“Đại Hòa, anh đang nói gì thế?”
Hải Ly thật sự đã bị những lời này của chồng mình chọc tức.
Chuyện này làm sao có thể trách Trịnh Lam, là do cô tự làm tự chịu, làm sao anh lại có thể giận cá chém thớt như thế chứ?
“Vậy em muốn anh nói thế nào? Muốn anh cảm ơn Trịnh Lam sao?”
“Chuyện này anh không làm được.”
Đại Hòa vừa nói vừa đưa tay nới lỏng cà vạt, lúc này cơn giận bốc lên đỉnh đầu khiến anh cảm thấy không khí xung quanh có chút ngột ngạt, nóng bức.
“Anh không ở nơi này, sẽ không ai có thể chăm sóc tốt cho em.
Đường đến nhà bố mẹ đều xa xôi, cho bằng em cùng anh ngồi máy bay vài tiếng đến Dung Thành.”
Không thể 24/24 kè kè bên cạnh cô, nhưng anh cũng có thể để cô trong tầm mắt.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến Đại Hòa cảm thấy yên tâm hơn là để vợ một mình ở lại Tân Thành trong thời điểm hiện tại.
“Đại Hòa, anh quá đáng rồi đấy.
Đây rõ ràng không phải là lỗi của Trịnh Lam.
Anh, anh…”
Hải ly vừa nói vừa th ở dốc, sau đó đưa tay lên ôm ngực, trừng mắt há miệng mà mắng anh:
“Anh là đang muốn em tức chết có đúng không?”
“Hải Ly…”
Đại Hòa rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại không thể nào thốt ra nổi.
Anh vẫn là không nỡ làm Hải Ly khó chịu, không muốn cô tức giận chút nào.
“Anh cũng chỉ vì muốn tốt cho em.
Em có thể nói ra ý kiến của chính mình, không nên tức giận, có được không?”
“Đại Hòa, chuyện lần này là do tớ không bảo vệ tốt cho Hải Ly.
Nhưng cậu hãy tin tớ.
Chuyện này về sau sẽ không tái diễn nữa, tớ sẽ bảo vệ cho Hải Ly thật tốt, dù cho có phải lấy mạng mình ra đánh đổi.”
Trải qua bao nhiêu năm, số chuyện Hải Ly giải quyết giúp Trịnh Lam không ít.
Đi qua bao nhiêu năm tháng, Trịnh Lam cũng coi như đã nhìn rõ lòng người, biết ai là thật lòng tốt với mình.
Cho nên những lời cô vừa nói không phải chỉ là nói suông hay làm màu mà đều xuất phát từ sâu thẳm nội tâm cô.
“Không cho cậu nói bậy.”
Hốc mắt Hải Ly ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, cô liền dùng ánh mắt tố cáo nhìn về phía Đại Hòa, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê cũng dần trượt ra khỏi hốc mắt, thanh âm ngắt quãng mang vang lên:
“Đại Hòa, anh thật là quá đáng.”
Mỗi giọt nước mắt của Hải Ly đều như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào đầu tim Đại Hòa.
Anh ngay lập tức buông bỏ gươm giáo đầu hàng, chạy đến bên cạnh giang rộng hai tay mà ôm lấy Hải Ly vào lòng, không ngừng nhẹ giọng vỗ về cô:
“Hải ly, là anh sai.
Em đừng khóc nữa, anh không ép em đến Dung Thành, có được không?”
Được rồi, anh thua rồi.
Thà phải nhận thua còn hơn nhìn thấy vợ mình rơi lệ.
“Đừng khóc, sẽ nhanh già.
Còn làm con sinh ra mang gương mặt nhăn nhó.”
“Anh không được nói chuyện như thế với Trịnh Lam.”
Hải Ly nắm lấy ngực áo Đại Hòa, xem ra là vẫn chưa nguôi giận.
Đại Hòa thở dài một tiếng, miễn cưỡng quay đầu qua nhìn Trịnh Lam rồi nói:
“Xin lỗi.”
“Vậy anh có còn cấm em và cậu ấy ở cạnh nhau không?”
Hải Ly như một con mèo nhỏ, hai mắt ươn ướt long lanh nhìn thẳng vào đôi ngươi đen láy của Đại Hòa.
“…”
Đại Hòa cảm thấy bản thân mình như đang bị bẫy.
“Anh… Anh không ép em nữa.”
“Nếu cậu lo lắng, tôi có thể giám sát tình hình của Hải Ly giúp cậu.”
Lương Đông ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng.
Anh là bác sĩ, cho nên nghiễm nhiên lời nói rất có trọng lượng.
Đại Hòa không còn cách nào khác, chuyến công tác lần này không thể trì hoãn được, cho nên chỉ có thể nhờ vả Lương Đông:
“Vậy làm phiền cậu.
Nếu có ấy có chuyện gì, hãy lập tức gọi ngay cho tớ.”
“Tớ đáp ứng cậu.”
Lương Đông sảng khoái gật đầu.Đại Hòa yên lặng đảo mắt qua nhìn Trịnh Lam, qua một hồi yên lặng rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện:
“Trịnh Lam.
Hải Ly làm phiền cậu chăm sóc.”
“Là chuyện nên làm, cậu không cần khách sao.”
Trịnh Lam luống cuống khua tay, lời nói cũng nhanh gấp hai lần tốc độ nói chuyện bình thường của cô.
“Cấp trên đã gọi điện, anh nhanh chóng qua đó đi.
Xem một chút, xem chuyến bay gần nhất là khi nào.”
Đại Hòa nghe lời Hải Ly, nhanh chóng mở app đặt vé máy bay ra xem.
Chuyến bay kế tiếp từ Tân Thành đến Dung Thành là vào tám giờ sáng, vẫn còn thời gian.
“Bây giờ anh ra sân bay vẫn còn kịp.”
Đại Hòa nói rồi lưu luyến quay người ôm lấy Hải Ly, hôn lên trán cô một cái rồi mới bịn rịn rời đi.
Lương Đông có ca mổ cần anh đảm nhận vị trí bác sĩ mổ chính, cho nên cũng không thể ở lại phòng bệnh của Hải Ly, nối gót Đại Hòa đi không lâu sau đó.
Hai người đàn ông đi khỏi độ chừng hai mươi phút thì cửa phòng bệnh lại một lần nữa được đẩy ra.
Người đẩy cửa bước vào là Đồng Đồng và Tố Luyện.
Vẻ mặt Tố Luyện xanh như tàu lá chuối, hai mắt thâm quầng trông có vẻ như tối qua cô ta ngủ không đủ giấc..