Do dạo gần đây tổ chức của anh luôn bị một đám người khác quấy phá chỗ làm ăn từ chuỗi nhà hàng đến các quán bar, clup, vũ trường. Điều tra ra mới biết thì ra là do muốn trả thù cho nữ sát thủ tên Khả Diệp lúc trước đã bị anh gϊếŧ. Thiên Minh cầm sấp tài liệu len xem rồi cũng chỉ cười nhạt. Tuy mọi việc anh đã giao lại cho Thái Phương nhưng ai nấy cũng đều nể nang anh giống như trước kia, bọn họ cũng xem anh là đại ca duy nhất.
Một tuần sau…
Tại biệt thự chính.
Tất cả các vô ảnh phó chủ cùng với anh, Thái Phương và Duy Khang đang ở phòng họp để bàn kế hoạch.
" Thưa thủ lĩnh, những ngày qua tụi em điều tra được tên Ngô Hoàng Tân đó đúng là có đến tổ chức Vô Huyết thuê nữ sát thủ đó ám sát đại ca. Ngoài ra còn tra ra được, hắn đang có ý đồ đánh chiếm địa bàn của chúng ta, nhất là vị trí chưa có phó chủ coi quản." – Kim Vân nói.
" Tên họ Ngô đó là người như thế nào?" – Thiên Minh hỏi.
" Dạ thưa, lúc trước hắn là một tên trộm vặt. Sau đó vào làm công tại vườn trà của một lão buôn. Hắn giở trò cưa cẩm cô con gái duy nhất của ông chủ và một bước lên mây. Khi bố vợ hắn mất toàn bộ tài sản đều để lại cho hai vợ chồng hắn.Sau năm, vợ hắn đột ngột qua đời cho nên toàn bộ gia sản đều nhượng quyền cho hắn " - Emerald vừa nói vừa chuyển file tư liệu sang máy các thủ lĩnh.
" Đột ngột qua đời ư? Nghe có mùi ám sát chiếm trọn gia tài trong này " – Duy Khang nói.
" Vâng, khi vợ hắn chết cũng có nhiều cuộc điều tra, trong giới kinh doanh cũng bàn tán sôi nổi nhưng sau đó không lâu mọi chuyện lại im bặt không ai nói tới, phía cảnh sát và bệnh viện cũng kết luận vợ ông ta chết vì đột quỵ, thế là mọi chuyện khép lại từ đó ". – Emerald nói.
" Em còn điều tra được tên này vốn không có thực tài chỉ nhờ vào làm nhiều việc tiểu nhân mà có như ngày hôm nay. Được biết là trước đây hắn tuy nắm được cả khối tài sản trong tay nhưng chỉ lo ăn chơi trác táng, tài sản từ từ đội nón ra đi. Khi còn một chút vốn luyến cuối cùng, hắn tổ chức cờ bạc lậu tại gia, buôn bán á phiện và thuốc lắc, từ đó mà làm giàu trở lại. Thế lực của hắn so với đại ca mà nói thì không bằng nhưng hắn cũng có trong tay không ít người tài. Những người đó hắn có được là nhờ vào việc hắn đánh tâm lí, chia rẻ nội bộ, hứa hẹn cho họ tiền và thực quyền từ đó lôi kéo người những bang khác về làm người của hắn " – Silver tiếp lời.
" Em vừa gửi cho các anh danh sách những tên nồng cốt dưới tay hắn, bao gồm cả thông tin và biệt tài của họ đấy ạ " - Tuyết Sương nói.
Các thủ lĩnh và các vô ảnh phó chủ khác đồng loạt xem qua các tư liệu được thu thập bởi vô ảnh mà anh cử đi điều tra.
" Đại ca, anh định xử lí thế nào? " – Duy Khang hỏi.
" Nên chủ động phản công trước không để hắn lại làm bừa " – Lưu phó chủ nói.
" Thế thì không ổn, hắn không phải không biết thực lực của chúng ta nhưng lại ngang nhiên đánh rắn động cỏ đi thuê sát thủ ám sát đại ca, chẳng lẽ phía sau hắn có ai chống lưng?" – Thái Phương suy tư.
" …… À ngoài ra em biết được, nữ sát thủ kia vốn không phải là người phân công mà là do cô ta tự cho mình giỏi muốn chứng minh thực lực với lão đại,vốn là cha nuôi của ả. Nhưng có điều ả vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm nên thất bại hoàn toàn. Đúng là được cha nuôi cưng chiều nên không biết trời cao đất dày mà " – Silver cười nhẹ
" Không xong rồi, là một cái bẫy!" - Thiên Minh bỗng thốt lên.
