“Được.” Cô đồng ý với cậu.
Sau khi An Yến đồng ý sẽ lên sân khấu hát với Ổ Giang, cũng phải năm năm đến sáu năm rồi cô mới hát lại bài hát đó, 《雪の華》 (Yuki no Hana) của Mika Nakashima. Khi giai điệu trong tai nghe truyền vào tai An Yến, cô không khỏi rùng mình. Sau bao nhiêu năm, giọng hát khàn khàn, nhẹ nhàng của Mika Nakashima trong bản thu âm vẫn không hề thay đổi, còn cả phần đệm đàn piano trầm bổng và du dương như đang gõ vào trái tim cô nữa.
Từng câu từng chữ như in sâu vào tâm trí cô, theo tiếng hát của Mika Nakashima, An Yến không kìm lòng được mà hát lên. Khương Trúc đang đọc sách thì đột nhiên nghe thấy một giọng ca trong trẻo truyền ra từ phòng ký túc xá. Cô nhìn về phía An Yến, không khỏi hỏi: “Cậu thật sự sẽ đăng ký hát sao? Trong bữa tiệc mừng năm mới ý?”
An Yến để âm lượng tai nghe không lớn lắm, cô có chút ngượng ngùng mà tháo tai nghe ra, mím môi cười: “Ừ, tớ sẽ hát bài này.”
Khương Trúc yên lặng nhìn cô trong chốc lát. Trong ký túc xá lúc này chỉ có hai người nên không gian xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Khương Trúc khẽ cười, rồi tiếp tục vùi đầu đọc sách: “Vậy cũng được, cố lên nhé.”
Khương Trúc chưa bao giờ khen người khác một cách dễ dàng như vậy, cho nên An Yến thực sự rất vui khi nghe cô ấy nói vậy.
“Vậy cậu có tới xem không?”
“Hừm… Hôm đó là đêm giao thừa, có lẽ tớ phải đi làm thêm rồi. Tớ xin lỗi.”
Buổi tổng duyệt cho bữa tiệc năm mới diễn ra vào thứ năm, và có hai buổi như vậy. Hôm nay Ổ Giang vừa hay có việc bận nên không thể tới đệm đàn được. Bên dưới sân khấu có rất nhiều học sinh, còn có cả giáo viên nữa. An Yến cầm micro đứng trong hậu trường, nốt tiết mục này là đến lượt cô. An Yến nhìn thấy dưới khán đài có rất nhiều người qua lại, nhưng không có ai dừng lại vì cô cả. An Yến nghĩ đến Thượng San San, còn cả Tiền Ngọc Huyên gần đây hay mặc kệ cô nữa.
Cô cười khổ, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương.
Khi giáo viên gọi tên cô, An Yến biết đã đến lúc mình phải lên sân khấu rồi. Cô khẽ ngước mắt lên liền nhìn thấy phía dưới có rất nhiều người đang đứng, có lẽ bọn họ cũng chẳng quan tâm đến cô đâu. Vào giờ phút này, An Yến chỉ cảm thấy bọn họ đứng nhìn cô như vậy để chờ cô bị xấu mặt.
Bữa tiệc năm mới hồi cấp hai năm đó, tiếng bàn tán rôm rả của khán giả bên dưới khiến An Yến thấy chạnh lòng. Cô đã quên những người đó nói gì, nhưng bây giờ chúng lại đang quấy rối đại não của cô.
Nhạc đệm đã vang lên, nhưng chỉ một giây trước khi bắt đầu hát, An Yến đột nhiên nói: “Thưa cô, cô có thể dừng lại một chút được không ạ. Em… Em thấy không được khỏe.” Cô không dám nhìn giáo viên và các bạn học, chỉ quay đầu chạy thật nhanh khỏi sân khấu.
Sau khi thảo luận với giáo viên, An Yến quyết định sẽ tập luyện một mình sau khi buổi tổng duyệt kết thúc.
Hôm nay gió thổi rất mạnh, An Yến ngồi một mình ở cầu thang, cô có thể nghe thấy tiếng gió lạnh bên ngoài đang gào thét. Cầu thang trống vắng không một bóng người, ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời mùa đông chiếu xuống gạch sứ qua cửa sổ kính trong suốt sát đất. An Yến thì thầm hát, hết lần này đến lần khác, một mình cảm nhận sự dịu nhẹ của “Yuki no Hana” dần hòa vào cơn gió lạnh, một mình cảm nhận sự cô độc khi không có ai ở bên cạnh.
