“Từ tài liệu Đội trưởng Giang chuyển qua cho tôi xem, thì ngày tháng năm nay Vương Vi thành phố B bị sát hại và Uông Thiến Thiến bị sát hại vào ngày tháng , khi còn sống đều từng truy cập trang web Đông Chí. Mà Đinh Tịnh bị sát hại vào ngày tháng , lại còn là người tám năm trước tạo ra trang web.”
Dụ Chính đang nói, đột nhiên đứng dậy đi tới trước bảng thông báo, mở chiếc đèn led be bé lên, dùng bút kí hiệu màu đen viết lên chính giữa tấm bảng trắng hai chữ ‘Đông Chí’.
“Đúng.” Lão Tần nói tiếp, “Trang web này sau khi được lập nên thì chưa bảo vệ và nâng cấp kĩ thuật, tồn tại lỗ hổng bảo mật rất lớn, hacker đã chi rất nhiều tiền để mua thiết bị hack bên nước X, mỗi năm trang web đều phải trả phí, vả lại tháng là lần cuối cùng nhập cơ sở dữ liệu của trang web, sau đó cũng chưa có dấu vết bị xâm nhập gì, hung thủ xảo quyệt như thế, không thể nghi ngờ là làm tăng độ khó cho việc điều tra của chúng ta.”
“Rất tốt.” Dụ Chính hưng phấn xoa xoa hai tay, “Trong danh sách bốn người bị hại chỉ có Lý Lệ Vi bị giết vào ngày tháng năm , bởi vì lúc ấy cảnh sát điều tra không tra ra được dấu vết của trang web, cho nên không thể chứng thực được người bị hại có truy cập vào trang web đó không.”
Ông viết tên Đinh Tịnh, Uông Thiến Thiến, Lý Lệ Vi lên, dùng bốn đường vẽ thẳng tắp kết nối vối ‘Đông Chí’ ở giữa, sau đó lại đặt một dấu chấm hỏi đằng sau tên Lý Lệ Vi.
Giang Thành Ngật bảo Tiểu Chu mang một phần tài liệu tới đưa cho Dụ Chính, anh khẽ nói: “Tối qua đã tìm được tài liệu của Lý Lệ Vi trong cơ sở dữ liệu của trang web rồi nhưng buổi sáng chưa kịp gửi cho tiến sĩ Dụ.”
“Nói cách khác, Lý Lệ Vi cũng đã từng đăng nhập vào trang web.” Dụ Chính nhận tài liệu, thấy mấy cái tên bên trong, ngoài trừ Lý Lệ Vi, còn tạm thời tăng thêm một cái tên ‘Đặng Mạn’ nữa.
Ông thu hồi tầm mắt, giơ tay xóa dấu chấm hỏi đằng sau tên Lý Lệ Vi, nói tiếp: “Trong ghi chép đội trưởng Giang đưa tôi, có một đầu mối vô cùng quan trọng do đồng nghiệp của Uông Thiến Thiến cung cấp, tên Lý Vân Quyên.”
Giang Thành Ngật gật đầu, đặt tài liệu lên trên bàn.
Ngày đó Lục Yên làm ca tối, trong lúc vô tình nghe được hai đồng nghiệp tán gẫu về chuyện của Uông Thiến Thiến, bởi vì là chuyện liên quan đến Uông Thiến Thiến, Lục Yên muốn trợ giúp điều tra nên lúc tan làm liền nói với anh chuyện này, anh bảo Tiểu Chu chạy đi điều tra một chuyến, đến bệnh viện Phụ Nhất tìm Lý Vân Quyên hỏi thăm.
Dụ Chính thể hiện trí nhớ kinh người của mình: “Tôi nhớ vị y tá tên Lý Vân Quyên này nói: Sở dĩ Uông Thiến Thiến biết trang web này là bởi vì gặp được người bạn học tên Vương Vi ở thành phố B, chắc là Vương Vi đã nói với Uông Thiến Thiến cái gì đó nên Uông Thiến Thiến mới cực kỳ tin tưởng trang web cầu nguyện này, sau đó trong danh sách cuộc gọi của Uông Thiến Thiến cũng tìm được ghi chép cô ấy gọi cho Vương Vi ở thành phố B ba lần, trùng hợp là không lâu sau thì Vương Vi bị sát hại, bốn tháng sau, lại đến lượt Uông Thiến Thiến.”
Ông đặt bút xuống, xoay người nhìn Giang Thành Ngật: “Có điều, đây chỉ là điểm trùng hợp của bốn vụ án thôi, chỉ từ điểm này mà nói, không thể nào chứng minh mấy người bị sát hại có liên quan trực tiếp tới việc truy cập trang web được. Đội trưởng Giang, thu thập manh mối và sắp xếp là thế mạnh của các vị, tôi hứng thú với nghiên cứu tâm lý tội phạm và viết luận hơn, tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét hiện trường vứt xác của bốn người bị hại.”
Ông mời lão Tần lại mở đèn chiếu lên, cầm bút trong tay bắt đầu viết:
Địa điểm vứt xác Lý Lệ Vi —— hồ nhân tạo ở công viên Đào Hoa.
Địa điểm vứt xác Vương Vi ở thành phố B —— Hồ Bào Mã ở ngoại thành, thuộc thành phố B.
Uông Thiến Thiến —— hồ nhân tạo ở công viên Nam Thạch (bởi vì được xếp vào kế hoạch sửa sang lại của chính phủ, nên công viên đã đóng cửa hơn một năm.)
Đinh Tịnh —— Hồ Yến Bình ở ngoại thành.
Cuối cùng ở góc trái viết một chữ ‘Nước’ rất lớn, cũng viết thêm bên cạnh đó dòng chữ ‘điểm giống nhau’.
