Trong phòng là một bãi hỗn loạn, từ ghế sofa đến giường, từ phòng ngủ tới bồn tắm, còng tay bị mở rồi lại khóa, khóa rồi mở mấy lần, Lục Yên đã được thể nghiệm đầy đủ cái gì gọi là ‘Dục tiên dục tử’.
Toàn bộ quá trình Giang Thành Ngật không nói một lời, giống như muốn trút hết toàn bộ dục vọng đã tích góp bao lâu nay, mặt khác còn quyết tâm giày vò cô.
Sau hai tiếng, cô từ mới bắt đầu không thèm rụt rè “còn muốn còn muốn”, cho đến lúc sau thì cầu xin không ngừng, nức nở rên rỉ, mấy lần suýt thì hồn lìa khỏi xác, dễ chịu đến nỗi muốn hóa thành dòng nước.
Lần đầu tiên, trong đầu hai người chỉ có đối phương, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cho tới khi Giang Thành Ngật nộp vũ khí đầu hàng trong người cô mười mấy phút, Lục Yên mới phản ứng được là vừa nãy không dùng biện pháp bảo vệ.
“Á, làm sao đây?” Cô đẩy anh ra, ngọ nguậy sờ hộc tủ đầu giường, vậy mà bên trong trống không, chẳng có chút đồ nào cả.
“Cái gì làm sao?” Anh trở mình, từ phía sau nắm lấy vòng eo cân xứng, trắng như tuyết của cô.
Phát hiện anh lại sẵn sàng “chiến đấu”, cô giãy giụa, hàm ý cự tuyệt rõ ràng: “Hình như em đang không trong kì an toàn.”
Vậy thì thế nào, làm cũng làm rồi, không để ý cô đang run lên, anh lại kéo cô về phía mình.
Toàn bộ buổi tối, dường như anh coi cô là viên kẹo vị mơ mà nếm từ trong ra ngoài mấy lần liền, cho đến khi cô mệt mỏi không còn sức lực anh mới chưa thỏa mãn mà dừng tay.
Cô nằm trong ngực anh ngủ say, trải qua chuyện vừa rồi, hai gò má cô ửng hồng, da dẻ sáng ngời lại đẹp đẽ.
Anh vén mái tóc ướt nhẹp của cô sang một bên, khẽ cau mày nhìn cô.
So với tám năm trước, ngũ quan của cô nảy nở hơn một chút, không còn là đứa bé mập nữa, từ khuôn mặt đến hình dáng càng lộ ra vẻ xinh đẹp, quyến rũ, mỗi đường cong trên cơ thể cũng đều rất chuẩn, như thể dùng thước đo phác thảo ra vậy, vẫn làm anh mê đắm như xưa, chỉ có một điều làm anh bất ngờ đó là chỗ đầy đặn của cô hình như đã trổ mã xong, qua mấy năm, cũng không như anh tưởng tượng đã trở nên nở nang hơn.
Anh quan sát cô hồi lâu, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn nghe theo khát vọng từ tận đáy lòng, cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn.
Ba năm trước lúc còn ở thành phố B, anh đến một khách sạn điều tra vụ án, trong lúc đó vô tình gặp được Đường Khiết đang cùng cha mình đến thành phố B bàn chuyện làm ăn.
Hai người ngồi trước chiếc bàn thủy tinh lớn ở khách sạn khoảng mười mấy phút; sau khi nói chuyện vài câu, Đường Khiết đột nhiên chuyển đề tài sang Lục Yên.
Cô ấy nói từ lúc Lục Yên vào đại học, người theo đuổi nhiều như cá diếc sang sông, nhưng toàn bộ suy nghĩ của Lục Yên đều đặt vào việc học, cả ngày trải qua cuộc sống khổ hạnh như người tu hành.
Do chăm chỉ, Lục Yên không những hàng năm đều giành được học bổng đại học S khoa Y mà còn thuận lợi có tên trong danh sách bác sĩ chuyên khoa gây mê của bệnh viện Phụ Nhất, tương lai có thể nói là rất xán lạn.
Nhưng đối với hoạt động giải trí ngoài việc học, Lục Yên luôn cố tình trốn tránh, tuy nói dường như Lục Yên rất say mê cuộc sống nữ bác sĩ tương lai, nhưng Đường Khiết luôn cảm thấy như vậy quá vô vị.
“Ồ.” Anh trả lời rất lạnh nhạt.
Lục Yên sống thế nào thì liên quan gì đến anh.
“Không phải đều là bạn học cũ sao, tùy tiện tán gẫu chút thôi.” Đường Khiết thấy sự xa cách của anh, dường như cũng bất bình thay cho Lục Yên, cũng không vui vẻ nữa nhanh chóng chuyển đề tài.
Tuy rằng biểu hiện của anh không chút hứng thú nào, nhưng từ ngày đó biết cô vẫn không có bạn trai, tâm tư anh không biết tại sao lại thay đổi một cách vi diệu.
