" Sư tôn, ngươi nhớ không.."
Hữu Tư Tuyệt nâng lên bàn tay nứt nẻ đã được bôi dược của Cẩm Ngân, hắn thương tiếc hôn lên từng đốt ngón tay tái nhợt cảm nhận hương thảo dược nóng tràn vào khoang mũi. Bàn tay của Cẩm Ngân không to lớn nhưng các ngón đều thon dài, mỗi khớp xương đều điểm một mạt hồng hồng, đôi tay năm đó vỗ về hắn những ngày hắn gặp ác mộng, đôi tay dạy hắn luyện kiếm, dạy hắn viết từng nét chữ đầu đời vậy mà chỉ vì buông lỏng cảnh giác một chút...
Hôm Nặc Phong rời khỏi Thanh Trường Cung, Hữu Tư Tuyệt cũng nhận được mật báo từ thuộc hạ về việc phản đồ ở Ma giáo đã bắt đầu rục rịch, hắn lúc đó chỉ nghĩ mau mau giải quyết mấy con chuột này rồi lại trở về quấn Cẩm Ngân tiếp. Chỉ là mấy con chuột này cũng đủ thông minh, rúc vào thành đàn muốn cắn hắn, mãi đến bảy ngày sau khi hắn trở lại Thanh Trường Cung lần nữa mới biết Cẩm Ngân mất tích.
Mười ngày ngâm mình trong giết chóc cùng sát khí, mà Cẩm Ngân giống như viên mìn nổ tung khiến Hữu Tư Tuyệt phát điên.
Hiện tại tìm được người trở về, lại phải nghe việc do ma khí bản thân lưu lại mà một phần đẩy sinh mệnh của y đến bờ vực vỡ vụn.
Hữu Tư Tuyệt ngậm vào đầu ngón tay của Cẩm Ngân, đầu lưỡi đỏ tươi đối lập với đôi môi tái nhợt quấn lấy phần phần vải trắng bên bao bên ngoài lớp da non nớt như tiểu cẩu làm nũng với chủ nhân. Chiếc lưỡi như loài độc xà đẹp đẽ mà nguy hiểm lướt qua lòng bàn tay mềm nhũn lại ngược lên đến tận cần cổ. Hữu Tư Tuyệt nhận ra lần hành hạ này của Âu Thần Viên vượt quá sức chịu đựng của Cẩm Ngân bất kể là tâm lý hay thể xác. Vị sư tôn ngày thường thư thái đủng đỉnh dù bị thao đến không thẳng lưng vẫn có thể lộ ra tư thế lười nhác như một con báo tuyết lãnh diễm đang phe phẩy cái đuôi mềm mại đùa bỡn với nhân sinh vậy mà hiện giờ y lâm vào hôn mê, thân thể vẫn theo bản năng run rẩy hàm hồ bài xích hành động thân cận da thịt dù là nhẹ nhàng nhất.
" Nhẹ..."
Tiếng nói như bị bóp chặt trong cần cổ không phát ra được, Hữu Tư Tuyệt đang thương tiếc liếm lên vết siết cổ tím bầm cũng phải ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tái nhợt của nam nhân, y không mở mắt cũng không phản kháng được, cánh môi hơi hé ra, từng hơi thở mỏng manh thậm trí nghe không rõ...
Đúng rồi, y cũng yếu ớt, cũng sẽ đau.
Hữu Tư Tuyệt giống như hoảng hốt, động tác lại càng nhanh chóng đem kiện áo mỏng trên người y kéo ra.
Cơ thể này vô cùng thê thảm.
Hắn đau lòng vuốt ve từng tấc da thịt bị chà đạp, yên lặng cúi xuống rải từng nụ hôn xuống khuân ngực đang khẽ phập phồng, cánh môi ngậm lấy núm vú bên trái của y. Đầu vú sưng to rõ ràng bị thô lỗ nhéo cắn, ngay bên dưới là một dấu răng còn lốm đốm máu nhìn mà ghê người đủ thấy kẻ cắn y có bao nhiêu tàn nhẫn muốn đem mảng thịt này cắt đứt xuống. Chiếc lưỡi ướt nóng dán vào vết thương chưa kết vảy, rát nóng truyền lên đại não làm Cẩm Ngân mơ hồ tỉnh lại, y đầu tiên là mơ màng chưa phân định được đây là nơi nào đến khi cúi xuống nhìn cái đầu nhấp nhô trên ngực mình mới nhớ ra một đống chuyện. Bị bắt cóc, bị tra tấn, bị thao, bị cứu về, giờ xem ra lại sắp bị thao.
Bất quá, lần đầu tiên y thấy Hữu Tư Tuyệt ôn nhu đến vậy.