Tiểu Chu bộc lộ vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Dụ Chính trực tiếp bỏ qua những phương diện khác mà liệt ‘Nước’ thành điểm giống nhau đầu tiên.
“Bốn người chết đều bị siết chết rồi mới ném đi, hơn nữa có thi thể của ba người bị hung thủ dùng vật liệu không thấm nước màu trắng bao lại sau đó thổi khí lên để lơ lửng trên mặt nước, sau vài lần nhìn hiện trường vứt xác, hung thủ đã có thể dần dần dựa theo nội tâm để nghĩ cách sắp xếp một hiện trường phạm tội hoàn mỹ rồi. Giả sử vụ án của Lý Lệ Vi là cùng một người gây nên, hiển nhiên Lý Lệ Vi là một nỗ lực không thành công trong sự nghiệp phạm tội của hung thủ.”
Có người không hiểu: “Là bởi vì chỉ có thi thể của Lý Lệ Vi chìm vào trong nước thôi sao?”
“Mặc dù hung thủ cũng dùng vật liệu không thấm nước bao thi thể Lý Lệ Vi lại, nhưng bởi vì chất lượng của vật liệu đó kém nên xuất hiện hiện tượng bay hơi, khiến thi thể nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, không thể lơ lửng trên mặt hồ như dự liệu của hung thủ được, khiến nhân chứng đầu tiên không được nhìn thấy kiệt tác của hắn.”
Nói đến đây, Dụ Chính mỉm cười, từ quai hàm mập mạp đến trán xuất hiện một lớp dầu bóng loáng: “Tôi nghĩ lúc ấy sau khi hung thủ gây án, đã vô cùng chú ý động tĩnh thi thể Lý Lệ Vi có bị người ta phát hiện hay không, nhưng qua mấy ngày, bởi vì thi thể bị chìm sâu nên không ai phát hiện thành quả phạm tội của hắn, có thể tưởng tượng lúc đó hung thủ vô cùng tức giận. Dĩ nhiên, đối với hung thủ mà nói, Lý Lệ Vi là tác phẩm sớm nhất nên khó tránh khỏi có những chỗ chưa cẩn thận, nhưng khi một lần nữa gây án, hung thủ đã tránh khỏi sai lầm như lần trước, nói rõ ra thì mấy năm nay hung thủ đã không ngừng tiến bộ rồi.”
“Nhìn lại tài liệu hôm qua đội trưởng Giang bổ sung. Thứ nhất, Lý Lệ Vi bị hại vào ba năm trước, nhưng năm ngoái, đêm trước Đông chí, có nhân chứng đã nhìn thấy một người có cách ăn mặc rất giống Lý Lệ Vi, quần áo của hai người không những giống nhau, mà ngay cả bộ dạng đi đứng, chiều cao cũng tương đương, nhân chứng tưởng là mình gặp quỷ, còn gọi điện đến tổng đài ‘Bát quái lúc giờ rưỡi’, biến nó thành câu chuyện ma quỷ xưa cũ để chia sẻ.”
“Lại nhìn vụ án của Vương Vi ở thành phố B. Trước khi Vương Vi bị sát hại, cũng từng nói với đồng nghiệp là kí túc xá hay bị mất trộm, hơn nữa gần đây nhất còn mất một cái váy, một đôi giày cao gót và một cái kẹp tóc nữa. Bởi vì không phải thứ đáng giá nên cuối cùng Vương Vi cũng không báo cảnh sát.”
“Điểm thứ , ban nãy trong danh sách cơ sở dữ liệu tôi đã phát hiện ra một người tên Đặng Mạn. Đội trưởng Giang, đã xác nhận chưa?”
“Rồi.”
“Tốt, bởi vì nhân chứng còn chưa tới cảnh cục lấy khẩu cung, hôm qua đội trưởng Giang cũng gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện người trong cuộc của vụ việc Đặng Mạn. Tám năm trước, có một nữ sinh mười tám tuổi nhảy sông tự sát ở ngoại thành sông Tam Minh, tên là Đặng Mạn. Mà trước đây không lâu, vào đêm Uông Thiến Thiến bị sát hại, lúc còn sống Đặng Mạn có một người bạn thân ở gần bệnh viện Phụ Nhất, người bạn thân đó đã gặp phải một người có tướng mạo rất giống Đặng Mạn, bởi vì nhân chứng và Đặng Mạn rất thân thiết, người đêm đó không những bắt chước cách ăn mặc, tướng đi đứng của Đặng Mạn, mà còn dùng kẹp tóc Đặng Mạn đã sử dùng khi còn sống nữa, cho nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng bởi vì tính toán xác suất hắn có thể giết Đặng Mạn là rất nhỏ, cho nên đội trưởng Giang không gộp chung với mấy vụ án khác. Trùng hợp là năm ấy Đặng Mạn cũng từng dùng trang web Đông Chí, phương thức tự sát là nhảy sông.”
Ông viết thêm tên Đặng Mạn lên tấm bảng trắng, đánh dấu hỏi thật lớn, cũng viết thêm chữ ‘Nước’ ở dưới.
“Trước tiên để chuyện này qua một bên, chúng ta trở lại vấn đề mấy người bị hại, từ những tin tức trước mắt thì trong bốn người bị hại, Vương Vi khi còn sống thì bị mất quần áo và đồ dùng, cách ăn mặc của Lý Lệ Vi thì bị người ta bắt chước (vẫn còn nghi vấn), mà hai người bị hại khác… Uông Thiến Thiến và Đinh Tịnh, tạm thời chưa xuất hiện tình trạng tương tự.”
Dụ Chính viết ‘điểm giống nhau thứ hai’, lại viết bên cạnh dòng chữ đó là ‘Nữ giới’.