Mọi người trố mắt nhìn anh rồi cố gắng và sâu chuỗi lại và dường như đã hiểu ra tại sao anh lại phản ứng như vậy. Sắc mặt họ cũng trở nên khó coi hơn.
" Tên họ Ngô chết tiệt, hắn biết rõ cô ta không thể gϊếŧ được Thiên Minh nên cố tình khích cô ta đi vào con đường này, muốn dùng cái chết của cô ta mà khiến Thiên Minh và lão đại Vô Huyết bang đối đầu nhau. Song hổ tranh hùng, hắn ta chỉ việc ngồi xem, chờ hai bên tổn hao thực lực sẽ nhảy vào mà nắm quyền " – Thái Phương tay nắm lại đập xuống bàn.
" Đại ca, nhị ca. Hai anh tính sao? Vô Huyết bang vốn là một bang sát thủ có tiếng, không phải dễ hạ đâu?" – Duy Khang cũng lo lắng.
" Vấn đề anh lo chính là an toàn của bọn trẻ. Chúng ta gϊếŧ con gái nuôi của lão, có thể lão cũng sẽ nhắm vào đám trẻ nhà chúng ta " – Thiên Minh trầm ngâm.
" Vậy thì tụi em sẽ đích thân chia nhau bảo vệ các tiểu thiếu gia và tiểu thư ạ " - Chí Thành nói.
Kể từ ngày hôm đó, từ biệt thự của anh đến nhà của Hạ Trâm đều có rất nhiều thuộc hạ bảo vệ. Thời gian này anh cũng không cho Thiên Dương và Thiên An ra ngoài chơi. Ngay cả An Vy và Hoàng Long ( Con trai út của Hạ Trâm và Trung Khánh, nhỏ hơn An An một tuổi) cũng bị nhốt trong nhà.
Tối đấy, tại phòng khách tại biệt thự.
" Đại ca, em đã nâng cấp hệ thống bảo mật rồi ạ " - Thuận Phát nói.
" Được rồi, cậu cố gắng theo dõi cả hai bên giúp tôi. "
" Vâng đại ca, nếu không có chuyện thì em xin về trước!"
" Về nghỉ ngơi sớm đi, mấy hôm nay mọi người đều vất vả cả rồi!"
Thuận Phát cúi đầu chào rồi ra về. Lúc bước tới cổng thì Thiên An vừa từ nhà trẻ trở về. Do An An đã đủ tuổi nên Thiên Minh liền ép nó đi học. Thuộc hạ mở cửa xe rồi nó liền bước xuống.
" An An chào chú " - bé con cúi chào cậu
" Tiểu thư. Con vừa đi học về à?"
" Vâng ạ. Mà chú đến chơi với papa con à?" - bé con ngây ngô hỏi.
" Không phải chơi mà là bàn công việc."
" Chú thật xấu đấy, suốt ngày cứ đem việc đến cho papa cháu thôi. Công việc của chú, chú phải tự làm chứ ạ. Sao cứ bắt papa cháu giúp thế? Khiến papa đêm nào cũng thức rất khuya" - Thiên An thân hình nhỏ bé hai tay chống hông mà ’ hỏi tội " cậu.
" An An " - Thiên Minh vừa bước ra vừa gọi tên của bé.
Thiên An vừa thấy anh thì liền vui mừng chạy đến ôm lấy anh: " Thưa papa, An An mới đi học về " - anh bế nó trên tay.
" Được rồi, cậu về đi, đừng để ý đến lời con bé!"
" Vậy em xin phép về trước!"
Thuận Phát nói rồi nhanh chóng rời đi để tránh tiểu công chúa của Minh đại ca đây hỏi khó. Tất cả mọi người ai mà không biết công chúa của Thiên Minh là người thích hỏi chứ. Cái gì cũng hỏi được khiến nhiều người không quen lại phát cáu. Tính nết của vị tiểu thư này chỉ có một mình Thiên Minh chịu được thôi ngay cả Vân Anh cũng thấy rất mệt vì sự tò mò của bé.
Lúc này, Thiên Minh bế bé con vào trong nhà.
" An An hôm nay đi học vui không?"
" Dạ không vui gì hết, mấy bạn trong lớp cứ giành đồ chơi với con thôi!" - cô bé bĩu môi nói
" Nhưng con không được đánh bạn đâu đấy nhé. Nếu mấy bạn quá đáng thì con có thể đi mách cô giáo chứ không được bắt nạt bạn bè đấy!" - Thiên Minh vội nói. Anh là quá hiểu đứa con gái không sợ trời không sợ đất này ( chỉ sợ cây roi của anh thôi) cái gì không vừa mắt thì đều ’ ra tay ’ liền.