Ngày mùa đông thực sự rất ngắn, còn chưa tới giờ mà trời đã dần tối đi. Lúc này, khi buổi tổng duyệt đang diễn ra những tiết mục cuối cùng, An Yến lẳng lặng ngắm hoàng hôn và tập hát trong cầu thang, cố gắng tìm cách vượt qua chướng ngại trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Trúc gửi Wechat tới.
Khương Trúc: Lúc nào về thế? Tớ định đi tắm.
An Yến nghe thấy thông báo buổi tổng duyệt đã kết thúc, cô nhắn lại cho cô ấy.
An Yến: Tớ còn phải tập lại nữa, sắp xong rồi, cậu cứ đi tắm trước đi QUQ
“Mười lăm phút nữa hội sinh viên sẽ tới khóa cửa lại, em chú ý thời gian nhé!” Một đàn anh rời đi cuối cùng ân cần nhắc nhở An Yến.
An Yến cảm kích nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh, em biết rồi ạ.”
Sau khi mọi người rời đi, An Yến bước lên sân khấu và đứng ở vị trí trung tâm, nhìn từng hàng ghế màu đỏ ngay ngắn đang hướng về phía cô dưới sân khấu.
Sau khi hít thở sâu hai lần, An Yến đã hát trôi chảy toàn bộ bài hát. Khi trưởng thành, giọng của cô đã thay đổi, nhưng may mắn là trong giai đoạn vỡ giọng, giọng của cô được bảo vệ khá tốt nên không ảnh hưởng đến giọng hát.
An Yến hát lại thêm hai lần và đảm bảo rằng tất cả lời bài hát đều chính xác mới hài lòng chuẩn bị ra về.
Cô tắt đèn trong khán phòng, một mình cầm điện thoại đi trong hành lang tối om. Cô hơi sợ bóng tối, đôi tay siết chặt điện thoại đang bật đèn pin, chậm rãi đi tới cửa lớn.
Cho đến khi nhìn thấy ổ khóa chống trộm và xích sắt khóa ngoài cửa kính, trái tim An Yến lập tức nguội lạnh.
Cô chắc chắn là mình không vượt quá thời gian mà đàn anh kia đã nhắc nhở. Cô gọi điện cho Tiền Ngọc Huyên nhưng máy cô ta luôn trong trạng thái bận không thể liên lạc được. Cô định gọi điện cho Khương Trúc nhưng đúng lúc đó điện thoại lại hết pin. Nghe đi nghe lại bài hát cả buổi chiều, chiếc điện thoại đã dùng năm năm thật sự rất ngốn điện. An Yến vò đầu bứt tóc, không còn cách nào khác đành phải dựa vào cửa chờ người đi ngang qua.
An Yến dựa vào cánh cửa, không khỏi nhìn vào hành lang sâu hun hút. Gió lạnh bên ngoài vẫn đang thổi dữ dội, âm thanh lạnh thấu xương giống như tiếng gầm rú của mãnh thú và ma quỷ. An Yến cắn chặt môi, hai tay ôm gối ngồi xổm xuống đất.
Bên ngoài gió gào thét kinh hoàng, cô chìm vào bóng tối, tất cả những ký ức và trải nghiệm tồi tệ lập tức ập đến như muốn nuốt chửng cô.
Khương Trúc đang sấy tóc sau khi tắm xong thì nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh nói chuyện.
“Này, tớ để quên ví ở hội trường rồi, làm thế nào bây giờ. Hay là cậu đi với tớ tới đó đi.”
“Ngày mai rồi tới, hội trường đã khóa rồi.”
“Sao lại vậy, lúc tớ đi vẫn còn người đang luyện hát ở trong đó mà?”
“Lúc tớ tới, tớ đã tận mắt nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp trong hội học sinh khóa cửa rồi.”
“Rất xinh đẹp? Tại sao tớ lại không có ấn tượng gì nhỉ?”
“Hình như mọi người gọi cô ấy là… Tiền cái gì Huyên ý. Dù sao thì ngày mai tớ sẽ tới lấy nó với cậu, không thì để lát tớ hỏi cô ấy xem cô ấy có khóa không.”
