Edit + Beta: Queenie_Sk
Nếu như lấy bệnh viện Phụ Nhất là điểm giữa, như vậy khu Tùng Sơn và Phân cục An Sơn nằm ở hai đầu. Từ phân cục An Sơn muốn về khu nhà ở đường Tùng Sơn buộc phải đi ngang qua bệnh viện Phụ Nhất.
Lão Tần ngậm điếu thuốc, cánh tay tì trên cửa xe, phà khói, nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài.
Xe lăn bánh, lần lượt đi ngang qua thư viện, trung tâm thương mại, khách sạn, quá lên phía trước chính là bệnh viện đứng đầu thành phố, bệnh viện Phụ Nhất ….
Hiện tại ở trong xe chỉ cần ngửa đầu liền có thể trông thấy bệnh viện cao tầng hiện đại; tuy đã là giờ tan tầm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ngoài cửa sổ ồn ào bao nhiêu thì trong xe im lặng bấy nhiêu, anh ta khẽ rít một hơi thuốc, cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được bắt đầu tìm chuyện tán gẫu: “Để đi làm thuận tiện đội trưởng Giang mới cố ý mua nhà ở khu đường Tùng Sơn?”
Giang Thành Ngật nhìn kính chiếu hậu, bật đèn xi nhan, bắt đầu tiến vào làn đường đi thẳng: “Không phải!”
Lão Tần gật gù: “Cũng đúng! Làm nghề như chúng ta quanh năm ‘Ăn gió nằm sương’, không ở yên một chỗ, cần gì phải cân nhắc nhà xa nhà gần. Theo tôi thấy đa số các bác sĩ ở bệnh viện Phụ Nhất là thích hợp ở khu đường Tùng Sơn nhất; nhưng mà, nghe nói giá rẻ nhất ở khu này cũng mấy chục triệu, mua được nhà ở đây đều phải là đại gia. Haizz …. Có câu nói thế nào nhỉ … ‘Sinh ra đã ngậm thìa vàng’. Đội trưởng Giang, câu này có phải đang nói về cậu không...”
Giang Thành Ngật cười cười, mở radio: “Nếu như Lão Tần thấy chán, có thể nghe radio.”
Lão Tần cười hề hề tự trách bản thân đang yên đang lành lại chọc vào ổ kiến lửa. Từ trước đến nay Giang Thành Ngật không thích lôi chuyện đời tư ra bàn tán, câu vừa rồi của anh ta đội trưởng Giang phải đáp thế nào chứ?
Để bớt lúng túng, anh ta mở tay dò đài: “Nghe nhạc, nghe nhạc!”
Chuyển qua mấy kênh, toàn phát nhạc rock n roll, anh ta khẽ cau mày, thầm nghĩ chắc có lẽ Giang Thành Ngật cũng không thích.
Thấy Giang Thành Ngật chuyên tâm lái xe, lão Tần vặn đến chương trình mình thường hay nghe ‘Bát quái lúc giờ rưỡi’.
Tiết mục này khá thú vị, phát sóng vào giờ rưỡi tối hàng ngày. Đầu tiên là do người dân gọi điện thoại vào số máy của chương trình, người dẫn chương trình sẽ nối máy, nội dung đủ mọi chuyện ly kỳ, thường là những chuyện quái lạ quanh nơi bọn họ sinh sống, đôi khi cũng xen lẫn vài tiếng đàm luận.
Nội dung cũng không chính xác cho lắm, nhưng trên đường mở nghe chơi chơi cũng giết thời gian. Do vậy tiết mục phát sóng đã mấy năm nhưng vẫn hot.
Trong radio truyền đến giọng của một phụ nữ trung niên, bà ta đang kể lại chuyện làm sao có thể thông qua những manh mối nhỏ phát hiện ra chồng mình ngoại tình một cách sinh động nhất.
Khi lão Tần mở lên thì bà ta đã kể được hơn nửa câu chuyện, nhưng bởi giọng đối phương êm tai, thanh âm rõ ràng nên khá cuốn hút.
