Lê Phụ Trần thấy nàng nói vậy, sợ có điều thất thố, vội ngăn lại:
- Phu nhân chớ nói nhiều, khách đường xa mệt nhọc, mời vào phủ để nghỉ ngơi thôi.
Lê Phụ Trần sắp xếp cho ba người ở một tiểu lâu nhỏ trong phủ.
Tiểu lâu vị trí cực đẹp, từ tầng hai có thể nhìn ra bến cảng, tấp nập thuyền bè qua lại.
Sắp xếp yên ổn mọi chuyện, Đinh Tú đến bên hắn hỏi:
- Hôm nay ta thấy chàng gặp phu nhân của Bảo Văn Hầu thì thất thần, có việc gì vậy? Chàng quen bà ấy sao?
- Sao ta quen bà ấy được? Bà ấy cả đời trong cung cấm, chỉ vừa về đây với Bảo Văn Hầu được ba năm.
Chỉ là con người ngại nhất là biết nhiều chuyện, ta lại vô tình biết chuyện của bà ấy mà thương cảm.
- Chuyện gì?
- Chuyện này có dịp ta sẽ kể, liên quan đến hoàng gia, để Thái Đường nghe thấy không hay.
- Ta biết rồi! Ta cũng ít khi được xuống vùng biển.
Lại nghe nói ở Vân Đồn có các đảo rất đẹp.
Lần này phải chơi cho thoả thích.
- Chắc chắn rồi! Bảo Văn Hầu có xây một tiểu lâu trên đảo Quan Lạn.
Ngày mai chúng ta đi lâu thuyền đến đó, ở đến khi chán mới về.
- Thật không?
- Thật chứ, lần này nghĩ thông rồi, chúng ta đến đấy làm chúa đảo, ta là vua hải tắc, các nàng là phu nhân hải tặc, ở đấy đến bao giờ sinh được một lũ hải tặc con mới về.
- Đáng ghét.
Lúc trước hắn đến Quảng Ninh du lịch, nơi này là kỳ quan thiên nhiên thế giới, đảo lớn đảo nhỏ đẹp không sao kể xiết.
Tuy không dám nói ra nhưng trong lòng ai cũng có ý muốn chiếm một đảo nhỏ xưng vương.
Chỉ là thời của Bách chẳng ai dám làm thế.
Thế nhưng hắn nhận ra rằng, phong kiến có cái tốt của phong kiến, ước mơ chúa đảo của hắn có thể dễ dàng thực hiện được.
Phu nhân oai hùng của hắn nói cho hắn, nàng sẽ ỷ ôi xin phụ thân vài cái đảo ở đây, chắc chắn được.
Bất công thật!
Một nhà ba người cùng lũ hộ vệ lên lâu thuyền đến đảo Quan Lạn.
Cái thuyền này đánh nhau thì ngu nhưng làm màu thì rất được.
Rộng rãi, tiện nghi, xa hoa đều đủ cả.
Bọn họ neo thuyền rồi lên tiểu lâu của Lê Phụ Trần.
Đây là một căn nhà gỗ hai tầng hướng ra biển, làm trên một gềnh đá nhìn ra bãi tắm.
Ôi! Cái Resot này mà ở thời hắn, không có hai chục triệu một đêm thì đừng có nghĩ.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa xuất hiện, ở trên một bờ cát vàng óng ả.
Sóng biển nhiều năm đã cọ rửa hạt cát vàng tươi trở thành nhẵn mịn, san hô, vò sò trắng muốt tùy ý vương trên bãi cát, nhỏ vụn lại chói mắt.
Trên bãi biển bày ba tấm ghế nằm.
Trên ghế là hai vị tuyệt sắc giai nhân, da trắng nõn nà, phóng ra hào quang mê người.
Tuy mỗi người một vẻ nhưng một nụ cười đều lấy đi tâm hồn người khác.
Ở ghế giữa là một nam nhân, dạo này do lao động ở xưởng cũng đã phát triển được chút cơ bắp vốn có, đỡ trắng bóc như lợn cạo.
Chỉ là đang nằm sấp, khoe tấm lưng xăm trổ, cố tạo cho mình làn da nâu của dân miền biển.
Thái Đường lười biếng nói:
- Ta hỏi chàng.
Chàng xăm cái hình gì trên lưng vậy?
- Nói cho nàng biết, đây là đồ hình thiêng liêng với ta, nó là bí mật.
- Cả với chúng ta cũng không nói.
- Có dịp sẽ nói, khi đồ hình này hoàn thiện, có khi còn mở rộng hơn, ta sẽ xăm bổ sung rồi nói cho các nàng.
- Không thèm.
Chàng nói xem hôm nay chúng ta ăn gì.
Hôm qua muội ăn bào ngư đến ngán rồi.
“Bà nội của tôi ơi, có ai nói như bà không? Có biết sau này muốn ăn bào ngư không khác gì cắt thịt mình ra ăn không? Không nói Bào ngư Bạch Long Vĩ là siêu cấp đặc sản, lúc bọn ngư dân theo thuyền mang về ta còn không tin vào mắt mình, sao có con bào ngư to thế đấy?”