“Được rồi, được rồi, cũng may là trong ví không có thứ gì giá trị.”
Hai cô gái vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng máy sấy bên cạnh rơi loảng xoảng xuống đất, sau dó là một luồng gió cùng với bóng người chạy như bay ra ngoài.
“Ai da, bị điên rồi sao.”
Ổ Giang và bạn cùng phòng đang đi về phía ký túc xá sau khi đi mua cơm thì đột nhiên bị một giọng nói sắc bén và xa lạ chặn lại.
“Ổ Giang!!!”
Ổ Giang quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Trúc mặc quần áo mỏng tang, tóc tai còn ướt không ngừng nhỏ nước, chân còn đi dép lê trong nhà tắm. Bởi vì chạy nhanh nên gương mặt bị gió lạnh quật vào đến đỏ bừng, bộ dạng trông vô cùng chật vật.
Rất nhiều người đi ngang qua đều liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái. Ổ Giang không có ấn tượng với cô ấy nên nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khương Trúc thở hổn hển một cách nặng nề, lớn tiếng nói với cậu: “An Yến bị Tiền Ngọc Huyền nhốt trong hội trường! Ít nhất cũng phải một tiếng rưỡi rồi, cậu mau đi tìm đi!”
Đồng tử của Ổ Giang co rụt lại, cậu ném cơm cho bạn cùng phòng, xoay người chạy như bay về phía hội trường.
Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu chạy đi. Cô ấy sờ sờ tóc mình thì thấy tóc đã đông cứng lại, sau đó lại tự bật cười vì cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt. Cô ấy không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, xoay người trở về phòng tắm.
“Cậu thì biết cái gì chứ.” Ổ Giang tuổi lạnh lùng nhìn cô, nói.
“Yến Yến, ba rất xin lỗi con.” Ba cô kéo vali rời khỏi cửa nhà.
“An Yến, mẹ sẽ kết hôn với chú này.” Mẹ cô rúc vào trong lòng dượng, nói với cô sự thật mà cô phải tiếp nhận.
“Tốt nhất là mày đừng nên làm tao không vui, cút khỏi đây sớm một chút, mẹ mày gần đây phải cố gắng lấy lòng tao lắm đó.” Con gái của dượng cười một cách điên cuồng.
“Trai chưa cưới nữ chưa gả, cậu lại chưa nhận lời Vu Minh, chúng ta chưa ai chạm tới điểm mấu chốt cả.” Thượng San San khiêu khích cô.
“のびた阴を,舗道にならべ,夕闇のなかを,君と步いてる”, giọng hát đầy hạnh phúc, non nớt mà trong trẻo hát ca khúc 《雪の華》 (Yuki no Hana) đó, là cô năm tuổi, tượng tượng rằng bữa tiệc mừng năm mới năm đó lẽ ra phải như vậy.
Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra thấm ướt tay áo lông, An Yến khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy mình, chống chọi lại hồi ức.
Tiếng xích sắt va vào nhau nghe càng lúc càng rõ ràng, chờ đến lúc An Yến thoát được khỏi sự mông lung, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ổ Giang đang đứng thở hổn hển trước mặt mình.
Tóc mái của An Yến dính trên trán cô một cách lộn xộn, mồ hôi lạnh thấm ướt ngọn tóc, cái mũi ửng hồng vì khóc quá nhiều, cô khàn giọng nói: “Ổ Giang…” Hai chữ run rẩy đó vừa được nói ra, An Yến đột nhiên đứng dậy, Ổ Giang đột nhiên cúi xuống, hai người đều muốn làm như vậy vào lúc này.
Đó chính là ôm đối phương thật chặt.
Ổ Giang dùng sức kéo An Yến vào trong lòng, một tay đỡ lấy gáy cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của cô. Sự tủi thân trong lòng An Yến bị cái ôm này phóng đại lên gấp trăm nghìn lần, nước mắt kìm lại giống như vỡ đê mà trào ra.
“Tớ xin lỗi, để cậu phải chịu tủi thân rồi.” Giọng nói của Ổ Giang vừa khàn lại vừa trầm thấp, trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy khóe mắt cậu đã đỏ bừng.