Thế nhưng, nói gì thì nói, bà này liên miệng lên án hành vi của mấy tên đàn ông cặn bã, còn khóc nức nở, càng kể tâm trạng càng sa sút.
Lão Tần cau mày, chương trình này nên đổi mới một chút, loại bỏ mấy hành động râu ria kia đi, chỉ còn những pha ly kỳ hồi hộp là được rồi.
Anh ta liếc nhìn Giang Thành Ngật. Người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta đây chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, điều đó chứng tỏ: Với anh, chương trình này không đáng lưu tâm.
Lão Tần thầm cảm thán, đội trưởng này của anh ta đúng là con người hiền hòa.
Năng lực chủ trì của người dẫn chương trình rất tốt, khi nghe người phụ nữ kia nức nở không thôi, ngay thời điểm quyết định đã ngắt điện thoại.
Lại thêm một cuộc gọi nữa đánh đến, là giọng của một người đàn ông, âm thanh khàn khàn, nghe như giọng ông lão.
Vì vậy, người dẫn chương trình xưng đối phương là bác: “Chào bác, hôm nay bác muốn tán gẫu với mọi người chuyện gì?”
Không biết người đàn ông này vô tình hay cố ý, sau khi “Alo.” một tiếng thì im lặng.
Người dẫn chương trình đùa đùa: “Bác à, có rất nhiều thính giả muốn chia sẻ những câu chuyện ly kỳ khác đó. Nếu bác không nói chuyện, cháu sẽ cúp máy.”
Bấy giờ đối phương mới khẽ hắng giọng, rì rì lên tiếng: “Sắp tới đông chí, đám thanh niên và mấy đứa bé bớt chạy loạn ban đêm đi!”
“Bác à …. Ý bác là thế nào?”
“Chuyện ma quỷ!” Ông ta hừ một tiếng, “Đám thanh niên tụi bay sớm ném hết những truyền thống văn hóa dân tộc rồi. Lẽ nào không biết Trung Quốc chúng ta từ xưa đến nay có tích truyện về tam đại quỷ: Thanh Minh (), Trung Nguyên (), Đông Chí ()? Mà trong một năm âm khí thịnh nhất lại rơi vào ngày đông chí ấy.”
() Tiết Thanh Minh: Nếu tính tiết Đông chí là gốc thì tiết Thanh minh cách tiết này khoảng ngày, còn nếu tính tiết Lập xuân là gốc thì nó cách tiết này khoảng ngày. Tính theo âm lịch, nó rơi vào khoảng từ sớm nhất là giữa tháng Mão (tháng Hai) đến muộn nhất là giữa tháng Thìn (Tháng Ba). Nhân ngày Thanh minh, người dân các nước có nền văn hóa tương đồng và chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa đều có tục đi tảo mộ gia tiên và làm lễ cúng gia tiên sau cuộc tảo mộ.
Công việc chính của tảo mộ là sửa sang các ngôi mộ của tổ tiên cho được sạch sẽ. Nhân ngày Thanh minh, người ta mang theo xẻng, cuốc để đắp lại nấm mồ cho đầy đặn, rẫy hết cỏ dại và những cây hoang mọc trùm lên mộ cũng như tránh không để cho các loài động vật hoang dã như rắn, chuột đào hang, làm tổ mà theo suy nghĩ của họ là có thể phạm tới linh hồn người đã khuất. Sau đó, người tảo mộ thắp vài nén hương, đốt vàng mã hoặc đặt thêm bó hoa cho linh hồn người đã khuất.
() Tết Trung nguyên: Tết của của người Hán, trùng với ngày lệ Vu Lan báo hiếu và cũng trùng hợp với ngày Rằm tháng Xá tội vong nhân của phong tục Á Đông. Theo tín ngưỡng dân gian, đây là ngày mở cửa ngục, ân xá cho vong nhân nên có lễ cúng Cô Hồn (vào buổi chiều) cho các vong linh không nhà cửa không nơi nương tựa, không có thân nhân trên Dương thế để thờ cúng, và là ngày mọi tù nhân ở Địa ngục có cơ hội được xá tội, được thoát sanh về cảnh giới an lành.
