Tại một quán bar. Vân Anh một mình ngồi buồn rầu mà liên tục uống rượu. Cô vừa ngồi uống lại vừa ăn nói loạng xạ. Cô thật sự là muốn quên đi hết mọi chuyện. Tại sao ai cũng ngăn cấm cô với Thiên Minh chứ? Tại sao lại không có ai hiểu cho cô hết vậy?
Vân Anh cứ thế uống đến say mà gục ngay bên bàn rượu. Đúng lúc này Thiên Minh lại vừa kiểm tra sổ sách trong quán bar xong định ra về thì liền gặp cô. Anh bước đến.
" Vân Anh, Vân Anh!" - Anh lay gọi cô nhưng cô chẳng đáp trả gì cả. Lúc này Vân Anh đã say đến mức chẳng nhận ra ai hoặc cảm nhận bất kì thứ gì nữa. Thiên Minh bất đắc dĩ đành bế cô ra xe rồi đưa cô về nhà.
Đến nơi, anh bế cô đi lên lầu rồi đưa cô vào phòng trước đây của cô. Anh đặt cô lên giường rồi rồi tháo giày cô ra. Thiên Minh xuống bếp pha ít nước lên lau cho cô xong rồi thì đắp chăn cho cô ngủ còn anh thì trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau, Vân Anh tỉnh lại. Cô mở mắt nhìn xung quanh thì cảm thấy bản thân đang ở trong một căn phòng rất lạ. Vân Anh bước xuống giường, cô mở cửa đi ra ngoài thì mới biết bản thân đang ở nhà của anh. Cô vội đi xuống nhà thì thấy anh loay hoay trong bếp.
" Thiên Minh!" - cô khẽ gọi.
Anh nghe tiếng của cô thì liền quay đầu lại nhìn rồi nở một nụ cười ấm áp.
" Em dậy rồi à. Nào, vào bàn ngồi đi, anh đang làm bữa sáng!" - anh cười nói.
Vân Anh cười nhẹ rồi cũng vào bàn ngồi.
" Tối qua là anh đưa em về à?"
" Ừm, thấy em nằm gục bên bàn rượu trong quán bar nên anh mới đưa về. Mà sao lại uống đến mức đó chứ, em có biết là rất có hại không?"
Cô nghe anh nói rồi cũng chỉ biết cười khổ. Mọi chuyện cứ liên tục ập đến khiến cô dường như muốn quên đi tất cả. Nếu biết có nhiều chuyện xảy ra như vậy thì cô đã không về Việt Nam rồi.
" Mà, tối...tối qua anh có làm gì em..không vậy?" - cô e ngại hỏi.
" Vậy em nghĩ anh có làm gì không khi trên người em trang phục vẫn còn tươm tất?"
" Vậy chắc là không!"
" Không phải chắc là mà là chắc chắn. Anh không có thừa nước đục thả câu đâu, em đừng có suốt ngày cứ nghĩ xấu cho anh chứ " - Thiên Minh cười nói.
Vân Anh nhìn anh. Quả thật bây giờ chỉ khi đến chỗ của anh thì cô mới thấy vui vẻ, không cần phải bận lòng gì cả.
Một lúc sau thì Thiên Minh mang ra hai phần ăn sáng rồi cùng cô ngồi ăn vui vẻ. Đang ăn thì bỗng nhiên anh nhìn đến sợi dây tay của cô.
" Sợi dây tay của em thật đặc biệt đấy!"
" Em cũng không hiểu sao bản thân có sợi dây mày nhưng mà cũng nhờ nó nên em mới tìm được người nhà. Anh thích nó sao?"
" Anh thấy nó đẹp nên muốn dựa theo nó để thiết kế ra một sản phẩm mới để tung ra thị trường. "
" Hay là vầy đi. Nếu anh thích em có thể cho anh mượn. Này!" - Vân Anh không tâm suy nghĩ mà tháo ra rồi đưa cho anh.
" Chuyện này..thì..."
" Không sao đâu, cũng chỉ là một món đồ thôi mà, anh cứ giữ đi. Sau này có tung sản phẩm mới nhớ chia lợi nhuận cho em là được!" - Cô thích thú nói.