" Nhưng sao ạ? Sao con lại phải nhẫn nhịn ạ? Các bạn giành với con thì con phải phản kháng chứ ạ? Để người ta bắt nạt mình là chịu thiệt lắm đấy ạ!"
" Ai dạy con nói thế? Chẳng lẽ papa phạt con thì con cũng sẽ phản kháng sao?"
" Là mẹ nói ạ mà papa đâu có bắt nạt con đâu, con biết con làm sai nên papa chỉ là đang dạy dỗ con thôi!" - An An giọng bé con nói rồi hôn lên má của anh.
Thiên Minh nghe tiểu công chúa này lí luận mà không khỏi bật cười. Nhưng mà cô vợ bảo bối của anh lại đi dạy con gái những điều này xem ra tối nay anh phải dành thời gian để tâm sự mỏng với cô thôi.
" Được rồi, xem như là con biết lấy lòng vậy papa sẽ làm món sườn xào cà chua xem như là thưởng cho con nha "
" Hoan hô papa… À phải làm thêm món cá chiên tương mà mẹ thích này còn thêm món canh hầm anh hai thích nữa!" - Thiên An cười nói.
" Ba thấy hình như còn thiếu một người đấy!" - Thiên Minh nhắc nhẹ nó. Thật tình, trong nhà này anh sủng ái nó nhất cuối cùng lại không nhớ đến anh.
" Còn ai ạ? Đủ hết rồi cơ mà!" - bé vẫn điềm nhiên trả lời.
" Vậy còn papa đâu? Sao con không nhớ đến papa vậy hả con gái?" - anh vừa nói vừa cù lét con bé.
" Pa…haha papa tha mạng… con haha… nhớ mà …nhớ mà "
Thiên Minh nương tình tha mạng cho con bé. An An nằm trên sofa mà không ngừng cười lăn lộn.
" Sao nào?"
" Papa kì quá hà… Ba nói con gái phải biết giữ thân như ngọc vậy mà papa lại tự ý đụng chạm à…" - bé con vừa ngồi dậy vừa trách móc anh.
" Xem kìa. Vậy con nhóc nào hôm qua còn nhờ papa tắm cho đấy?"
" Cái đó là con cho phép còn lần này thì hông. Papa cứ thích ăn hiếp con thôi!"
" Con đấy, lí sự y hệt mẹ con " - anh cười nói rồi bế nó trên tay. Cô con gái này của anh đúng là ’ nhiều chuyện ’ chả ai bằng.
" À… papa nhớ làm món thịt xào đậu que mà papa thích nữa " - An An đến bây giờ mới nhớ ra.
" Ai da, con gái. Cuối cùng con cũng nhớ rồi!"
" Vậy để con giúp papa nha"
" Được, hai ba con mình thay quần áo rồi cùng làm nha. Để cho mẹ và anh hai bất ngờ!" - anh nói rồi cùng nó lên lầu.
Và cứ thế cả nhà Thiên Minh chiều hôm ấy có cả một bàn thức ăn thịnh soạn được tạo ra bởi hai đầu bếp trưởng Minh - An.
Buổi tối đấy, anh đang ngồi bên bàn làm việc thì Vân Anh từ phía sau ôm lấy anh rồi thở dài.
" Sao thế vợ yêu?" - anh dừng tay rồi quay lại hỏi cô.
" Lại có gì sao mà Bảo Nam đến đây để bảo vệ vậy?"
" Dạo gần đây trong tổ chức có một vài biến động nên anh chỉ đang phòng ngừa thôi. Thời gian tới đây em đừng đến phòng nghiên cứu hay vũ trường để quản lí nữa, cứ giao hết cho thuộc hạ rồi ở nhà cho an toàn sẵn giúp anh trông coi hai đứa nhỏ luôn " - anh kéo cô ngồi lên đùi mình rồi nhẹ nhàng nói.
" Được rồi, em nghe anh. Nhưng anh phải biết giữ an toàn cho bản thân đấy nhé. Sức khỏe anh không tốt như trước nên cố gắng nghỉ ngơi đừng quá nhọc lòng!"
" Anh hiểu rồi, anh làm xong cái này là sẽ đi ngủ, vợ yên tâm đi " - Thiên Minh cười nói.
…
Một tuần sau…
Chiều hôm đó, Thiên Minh vừa thu xếp công việc xong thì liền trở về nhà. Vừa bước vào phòng khách thì đã thấy tiểu công chúa của anh đang ngồi xem hoạt hình.