() Lễ Đông chí: rơi vào tháng âm lịch. Lễ hội Đông chí có nguồn gốc theo quan niệm âm và dương của người Trung Quốc đại diện cho sự cân bằng và hài hòa trong cuộc sống. Người ta tin rằng những tính chất âm của bóng tối và cái lạnh sẽ mạnh nhất vào ngày ngắn nhất trong năm, nhưng tại bước ngoặt họ nhường đường cho ánh sáng và sự ấm áp của dương. Vì lý do này, Lễ hội Đông chí là một thời gian cho sự lạc quan.
Ngày nay, người dân đánh dấu sự kiện này ở miền bắc Trung Quốc bằng cách ăn bánh bao Trung Quốc, trong khi miền nam của đất nước tổ chức một lễ kỷ niệm lớn hơn nhiều, chỉ đứng sau Tết Nguyên Đán Trung Quốc với nhiều gia đình.
Tuy rằng giọng nói truyền qua điện thoại, nhưng lão Tần có thể tưởng tượng ra cảnh ông ta đang phồng mồm trợn mắt.
Câu chuyện này thổi bừng không khí, tiếng nhạc âm âm u u vang lên đúng lúc.
Vị MC: “Gần đây hình như cũng có vài người chia sẻ những câu chuyên thần bí liên quan đến ngày đông chí. Bác à, bác cố ý gọi đến chương trình có phải là do vào ngày đông chí bác chứng kiến phải cảnh tượng gì kỳ lạ sao?”
Đối phương ngừng vài giây, rồi mở miệng bằng giọng điệu thần thần bí bí: “Các người không tin đâu, nhưng đông chí thật sự quái quỷ đến mức không ngờ được. Thời điểm gần đông chí năm ngoái tôi chứng kiến tận mắt một kẻ đã chết!”
“Người chết?” MC tỉnh táo hẳn, “Bác à … Cháu không hiểu lắm, ý bác ám chỉ một người đã chết?”
Ông bác: “Một con đàn bà đáng chết từ lâu!”
Tất cả rơi vào trầm mặc.
Lão Tần thầm chửi thề một tiếng: “Ông già này không nói thẳng hết một lần được sao…..”
Đột nhiên tiếng thắng xe gấp rít lên, anh ta không kịp phòng bị, nửa thân người đổ về phía trước, rồi giật mạnh về đằng sau.
Đợi anh ta phản ứng lại, giữ vững cơ thể mới giật mình nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
Sắc mặt Giang Thành Ngật lúc này rất khó coi, đột nhiên dừng lại, rồi vội vội vàng vàng rút điện thoại trong túi quần, không nói tiếng nào, bấm gọi một cuộc.
Trên màn ảnh là hai chữ Lục Yên rõ rõ ràng ràng.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, lão Tần ngu ngơ: “Đội trưởng Giang, xảy ra chuyện gì vậy!?”
Vẻ mặt Giang Thành Ngật đầy lo lắng, nhìn chằm chằm ngã tư sau lưng cách đó không xa, trầm giọng: “Lục Yên! Lục Yên! Chết tiệt … Em mau nghe điện thoại cho tôi!”
Tức đến nổ phổi, rồi lại lẩm nhẩm cầu khấn.
Lão Tần sửng sốt vài giây, chứng kiến cảnh tượng Giang Thành Ngật nhìn dáo dác ra ngoài, anh ta cũng vội vàng làm theo.
Đèn đỏ chuyển xanh, ngã tư người qua lại không dứt, quét mắt nhìn không biết nên nhìn cái gì. Anh ta ngồi thẳng người trở lại, con đường này chỉ có thể rẽ phải hoặc đi thẳng, không thể quay đầu hay đỗ xe. Nếu như không mau mau lái xe, chắc chắn sẽ được cảnh sát giao thông tặng cho một phiếu phạt.
