Ở bệnh viện vài ngày, chín người người rốt cục cũng được ra về. Trải qua nhiều ngày như vậy, phòng bếp ở biệt thự cũng đã tu sửa xong, Lâm Hạo nhân tiện dọn dẹp một chút sau đó đem tám người đưa trở về. Chính là không hiểu vì sao lại lẫn cả đồ vật của cậu trong đó, hôm nay không thể làm gì khác hơn là kéo Trần Quân Bình trở về biệt thự lấy đồ lại.
Vừa vào cửa liền chứng kiến tám người ngồi ngay ngắn ở ghế sa lon, nhìn chằm chằm TV không chuyển mắt.
Trần Quân Bình cầm lấy áo khoác của Lâm Hạo móc lên giá, sau đó theo Lâm Hạo cùng nhau tò mò ngồi vào chỗ trống còn lại ở ghế sa lon rồi cũng nhìn vào TV.
“Xem cái gì vậy, các ca cùng nhau xem như vậy chuyên tâm” Lâm Hạo nhìn màn hình hồi lâu cũng không phát hiện có cái gì thú vị. Chỉ là liên tục không ngừng quảng cáo gì đó thôi.
“Uh? Đại ca cậu nói có tiết mục của biểu ca các cậu… Muốn chúng ta ở chỗ này chờ.” An Dật Trần bất đắc dĩ lên tiếng, một bên trả lời Lâm Hạo một bên lấy tay lặng lẽ chỉ chỉ Ninh Trí Viễn đang ở cạnh.
Bị Ninh Trí Viễn bất động thanh sắc mà liếc một cái, An Dật Trần lập tức cười cười, quay đầu đem tầm mắt một lần nữa nhìn vào TV.
Biểu ca? Lâm Hạo nhíu nhíu mày nhìn Trần Quân Bình. Đột nhiên hình như nhớ tới đến cái gì liền vỗ đầu quay lại hỏi Đồ Tô: “Chẳng lẽ là Điệp Điệp?”
Đồ Tô cười gật đầu: “Đúng vậy chính là Điệp Điệp.”
Trần Quân Bình nhìn Lâm Hạo cũng đột nhiên tò mò, hắn cũng tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm TV. Sau đó nhân tiện phát hiện Trần Tam Lục Khương Hi Vũ Đồ Tô bọn họ cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm TV.
Thắc mắc không biết hỏi ai, hắn liền ghé tai Lâm Hạo nhẹ nhàng hỏi: “Cái kia Điệp Điệp rốt cuộc là ai hả?”
“Uh? Là biểu ca của bọn em, vốn là một ngôi sao oh. Trước còn có thấy, gần đây hình như đặc biệt bận rộn.” Lâm Hạo cười đáp.
“Oh? Anh cũng có một biểu ca vốn là ngôi sao ah~.” Trần Quân Bình cũng vui vẻ nói.
Đồ Tô nghe được Trần Quân Bình nói, tò mò mà quay đầu hỏi Lăng Việt bên cạnh: “Huynh còn có một biểu ca là ngôi sao hả?”
Lăng Việt nghe được Đồ Tô hỏi, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, không nghĩ tới là có, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: “… Huynh không nhớ rõ nữa.”
“Tam ca đã quên Đẳng Đẳng ca rồi hả” Người bên cạnh Trần Tam Lục là Thôi Lược Thương quay đầu lớn tiếng nói.
Lăng Việt nhìn một chút Thôi Lược Thương, oh một tiếng vỗ tay một cái: ” Đẳng Đẳng ca hả! Đúng đúng, ca quên. Hai năm không gặp hắn rồi đi.”
“Uh, lúc ca đến HongKong có gặp qua.” A Đình chậm rãi lên tiếng, còn bồi thêm một câu “Cũng không tệ ah~.”
“Đúng vậy, đệ ở HongKong cũng có ăn cơm với ca ấy vài lần.” Trần Quân Bình cười ha hả nói “Nghe nói hai năm nay ca ấy hoạt động ở nội địa, lúc rảnh rỗi có thể liên lạc.”
