Sau đó không lâu sau từ trong rạp chiếu phim có tiếng loạt xoạt và tiếng bước chân vội vàng chạy ra phía cửa.
Khi ra đến ngoài cô phát hiện Thẩm Tây Thừa không rời đi mà đứng dựa thân vào bức tường cạnh cửa ngoài mà chờ cô.
Cô không nói gì đánh vào vai anh một cái:Chú đùa thế vui lắm hả?
Anh nghiên đầu nhìn cô:Là cháu nói không sợ, giờ lại trách ngược lại tôi là sao?
Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, miệng nhỏ không ngừng ồn ào:Rõ ràng chú biết là cháu đã sợ rồi còn không chịu dẫn cháu ra.
Tại sao đến xem phim mà cháu không nhìn màn hình mà nhìn tôi? Thích tôi à? Anh chầm chậm hỏi.
Cô nói:Không hề nhá, cháu sẽ không thích tên đàn ông đáng ghét như Thẩm Tây Thừa đâu.
Thề luôn đấy.
Đừng lộn xộn! Nói xong anh một tay đút vài túi quần, tay còn lại kéo cô rời khỏi rạp chiếu phim.
Khúc Yên vốn có ám ảnh với không gian tối trật hẹp, mà trong bộ phim vừa coi lại trùng hợp có không gian trật kín làm cô cực kì khó chịu và áp bức, lại thêm yếu tố hù doạ tâm linh khiến cô sợ đến mức chết khiếp.
Nên khi Thẩm Tây Thừa dẫn cô rời đi Khúc Yên không có ý định chống đối lại anh, cũng rất phối hợp mà đi cùng anh xuống gara lấy xe.
Trên suốt quãng đường đi cô cứ ríu rích bên lỗ tai anh mấy mời trách cứ, anh ngược lại không thấy làm phiền mà còn cảm thấy khá dễ chịu vì cô có thể thoải mái ở bên anh.
Thật sự đây là bước tiến triển tốt cho mối quan hệ của hai người.
Đi khoảng hơn phút Khúc Yên mới bắt đầu thấy gì đó lạ lạ, hình như con đường này không phải đường về nhà của cô.
Khúc Yên vò đầu bức tóc:Chú Thẩm, chú định bán cháu thật sao?
Vừa nãy anh còn ranh đe Khúc Yên rằng nếu còn dám mắng anh nữa thì anh sẽ thật sự bán cô cho bọn buôn người.
Nhìn quang cảnh trước mắt đen như mực chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn xe khiến cô thật sự không thể xác định phương hướng đây thật sự là đâu.
Dù không biết là đi đâu như cô chắc chắn đây không phải đường về nhà cô.
Sự bất an của cô càng lúc càng nhạy cảm hơn, nhìn Thẩm Tây Thừa mà càng lúc càng hoài nghi.
Bỗng, chiếc xe anh thả chậm tốc độ, hơi nghiên người về phía cô.
Ngón tay thon dài ra hiệu bảo cô lại gần.
Khúc Yên dù vẫn nghi nhờ nhưng vẫn theo quán tính nghe theo lời anh.
Anh nói:Bây giờ là giờ đêm rồi, nếu tôi đưa cháu về thì tôi cũng sẽ về một mình.
Tính tôi cũng không cứng tới mức dám đi về đêm một mình đâu.
Vậy chú tính làm gì? Cô hỏi.
Trong bóng tối môi anh khẽ kéo lên, sau đó lại kìm nén xuống mà nghiêm túc nói:Cháu đến nhà tôi ngủ một đêm.
Sáng sớm tôi đưa cháu về.
Chú sợ về đêm còn rủ cháu đi xem phim khuya.
Chú là đồ ngốc à? Cô vừa nói vừa đẩy anh ra xa.
Anh bị cô đẩy ra không những không khó chịu mà còn nhẹ nói:Cháu cũng biết mà mỗi ngày tôi đều giải quyết biết bao là chuyện.
Cả ngày đều chuyên tâm làm việc, đến tối cháu cũng không muốn tôi nghỉ ngơi sao? Hửm?
Khúc Yên bị Thẩm Tây Thừa dẫn dắt một hồi lại bị anh đẩy vào thế bí, cô giờ chỉ gương đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn anh lập tức bị anh nhìn lại.
Cô nhìn ra cửa nhỏ giọng nói thầm nguyền rủa anh:Tên thối tha, tôi chúc chú cô độc đến già, cô độc đến năm.
Cô đay nghiến thầm chửi mắng anh trong lòng mình hơn lần.
Ba tháng trước cũng tầm giờ này khi tôi lái xe trở về sau buổi tiệc xã giao với đối tác nước ngoài.
Lúc ấy tôi đi một mình, xung quang đều không có ai.
Vô cùng vắng vẻ và lạnh lẽo..
Khúc Yên từ từ quay đầu lại nhìn anh, có chút rùng mình sợ hãi.
Anh từ nãy giờ chú tâm ở phía trước.
Một tay chống bên cửa sổ, tay còn lại điều khiển bánh lái.
Nói với chất giọng ma mị:Khi đi được nửa đường, toàn bộ đèn trên bảng đồng hồ xe bỗng nhiên chợp tắt.
Khi ấy đột nhiên xe tôi tắt máy.
Tắt, ngay giữa không gian tối đen như mực, chiếc xe đó trước nay đều chưa từng gặp bất kì vấn đề trục trặc nào.
Nhưng trong thời điểm đó, chiếc xe lại tắt máy và không hoạt động.
Khúc Yên cảm nhận từng tế bào trên cơ thể cô đều đã bị kích thích mà sởn gai ốc hết cả lên, nhiệt động trong xe là °C, không quá lạnh nhưng sống lưng cô lại đột nhiên lạnh toát hết cả lên.
Cái tên này đã bảo là đừng kể nữa rồi mà? Còn kể nữa tối nay cô chắc chắn sẽ không dám đi vệ sinh luôn đấy!!
Anh càng nói càng trầm giọng hơn, giống với ông cụ trong bộ phim cô vừa xem khi nãy.
Giọng nói như đến từ địa ngục vậy:Trong không gian và ánh sáng yếu ớt mập mờ từ đèn cảnh báo của xe tôi.
Tôi nhận ra trước mắt mình có thứ gì đó đang di chuyển trước mu xe tôi, đôi mắt nó sáng quắc, thoát ẩn thoát hiện theo từng nhịp đèn của tôi.
Khúc Yên lần này đã không giữ được sự bình tĩnh, cô bắt đầu kích động.
Gương mặt đều bị anh doạ đến trắng bệch:Được rồi! Chú đừng kể nữa.
Chú doạ cháu sợ rồi đấy!!
Cô lại tự liên tưởng đến hình ảnh con ma nữ trong bộ phim kinh dị vừa rồi.
Đầu ngoẹo sang một bên, đôi mắt trợn trừng cùng với những đốt ngón tay dài, miệng không ngừng tuôn ra máu tươi đi đến mui xe anh với bộ dáng dị dạng.
Anh nhìn Khúc Yên đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự đôi mắt cô đã tràn đầy sự sợ hãi rồi.
Khoé môi anh khẽ cau lên.
Thật ra câu chuyện đó nào có thật.
Chỉ là tuỳ tiện bịa ra để hù doạ cô thôi..