Hình như điện thoại không thể kết nối, Giang Thành Ngật gọi liên tiếp mấy cuộc, vẻ mặt càng lúc càng tệ, cuối cùng anh tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe: “Lão Tần, anh giúp tôi lái xe, chờ điện thoại của tôi!”
Dù sao cũng là cảnh sát hình sự nhiều năm, lão Tần nhận ra tình huống bất thường, anh ta vội đáp: “Được! Lát gặp. Đội trưởng Giang chú ý an toàn.”
Đợi đến khi anh ta khởi động xe, nhìn lên chỉ còn trông thấy thấp thoáng bóng dáng Giang Thành Ngật lẫn trong đám người.
Lục Yên và Đường Khiết xem qua vài căn hộ, càng xem càng rối. Những căn nhà san sát nhau trên đường Tùng Sơn đều thuộc dạng nhà giàu, một tháng tiền thuê nhà cũng bay mất gần nửa năm tiền lương của Lục Yên.
Lúc trước khi cha mua nhà cho cô còn thừa lại một ít, cũng đủ trả ba tháng tiền thuê nhà. Thế nhưng, cô đi làm chưa lâu, vẫn phải tích góp, không quá tiết kiệm nhưng cũng không được dùng bậy bạ.
Đường Khiết mở ví lấy thẻ, muốn giúp Lục Yên trả tiền thuê: “Cậu đừng thuê nhà cũ. Mấy căn đó xuống cấp, trị an lại không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì dù có bao nhiêu tiền cũng không lấy lại được. Huống chi chỗ này cũng chẳng đáng bao nhiêu, tớ trả trước, cậu cứ từ từ đưa lại tớ cũng được.”
Lục Yên ngăn bạn: “Không được! Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ sẽ về nhà mẹ ở phía Đông, mỗi sáng cố dậy sớm một tiếng, đi tàu điện ngầm là được.”
Đường Khiết gắt lên: “Dậy sớm hơn một tiếng? Chưa đề cập đến chuyện khoa của cậu cứ giờ rưỡi sáng phải họp giao ban, thì bữa nào có ca giải phẫu bảy giờ sáng đã phải có mặt ở phòng mổ. Từ ga tàu điện đến bệnh viện cũng hơn hai mươi phút. Cậu đừng nói với tớ trong tiết trời lạnh thế này, cậu sẽ thức giấc lúc giờ rưỡi sáng mỗi ngày. Chưa xong, khoa của cậu bận như thế, hôm nào nhiều ca giải phẫu, đợi đến khi cậu tan ca thì tàu điện đã đóng cửa từ lâu.”
Lục Yên hạ quyết tâm: “Cùng lắm chỉ một tháng, chờ cảnh sát điều tra rõ ràng lai lịch của người phụ nữ kia xong thì tớ lại chuyển về thôi, không đúng à? Tớ không chi tiền cho việc thuê nhà này đâu.”
Đường Khiết tức chết: “Cha của cậu, ông Lục Gia Minh thì sao? Tớ nghe nói công việc làm ăn của ông ấy càng làm càng phất, lại sắp sửa tái hôn lần thứ ba; gần đây vì cô vợ sắp cưới mà vung tiền như nước, trang trí lại căn biệt thự, rồi chuẩn bị làm lễ cưới ở ngoài đảo. Bây giờ con gái ông ấy xảy ra chuyện, ông ấy có thể ngồi yên mặc kệ sao?”
Lục Yên: “Đó là tiền của ông ấy, tiêu xài thế nào là quyền tự do của ông. Ông ấy không có nghĩa vụ thỏa mãn những yêu cầu không hợp lý của đứa con gái đã thành niên của ông.”
Đường Khiết chỉ còn cách đầu hàng.
Lục Yên liếc nhìn đồng hồ: “Gần giờ rưỡi rồi, bây giờ đi tàu điện khoảng gần giờ sẽ về đến nhà, tối nay tớ ở nhà mẹ.”