Hắn chép miệng:
- Hôm nay đổi món, ăn nhẹ thôi, ta sẽ làm cháo sá sùng.
Sá sùng chính là đặc sản Quan Lạn.
Chắc có phong vị tốt.
- Chàng nói con sá sùng chàng nấu phở đúng không?
- Chính nó! Nhưng ở đây tội gì dùng đồ khô.
- Chàng nói xem, chúng ta ở đây lâu như vậy, có vấn đề gì không?
- Đinh Tú, chúng ta mới ở đây có năm ngày, ta không ngại chán, nàng ngại cái gì.
- Cũng không phải, chỉ là …
- Sợ ta bắt mặc đồ bơi chứ gì.
Nàng chưa mặc nó bơi lội, ta cứ ở đây đến khi thoả ước nguyện mới thôi.
- Đê tiện!
- Hắc hắc … ta đê tiện nhưng đê tiện trước mặt nhị vị phu nhân không được sao?
Thái Đường ghé sang:
- Tỷ tỷ, huynh ấy thích nhìn như vậy, hay là chiều huynh ấy một lần.
Bách nhổm ngay dậy, mắt sáng như sao:
- Đúng thế! Ta đã đuổi hết bọn nam nhân đi rồi, giờ chỉ có chúng ta và mấy con hầu nữ, nàng ngại cái gì.
- Muội muốn thì mặc trước đi, ta không mặc.
Thái đường ngồi dậy:
- Vậy muội đi thay đồ đây, cho chàng ấy xem sớm một chút, nếu không chúng ta bị vây ở đây cả đời mất.
- Nàng có hối hận không đấy?
- Chàng cút đi cho ta.
- Đừng như thế, nàng nghĩ xem, Thái Đường đã mặc rồi, nàng nhất quyết không mặc, có phải làm chúng ta khó xử sao?
Đinh Tú ngẫm nghĩ một lúc, lại đứng dậy:
- Thôi được, lấy phải chàng thì chỉ trách ta ngu ngốc …
Biển Quan Lạn mùa này đẹp như tranh.
Khí hậu đã mát mẻ hơn mấy tháng mùa hè nhưng hôm nay nắng đẹp, bơi lội là hợp nhất.
Dưới mặt nước lóng lánh, mơ hồ có một "Mỹ nhân ngư" vóc người cao gầy đang bơi trong hải dương.
Nàng có đôi chân thon dài căng bóng đập xuống nước, nàng mặc một thân áo tắm, bằng da màu đen, hiển nhiên là dùng da cá mập chế tác, dài đến đầu gối, trước ngực lại kéo đến cổ, nhưng dưới sự bao bọc của chiếc áo tắm da cá mập bó sát người, trước ngực nổi lên, căng đầy, mà bờ mông lại bày ra một đường cong hoàn mỹ, xa xa nhìn lại giống như một gò núi nhỏ, vóc người này thật sự là tỉ lệ hoàn mỹ.
Bách nuốt nước bọt, “Đẹp quá! Thái Đường đúng là nòi Trần tộc, bơi lội như rái cá, cả ta cũng không bằng”.
Hắn cúi xuống nhìn, Đinh Tú đang bám chặt vào tay, còn Đinh Tú điển hình là Sơn lâm xuống biển.
Nhón chân trong nước đã thấy sợ.
“Nhưng mà ta thích, dạy mỹ nhân bơi lội là thiên chức của những bậc anh kiệt như ta”.
Hắn ôm lấy nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười xấu xa.
- Ta dạy nàng bơi lội.
- Có được không? Ta sợ …
Vừa mới định nói tiếp, cặp môi đầy đặn gợi cảm kia đã bị hắn cắn lấy, mãnh liệt, dữ dội.
Hai người vong tình hôn hít một hồi lâu, nàng mới đẩy hắn ra.
Hắn nhăn nhở:
- Đã đỡ sợ chưa?
- Vẫn sợ …
- Nói cho nàng biết, bơi lội có lợi cho dáng người.
Nàng nhìn Thái Đường xem.
- Như thế nào? chàng chê ta lười sao?
- Không có, tuyệt đối không có.
Ta thích nàng không chịu nổi, mỗi lần cùng nàng ngủ, ta là ngủ đặc biệt say.
Một cái tay to liền đặt lên "Ngọn núi" tròn xoe kia, lại nghe hắn xấu xa cười nói:
- Chúng ta cùng ra biển nào …
Hắn dạy rất tận tâm, nhưng Thái Đường đang mải mê bơi lặn chỉ nghe Đinh Tú thỉnh thoảng lại “Á” lên một tiếng.
Lo lắng cho đại tỷ, sắc lang này làm sao mà yên phận.
Ta có lẽ phải ra chia sẻ một chút, cho nàng học được bơi.
Nếu kéo dài thế này có khi đến sang năm nàng cũng không bơi được ….