" Papa … " – Thiên An vui mừng lon ton chạy lại anh.
" Công chúa bảo bối của ba, có nhớ ba không nào?" – Anh bế con lên hôn má nó một cái.
" Con nhớ papa lắm. Sao papa cứ đi làm hoài vậy ạ? Sao ba không ở nhà với con giống như trước vậy ạ?"
" Papa xin lỗi, tại công việc của ba nhiều quá. Ba hứa sau khi làm xong ba sẽ đưa cả nhà mình đi biển, có được không?"
" An An biết rồi, papa nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Con thấy mẹ cũng rất lo cho ba đấy ạ!"
" Papa biết rồi, An An ở nhà phải ngoan đấy nhé. An An mà hư là papa đánh đòn đấy!" - anh nửa đùa nửa thật trêu con bé.
Sau đó, anh vào trong tủ lạnh lấy một phần bánh kem rồi cùng nó ăn nhẹ. Hai ba con ra vườn vừa chơi vừa ăn. An An bên cạnh anh vẫn luôn rất vui vẻ. Do con bé dần dần phát triển nên tính ương ngạnh và bướng bỉnh cũng đã giảm hơn trước. Thiên Minh cũng cố gắng nhỏ nhẹ dạy dỗ con bé, anh chỉ mong bé con của mình có thể có một đời bình an.
Một lúc sau, khi hai ba con họ đang đố vui với nhau thì thuộc hạ từ ngoài đi vào thông báo.
" Thưa đại ca, sắp đến giờ rồi ạ "
" Umh, tôi biết rồi " – Anh nói và bế con lên – " Công chúa nhỏ, bây giờ ba lại có công việc phải đi, con ở nhà chơi với dì Linh và bà Lan nha. Khi ba về lại chơi với con nha"
" Dạ " - Bé con ngây ngô đáp.
Thiên Minh mang bé vào trao cho bà Lan, hôn bé một cái rồi đi ra cửa.
" Papa!"
Anh quay lại nhìn, bé con vẫy tay tạm biệt anh. Anh thấy vẻ đáng yêu này liền không nhịn được quay lại hôn trán con một cái …
" Ba sẽ về sớm để chơi với con " – Anh xoa đầu bé rồi bước ra xe mà rời đi nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó bất an.
Buổi tối hôm đó, lúc này anh đang ở biệt thự chính còn Vân Anh thì đang ở vũ trường thống kê sổ sách, Thiên Dương thì ở nhà Triết Thành. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại An An với vài người giúp việc. Một tiếng trước Bảo Nam cũng đã rời đi làm nhiệm vụ mà Thái Phương căn dặn.
Trong biệt thự chỉ còn lại có vài thuộc hạ. Lúc này, Hạ Trâm bế Hoàng Long sang chơi cùng An An. Nhưng khi cô bước vào trong nhà thì không thấy ai cả.
" An An… Con đâu rồi?" - Hạ Trâm hơi lo lắng nên liền gọi lớn nhưng chẳng nghe động tĩnh gì cả. Cô đi lên lầu mở cửa phòng của bé bước vào thì thấy dì Lan đang ngất trên sàn.
" Dì… Lan… dì Lan… Người đâu? " - Hạ Trâm gọi lớn. Thuộc hạ dưới nhà. Bọn họ nghe thế liền lập tức chạy lên.
Cô hoảng loạn liền lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Minh.
[ Sao thế Hạ Trâm? ]
" Anh hai, anh mau về đi. Có chuyện lớn rồi, dì Lan bị người ta tẩm thuốc mê nhân cơ hội mà bắt An An đi rồi "
[ CÁI GÌ??? ] - Thiên Minh đầu dây bên kia hét lớn.
Ngay sau đó, anh liền bỏ hết mọi việc mà trở về.
" Khốn kiếp, các cậu canh phòng kiểu gì vậy hả?" – Thiên Minh điên tiết lên túm cổ áo một thuộc hạ mà dúi mạnh vào tường.
" Đại … đại ca … lúc đó tụi em đi tuần khu vực khác, các anh em còn ở lại đều bị kích điện bất tỉnh " – Thuộc hạ sợ hãi nói.
Ngay lúc này, Vân Anh cũng vừa lái xe về tới. Khi nãy đang ở trong vũ trường nghe được hung tin cô đã không đứng vững mà ngã khụy xuống. Quản lí không an tâm nên mới đích thân đưa cô về.
" Minh… An An sao rồi?" - giọng cô run rẩy cất lên.