Thiên Minh nhận lấy rồi lại nhìn sang cô.
[ Vân Anh. Anh xin lỗi, anh không thể nào làm khác được! ]
Sau bữa sáng thì Vân Anh chuẩn bị đến bệnh viện thì bị Thiên Minh kéo lại.
" Người em toàn mùi rượu mà tính đi làm sao?"
" Ờ, đúng thật...Nhưng em làm gì có đồ mà thay chứ?"
" Theo anh!" - Thiên Minh nói rồi kéo tay đi lên lầu, anh vào phòng rồi mở tủ đồ ra. " Đây đều là quần áo của em đó, anh luôn giữ lại! "
Vân Anh to mắt nhìn anh rồi lại mỉm cười. Cô lấy một bộ quần áo ra rồi đi thay, cũng may là còn mặc vừa. Sau đó cô vẫn bình thường đến bệnh viện mà làm việc.
Lúc này Thiên Minh cũng chuẩn bị đồ để lên công ty, anh còn mang theo một túi đồ nữa. Lên đến phòng làm việc thì dặn thư kí.
" Một lát bảo Trịnh Thiên qua gặp tôi!"
Anh dặn thư kí rồi đi vào phòng làm việc của mình. Bỗng vừa ngồi vào bàn là điện thoại anh lại reo lên. Dòng chữ hiện lên đó chính là Triết Thành. Thiên Minh thở dài một hơi rồi bắt máy lên.
[ Trưa nay, tôi muốn gặp cậu để nói rõ mọi chuyện về Vân Anh, hy vọng là cậu sẽ đến ]
" Được, tôi sẽ đến. Tốt nhất là anh đừng tiếp tục phá hoại tình cảm của tôi và cô ấy"
Thiên Minh nói rồi lập tức tắt máy. Nhất định lần này anh sẽ không để cô biến mất nữa đâu.
Một lúc sau thì Trịnh Thiên mở cửa bước vào.
" Anh đã lấy được rồi sao?" - cậu hớn hở bước vào.
" Đây là đồ và dây tay của em ấy. Còn đây là thư mời. Tôi đã làm được thì cậu cũng gáng mà giữ lấy lời. Giết ai cũng được nhưng mà động đến Vân Anh thì đừng có kể chuyện tình nghĩa với tôi!"
" Em biết rồi. Em sẽ làm nhanh gọn mà!"
" Cho cậu nghỉ chiều nay đó, làm cho xong rồi trả đồ lại đây cho tôi!"
" Em biết rồi, vậy em đi trước nha!" - Trịnh Thiên nói rồi cầm giỏ đồ sau đó thì rời đi. Thiên Minh thở dàu khổ sở. Lại một lần nữa anh lại lừa dối cô nhưng thật sự anh không còn cách nào khác cả.
Đến trưa...
Thiên Minh lái xe đến điểm hẹn để gặp Triết Thành.
" Có chuyện gì?"
" Hãy rời xa Vân Anh. Cậu hãy từ bỏ đi. Vân Anh ở bên cạnh của cậu chắc chắn sẽ không hạnh phúc mà ngược lại sẽ càng đau khổ hơn"
" Không hạnh phúc? Vậy nếu ở bên cạnh anh thì sẽ hạnh phúc sao hả? năm trước là do tôi mềm lòng nên mới để cô ấy đi cùng anh nhưng bây giờ thì sẽ không như thế nữa "
" Vậy cậu có nghĩ một ngày nào đó Vân Anh nhớ ra mọi chuyện rồi cậu và em ấy sẽ đối mặt với nhau như thế nào hả?" - Triết Thành bực tức mà lớn tiếng.
" Tôi sẽ không để cô ấy nhớ ra mọi chuyện. Vân Anh và tôi hiện giờ đang rất hạnh phúc bên nhau, cô ấy cũng rất yêu tôi thì dựa vào đâu bảo tôi đẩy cô ấy ra thêm một lần nữa chứ?"
" Yêu sao? Là do Vân Anh vị thương mất hết kí ức nên mới dại dột một lần nữa động lòng với cậu. Nếu em ấy nhớ lại thì sẽ hận cậu và sẽ một lần nữa đau khổ. Để tránh chuyện đó xảy ra tôi sẽ đưa em ấy đi!"
