Bốn người ăn uống vui vẻ rồi vòng về bên Đông Bộ Đầu, ở đây Chu Đại Lực có một nhà trọ, chuyên cho thương nhân, khách qua đường đến ở tạm.
Nhà trọ không sang trọng lắm nhưng có đủ tiện nghi, giá cả vừa phải nên cũng đông khách.
Lúc này đã qua trưa, ba người vào nhà.
Chu Đại lực gọi chưởng quầy.
- Lão Thực đâu, tìm cho ta khách trọ người Tống, tên là Triệu Công Đán.
- Chu gia, ngài đến đây có việc gì đấy ạ.
- Lão hỏi nhiều làm gì, tìm người đi.
Bảo hắn ra sảnh đường có khách muốn mua trà.
- Chu gia đợi một lát.
Tên chưởng quầy chạy về sau dãy trọ, chừng nửa khắc có một người đi ra.
Người này ăn mặc kiểu người Tống, để tóc dài, khuôn mặt buồn rầu.
Nói giọng lơ lớ:
- Chào quý khách, chẳng hay có phải quý khách muốn mua trà.
- Đúng vậy, ta uống trà chỗ Diên chưởng quầy, rồi được lão giới thiệu đến đây.
- Vậy thì đúng rồi, tôi có mấy thùng trà Mao Tiêm, là danh trà đất Tống.
Các vị muốn mua bao nhiêu.
Chu Đại Lực nhìn sang Bách.
Hắn chậm rãi hỏi.
- Triệu lão bản là người ở đâu?
Triệu Công Đán chắp tay:
- Ta là người Tô Châu, vốn là nghề buôn bán đã mấy đời.
- Vậy chuyến này ngài định buôn bán ở đâu?
- Các ngài được Diên chưởng quầy giới thiệu chắc đã biết rồi.
Chuyến này ra khơi thật đen đủi.
Xuất phát từ Phúc Châu đến đây, định mang lụa, đồ gốm và trà này đến phía Tây để trao đổi với người Đại Thực.
Không ngờ đi đến gần Phù Thuỷ Châu thì bị cướp biển chặn lại.
Chúng cướp hết những thứ khác, không biết đây là trà quý nên bỏ lại.
Ta cùng cực lắm phải xin vào Đại Việt để bán nốt trà làm lộ phí đi về.
- Ta hiểu rồi, ta cũng rất thích thứ trà này.
Vậy ngài còn bao nhiêu.
- Không có nhiều.
Còn độ thùng.
Mỗi thùng độ cân chè khô.
- Như vậy vào khoảng cân chè.
Ngài định bán bao nhiêu?
- Ta bán với giá bán cho Diên chưởng quầy thôi, văn một cân.
Chu Đại Lực bực tức:
- Ngươi cũng quá hám lợi rồi.
Chúng ta biết ngươi gặp khó khăn nhưng cũng đã cùng đường rồi, chúng ta mua số lượng hàng lớn như vậy, sao có giá văn được.
- Đại gia thông cảm, ta mua chè này tại đất Tống đã là văn rồi.
Chỉ vì ta cùng đường mới bán thôi.
Thứ này đâu phải rễ cỏ, chính là trà thượng hạng đấy.
Bách xua tay với Chu Đại Lực, nói.
- Vậy nếu ngươi mang từ đất Tống sang đây, tính cả công xá thì bán bao nhiêu mới được.
- Vị công tử ca à! Chúng ta đóng thuyền buôn hàng.
Nếu không lời lãi gấp gấp thì sao xứng với bao hiểm nguy bỏ ra chứ.
Ta mua ở đất Tống văn thì nếu đến tay người Đại Thực không phải quan một cân thì ta không bán đâu.
- Không cần đến Đại Thực, đến Đại Việt thôi thì sao?
- Đại Việt ở gần hơn, cộng cả thuế má vào thì hai quan là bán được.
Bách ngửa miệng cười, biết người này cũng vẫn trí trá.
Nhưng thương nhân là vậy, không thế thì lỗ vốn à.
Hắn biết mang sang Đại Việt thì khoảng quan là hắn có lời rồi.
Bèn nói.
- Biết ngươi chuyến này đen đủi, ta sẽ mua lại toàn bộ số hàng này với giá quan.
Kèm một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Sang năm ngươi sang đây, mang trà cho ta, nhưng giá không được quá quan rưỡi.
Có được không?
- Được! Công tử sảng khoái như thế, ta cũng cam kết với công tử.
Sang năm sẽ lại mang trà cho ngươi.
Cũng giảm giá nhất có thể cho ngươi, đi xa không bằng đi gần, lần này ta cũng sợ mất mất rồi.
Kiếm ít chút nhưng còn cái mạng mà xài tiền.
- Hay lắm! Việc này thành giao.
Giờ ngươi vận chuyển số trà này luôn cho ta đến nơi.
- Vậy xin công tử chờ cho một lát.
Bách bàn giao việc xong lại cùng ba người kia đi về Quỹ kiến thiết.
Trên đường đi Chu Đại Lực nói.
- Ta không hiểu.
Vốn có thể ép giá hắn thêm một chút.
Sao Hầu gia lại để hắn thoải mái thế.
Lại còn cái gì sang năm mang trà sang.
Nếu hắn không mang sang, hoặc giả mang sang mà bán giá cao thì sao?
- Buôn bán là thế đấy, thả cái mồi câu để con cá cắn câu.
Vả lại hắn còn không biết, nếu lừa dối ta, thì từ nay hắn đừng hòng đi lại trên biển.
