"Đắt thế ! Tại sao lại có cửa tiệm đắt như thế này ở trong thành chứ ?!"
Mới ra khỏi thành Lạc Dương,Hạ Hầu Đôn liền nhìn xung quanh một chút,cầm túi tiền lên , bóp rồi lại bóp và ngay sau đó lớn hét thành tiếng ở trên con đường lớn.
Cũng may là xung quanh không có người,vẫn không đến nỗi ồn ào gây ra được tiếng động gì cả.
"Quán trọ kia trang trí chỉnh tề,giường sạch sẽ,hết thảy mọi dụng cụ thường ngày đều đầy đủ có sẵn.Đương nhiên là quán trọ bình thường không thể so sánh được và đắt một chút cũng đúng thôi."
"Muội muội ngoài miệng nói như vậy.Thế tại sao khi trả tiền thì muội lại mất dạng rồi."
"Hoàng thúc,ngài nhìn đám cỏ dại bên kia có đẹp hay không."
Nói đến chỗ này,Hạ Hầu Uyên thì lại bắt đầu đánh trống lảng qua loa.
"Haiz ~ " Thấy vậy,Hạ Hầu Đôn lại thở dài và không muốn nói gì cả nhưng khi cô ấy thấy tôi đang nhìn mình thì dường như cô ấy lại dâng lên chút hỏa khí."Nhân tiện,hoàng thúc cũng thật là đúng lúc ha.Đến cả một văn tiền cũng không mang theo."
"Xin lỗi.Bình thường tôi cũng không có mang theo tiền."
Điều đầu tiên là My Trúc không cho phép tôi mang tiên vì cô ấy cảm thấy rằng nếu tôi có tiền thì sẽ phung phí.Điều thứ hai là quả thật tôi cũng không có khái niệm về tiền bạc vào lúc này.
Nhân tiện , tất cả kinh phí chúng tôi ăn ở trên đường hành quân về cơ bản cũng đều do My Trúc quản lý.Mà ở trong thời loạn thế này,cô ấy gom góp tiền từ những nơi nào và như thế nào thì tôi lại không bao giờ biết được.
Đối với lần này,tôi vội vàng giải thích với Hạ Hầu Đôn và cô ấy bắt đầu đồng tình với tôi ngay tức khắc.
"Nói cách khác,bình thường ngay cả tiền đi mua một ít trà cũng không có sao ?"
"Hử ? Ừm,về cơ bản là có chuyện như vậy."
"...Thật quá đáng sợ."
Hạ Hầu Đôn lắc nhẹ đầu và cầm lấy cái túi thơm treo ở bên hông theo bản năng.
Đúng là vậy sao ? Hóa ra Hạ Hầu Đôn còn có thói quen uống trà nũa sao ?
Có thể bạn chỉ thấy đồ uống,mà cũng không có thấy giải nhiệt.
"Hử ? Có phải hoàng thúc lại đang nói xấu tôi hay không ?"
"Tại sao cơ chứ ? Cô nghĩ nhiều quá rồi."
Trực giác của Hạ Hầu Đôn cũng rất chính xác.
"Nhưng mà bàn trở lại chủ đề chính,hoàng thúc,Uyên,thường xuyên có ít tiểu mao tặc ở trên con đường này.Mặc dù không có gì đáng sợ nhưng mọi người cũng phai cẩn thận một chút."
"Tỷ tỷ cứ yên tâm đi ~"
Hạ Hầu Uyên vỗ vào cái cây cung ở sau lưng.
"Hả ? Tiểu mao tặc ?"
Lời này không thể không nghe theo được.
Có lẽ bọn họ cảm thấy không gì nhưng đối với tôi khi nói đến định nghĩa của tiểu mao tặc chính là 'giang dương đại đạo' . Mặc dù đã trải qua không ít trận chiến nhưng kinh nghiệm thực chiến của tôi vẫn không thể nào chống đỡ nổi một người thân đầy võ nghệ . Nhiều lắm tôi chỉ có thể dùng một đao chém một đao mà thôi.
[TL:giang dương đại đạo : hải tặc; cường đạo; bọn cướp sông cướp biển ]
Nhưng nếu là tiểu mao tặc thì có lẽ cũng không thể dễ dàng đến đây.
Cho dù tới,thấy dáng vẻ của Hạ Hầu Đôn cũng sẽ không tới.
*Vèo !*
Ế !