Trong bóng tối, An Yến bị Ổ Giang chọc cười khúc khích. Một cơn gió lạnh thổi tới khiến An Yến suýt thì không đứng vững. Ổ Giang đột nhiên dừng lại, dưới ánh đèn đường mờ mịt, đôi mắt sâu thẳm của cậu đẹp như thạch đen. Chàng trai chậm rãi vươn tay ra, đưa tới trước mặt cô.
Ổ Giang nhìn An Yến, cong môi cười: “Gió lớn như vậy, nắm lấy tay tớ đi không lại bị gió thổi bay giờ.”
Hai má An Yến nóng lên, nhưng lần này cô không kháng cự lại nữa.
Trong gió lạnh, cô gái đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng trai.
“An Yến, có chuyện này tớ quên mất không nói với cậu. Lúc cậu bị nhốt, cô gái không thích nói chuyện cùng phòng ký túc xá với cậu đã nói cho tớ biết. Lúc đấy tóc cô ấy ướt sũng, vậy mà lại điên cuồng chạy tới chặn đường tớ lại.”
Đôi mắt của An Yến lóe sáng, lẩm bẩm nói: “Khương Trúc sao…”
An Yến bình yên về đến ký túc xá. Khi cô vừa đẩy cửa vào, Khương Trúc đứng bật dậy nhìn trái nhìn phải cô, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” An Yến vỗ vai an ủi cô ấy.
Khương Trúc trừng mắt nhìn Tiền Ngọc Huyên đang lẳng lặng xem phim truyền hình bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu không giải thích?”
Tiền Ngọc Huyên quay đầu lại nhìn cô ấy với vẻ mặt vô tội: “Tớ làm sao? Giải thích cái gì?”
“Cậu cố tình nhốt An Yến lại đúng không?”
Tiền Ngọc Huyên cười đến ngây thơ vô tội, cô ta liếc nhìn An Yến rồi tiếp tục nói: “Tại sao tớ phải cố tình nhốt An Yến lại chứ?”
An Yến nhìn thẳng vào mắt Tiền Ngọc Huyên, hai người im lặng nhìn nhau. Nhìn thấy vẻ dịu dàng và ngây thơ vô tội trong mắt Tiền Ngọc Huyên không hề thay đổi, trong lòng cô đã hiểu rõ, cô nhếch môi cố nặn ra nụ cười. Cô vỗ vỗ lưng Khương Trúc: “Hiểu lầm thôi, chắc là Ngọc Huyên không biết tớ ở bên trong. Được rồi, được rồi.”
Nhìn xem, cô chính là một người như vậy, một người không muốn phá hỏng mọi chuyện, không muốn so đo, không xứng với vai nữ thứ ba trong các bộ phim thần tượng.
An Yến nằm xuống giường, kéo rèm che giường lại, trên mặt cười mà nước mắt chảy dài.
Hai cô gái từng tâm sự không che giấu nhau bất cứ điều gì cứ như vậy mà âm thầm cắt đứt mọi quan hệ.
Ngày tháng .
Ngày cuối cùng của năm.
An Yến khoác lên mình một chiếc váy lụa trắng như tuyết, một vòng lông vũ màu trắng xinh đẹp được dán ở hai bên tai, tô điểm thêm cho mái tóc đen dài. Trong gương, đôi mắt của cô gái long lanh nước, lớp trang điểm cẩn thận chỉn chu, làn da trắng ngần vô cùng mịn màng, đang tự mỉm cười với chính mình.
Thì ra cô cũng khá xinh đẹp khi để tóc dài.
Lúc này cửa phòng hóa trang có tiếng gõ cửa, An Yến tưởng là Ổ Giang tới nên mỉm cười xoay người lại, nhưng người tới lại là Vu Minh. Nụ cười trên mặt An Yến đông cứng lại, nhìn Vu Minh đi tới trước mặt mình.
Bình thường An Yến rất ít khi trang điểm, Vu Minh không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy An Yến xinh đẹp như thiên thần trong bộ váy trắng. Vu Minh bây giờ không khác gì chàng trai lúc trước, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và lo lắng, nhẹ nhàng nói với An Yến: “An Yến, hôm nay em thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” An Yến cũng không muốn so đo chuyện trước kia, hào phóng cười nói.
“Anh với… Bọn anh chia tay rồi.” Vu Minh hơi cúi đầu, nói.
