*Tiếng hoan hô.*
Một tràng tiếng hoan hô.
Âm thanh đinh tai nhức óc và đồng thời lại rung động lòng người như vậy.
Tôi đứng ở trên tường thành và đưa mắt nhìn thì thấy lúc này bách tính cũng đi ra từ nhà trong một mảnh tối om và muôn người đều đổ xô ra đường.Tôi không biết hôm nay là ngày gì và chỉ biết dường như bọn họ đang ủng hộ cho quân vương của mình.Từ trong miệng bọn họ,lại một lần nữa hét to lên tên của người đó.
Hoàng đế vạn tuế ! Hoàng đế vạn tuế !"
Đây là ——
"Ca ca ." ."Đại ca !"
Có hai giọng nói truyền tới từ phía sau,tôi quay đầu lại nhìn và phát hiện đó đúng là hai hảo muội muội của tôi.
Lúc này bọn họ cũng không mặc áo choàng màu xanh lá cây bình thường mà đã đeo trên người đầy châu báu trang sức và gấm vóc tơ lụa sáng lấp lánh.Lúc này,hai người bọn họ đều nở nụ cười hạnh phúc mà tôi chưa từng thấy qua trước kia . Đây là lúc đạt được cảm xúc hạnh phúc tột độ mới có thể nở được nụ cười như vậy.
"Các muội đây là,bộ quần áo này là ——"
Tôi giơ ngón tay chỉ về hướng cả hai bọn họ và há miệng kinh ngạc mà không nói lên lời.
"Ha ha ha ~ Ca ca,quần áo của huynh cũng như vậy mà." Dực Đức vẫn mỉm cười và nói với tôi khi muội ấy chỉ vào tôi.
Tôi đưa mắt nhìn xuống người mình thì thấy y phục trên người mình đều là tơ lụa màu vàng và còn có một lớp nhung bên trong.Loại y phục này,dường như tôi chỉ nhìn thấy trong các bộ phim ở cung đình trước kia.
Loại y phục này...Dường như là hoàng thượng mới có thể mặc .
"Tại sao huynh mặc loại y phục này ? Tại sao dân chúng cũng đứng ở đó kêu lên vậy ?"
Tôi có chút sợ hãi ở bên trong lòng . Trong trí nhớ của tôi,dường như ngày hôm qua vẫn còn cố gắng đọc văn ngôn ở Từ Châu và tại sao hôm nay lại trở thành bộ dạng hoàn toàn mới như thế này ?
Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật tôi sao ? Mọi người định dùng hình thức này để khiến cho tôi vui mừng một chút sao ? Hay là hôm nay là ngày Cá Tháng Tư sao ? Có thể có ai đó hay nơi nào đó biết đến loại ngày lễ này ?
Rốt cuộc là trong lúc tôi vẫn không hiểu mình đang ở trong tình huống gì lúc này,Vân Trường đi tới trước mặt tôi và nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy hai tay tôi khi muội ấy dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng mà nói với tôi.
"Ca ca,chẳng lẽ huynh quên rồi sao ?"
Muội ấy không kiềm chế được sự phấn khích của mình trong khi đôi môi đang run rẩy lên bởi vì vui sướng.Một lát sau,muội ấy quyết định là vẫn phải nở nụ cười hết cỡ trước khi nói cho tôi tin vui này.
"Ca ca ,huynh đã thống nhất Trung Nguyên rồi."
Hả ?
"Toàn bộ thiên hạ đều là của huynh ?"
Hả ??
"Sau này,huynh chính là hoàng đế của Đại Hán !"
Hả hả hả !!!
"Cái gì ! Huynh đã là ——Hoàng đế của Đại Hán !?"
Trước câu hỏi của tôi,Vân Trường gật đầu với toàn bộ sức lực.Mà Dực Đức ở phía sau thì dùng hành động thay lời nói và lao thẳng tới tôi phía bên này rồi lập tức ôm lấy tôi.
Sau đó,Vân Trường cũng đưa tay ra và cả ba người chúng tôi ôm lấy lẫn nhau.
"Quá tốt rồi ! Quá tốt rồi ! Thời đại loạn lạc đã kết thúc,rốt cuộc thì dân chúng cũng không cần phải chịu khổ nữa..."
Giọng nói nghẹn ngào của Vân Trường nói ra lời như vậy ở bên tại khi bả vai tôi hơi ướt át và đồng thời tôi cũng bị sự cảm động này ảnh hưởng mà dường như tầm nhìn trở nên nhòe đi vậy.
Vốn là tôi chỉ muốn quay trở lại thế giới ban đầu của mình trong khi tôi nỗ lực đóng vai Lưu Bị cho tốt.Nhưng không ngờ rằng điều này lại thật sự biến thành sự thật.
Tôi thật sự trở thành hoàng đế với tư cách là Lưu Bị sao ?
Tôi cũng không biết là rốt cuộc mình cảm thấy như thế nào nhưng ít ra đây là cảm giác phấn khởi.Trong gần 20 năm cuộc đời của tôi,tôi lại may mắn có thể cảm nhận được niềm thích thú của một lần làm hoàng đế.
Dân chúng vẫn còn đang hoan hô bên dưới cổng thành và tôi chỉ cảm thấy khắp người mình trỗi dậy cảm giác tuyệt vời và hiên ngang.
A,chỉ hy vọng là tất cả những thứ này đều không phải là đang nằm mơ.
"——Xin đừng tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày nữa !"
Hử ?
Tiếng gì vậy ?
Không biết là từ nơi nào,đột nhiên truyền tới giọng nói rất là tức giận.Tôi nhìn xung quanh và ngoại trừ Vân Trường với Dực Đức ở bên ngoài thì cũng không có người nào khác ở trên cổng thành.