Đường Khiết đi theo sau Lục Yên, rời khỏi công ty địa ốc: “Chúng ta đi ăn trước đã, lát nữa tớ đưa cậu về đó.”
Vừa dứt lời, điện thoại Đường Khiết vang lên.
Liếc nhìn dãy số, hai mắt của cô ấy sáng lấp lánh.
Lục Yên nhìn đáy mắt cô bạn, cười cười: “Đại Chung nhà cậu từ Mỹ về rồi sao?”
Đường Khiết để điện thoại reo thêm vài tiếng nữa, mới lười biếng nghe máy: “Alo!”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Đường Khiết vội đáp: “Em và Lục Yên đang ở với nhau, chỗ bệnh viện Phụ Nhất ấy!”
Nói thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại, ngại ngùng lên tiếng: “Cái ông này về nước cũng không báo trước!”
Lục Yên thấy vẻ mặt của Đường Khiết không giấu được sự sung sướng, cô đưa tay quấn lại khăn quàng cổ cho cô bạn mình: “Được rồi …. Hai người cả tháng nay không gặp nhau, khó khăn lắm Đại Chung mới được về, cậu đừng ở chỗ này quấn chân tớ nữa, mau đi đi. Tớ đi tàu điện về nhà.”
Đường Khiết chần chừ một lúc: “Vậy cậu cẩn thận một chút, về đến nhà là gọi ngay cho tớ!”
Lục Yên: “Biết rồi …. Đi đi! Đừng để Đại Chung chờ quá lâu!”
Hai người tạm biệt, Lục Yên đi về hướng ga tàu điện.
Gió đêm càng lúc càng mạnh, thổi bung cổ áo khoác của Lục Yên, gáy cô lạnh buốt. Càng đi càng chịu không nổi, đành đút di động vào túi xách, lấy tay nắm chặt cổ áo.
Cuối tuần, đường phố khá đông đúc, ngã tư tấp nập người qua lại, đa số là trở về nhà, gương mặt không giấu được vẻ mỏi mệt. Đứng được một lúc, cô cảm nhận sau lưng có ai bám vào, cảm giác nặng trình trịch.
Cô giật nảy mình, muốn quay đầu nhưng đúng lúc này đèn chuyển sang xanh, đoàn người như nước đẩy cô về phía trước. Cô không cách nào xoay đầu xác nhận, đành xuôi theo dòng người tiến về phía trước.
Xuyên qua đoàn người, cô rẽ phải, đi thêm mấy trăm mét là đến ga tàu điện.
Tuyến tàu X không nhiều hành khách, cô đứng ở sân ga, nhớ đến việc vừa rồi, trong lòng hơi khó chịu, ngó nghiêng ngó ngửa đầy cảnh giác, xung quanh người gần nhất cũng đứng cách xa cô cả mấy mét.
Lục Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ ra phải gọi điện thoại cho mẹ. Cô rút điện thoại từ trong túi xách, vừa mở máy liền xuất hiện mấy cuộc gọi nhỡ.
Nhận ra ba chữ quen thuộc, cô chớp chớp mắt.
Vài giây sau, điện thoại lại vang lên.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó mới nhận điện.
“Lục Yên!”
Rõ ràng đã trấn định, nhưng vừa nghe thanh âm của người đàn ông đã tám năm xa cách gọi tên mình, trái tim cô tựa như bị ai đó siết mạnh, một luồng máu xông thẳng đến màng nhĩ.
“Em đừng nói gì!” Giọng nói của Giang Thành Ngật rất gấp, tốc độ rất nhanh, “Không được để cho người nào đến gần mình, tôi lập tức đến ngay. Nói cho tôi biết em đang ở đâu..."
Đúng lúc này, tàu điện ngầm vào trạm, dòng người chen chúc xô đẩy nhau, Lục Yên vừa mới bỏ điện thoại xuống, đang tính quay phắt người rời đi, bỗng nhiên một luồng sức mạnh không tên đột ngột từ phía sau kéo đến.
~~~ Lời tác giả: Bây giờ đã có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau.