Chương 35 : Đừng nói với tôi đây là tiến quân về phía Tân Dã (2)
Góc nhìn của Mạnh Đức.
"Bản Sơ,cô nghe tôi nói này." Tôi vừa nói vừa tiếp tục bước tới phía cô ấy."Tôi cũng đã từng đi qua Đàn Khê,nước ở thượng du chảy rất xiết . Những tảng đá lởm chởm mọc um tùm và địa thế hiểm yếu.Nếu như rơi vào khu vực nước sâu,sẽ rất nhanh chóng chìm xuống nước.
"...Mạnh Đức !" Bản Sơ đột ngột lớn tiếng kêu tôi với vẻ mặt cau mày giống như cô ấy đang muốn đe dọa tôi vậy.Nhưng cái này cũng không thể hù dọa được tôi.
"Tìm kiếm vùng trung du bằng phẳng,êm dịu không có chút thu hoạch nào.Hơn nữa hạ lưu chính là vùng lũng sông,vào mà không ra và tụ vào sông Trường Giang.Thậm chí nếu có thể sống sót,cũng chỉ hao tổn thể lực và không có cách nào thoát thân được."
"Mạnh,Mạnh Đức..." Khi cô ấy nhìn tôi,đôi lông mày cô ấy cong lên và cô ấy cũng lùi lại hai bước.
Mà vào lúc này,tôi thôi không đi tới bên cô ấy và đứng nhìn cô ấy ở khoảng cách gần.Đến lúc này tôi mới nhận ra,có lẽ từ vừa mới bắt đầu,trong đôi mắt cô ấy cũng không sức sống.Dường như cô ấy đã mất hồn phách vậy.
Tôi không thể chịu nổi được điều này khi nhìn cô ấy như thế này bởi vì cô ấy cực kỳ giống với điều mà tôi nói với cô ấy.Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục đi tới phía trước hai bước và đi tới phía sau lưng cô ấy để lưng hai chúng tôi dựa vào nhau.
Từ từ tàn nhẫn,tôi đưa ra phán quyết cuối cùng đối với cô gái vẫn còn ôm ảo tưởng trong lòng.
"Bản Sơ —— "
"Mạnh Đức ! Đừng bảo là —— "
—— Lưu Bị,Lưu Huyền Đức đã chết.Tôi chậm rãi và cẩn thận nói từng chữ một ra để cô ấy không nghe không rõ hay nghe lầm lời tôi.Khi tôi nói xong những chữ này,tôi liền cảm thấy mình tràn đầy sự khó chịu cùng với sự vô cùng lo lắng.Tôi hận là mình không thể nằm xuống sàn và cuộn tròn người lại ngay lập tức.
*Gudang*
Chỉ nghe thấy một tiếng *uỵch* vang lên phía sau tôi . Tôi không cần phải quay đầu lại cũng biết rõ đã xảy ra cái gì.
"...Huyền Đức...Đã chết ..." Giọng nói Bản Sơ rất trống rỗng giống như khi tôi mới vừa rồi thấy đôi mắt trống rỗng kia của cô ấy vậy.Tình trạng này của cô ấy lúc này cũng là tình trạng của cô ấy mấy ngày vừa qua
"...Wu...*Hức hức*...*Ke* *Ke*..." Ngay sau đó,âm thanh của cô ấy bắt đầu tan vỡ và tiếng rên rỉ bắt đầu chui ra từ kẽ hở đôi môi của cô ấy.Dường như vào thời điểm này,tôn nghiêm của danh môn vọng tộc cũng không có cách nào ngăn cản lòng cô ấy trở nên đau khổ.
"Bản Sơ,bộ dạng này của cô trông hơi khó coi quá." Tôi nói nhưng tôi không có quay đầu lại nhìn cô ấy . Ít nhất vào bây giờ,tôi sẵn lòng cho cô ấy giữ lại chút tôn nghiêm . Chỉ sợ cô ấy không muốn bị bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Bây giờ tôi cẩn thận suy nghĩ lại,nếu không phải chút hy vọng kia chống đỡ cô ấy,có lẽ cô ấy sẽ ngây ngốc ngồi trên ghế trong một thời dài còn dài hơn so với tôi lúc ấy.A a a...
...
Kuh...Tại sao ? Tôi vốn tưởng rằng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó.
Nhưng tại sao,tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy đau khổ như vậy chứ ?
