Lăng Việt cùng Đồ Tô là hai người thức sớm nhất trong nhà, Lăng Việt là vì phải thần luyện vào sáng sớm, còn Đồ Tô thuộc dạng người thiển miên, Lăng Việt vừa dậy hắn liền tỉnh. Kết quả là sáng sớm hai người cùng nhau đi thần luyện, sau đó trở về phụ trách làm bữa sáng cho cả nhà.
Đồ Tô đem sữa, bánh mì sandwich, mứt hoa quả cùng trứng chiên lên bàn đã thấy Khương Hi Vũ ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn sẵn. Nhìn bữa sáng đã được đem lên liền vui vẻ quơ quơ chân, ngọt ngào nở nụ cười với Đồ Tô: “...... Cảm ơn Đồ Tô ca...... Vất vả......” Đồ tô cười khẽ vỗ vỗ đầu hắn.
A Đình ở bên cạnh gật gật đầu, cũng theo Hi Vũ cảm ơn hai người.
Lăng Việt cùng Đồ Tô cùng nhau ngồi vào bàn, tỏ vẻ đều là người một nhà, khách khí làm gì.
“...... Hi Vũ muốn ăn...... mứt ô mai......” Khương Hi Vũ nhìn nhìn hai loại mứt hoa quả trên bàn, quay đầu nói với A Đình. A Đình gật đầu, vươn tay lấy một miếng sandwich đưa cho Hi Vũ, ý bảo hắn cầm, sau đó mới lấy mứt cẩn thận phết lên mặt bánh.
An Dật Trần vội vàng từ trên lầu chạy xuống, vừa mặc áo khoác vừa nắm hai miếng sandwich ngậm trên miệng hướng cửa chính chạy đi.
“Ca lại trễ sao?” Lăng Việt bất đắc dĩ hỏi.
“Ừ, buổi sáng có hội nghị, ta đi trước đây.” An Dật Trần miệng cắn bánh ậm ừ trả lời, sau đó mang giầy liền mở cửa chạy ra ngoài.
Trần Tam Lục từ trên lầu xuống ngay sau đó, cầm trong tay giáo án của mình. Ngồi vào bàn thì đem giáo án để vào ghế bên cạnh.
“Lược Thương đâu?” Đồ Tô đưa cho Trần Tam Lục một ly sữa, nghiêng đầu hỏi.
“Ừm, hôm nay anh ấy nghỉ, mới về hồi sáng sớm.”
“Nga, thế sao. Vậy hôm nay đệ sẽ chú ý bảo đại ca yên lặng một chút tránh làm phiền anh ấy.”
Trần Tam Lục nhìn Đồ Tô bằng ánh mắt cảm ơn.
Ăn xong bữa sáng, Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ cùng nhau đến cổng chính tiễn người đi làm. Vừa mở cửa liền nhìn đến hai hàng bảo vệ mang hắc y cùng kính râm., tất cả mọi người đều nhìn mãi thành quen.
“A Đình ca phiền anh.”
Lăng Việt cùng Trần Tam Lục đều là giáo viên. Lăng Việt dạy võ còn Trần Tam Lục dạy văn. Tuy nhiên trường hai người dạy đều ở trung tâm thành phố, còn nhà bọn họ lại ở vùng ngoại ô, cũng không có xe bus, cho nên đều do A Đình phụ trách đưa hai người đi làm.
“Nói gì đâu, còn phiền ngươi chăm sóc cho Hi Vũ đâu.” A Đình vươn tay xoa xoa đầu Hi Vũ, cảm thấy Đồ Tô nói quá khách khí. “Hi Vũ ở nhà nghe lời Đồ Tô nga. A Đình buổi tối sẽ về.”
“...... Ân, Hi Vũ sẽ nghe lời Đồ Tô ca, Hi Vũ sẽ chờ A Đình trở về. Hi Vũ nghe lời, A Đình yên tâm.” Khương Hi Vũ ngoan ngoãn gật đầu. A Đình vừa lòng cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn.
“Đúng vậy, Hi Vũ ngoan nhất. Ta đi đây.”
“Sư huynh đi làm cẩn thận.” Đồ Tô vẫn không nhịn được dặn dò một câu. Lăng Việt dạy đều là võ thuật thật sự, đôi khi không lưu ý cũng sẽ gây thương cân động cốt. Lăng Việt cười, gật gật đầu: “Được, ta sẽ chú ý.”
Trần Tam Lục có chút cô đơn đi theo hai người lên xe, trong lòng không ngừng lo lắng cho tay trái bị thương của Thôi Lược Thương không biết khi nào thì mới lành lại được.
Nhìn thấy xe biến mất ở ngã tư đường, Đồ Tô mới cùng Khương Hi Vũ về nhà.
“Hi Vũ, đệ ở phòng khách xem sách được không? Ca vào nhà bếp dọn dẹp.”
Khương Hi Vũ cười gật gật đầu với Đồ Tô, nghe lời ngồi xuống sô pha đọc sách. Đồ Tô lúc này mới an tâm xoay người vào nhà bếp dọn dẹp tàn cục của bữa sáng. Nhìn thấy còn hai phần bữa sáng còn dư có chút chần chờ...... Thôi Lược Thương chắc sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa...... Vậy còn Ninh Trí Viễn sao nửa ngày rồi còn chưa xuống ăn sáng?