Ngồi ở chính giữa im lặng không nói, Ninh Trí Viễn lúc này rốt cục không nhịn được cau mày nói: “Này tên hắn sao lại kỳ quái vậy.”
Phòng khách bỗng an tĩnh vài giây, sau đó vang lên tràng cười lớn.
An Dật Trần vuốt vuốt tóc Ninh Trí Viễn: “Nick name đó tiểu thiếu gia, không phải rất đáng yêu sao. Tên thật của anh ấy là Trần Vỹ Đình.”
“Bổn thiếu gia đương nhiên biết là nick name! Ai thèm anh nhắc nhở!” Ninh Trí Viễn vuốt tay An Dật Trần, nhẹ giọng hừ một tiếng, sau đó vừa lại lầm bầm nói: “… Tà môn rồi. Chân thành hy vọng hai người bọn họ không quen nhau.”
Quảng cáo rốt cục kết thúc, bắt đầu là màn phỏng vấn. Trên màn hình chạy chữ viết hôm nay khách mời vốn là “Lý Dịch Phong”.
Trần Quân Bình cùng A Đình bất động thanh sắc mà lặng đi một chút, yên lặng nhìn nhau liếc mắt một cái.
Sau đó hình ảnh chuyển qua sân khấu, màn ảnh hiện lên hai MC, chờ họ nói xong tiếp sau chính là Lý Dịch Phong liền xuất hiện.
“Điệp Điệp đẹp trai thật.” Nhìn màn hình TV xuất hiện Lý Dịch Phong một thân tây phục màu đen, Ninh Trí Viễn không nhịn được tán thán nói.
Trần Quân Bình cùng A Đình ngồi ở hai đầu salon yên lặng nhìn đối phương, hơn nửa ngày cũng chưa quay sang nhìn TV, ánh mắt phức tạp. Nhìn một chút đối phương vừa lại len lén liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, sau đó nhỏ giọng thở dài.
Trong lúc mọi người đang xem TV, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trần Quân Bình ngồi gần cửa nhất nên phải đi mở cửa rồi. Vừa mở ra hắn đã có chút kinh ngạc mà nhìn hai nam nhân đầu đội nón che kín mặt cùng kính mát to đùng. Sửng sốt hơn nửa ngày hắn mới hỏi: “… Xin hỏi các vị tìm ai?”
Nam nhân có vẻ cao hơn đứng bên phải liền lên tiếng: “… Quân Bình?”
Trần Quân Bình tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nam nhân mạc danh kỳ diệu gọi ra tên mình.
Nam nhân nhếch môi lộ ra nụ cười, sau đó gỡ kính mát xuống: “Là ca, William đây.”
“… Đẳng Đẳng ca?! Vậy đây vốn là…” Trần Quân Bình vẻ mặt ngạc nhiên chỉ hướng bên cạnh Trần Vỹ Đình.
Người bên cạnh cũng ngạc nhiên, sau đó cũng tháo kính ra: “Ah, ta ở HongKong gặp qua cậu rồi. Ta là Lý Dịch Phong, đã lâu không gặp.”
Trần Quân Bình bây giờ mới thở phào một cái.
“Trí Viễn ca bọn họ ở trong hả?” Lý Dịch Phong khẽ cười một chút, thân thủ chỉ chỉ bên trong “… Uh, cho bọn ca vào trước được không? Bọn ca như vậy ở bên ngoài có chút nguy hiểm.”
Trần Quân Bình lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nghiêng người mời họ vào, đóng cửa lại.
Lý Dịch Phong xếp kính lại, quen việc dễ làm mà thay đổi giầy đi vào phòng khách: “Trí Viễn ca, Tam Lục ca, Đồ Tô, Hi Vũ, A Hạo, đã lâu không gặp ~ “
Sau đó Lý Dịch Phong vui vẻ ôm lấy từng người bọn họ chào hỏi. Ở bên kia có nhiều người chứng kiến liền đứng ngồi không yên.
Cả phòng khách đều ngây ngẩn cả người, nhìn một chút Lý Dịch Phong, vừa lại quay đầu nhìn TV, tái quay đầu nhìn Lý Dịch phong.