Về Đến Quỹ kiến thiết, trong sảnh đã có sẵn hai chục đứa con gái đứng đấy rồi.
Oanh oanh yến yến.
Bách nhìn bọn này, ăn mặc trang điểm loè loẹt, xấu hết cả hồn, nhưng được cái đều đang độ tuổi -, không phải là không thay đổi được.
Chu Đại Lực giới thiệu.
- Đây là hai chục đứa con hát cô đầu được ta thuê về từ phường hát.
Từ nay chúng sẽ làm việc ở đây.
Tuỳ ý nghe sai khiến.
- Ngươi ký khế ước với phướng hát chưa.
- Việc này Hầu gia yên tâm, chúng sao dám qua mặt Chu Đại Lực ta.
- Chu gia à, ta nói ngài rồi.
Giờ ngài là mệnh quan triều đình.
Đừng có cư xử theo lối giang hồ.
Chúng ta cứ ký khế ước, trả tiền đàng hoàng cho họ.
- Có trả chứ, chỉ là làm khế ước phiền phức quá.
- Làm đi, đừng ngại phiền.
Bách quay sang nhìn bọn con hát.
- Việc đầu tiên, tất cả rửa mặt sạch sẽ cho ta.
Bọn con hát xôn xao, mắt đánh liên hồi:
- Công tử sao lại bắt bọn ta rửa mặt.
- Công tử này thật khó tính.
- Nhìn cũng được đấy …
- Im hết ngay! Đi rửa mặt rồi quay lại đây.
Bách bực tức quát, chỉ một lúc bọn chúng rất không tình nguyện quay lại.
Bách nhìn xem, thấy khá khẩm hơn nhiều.
- Ta đã đặt sẵn ở tiệm may những bộ đồng phục này.
Các ngươi theo kích cỡ mà mặc vào.
Đây đều là thứ đồ rộng rãi, thuận tiện để làm việc, các ngươi đừng có nghĩ đến đây để uốn éo.
Các ngươi đến đây để làm việc, đây là Quỹ kiến thiết quốc gia, tức là chúng ta đang làm việc cho triều đình.
Các ngươi đang đại diện cho triều đình thì cần ăn mặc gọn gàng, phong thái đường hoàng.
Tất cả mặc thử quần áo đi.
Khu vực sinh hạt của các ngươi chính là tầng một của toà nhà này.
Khu vực làm việc sẽ ở tầng ,,.
Rõ chưa?
- Đã rõ thưa công tử.
Bách đã đặt sẵn cho bọn này một số mẫu đồng phục.
Làm việc trong sòng bạc sao thiếu được các cô gái.
Các cô gái này có thể chia bài, đôi khi chơi cùng khách.
Lại có một nhóm bê nước nôi, phục vụ những nhu cầu thiết yếu.
Nói chúng rất nhiều việc.
Nam nhân cũng có thể làm nhưng nữ nhân thì đặc sắc hơn vì đối tượng của sòng bạc chủ yếu là nam nhân.
Một lúc thì chúng quay lại, những đồng phục này rất đơn giản, chính là kiểu áo dài sau này, nhưng Bách sai may rộng rãi hơn, tay ngắn đi để chúng tiện đi lại làm việc.
Tất cả quần áo đều có màu đỏ.
Trên ngực trái thêu chứ Quỹ kiến thiết quốc gia màu xanh.
Hai chục cô gái mặc đồng phục đi ra, khiến mấy tên đàn ông sững người.
Đúng là người đẹp vì lụa.
Khác hẳn năm phút trước khi chúng là bọn con hát cô đầu.
Bách lại dạy chúng cách đi đứng nói năng, bọn này đúng là có năng khiếu mới vào được phường hát.
Chỉ dạy chút là biết, nhưng thói õng ẹo không sửa được.
Bách doạ đuổi những đứa không nghiêm túc đi mới hết chuyện.
Bọn chúng cũng dần ý thức được, vị công tử này không phải đến đây để mua vui.
Hắn đang làm việc, mà còn là nghiêm túc làm việc, hơn nữa chỉ nhìn bộ đồng phục này, là âu yếm không muốn rời.
Chẳng đứa nào nguyện ý bị đuổi nữa.
Cho bọn chúng tập tành một lúc, hắn lại cho lên tầng hai.
Chia chúng ta các bàn, bắt tay dạy chúng chơi mạt chược.
Lúc này dưới sân, Triệu Công Đán đã đưa hàng đến.
Bách cho xếp trà vào kho, lại mời hắn lên tầng hai.
Tên người Tống lần đầu thấy kiến trúc hoa lệ như thế ở Đại Việt, tấm tắc khen.
Lại lên tầng thấy có cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nghiêm túc chơi trò gì đó.
Hắn tò mò:
- Các ngài đang làm gì vậy, ta lần đầu thấy kiểu kỹ viện như thế này.
- Triệu lão bản nhầm rồi, đây không phải kỹ viện, mà là một kiểu đổ trường.
Nhưng cao cấp hơn, chuyên cho những người có vai vế chơi thôi.
- Thật tuyệt! ta đi khắp đại giang nam bắc, lại ra cả hải ngoại buôn bán.
Cứ ngỡ Đại Tống là chốn phồn hoa văn minh nhất, nhưng hôm nay xem ra thiển cẩn rồi.
Bách lại rót cho hắn chén trà.
Mời hắn vào bàn Mạt chược, chắp tay:
- Có hứng thú chơi một ván không?
- Có chứ, nhìn các cô nương hào hứng thế.
Ta cũng muốn biết họ đang chơi gì?
- Vậy chúng ta cùng chơi..