" Vân Anh là vợ của tôi, tôi nhất định sẽ không để cô ấy rời đi. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám cướp cô ấy đi thì nhất sẽ giết anh bằng mọi giá. Nhớ lấy!" - Thiên Minh chỉ thẳng vào mặt vào Triết Thành mà nói. Ánh mắt đỏ ngầu của anh thể hiện một sự kiên định rất lớn trong suy nghĩ.
......................
Tại tập đoàn Đằng Phương.
Vũ Cường đang ngồi bên bàn làm việc thì thư ký mở cửa bước vào đưa cho cậu một cái thư mời. Cậu nhận lấy mở ra xem. Thì ra là bức thư mời đi làm khách mời danh dự cho cuộc đấu thầu bất động sản của tập đoàn Thiên Long. Vũ Cường xem qua rồi cảm thấy khó hiểu. Đằng Phương và Thiên Long trước nay luôn đối đầu với nhau thì sao lại này lại mời cậu đến tham dự chứ?
" Thiên Minh, rốt cuộc trong đầu anh đang toan tính gì vậy?" - Vũ Cường vừa xem bức thư mời mà vừa nói.
Đến chiều, Vũ Cường sau khi làm xong việc thì lái xe về nhà. Đúng lúc này Vân Anh cũng vừa về tới. Cả hai cùng bước vào trong nhà.
" Tối qua em đi đâu suốt cả đêm?" - Vũ Cường lên tiếng hỏi.
" Em đi đâu là quyền của em không cần anh lo!"
" Không cần lo? Vậy em xem đi rồi nghĩ có đáng lo hay không?" - cậu lấy ra một vài bức ảnh rồi quăng lên bàn. Vân Anh cúi người cầm lên xem. Thì ra là những hình ảnh Thiên Minh bế cô rời khỏi quán bar vào tối qua và lúc anh lái xe đưa cô về nhà của anh. Tất cả đều được chụp lại.
" Đúng. Tối qua là em đã ở lại nhà của Thiên Minh đấy thì sao nào?" - Vân Anh không những không biết sai mà còn kênh kiệu đáp trả lại làm cho Vũ Cường tức lên.
" Em.." - Cậu giơ tay lên định đánh cô nhưng đã cố gắng bình tâm trở lại.
" Muốn đánh à? Anh đánh đi. Anh đánh chết em đi. Dù sao em cũng chỉ là bao cát để cho anh thỏa mãn cơn giận thôi!"
" Em..em nói vậy mà nghe được hả? Anh hai là lo cho em nên mới cố gắng khuyên giải em. Một mình em thân con gái vào quán bar đã là không hay rồi mà còn để người khác đưa về rồi còn ở lại nhà của anh ta. Em làm vậy có nghĩ đến danh dự của bản thân, có nghĩ đến mặt mũi của Lâm gia không?"
" Anh mắng em. Vậy sao anh không hỏi thử lại bản thân mình coi có xứng đáng là con cháu Lâm gia không? Anh là con trai trưởng mà bỏ nhà đi tận năm thì em bỏ đi một đêm có là gì chứ. Bản thân anh không làm được thì đừng có lớn giọng giáo huấn em. Nếu anh thấy Đình Đình này làm mất mặt Lâm gia thì em sẽ không mang họ Lâm nữa!" - cô lớn giọng cãi lại.
" Em..Đúng là ngang ngược, hỗn láo. Hôm nay anh hai quyết chấn chỉnh lại em, theo anh!" - Vũ Cường nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo mạnh nhưng Vân Anh lại liều mạng giãy giụa.
" Anh bỏ ra coi. Anh làm gì vậy hả?"
" Hôm nay thử xem anh có dạy dỗ em ra trò hay không? Theo anh lên phòng thờ!"
" Bỏ ra..." - Vân Anh ra sức chống cự. Trong cơn tức giận cô liền ra tay đánh Vũ Cường khiến cậu ngã lăn ra sàn. " Em không cần anh dạy dỗ. Em không phải là một đứa con nít mà anh muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh" - Vân Anh lớn tiếng rồi đùng đùng tức giận bỏ đi lên phòng