Không phải là An Yến không nhìn ra sự mong đợi trong mắt anh lúc này, cô khẽ cười, nhìn Vu Minh ngẩng đầu nhìn mình, cô nói: “Đàn anh Vu Minh, cảm ơn anh vì trước kia đã luôn quan tâm tới em.”
Vu Minh sững sờ.
An Yến chớp mắt, tay nghịch nghịch lông chim trên váy, tiếp tục nói: “Đàn anh, thật ra trước kia em cũng có thích anh. Nhưng anh có từng nghĩ, khoảnh khắc khi anh quyết định hẹn hò với Thượng San San, duyên phận giữa hai chúng ta đã chấm dứt không.”
An Yến bước xuống từ trên ghế cao, đứng trước mặt anh, khẽ cười: “Em không hối hận vì đã quen anh, em cũng không hận anh. Cảm ơn người mà em đã từng thích, tạm biệt.” Nói xong, cô vén váy lên rời đi.
An Yến đi trên hành lang, không hiểu tại sao lúc này cô lại muốn được gặp Ổ Giang ngay lập tức. Nghĩ như vậy, cô càng bước nhanh hơn. Những người xung quanh đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, nhưng không một ánh mắt nào có thể khiến An Yến chú ý tới.
An Yến xốc váy đi hết hậu trường, trong bóng tối, cô nhìn thấy Ổ Giang mặc áo bành tô chỉnh tề, cậu hình như đang cài lại cúc tay áo. An Yến khẽ gọi: “Ổ Giang.”
Tiếng nhạc trên sân khấu bên ngoài cùng tiếng cổ vũ của khán giả rất lớn, nhưng giọng nói nhỏ này vẫn được Ổ Giang nghe thấy một cách chính xác. Ổ Giang ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như một thiên thần được sinh ra trong tuyết đang đi về phía mình.
An Yến đứng trước mặt Ổ Giang, cười ngượng ngùng: “Sắp tới chúng ta rồi sao?”
“Ừ.” Trong mắt Ổ Giang hiện lên ý cười, cậu thở dài: “Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, vậy mà lại để cho người khác nhìn thấy trước.”
An Yến hơi mở to hai mắt: “Cậu nhìn thấy Vu Minh… Tớ với anh ấy thực sự không có gì.”
Người dẫn chương trình bên ngoài bắt đầu thông báo: “Tiết mục tiếp theo là bài hát nổi tiếng của Nhật Bản, 《雪の華》 (Yuki no Hana) do hai bạn An Yến và Ổ Giang của lớp tự chọn tiếng Nhật trình bày.”
Khi An Yến nghe thấy lời giới thiệu của người dẫn chương trình, trong lòng cô tức khắc thấy lo lắng. Ngay lúc tâm tình đang phức tạp, Ổ Giang khẽ cười nói vào tai cô: “Tôi muốn tìm một cái cớ hợp lý cho việc ghen tuông của mình, không biết cô An Yến có thể trở thành bạn gái của tôi được không?”
Không đợi An Yến kịp phản ứng lại trước những lời đột ngột này, Ổ Giang đã bước lên sân khấu trước. Cậu mặc bộ vest bảnh bao, cúi đầu chào một cách đứng đắn, sau đó ngồi xuống ghế trước đàn piano, những ngón tay thon dài đặt nhẹ lên phím đàn.
Giờ phút cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt liền dán chặt trên người cô gái vừa bước lên sân khấu.
An Yến đột nhiên được tỏ tình, trong mắt lộ rõ sự ngượng ngùng và ngây thơ. Cô bước vài bước tới giữa sân khấu, quay đầu lại nhìn Ổ Giang.
Nụ cười dịu dàng của Ổ Giang như đang trấn an cô. An Yến cười gật đầu, trong lòng tràn ngập sự tự tin, bởi vì đã có cậu ở đằng sau.
Phần nhạc đệm được vang lên, tiết mục chính thức bắt đầu. Ổ Giang đánh đàn theo tiết tấu, trên môi An Yến hiện lên nụ cười hạnh phúc. Cô hé môi, giọng hát nhẹ nhàng hát lên bản tình ca mùa đông này. Phần treble () của An Yến rất tốt, không bị gắt cũng không bị lạc nhịp, nhẹ nhàng như những bông tuyết mùa đông.