Chỉ cảm thấy hai mắt đột nhiên bị bôi đen và một tấm liền liền che phủ toàn bộ khuôn mặt của tôi.
Ế...
Tôi từ từ mở hai mắt ra.Ánh mặt trời chiếu vào trong mắt tôi và cảm giác khó chịu khiến cho tôi nhất thời phải nheo mắt lại.
"Hoàng thúc tỉnh chưa ?"
Umm...
"Hạ Hầu Uyên ?"
Tôi nhìn sao theo hướng phát ra của giọng nói và thấy Hạ Hầu Uyên ở ngay bên cạnh tôi.Cô ấy bị trói chặt với một sợi dây thừng quanh eo và tay . Tôi thử giãy dụa và nhận ra mình cũng không khác gì so với cô ấy.
"Cái này,đây là..."
"Hoàng thúc đừng hoảng hốt.Tôi đoán là chúng ta đã bị bắt cóc ."
Bị bắt cóc mà cô kêu tôi đừng hoảng hốt sao ? Làm sao có thể được chứ ?
Tôi muốn phun ra lời như vậy trong lòng nhưng im lặng và đôi mắt của Hạ Hầu Uyên vẫn mang vẻ đầy bình tĩnh.
Nếu như tôi và Hạ Hầu Uyên đều bị trói.Nói cách khác,hai người chúng tôi trông rất yếu và sau đó định vơ vét tài sản hay làm cái gì đó.
"Tôi vừa mới nhìn ra qua và phát hiện thủ lĩnh của đám giặc có hai người,một nam một nữ.Thuộc hạ thì có khoảng 5-6 tên." Hai tay Hạ Hầu Uyên từ từ làm những động tác nhỏ một cách lén lút và dường như định thử xem có thể phá được dây trói hay không khi cô ấy nói như vậy ."Dường như tỷ tỷ không nhìn thấy chúng ta và cứ như vậy mà đi."
"Cái cô nàng Hạ Hầu Đôn đó ~"
Tôi nhỏ giọng oán trách và ngay sau đó nhìn xung quanh một chút thì nhận thấy đây chỉ là một căn phòng trống nhỏ nhưng cũng không phát hiện ra bóng người nào cả.
"Hả ? Mấy tên cường đạo kia thì sao ?"
"Ha ha ha ." Tôi hỏi điều này và cô ấy bắt đầu cười."Tôi nói với bọn họ rằng dáng vẻ của tỷ tỷ tuy là trông rất hung dữ nhưng chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi và cũng không có mạnh như vậy.Sau đó tôi còn nói rằng có rất nhiều tiền ở trên người tỷ tỷ và sau đó họ đi bắt tỷ tỷ ngay lập tức."
"Hạ Hầu Uyên tướng quân,cô thật là quá thông minh."
Nhưng mà những tên cường đạo kia,đến cả một người cũng không để lại sao ? Hạ Hầu Uyên đúng là người giỏi ăn nói và dẫu sao cô ấy nhìn trông giống như một đại cô nương . Nhưng dù gì thì tôi cũng là đàn ông cơ mà ? Bộ tôi không trông giống như người sẽ phản kháng và trốn thoát sao ?
Mặc dù ngoài miệng tôi nói như vậy nhưng thực ra thì tôi thực sự không có ý định phá sợi dây.
Hạ Hầu Uyên thì ngược lại,thường ngày rất đùa dai nhưng lại có thể hiệu quả đến như vậy vào lúc này.
"Nhưng mà một mình Hạ Hầu Đôn tướng quân sẽ không sao chứ ? Dù sao bọn họ cũng có nhiều người mà."
"Hoàng thúc,ngài cũng quá coi thường người được gọi là tướng lĩnh rồi." Hạ Hầu Uyên nở nụ cười vui sướng."Mặc dù nói một người chống lại được nhiều người là hơi khoa trương nhưng về cơ bản thì một người đánh mười người vẫn có thể đối phó được.Có thể hoàng thúc không biết nhưng trên thực tế là tỷ muội chúng tôi khi còn bé đều đã mời võ sư đến truyền dạy võ công."
Mời võ sư sao...So với đám Vân Trường,cảm thấy tinh hoa võ thuật của Hạ Hầu tỷ muội này có thể nói là tinh thông hơn một chút.