“… Ta… Chân nhân ah…” An Dật Trần không nhịn được mở miệng cảm thán nói.
Bên này lời còn chưa dứt, bên kia TrầnVỹ Đình cũng đi theo Trần Quân Bình vào đến, chứng kiến phòng khách xong cũng kinh ngạc một chút, ha ha cười nói: “A Đình ca, Dật Trần ca, Lăng Việt, Lược Thương. Như thế nào cũng ở đây.”
Trần Quân Bình yên lặng đi trở về chỗ cạnh Lâm Hạo ngồi xuống.
Sau đó ở phòng khách mười người ngồi thành hai bên nhìn nhau chằm chằm.
“… Điệp Điệp, hắn là ai vậy hả?”
Cuối cùng đánh tan yên tĩnh vẫn là Ninh Trí Viễn.
Lý Dịch Phong bình tĩnh trả lời: “Uh? Bạn trai của đệ, Trần Vỹ Đình. Có thể gọi là William hoặc là Đẳng Đẳng.”
Ninh Trí Viễn ha ha cười một tiếng, quay đầu nhìn An Dật Trần: ” Đẳng Đẳng? Các anh mới vừa rồi nói là anh ta?” Nhìn Ninh Trí Viễn cười, An Dật Trần có chút không đành lòng mà gật đầu.
… Lão tử bắt đầu tin chuyện tà môn rồi.
Trần Vỹ Đình cùng Lý Dịch Phong liếc nhau, nhìn ghế sa lon bên kia bị Đồ Tô cùng Lâm Hạo giãy dụa, trong miệng la hét cái gì loạn thất bát tao Ninh Trí Viễn, kỳ quái mà nhún vai tỏ vẻ khó hiểu.
Một trận hỗn loạn xong, Trần Vỹ Đình cùng Lý Dịch Phong hiểu rõ sự tình nguyên nhân hậu quả, cũng bắt đầu buồn cười. Trong lòng nhưng lại âm thầm nghĩ hai nhà huynh đệ thật là hữu duyên.
Ninh Trí Viễn hình như là cảm thấy mệt, liền dựa vào lòng An Dật Trần lầm bầm gì đó. Nói thật An Dật Trần cũng không có nghe rõ ràng, hắn còn có điểm sợ tiểu thiếu gia là đang nguyền rủa cái gì…
“… Nè… Hai người như thế nào đột nhiên tới?” Đồ Tô cấp bọn họ hai chén trà, nghi hoặc hỏi.
“Uh? Là tới nơi này chụp ảnh, cạnh bên khu biệt thự không phải có một chỗ phong cảnh hữu tình sao? Tranh thủ nghỉ ngơi chúng ta nhân tiện lén chạy tới đây.”
“… Điệp Điệp, hai người chụp cái gì hả?” Khương Hi Vũ hướng Lý Dịch Phong tò mò chớp mắt hỏi. Lý Dịch Phong cười cười đưa tay “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói Hi Vũ đến lúc đó sẽ biết.
Một đám người hàn huyên chưa tới một tiếng, điện thoại Lý Dịch Phong nhân tiện vang lên. Sau khi vội vã cúp điện thoại cậu liền đứng dậy nói nhân viên thúc giục bọn họ hai người trở về, sau đó kéo Trần Vỹ Đình nhanh như chớp chạy đi.
Chỉ một luồng gió thổi qua đã không thấy họ nữa, lưu lại phòng khách mười người lúc này đều nhìn nhau không nói nên lời.
Oh không phải nhìn nhau không nói gì, còn có Ninh Trí Viễn liên tục lầm bầm, mặc dù nghe không rõ đang nói cái gì, như vậy cũng coi như không nói chuyện đi.
Mười người yên lặng nhìn nhau, phát hiện TV hoàn lại mở, vừa quay đầu nhìn trên TV Lý Dịch Phong còn đang theo người chủ trì chuyện trò vui vẻ, không nhịn được cùng nhau thở dài: “… Thật đúng là tà môn.”
Không nghe rõ nên Khương Hi Vũ ngơ ngác nghiêng đầu hỏi: “… Cái gì môn vậy?”