chờ chúng tỉnh lại rồi, đưa về nhà hết đi. Những đứa nhà phạm tội thì trước đưa đến Sơ Thiện Đường đã, quyết định sau.”
Dứt lời, nàng hồi cung ghi lại chuyện này, sau đó an tâm ngủ bù. Đến khi nàng tỉnh lại, thị nữ phục vụ nàng ăn cơm, giữa bữa, Họa Ý lỗ mạng chạy vào hét to: “Nương nương, thái tử điện hạ đánh chết người!”
Thượng Quan Mẫn Hoa đánh rơi cả bát đũa trên tay, sắc mặt trắng bệch, dường như máu toàn thân đều đang chảy ngược. Nàng đứng lên, nhưng lại đứng không vững, trước mắt nàng biến thành màu đen, toàn thân lung la lung lay. Họa Ý tỉnh ngộ, phát hiện mình quá liều lĩnh, vội quấn lại bên cạnh nàng, mặt đầy lo lắng: “Chủ nhân đừng dọa Họa Ý!”
“Tưởng phu tử đâu? Mặc Tứ hắn chết ở đâu rồi?” Thượng Quan Mẫn Hoa cố gắng hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại. Nàng dẫn theo Họa Ý vội vàng chạy tới địa điểm xảy ra chuyện. Trên đường, liên tục gặp phải cung nhân chạy tới báo tin cho hoàng hậu rằng đã thấy một đám người bị thương được đưa vào viện thái y.
Đến viện thái y mới thấy bờ hồ Minh Nguyệt đã không còn yên tĩnh nữa, từ xa xa đã có thể nghe được tiếng ồn ào của các thiếu niến.
Thượng Quan Mẫn Hoa vội vàng chạy đến, thấy mấy đứa trẻ con mặt mũi lấm lem, trên người đều có vết thương, không đứa nào chịu nhường đứa nào, vừa đẩy nhau vừa chửi mắng.
“Hoàng hậu giá lâm!” Cung nhân tuyên cáo, làm bọn nhỏ khựng lại, sau đó lập tức vang lên mấy tiếng phản đối: “Còn tìm chỗ dựa. Thật vô dụng.”
Chu Quảng Hoằng gạt đám trẻ con ra, trên mặt nó cũng có trầy da và bầm tím, trên tay còn nắm chặt hai đứa trẻ con khác, sau lưng cũng dẫn theo một đám. Nó tỏ vẻ mừng rỡ kêu lên: “Sao mẫu hậu lại tới đây?”
Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, đi thẳng vào viện thái y. Bên trong có vị thái y già đang rửa miệng vết thương để băng bó cho một đứa trẻ. Nàng tiến lại gần, hỏi vết thương của thằng bế thế nào. Thái y bảo không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi ba ngày là ổn.
Thì ra là mấy thiếu niên tranh cãi vì chuyện cung biến đêm qua, kết quả làm bị thương một thằng bé có lai lịch lớn nào đó. Cung nga nghe nhầm, đồn bậy, ngược lại khiến Họa Ý truyền lời sai, làm Thượng Quan Mẫn Hoa lo vớ lo vẩn một phen.
Thượng Quan Mẫn Hoa thả lỏng trái tim căng thẳng, ngồi xuống bên giường cầm khăn tay khẽ lau sạch bụi đất trên khuôn mặt thằng bé kia.
“Tĩnh Viễn Hầu đến!” Phía cổng lại có tiếng cung nhân báo lại, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy thằng bé toàn thân cứng đờ. Đứa bé này gặp nàng không trốn, gặp Tĩnh Viễn Hậu lại sợ đến mức co rúm người lại, khẽ kêu: “Cha!”
“Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương.” Tĩnh Viễn Hầu làm như không nhìn thấy con trai mình, trong mắt hắn chỉ có Thượng Quan Mẫn Hoa, giọng đầy kích động hành lễ với nàng.
“Không nên quá nghiêm khắc với con!” Nàng thuận miệng nói, Tĩnh Viễn Hầu lại coi đó như thánh chỉ: “Nương nương giáo huấn phải ạ!”