Hử ? Tôi nghe nhầm sao ?
"Nhanh lên một chút nào ! Còn phải học bài nữa !"
Tiếp đó,giọng nói kia lại vang lên một lần nữa.Sau đó,cảm giác đau đớn truyền tới từ trán tôi...
"A !! Đau quá !"
Bởi vì đau đớn,cả người tôi cũng đứng dậy và vặn vẹo giống như gân bị kéo vậy.
Mà vào lúc này,cảnh sắc trước mặt tôi thay đổi.
Không còn là dân chúng hoan hô và Vân Trường với Dực Đức cũng không có ở đây.
Còn tôi,cũng không còn đứng ở trên cổng thành rất cao nữa mà đang ngồi xếp chân trước một cái bàn cũ kỹ.Trước mặt tôi còn bày ra một đống thẻ tre được chất đầy đến nỗi mà tôi nhìn là muốn ngất xỉu.
"Chúa công,cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi."
Ngay khi tôi còn chưa hoàn toàn rõ ràng tình huống bây giờ là như thế nào,một cô gái mặc áo dài mang màu sắc hoa văn đơn giản trên người đang đứng ở trước mặt tôi.
Mái tóc này,dáng vẻ mảnh mai,đôi mắt nhỏ tinh tế mà trông rất dịu dàng điềm đạm này.Ở trên tay cô ấy,một bàn tính vừa tinh xẻo vừa nhỏ phát ra âm thanh *xào xạc* khi nó đang đung đưa lên xuống theo cánh tay của cô ấy .
"Tử Trọng ?!" Bỗng chốc tôi nhận ra đây là My Trúc nhưng rốt cuộc là vẫn không nhớ được là chuyện gì đang xảy ra."Muội tới chúc mừng huynh thống nhất thiên hạ sao ?"
"Hả ?"
Tử Trọng lộ ra ánh mắt khác thường như đang nhìn quái nhân vậy và cánh tay đang chuyển động kia cũng dừng lại.Còn bàn tay vừa mới dùng để cầm bàn tính và tính toán trên đó thì lại đưa tới sờ vào trón tôi.
Trên tay muội ấy mang theo giọt mồ hôi và khi muội ấy chìa tay ra thì tôi trực tiếp nhìn thấy cánh tay hết sức mảnh khảnh từ ống tay áo muội ấy.Trong ống tay áo muội còn không ngừng tỏa ra mùi hương hoa mai càng khiến cho tôi cảm thấy mơ hồ.
"Sao,sao,sao,sao vậy ?"
Tôi có chút hoảng hốt và gạt tay muội ấy ra.
"Không,muội chỉ cho rằng chúa công bị bệnh mà thôi.Nhưng mà nhìn dáng vẻ thì dường như chỉ đang thật sự nằm mơ giữa ban ngày mà thôi."
À...Mơ sao...
Khi muội ấy nói đến chữ này,tôi vừa mới ý thức được rằng những gì tôi thấy vừa rồi thật sự chỉ là giấc mơ và thế giới mà tôi đang nhìn thấy bây giờ mới là thực tế.Khuôn mặt của tôi không khỏi đỏ bừng và nỗi xấu hổ lập tức dâng lên đến tận cùng.
"Phụt ! Ha ha ha ..."
"Không,không được cười."
Thấy vẻ mặt của tôi bây giờ,Tử Trọng không khỏi bật cười.Mặc dù tôi biết giờ bộ dạng mình trông như thế nào nhưng nhất định là rất buồn cười.
Haiz...Thật là mất mặt,nằm mơ còn mơ mơ màng màng nữa chứ.
Cho đến lúc này tôi mới coi như là hơi khôi phục lại ý thức và vừa mới biết là chuyện gì đang xảy ra.Mà bây giờ,chính là lúc nói đến hiện thực hiện tại,tôi đang phải xử lý việc chính trị mới đúng.
Hình như là hơi ngủ thiếp đi một chút.
Chúa công,huynh cũng thật lạ,làm ơn hãy có tí tự giác đi."
Tử Trọng cầm bàn tính nhẹ nhàng gõ nhẹ hai cái lên đầu tôi khi muội ấy nói như vậy.
"Vâng ~"
Thấy Tử Trọng cũng không tức giận,tôi lập tức thừa nhận sai lầm.Trong bộ ba Từ Châu Tôn Càn-Giản Ung-My Trúc,My Trúc là người có đứng đầu.Dường như hôm nay tâm tình muội ấy hơi tốt và nếu là bình thường thì đã sớm cho tôi một trận nhắc nhở rồi.
À...Hử ? Đúng rồi .
"Chẳng lẽ là huynh nhớ lộn ? Hôm nay Tử Trọng tới phụ đạo huynh sao ?"
"Vốn là Công Hữu phải tới." Tử Trọng khẽ mỉm cười và thể hiện vẻ mặt thường ngày của mình."Chẳng qua là hôm nay cô ấy có chuyện quan trọng trong người cho nên bọn muội đổi ca."
Chuyện quan trọng.
A,tôi nhớ ra rồi.
Nạn dân từ phía bắc cần được sắp xếp trước và gần đầy Công Hữu lại luôn luôn bận rộn vì việc này.
Haiz...Cũng không thấy mấy ngày nay.
Lúc ngày thường ồn áo náo động có thể không cảm nhận thấy nhưng đã bớt xuống thì thật đúng là cảm thấy có chút không được thoải mái khi ba người ở bên cạnh lại thiếu mất một người.
Một lát nữa,tôi cũng phải đi giúp Công Hữu một tay cho bớt bận rộn mới được.
Tôi thầm nghĩ trong lòng như vậy.Tôi muốn giải thích rõ hơn chính là tôi tuyệt đối không phải muốn lười biếng mà làm vậy.