" Vân Anh, em bình tĩnh… Anh sẽ cho người tìm ra con bé mà " - anh ôm cô vào lòng để trấn an nhưng thật ra trong lòng anh cũng chẳng tốt hơn cô một chút nào cả.
Tất cả mọi người khi nghe được tin thì đều đi tìm, một số phó chủ cũng đến biệt thự của anh để tìm thêm dấu vết. Vân Anh cùng anh và mọi người ngồi trong phòng khách mà không khỏi bất an.
" Có lời nhắn hay cuộc gọi nào hay không?" – Vân Anh hỏi thuộc hạ.
" Tụi em tìm được mảnh giấy này" – Thuộc hạ đưa ra một mảnh giấy.
Vân Anh vội cầm lên đọc.
[ Một đứa con gái đổi đứa con gái ]
Đọc xong mặt Vân Anh cắt không còn giọt máu, thảo nào ban nãy tim cô cứ đập liên hồi. Cô nhìn dòng chữ dần nhòe đi trước mắt, kẻ đó muốn mạng đổi mạng, cô sốc đến không chịu được mà ngất đi.
" Vân Anh! Vân Anh! " – Thiên Minh đỡ lấy cô.
Cô chỉ là sốc quá nên ngất không có gì đáng lo nhưng điều anh lo chính là tính mạng của Thiên An, anh cho triệu tập vô ảnh lục tung khắp nơi tìm tung tích bé con nhưng không có một manh mối nào.
Tối đó tại đại sảnh biệt thự.
" Vẫn không tra được gì hay sao?" – Thiên Minh.
" Thưa đại ca, đây là âm mưu được tính toán rất kĩ nên một chút manh mối cũng không có " – Hoàng phó chủ nói
RẦMMMMM…
" Mẹ kiếp, thằng chó đó và cái bang Vô Huyết chết tiệt của nó " – Thiên Minh tức giận đập bàn.
Nhiều thuộc hạ cũng chỉ biết cúi đầu. Đã năm rồi bọn họ mới thấy anh phát hỏa như thế. Cũng đúng thôi điều cấm kỵ nhất đối với anh là đụng đến gia đình của anh.
" Đại ca, các camera đều bị phá nên không ghi được gì cả" - Thuận Phát tra lại camera và nói.
Vừa lúc đó có một email gửi đến cho Thiên Minh. Anh vốn không có tâm trạng check mail nhưng thấy tiêu đề ‘’ Tiểu công chúa ‘’ thì vội mở lên. Thiên Minh xem xong thì thất thần đánh rơi cả điện thoại và ngồi phịch xuống ghế.
" Thiên Minh, cậu sao vậy?" – Thái Phương lo lắng.
Mọi người cũng lo lắng nhìn anh. Silver vội nhặt điện thoại của anh lên xem. Cô cũng bàng hoàng lấy tay bụm miệng mình.
" Sao thế? " – Bảo Nam hỏi.
Cô rơi nước mắt đưa điện thoại cho mọi người xem. Trong mail gửi đến là một tấm hình, một bé gái bị đánh đập và chặt thành nhiều khúc.
" Đại … đại ca … Không rõ nhân dạng, chắc không phải tiểu thư đâu" – Kim Vân nghẹn giọng nói.
" Cái váy hồng đó là của An An. Ban chiều lúc tôi bế con bé thì nó mặc cái váy đó" – Thiên Minh nhìn cái váy hồng nhuốm đầy máu thì đau đớn khôn cùng.
" Có thể là … áo giống nhau "– Thái Phương cũng không thể tin.
" Cái váy đó, Vân Anh tự đính lên trái dâu tây trên túi phía trước váy. Không … không thể lầm được " – Mắt anh nhòe đi, giọng cũng khan lại.
" Khốn nạn, một đứa bé tuổi mà tụi nó cũng có nó thể ra tay độc ác như vậy, đúng là lũ chó mà " – Chí Thành tức giận.
" Thiên Minh… Nếu Vân Anh mà thấy cái này chắc cô ấy sống không nổi mất " – Thái Phương nói bằng một giọng khàn đặc. Một tuần trước cậu đến đây còn nghe con bé gọi hai tiếng daddy thân thương nhưng không ngờ.
" Tất cả thuộc hạ lớn nhỏ. Lập tức triển khai truy sát bang Vô Huyết, phải khiến tụi chó đó biến mất khỏi thế gian này " – Thiên Minh rằn giọng nhưng khí chất băng lãnh, đôi mắt ẩn chứa đầy sự căm phẫn khiến cho ai nấy cũng đều phải lạnh người.