“Mẫu hậu!” Cổng viện thái y truyền đến tiếng kêu đầy tức giận của con trai ruột Thượng Quan Mẫn Hoa, nàng quay đầu lại, nhìn thấy con trai đang vịn khung cửa, thở hồng hộc, quần áo mặt mũi cũng lấm lem bùn đất. Áo bào đỏ của thái tử dúm dó không chỉnh tể, còn bị thủng lỗ chỗ nữa.
Nàng ngồi ngay ngắn lại, đợi cả đám thiếu niên lẫn trẻ con đều tới hết mới hỏi chúng nó vì sao không chịu lên lớp lại còn đánh nhau.
Mặt Chu Quảng Hoằng đỏ lên không nói gì, ngược lại, mấy đứa bé khác trong phòng bắt đầu kể lể một tràng. Vốn là có mấy đứa bé con ngoại thần có kể hôm nay dán bảng vàng, rất nhiều người vây quanh ở đó, thấy đám gian thần nịnh tướng mà lê dân bách tính căm thù đến tận xương tủy đã bị hỏi tội tống vào ngục cả thì đều vỗ tay khen hay.
Mọi người từng hướng tuyết trắng cầu nguyện năm sau sẽ có dấu hiệu tốt, bây giờ mọi người đều nói: “Ông trời có mắt!”
Mấy đứa truyền lời này vào trong cung, Chu Quảng Hoằng lập tức cãi lại, căn bản không phải ông trời có mắt mà là do phụ hoàng anh minh thần võ và mẫu hậu tài trí hơn người của nó. Có hai người thần cơ diệu toán mới bắt được lũ giặc tham này. Bằng thân phận thái tử của nó, bình thường người ta cũng sẽ thuận theo ý nó không phản bác.
Ai ngờ con trai của Tĩnh Viễn Hầu lại không chịu xông lên cãi lại, khăng khăng việc gian thần bị bắt chính là nhờ ông trời có mắt, chứ chẳng liên quan gì đến tài trí của Đế Hậu cả. Chu Quảng Hoằng lập tức đưa ra dẫn chứng Thượng Quan Hoàng Hậu mua chịu lương thảo từ chỗ Tĩnh Viễn Hầu, đấy chính là thắng lợi mà mẫu hậu mình dùng trí tuệ giành được, chứ không phải do ông trời.
Đối phương lại đưa ra ví dụ phong phú hơn, có sức thuyết phục hơn đấy là chuyện hoàng hậu chết rồi lại sống lại, cùng với chuyện hoàng hậu có thể trở về cung như kì tích để nói cho thái tử biết rằng, nếu không phải có ông trời phù hộ, Thượng Quan Mẫn Hoa dù có thông minh cũng vô dụng, sớm đã thành nắm xương tàn rồi!
Hai đứa bé bắt đầu đánh nhau cũng vì việc này, Chu Quảng Hoằng còn nhỏ, nhưng lại có máu chơi liều, cứ thế đánh người chảy máu.
Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh nhạt liếc nhìn con trai một cái, Chu Quảng Hoằng tự biết mình sai, cúi đầu không nói. Nàng quay đầu lại, cười áy náy với đứa bé bị thương và bảo: “Thành Thành đánh người là lỗi của nó, về ta sẽ phạt nó phải chép sách, cậu có chịu không?”
Thằng bé kia kiêu ngạo đáp: “Không được!” Lập tức lại bổ sung thêm: “Nếu bà giúp ta thay quần áo thì tiểu hầu gia ta sẽ tha thứ cho nó!”
Thượng Quan Mẫn Hoa ban đầu còn sững sờ, sau đó khẽ cười, vuốt trán nó và bảo: “Thật là đáng yêu! Được rồi, bản cung đồng ý với cậu.”
Tĩnh Viễn Hầu xấu hổ đến mức muốn ra tay tát cho thằng con trai mình một cái. Thượng Quan Mẫn Hoa ngăn cản hắn, lệnh cung nhân đưa quần áo đến, động tác thuần thục, chẳng bao lâu dưới tay nàng đã xuất hiện một tiểu nam xinh chỉnh tề tuấn tú.