Lúc đó anh vừa mới làm việc một năm, còn trong giai đoạn tích lũy kinh nghiệm, bởi vì tính chất đặc thù của hệ thống công an, ngay cả tư cách điều động công tác cũng không có. Hơn nữa anh chỉ cần nhớ tới việc chia tay với cô lúc mười tám tuổi, liền tức giận không chịu được, lúc đó cô tuyệt tình với anh như vậy, bây giờ chắc vẫn chưa chịu thay đổi thái độ, dựa vào cái gì lại muốn anh buông bỏ công việc bên này để điều về thành phố S chứ?
Năm thứ hai, anh bắt đầu đơn độc phá án, bởi vì suy nghĩ tỉ mỉ lại bằng lòng chịu khổ, liên tục sau nửa năm bắt được một nhóm tội phạm, rốt cục phá được vụ án lớn đã tồn đọng rất lâu, về sau, cùng các đồng nghiệp trong tổ phát hiện một băng đảng tội phạm lớn, anh bộc lộ tài năng, may mắn lập hai đại công, tuy nói là vậy, nhưng đúng lúc trong cục đang muốn bồi dưỡng nhân tài trọng điểm mới, không bao lâu liền được đề bạt thành đội phó.
Từ đó trở đi, anh bắt đầu nhiều lần trở về thành phố S, cũng để ý chức vụ trống bên chỗ này. Biết cô làm thực tập trong bệnh viện Phụ Nhất, mỗi lần lúc trên đường lái về đều đi ngang qua bệnh viện Phụ Nhất, anh sẽ không kìm lòng được tìm kiếm bóng dáng cô trong đám người trước cửa bệnh viện.
Có lẽ thời gian chờ của anh đã đủ dài, nên có bắt gặp được cô mấy lần, đúng như Đường Khiết nói, bên cạnh cô đến cả một người bạn là con trai còn không có, hơn nữa mặc dù là cuối tuần cô cũng ngâm mình ở bệnh viện, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, thì sẽ chạy đến thư viện và Thất Trung.
Cô vô cùng cẩn thận, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Có một lần anh không thể nhịn được, sau khi cô rời thư viện, lợi dụng chức vụ liền đến hỏi thăm nhân viên quản lý, được biết là: Mỗi lần đến cô đều mượn sách tội phạm học của thư viện. Anh rất kinh ngạc, nhưng bởi vì thời gian có hạn, không thể đi theo điều tra.
Cho đến một năm trước, anh vô tình bắt gặp cô một mình đứng trước nhà Đặng Mạn, liên tưởng đến chuyện xảy ra vào kì nghỉ hè năm tuổi đó, anh không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải cô đang điều tra chuyện của Đặng Mạn hay không.
Không biết rốt cuộc cô đã bắt đầu điều tra từ bao giờ, dù sao không trong nghề thì không biết tình hình nghề đó, tuy rằng dường như cô một mực không buông tay, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể chạm được vào vấn đề mấu chốt.
Mấy tháng trước, bệnh tim của cha tái phát, anh biết được tin thì suốt đêm trở về thành phố S.
Sau khi cha hồi phục rồi xuất viện, anh lại một lần nữa xin lệnh điều động, cân nhắc đến việc anh là con trai duy nhất trong nhà, rốt cuộc cấp trên cũng đồng ý, không hề dùng phong cách cứng rắn để giữ anh lại nữa, mà cuối cùng khi anh xin điều động thì gật đầu ký tên.
Không bao lâu sau phân cục An Sơn có chức vụ trống, anh được điều về thành phố S.
Nhớ lại trước đây không lâu họp lớp ở karaoke Kim Hải, thầy Chu biết anh trở về thành phố S đã từng rất kinh ngạc sao anh có thể thoải mái được điều động cùng cấp bậc giữa hai thành phố lớn như vậy, tuy nói lúc đó anh trả lời bâng quơ, nhưng chỉ có anh tự biết từ lúc bắt đầu có ý cho đến khi được trở lại bên cạnh cô, chuyện này đã tốn bao nhiêu là tâm huyết.
Ban đầu lúc hai người chia tay, anh vô số lần đi tìm cô lại liên tục bị cô từ chối. Cuối cùng sau một lần bị cô lạnh lùng ấy, sự kiêu ngạo và tự ái của anh đã không cho phép anh cầu xin cô nữa. Trong cuộc đời năm qua, anh đã có thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay, cho tới bây giờ chưa từng cầu xin đến đau đớn như vậy.
Tức không chịu được, lời trong miệng nói ra đã gây tổn thương cho người khác: “Lục Yên, tôi và cô cùng lắm là vui đùa mà thôi, cô đừng cho rằng tôi không có cô thì sống không nổi, tôi…con mẹ nó cũng sớm mệt mỏi rồi, nếu tôi còn đến tìm cô thì tôi không gọi là Giang Thành Ngật nữa.”
Lời nói này như là một con dao sắc bén, đâm về phía Lục Yên, đồng thời cũng tàn nhẫn cắm vào bản thân anh.