Hắn cực kỳ kiên nhẫn liếm mút an ủi cơ thể tàn tạ này, mỗi vết cắn, vết cào ghê người đều bị đôi môi nhạt nhạt màu hồng đào mút liếm cẩn thận, tuy rằng vẫn đau nhưng nhiều hơn là ngứa ngáy. Hữu Tư Tuyệt biết Cẩm Ngân đã tỉnh lại, hắn cúi xuống ngậm lấy ngọc hành đang lặng yên của y, giương mắt lên nhìn biểu tình kinh ngạc của Cẩm Ngân cảm thấy trong lòng có một cỗ nước ấm rót vào, tâm ý chưa từng thoả mãn tới vậy. Dương căn được bao trong khoang miệng ấm áp từ từ ngẩng đầu nhưng đột ngột co rút đau đớn lại ủ rũ đi xuống, Hữu Tư Tuyệt hơi giật mình chưa kịp nói gì đã bị Cẩm Ngân kéo lên. Đôi tay đan qua cổ Hữu Tư Tuyệt, hai bắp đùi mở rộng trắng nõn cọ vào bên sườn của hắn, hắn không nhìn thấy biểu cảm của Cẩm Ngân, chỉ có tiếng nói rầu rĩ không có cảm xúc:
" Tiến vào."
Trái tim của Hữu Tư Tuyệt co thắt lại.
Chưa từng cảm thấy yêu y tới vậy, chưa từng thương tiếc y tới vậy...
Chưa từng sợ mất y tới vậy.
Sư tôn, người có nhớ ngày ấy người ôm ta vào lòng, lồng ngực của người cực kỳ ấm áp tản ra mùi cỏ nhàn nhạt lạnh lẽo, khi ấy ta đã nghĩ dù bất cứ giá nào cũng phải chiếm được người, dù người chết đi ta cũng sẽ xé xác người đem người nuốt vào bụng. Hữu Tư Tuyệt vô số lần ảo tưởng đến một ngày nào đó Cẩm Ngân sẽ tươi cười chủ động để mình chiếm lấy y, chiếm lấy thân thể y, chiếm lấy tâm can của y... Nhưng hiện tại khi đem dương căn vùi sâu vào huyệt nội ấm áp này trái tim lại càng đau càng lạnh như bị bóp nát nhét vào hầm băng
Hữu Tư Tuyệt động thân, từng lần đâm rút của hắn cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, dương vật to lớn rút ra đến chỉ chừa lại đầu nấm tròn trịa rồi đưa vào tận cùng nghiền ép dương tâm trên vách tường hồng nộn. Động tác cẩn cẩn dực dực giống như thưởng thức mỹ vị duy nhất trên thế gian, tràn đầy, chiếm hữu, ôn nhu.
Cẩm Ngân hơi thở đã hỗn loạn một phần vì thân thể không quen bị vỗ về ôn nhu đến vậy, một phần vì nó mà sung sướng đến mức ngón chân cuộn lên, y cảm nhận được côn thịt từng chút nhồi đầy mình, cọ xát, nóng bỏng, lại nhìn Hữu Tư Tuyệt bị dục vọng tra tấn đến mức mồ hôi rịn ra đầy trán nhưng vẫn cắn răng kiềm chế ngay cả hai bàn tay ở bên eo y cũng không dám nắm mạnh.
A, đứa nhỏ này...
Y không nhớ rõ là năm nào, ở dưới trời tuyết như vậy ba đứa nhóc cùng nhau luyện kiếm sau đó lại cãi vã với nhau. Y ngồi dưới tán hồng mai đỏ rực hứng thú nhìn cuộc đối chọi gay gắt ấy.
A Viên nói " Ta là người yêu sư tôn nhất!"
A Phong phản bác " Ta mới yêu sư tôn nhất! Ta còn thích sư tôn nữa! Ta thích thích thích yêu yêu yêu hơn ngươi!"
" Ta mới càng yêu yêu yêu yêu sư tôn!"
" Ta yêu yêu yêu yêu sư tôn một trăm lần!"
Hài tử a, đáng yêu tới vậy.
Mà khi ấy chỉ có Hữu Tư Tuyệt liếc mắt về phía y, dùng khẩu hình miệng riêng đối với y nói
" Ta sẽ trân trọng sư tôn"
Trân trọng....ta?
Y ngày đó chỉ mang theo cười nhạt với câu nói của hài tử.
Mà hiện tại...
Y cũng chỉ cười nhạt được.
" Đừng khóc."
Mãi đến thời khắc bản thân bị rót đầy tràng nội, sợi dây sinh mệnh mong manh triệt để đứt đoạn y mới chủ động hôn lên mi mắt đỏ hoe của hắn.
" Đồ nhi ngốc..."-----
Rùa: Chủ nhà thích trộn đao trong đường, giờ trộn đao trong H chẳng qua là quen tay ┐(´д`)┌