() Treble: là một dãy âm thanh có âm tần cao, được nhận diện ở giọng nói của con người. Biểu hiện ban đầu là giọng nói nhẹ nhàng đi vào lòng người, cuối cùng là giọng thánh thót hoặc có thể nghe như tiếng hét lớn.
“のびた人阴を舗道に并べ
(Những bóng hình trải dài trên phố)
夕暗のなかをキミと步いてる
(Cùng đi bên anh trong chiều hoàng hôn)
手を繋いでいつまでもずっと
(Nếu cứ như lúc này, mình tay trong tay bên nhau mãi mãi)
そばにいれたなら泣けちゃうくらい”
(Chắc là em sẽ khóc vì hạnh phúc mất thôi)
Khương Trúc thở hổn hển chạy từ bên ngoài vào, trên tóc còn vương những bông tuyết.
Bên ngoài tuyết đã rơi.
Khương Trúc nhìn An Yến xinh đẹp động lòng người trên sân khấu, lắng nghe giọng hát nhẹ nhàng của cô, khẽ cười trong bóng tối.
“风が冷たくなって 冬の匂いがした
(Gió lạnh ùa về, dường như mùa đông đang tới)
そろそろこの街に
(Sớm thôi mùa đông sẽ ghé qua nơi đây)
キミと近付ける季节がくる
(Mùa mà em có thể ở gần bên anh)
今年最初の雪の花を
(Ngày chúng ta đến với nhau)
二人寄り添って
(Cũng là ngày tuyết rơi đầu mùa)
…….
甘えとか弱さじゃない
(Em không dễ tổn thương cũng không hề yếu đuối)
ただ キミを爱してる 心からそう思った
(Chỉ là em yêu anh thế thôi, từ tận sâu trong đáy lòng)
キミがいるとどんなことでも
(Chỉ cần có anh ở bên, em tin rằng)
乗りきれるような気持ちになってる”
(Chúng mình có thể vượt qua mọi phong ba bão táp)
Ngón tay của Ổ Giang lướt trên phím đàn. Khi nghe tiếng hát nhẹ nhàng của cô, trong lòng cậu dâng lên một nỗi chua xót, không hiểu sao lại muốn khóc. Cậu ngước nhìn bóng lưng của cô gái, chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau vào năm thứ hai trung học.
Thì ra, đây chính là bài mà em muốn hát.
An Yến, thật sự nó rất hay.
Cảm ơn em.
“谁かのために何かを
(Mãnh lực để làm mọi thứ)
したいと思えるのが
(Cho người nào đó mà ta quan tâm)
爱ということを知った
(Thì ra đó chính là một tình yêu đích thực)
もし キミを失ったとしたなら
(Thậm chí ngay cả khi em lạc mất anh)
星になってキミを照らすだろう”
(Em sẽ nguyện là ngôi sao dẫn lối anh đi)
Đại não đã sớm trở nên trống rỗng, lời bài hát và âm điệu cất lên từ môi cô một cách vô thức.
An Yến không biết nước mắt mình đã thấm đẫm hai má từ lúc nào. Cô đột nhiên nhìn thấy bên dưới khán đài có rất nhiều người, sau lưng cô có Ổ Giang, còn có cả Khương Trúc nữa.
Thì ra, cô không hề cô độc một mình.
このまま一绪にいたい素直にそう思える
(Em chỉ muốn bên anh thế này mãi thôi, từ tận sâu trong đáy lòng)
この街に降り积もってく真っ白な雪の花
(Những bông tuyết trắng tinh khôi đã phủ lấp con đường)
二人の胸にそっと想い出を描くよ
(Cũng phủ lấp kỷ niệm của hai chúng ta)
これからもキミとずっと…”
(Từ nay về sau, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh nhé…)
Phần trình diễn của An Yến kết thúc. Ổ Giang nhẹ nhàng dạo đoạn piano cuối cùng. Cùng với giai điệu tuyệt đẹp của piano, bài hát đã kết thúc.
Một ngày cuối năm, giữa những cơn gió lạnh đến thấu xương này, những bông tuyết trắng tinh khôi đã sưởi ấm cả mùa đông.
Đó là mùa đông ấm áp.
(Hoàn toàn văn)