Anh vĩnh viễn còn nhớ lúc anh nói ra lời này, trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc và đau khổ, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi được, trách là trách anh lúc đó quá gấp gáp muốn thoát khỏi cảm giác bị vứt bỏ, bị thất bại, mới có thể nói ra lời nói như vậy.
Trí nhớ cô tốt như thế, không thể nào quên được lời nói đó, cho nên lúc hai người vừa mới gặp lại, biểu hiện của cô rất lãnh đạm và sa sút, nhưng anh thật sự không có nguyên tắc, tuy anh không muốn để cô nhìn thấy ý nghĩ thật sự của mình nhưng lại không thể quản được mình, một lần lại một lần đến gần cô hơn.
Cô rất thông minh, có mấy lần tâm tư của anh không thể nào giấu được, dường như giống như lúc ban đầu anh theo đuổi cô, trong lúc giao tiếp, cô không chủ động cũng không trốn tránh, trong tay tựa như có một dây diều, từng chút từng chút kéo anh lại gần bên cô.
Chuyện cho tới bây giờ, nhớ lại câu nói “sẽ không đi tìm cô nữa” của mình lúc đó, anh lại đau lòng.
Thật ra thì anh vẫn chưa thể nào quên được, còn có lời muốn hỏi cô thêm, nhưng đã trải qua chuyện vừa rồi, hiển nhiên là cô mệt lả người rồi, đã có dấu hiệu ngủ say.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, ở bên tai cô thấp giọng nói ba chữ, sau đó tắt đèn, ôm cô vào trong ngực cùng ngủ thiếp đi.
Cho tới bây giờ Lục Yên chưa từng ngủ sâu như vậy, lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Giang Thành Ngật không có ở bên cạnh, ánh mặt trời tràn ngập, trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh nhã của cây măng leo được đặt ở góc, trong phòng có loại cảm giác gọn gàng sạch sẽ của người đàn ông.
Nhớ lại tối qua, lúc nửa tỉnh nửa mê anh nói bên tai cô câu nói kia, mỗi tế bào trên người cô đều cực kỳ sung sướng, lười biếng nằm trên giường không chịu đứng lên.
Tiếng điện thoại vang lên không ngừng, chắc là trong WeChat có không ít tin nhắn.
Vừa mở ra nhìn đã có mấy nhóm chat bùng nổ rồi, toàn là liên quan đến việc tối qua vợ của đạo diễn nổi tiếng Chương Đại Sơn “trật đường ray” bị chụp hình được.
[Ái chà, nón trên đầu Chương Đại Sơn cũng xanh quá đi.]
[Trịnh Tiểu Văn chắc mừng như điên đây, cô ta theo Chương Đại Sơn mấy năm rồi, vợ Chương Đại Sơn đột nhiên náo loạn như vậy, cuối cùng xem ra có thể chuyển thành chính thất rồi.]
[Mọi người nói Trịnh Tiểu Văn có mưu đồ gì đây? Tuy nói Chương Đại Sơn khá có sức hấp dẫn, nhưng Trịnh Tiểu Văn cũng không thua kém, hai năm nay hết đóng phim lại quay quảng cáo, cũng xem như là danh lợi đều có rồi, sao lại muốn đi làm tiểu tam chứ?]
[Chương Đại Sơn đẹp trai là một, đừng quên Trịnh Tiểu Văn là một tay Chương Đại Sơn nâng đỡ, mấy năm nay hai người cũng có cảm tình rồi.]
[Nhà Chương Đại Sơn hình như làm khai khoáng đấy, mức độ giàu có vượt xa mọi người tưởng.]
Lục Yên vốn không thích chú ý bát quái trong giới giải trí, nhưng thứ nhất là sáng nay tâm trạng cô tốt, thứ hai là trước đó cô vừa gặp Chương Đại Sơn và Trịnh Tiểu Văn không lâu, hơn nữa nhớ tới đêm đó lúc Lưu Vũ Khiết bị hung thủ tiêm Morphine quá liều, Trịnh Tiểu Văn còn rất có khí thế hung dữ chất vấn Giang Thành Ngật, khó tránh khỏi việc khiến cô để ý một chút.
Lướt lướt một lúc, cô chống cằm hồi tưởng lại những chi tiết trong bữa tiệc đêm đó của Đại Chung.
Nhớ lúc đó Giang Thành Ngật ngồi xuống chưa lâu thì Trịnh Tiểu Văn cố ý muốn số điện thoại của anh, mà không biết Chương Đại Sơn có ghen hay không, Trịnh Tiểu Văn vừa nói câu này ra thì ông ta bắt đầu nói chuyện với nữ minh tinh bên cạnh, hai người họ lờ nhau nhưng rõ ràng là đang so bì nhau.
Bởi vậy cô biết rõ, tin đồn bên ngoài liên quan tới hai người tuyệt đối không phải là không có căn cứ, không có lửa làm sao có khói.
Lướt tin tức WeChat một lúc, nhớ tới hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, cô chuẩn bị rời giường, nhưng vừa vén chăn lên thì cửa mở ra.
“Á.” Trên người cô không có mặc gì, vội vàng chui vào trong chăn, “Sao anh vẫn còn ở nhà?”