Nghĩ nghĩ, vẫn là đem đi cất. Cùng lắm thì chờ hai người ngủ dậy hâm lại.
Vô ý thức nhìn lên cầu thang, tuy Ninh Trí Viễn cũng là người ăn không ngồi rồi trong nhà (......) nhưng buổi sáng chưa bao giờ ngủ nướng cả, sáng nay lại la lớn như vậy...... Chắc không phải tối qua An Dật Trần lại quá mức nhiệt tình chứ......? Bách Lý Đồ Tô vừa rửa chén vừa suy tính xem trưa nay có nên làm cái gì cho đại ca bồi bổ thân thể hay không......
Kết quả là đến khi cơm trưa làm xong, ngay cả Thôi Lược Thương đều đói đến tỉnh ngủ chạy xuống lầu tìm ăn cũng chưa thấy Ninh Trí Viễn có dấu hiệu xuống lầu.
Khương Hi Vũ thường thường nhìn lên cầu thang nhíu mày. Nhìn nhìn Đồ Tô còn trong nhà bếp dọn cơm liền giơ tay kéo kéo tay áo Thôi Lược Thương: “...... Hi Vũ, lo lắng đại ca...... Chúng ta, đi xem, được không?”
Thôi Lược Thương nhìn biểu tình Khương Hi Vũ thật đáng thương, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu. Khương Hi Vũ thấy hắn gật đầu, lập tức cười vui vẻ, kéo tay áo Thôi Lược Thương muốn đi lên lầu.
“Chờ chút, tôi cũng đi xem sao.” Đem cơm đặt lên bàn, Đồ Tô gọi với theo hai người, đuổi kịp bọn họ.
Ba người cùng nhau đi tới phòng Ninh Trí Viễn, gõ cửa, không ai trả lời.
“Còn ngủ sao?” Thôi Lược Thương quay đầu hỏi.
“...... Không, hình như tôi nghe có tiếng gì đó......” Đồ Tô nhíu mày, dứt khoát nâng lên chân một cước đá văng cửa. Ba người đi vào phòng, không tới vài bước liền thấy Ninh Trí Viễn ở trên giường, sắc mặt trắng bệch sắp ngạt thở.
“Đại ca......!” Khương Hi Vũ sửng sốt, sốt ruột buông tay Thôi Lược Thương, chạy tới bên giường. Đồ Tô đi theo tới, bất đắc dĩ nhìn Ninh Trí Viễn bị drap giường quấn chặt, còn không biết làm sao lại quấn tới tận cổ, suýt chút nữa đem chính mình nghẹt chết, bất đắc dĩ thở dài.
“...... Ca ngươi nằm ngủ bằng cách nào thế này......” Lấy khăn mặt từ trong miệng Ninh Trí Viễn ra, Đồ Tô cau mày hỏi.
“Ha ha hô......” Ninh Trí Viễn trước lắc lắc khoang miệng đã cứng ngắc, sau đó hít sâu mấy, cảm thấy được thoải mái một ít sau lập tức mở miệng la to: “Làm sao ta ngủ lại thế được! Rõ ràng là do An Dật Trần làm! Còn không phải là do tối hôm qua ta để hắn ngủ trên đất sao! Sáng thức dậy ta liền như thế!”
“......” Khương Hi Vũ ngồi xổm bên giường, đông giật nhẹ tây giật nhẹ, làm cách nào cũng không thể đem drap giường quấn ở trên người Ninh Trí Viễn xuống, sốt ruột nhìn Đồ Tô bằng ánh mắt cầu cứu. Đồ Tô sờ đầu hắn, đứng dậy đi tìm kéo.
“...... Oa a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Ninh đại thiếu gia anh cũng rất tuyệt!!” Thôi Lược Thương ở một bên nhịn đã lâu, rốt cuộc không nhịn được cười lớn. Cười đến gập thắt lưng, Ninh Trí Viễn nghe đến sắc mặt đều tái đi.
“Thôi Lược Thương ngươi câm miệng cho ta! Có tin ta làm cho Tam Lục đá ngươi không!”
Thôi Lược Thương lập tức ngừng cười. Tuy rằng còn muốn cười, nhưng ngại Ninh Trí Viễn dù sao cũng là đại ca của Tam Lục, vì hạnh phúc của mình phải nhịn xuống.
Đồ tô cầm kéo quay trở lại, nhìn Thôi Lược Thương nhẫn cười đến run người, lại nhìn Ninh Trí Viễn sắc mặt xám ngắt, cảm thấy một mỏi thở dài.
“Đừng lộn xộn a, cắt trúng ngươi không phải lỗi của ta.”
“Cái quỷ gì! Chậm một chút chậm một chút! Tuyệt đối đừng cắt trúng ta a!”
“Ngươi còn cử động nữa ta trước đem ngươi đánh ngất.”
“Bách Lý Đồ Tô ta chính là đại ca của ngươi!”
“Câm miệng, ồn quá.”
Khương Hi Vũ ngồi xổm bên giường chống mặt, khẩn trương nhìn hai ca ca.
TBC – Hết chương .