Nhưng mặt khác,tại sao đẳng cấp võ nghệ của Vân Trường lại cao hơn so với của tỷ muội Hạ Hầu cơ chứ ? Điều này càng có chút khó hiểu.
"Nhưng quả nhiên là đại tướng ha.Gặp phải loại chuyện này mà sắc mặt không đổi và tim không đập mạnh."
"Ha ha ha ,dù sao cũng là võ tướng mà..." Hạ Hầu Uyên cười thành tiếng và sau đó chẳng biết tại sao lại sa sầm mặt xuống."Nhưng so với các tỷ tỷ,tôi chỉ là một tên quỷ nhát gan mà thôi."
"Hả ? Quỷ nhát gan ?"
"Vâng,khi còn bé tôi trải qua nạn đói và cũng may mắn là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Sau đó,tôi nhận ra rằng sinh mạng thực ra vừa mỏng mảnh vừa lại quý giá." Hạ Hầu Uyên đặc biệt dùng giọng nói dịu dàng như vậy khi cô ấy vẫn chịu thương tổn mà không nhàn rỗi và từ từ thoát khỏi dây trói."Cho nên ngài thấy đấy.Tôi mới có thể luyện kỵ thuật và cung thuật thành thạo đến như vậy.Vào ngày thường tôi cũng thường xuyên tiếp nhận không ít nhiệm vụ công phạt nhỏ."
"Nói cách khác,cô cố gắng hết sức có thể vì để có thể gia tăng cơ hội sống sót nhiều hết sức có thể sao ?"
"Ừm,nói tóm lại chính là như vậy."
Hóa ra còn có một chiêu này nữa,tôi không hề nghĩ đến.
"Nhưng mà tôi cảm thấy điều này cũng không có gì sai ?"
"Ừm,tuy là nói như vậy nhưng thực ra tôi muốn lấy bọn họ làm chuẩn.Nếu không,tôi cũng không được coi là một võ giả chân chính."
Hay a !
Hạ Hầu Uyên liền phát ra tiếng *xoạt* và đứng lên khi cô ấy nói xong.Lúc này tôi mới nhận ra,cô ấy đã hoàn toàn cởi xong dây trói trên người.
"Thật là lợi hại ?! Làm sao mà cô làm được vậy ?!"
Cũng là vì để chạy thoát thân mà cố gắng mà ~"
Hạ Hầu Uyên cười khổ và tới cởi dây trói cho tôi.
Khi cô ấy cởi dây trói cho tôi,tôi cũng từ từ nhớ lại lời từ tận đáy lòng của cô ấy.
Thực sự chẳng lẽ là võ giả thì thật sự phải mặc kệ tính mạng của mình mà không suy nghĩ sao ? Bảo vệ tính mạng là bản năng và chẳng lẽ lại không thể có chút khuynh hướng về đó sao ?
Tôi suy nghĩ như vậy nhưng chung quy tôi không phải là võ giả và ngay cả võ tướng cũng không phải.Vấn đề này,đương nhiên là cũng không có kết quả .
Chẳng lẽ là...
"Thật ra thì tôi cảm thấy Hạ Hầu Uyên tướng quân đã làm công việc của mình rất tốt rồi."
"Hử ? Sao ngài lại đột nhiên nói như vậy ?"
Hạ Hầu Uyên cởi dây trói cho tôi và tôi đứng lên khi tôi một mực cung kính với Hạ Hầu Uyên và nói tiếp."
Có lẽ võ giả chân chính quả thật cần phải mặc kệ tính mạng mà không suy nghĩ . Nhưng nếu quả thật sẽ chết,sợ rằng Hạ Hầu Đôn tướng quân cũng sẽ rất thương tâm.Vì vậy cô cũng phải coi trong mạng sống của mình hơn một chút."
*—— Boom !*
"Muội muội,tỷ tới cứu muội đây !"
Cửa bị đánh bay và một giọng nghiêm nghị vang lên.
Ngay sau đó,ánh mặt trời chiếu vào và hiện lên cô gái thiếu mất một con mắt đang bừng bừng hỏa khí.Lúc này,cô ấy mang vẻ mặt đầy lo lắng và lo âu.
"Đúng vậy.Quả nhiên vẫn là nên sống khỏe mạnh nhỉ."
Bên cạnh đó,Hạ Hầu Uyên yên tâm mỉm cười và nói như vậykhi cô ấy khoanh hai tay trước ngực và gật đầu .