Tôi nắm chặt nắm đấm của mình khi móng tay tôi đâm vào lòng bàn tay làm cho tôi nhất thời cảm thấy đau nhói.Lần này tôi cố gắng hết sức để cho mình không chảy nước mắt ra.Lời mà tôi mới nói vừa rồi với cô ấy,có lẽ cũng chính là phán quyết cuối cùng dành cho chính tôi.
Có lẽ tôi ngưỡng mộ Bản Sơ nhiều hơn so với tôi tưởng tượng.Bởi vì là Bản Sơ cho nên cô ấy có thể ảo tưởng và cũng có thể tìm thấy một cách để xoa dịu đau khổ.
Nhưng tôi không phải là Bản Sơ và tôi càng không phải là Tào Mạnh Đức lúc đầu.Bây giờ,ảo tưởng cần phải bị đập tan càng sớm càng tốt,bi thương phải nhanh chóng trôi đi càng sớm càng tốt thì tôi mới sớm có thể bước tiếp được.
Khi tôi nói như vậy với bản thân,tôi nhắm đôi mắt lại để tránh cho mình khóc thút thít.Sau đó,tôi từ từ mở mắt ra và đôi mắt hơi ướt kia cũng không bị tôi để cho lưu lại những giọt lệ.
"Bản Sơ,tôi bốn biết mối quan hệ của cô với Huyền Đức cũng khá tốt.Về điểm này,tôi cũng giống như vậy." Tôi không có quay đầu lại và chỉ tiếp tục nói với Bản Sơ."Bây giờ Huyền Đức đã chết,không phải cô càng phải phấn chấn hơn một chút sao ?"
"...Tôi rất phấn chấn." Bản Sơ trả lời với giọng nói vẫn còn nghẹn ngào và mặc dù nó còn tốt hơn nhiều so mới vừa rồi.Quả nhiên là một quý tộc giàu có,cô ấy nhanh chóng khôi phục lại .
*Da* *Da* Hai tiếng giầy cô ấy vang nhẹ lên giống như cô ấy đang đứng dậy.
Tôi cảm thấy khoảng thời gian này đã xong và tôi quay đầu lại nhìn cô ấy . Mặc dù mắt cô ấy vẫn hơi đỏ nhưng cô ấy đã bình tĩnh lại và lộ ra vẻ mặt cao quý khi lông mày cô ấy cong lên một lần nữa.
"Nhưng phấn chấn là một chuyện." Cô ấy tiếp tục nói với kiểu gây chuyện thường ngày."Dù sao vẫn phải có người thay Huyền Đức bá thù này."
Tôi nghiêng người khi tôi nghe thấy cô ấy nói như vậy và nghiêng người sang nhìn cô ấy .Chỉ thấy lông mày của cô ấy hoàn toàn khóa với nhau.Theo kinh nghiệm sống chung với cô ấy nhiều năm,xem ra cơn tức giận của cô ấy không hề nhẹ chút nào.
"Ai giết hại Huyền Đức ? " Bản Sơ tiếp tục hỏi.
"Thái Mạo." Tôi thành thật trả lời khi hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tức giận của Bản Sơ."Là một thuộc hạ của Kinh Châu mục Lưu Biểu."
Khi tôi vừa dứt lời,Bản Sơ quay đi và lập tức nghênh ngang rời đi .
"Bản Sơ ! Cô muốn làm gì ?" Tôi vội vàng gọi cô ấy lại và đưa tay nắm lấy ống tay áo cô ấy khi tôi tình hình này .
"Có cần thiết phải hỏi !" Bản Sơ mạnh mẽ vung tay lên nhưng cũng không gạt cánh tay tôi ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa nôn nóng vừa tức giận của Bản Sơ.Đôi này chính là đôi mắt thâm sâu mà Bản Sơ lộ ra.Chỉ chốc lát sau,Bản Sơ bình tĩnh lại và kéo nhẹ ống tay áo còn tôi thì lập tức buông tay.Bản Sơ cũng không còn lửa giận đằng đằng khi cô ấy đi ra ngoài nữa.
"Tôi chỉ muốn phái binh và đem tên Thái Mạo kia băm thây thành vạn mảnh." Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lời cô ấy nói ra lại làm cho tôi dựng tóc gáy.
Băm thây thành vạn mảnh ... Sao. Cô ấy càng nói như vậy thì tôi càng cảm thấy vui mừng trong lòng.
Tôi cũng không ngờ Bản Sơ có thể phát hiện ra tiềm chất anh hùng của Huyền Đức nhưng tôi cũng không ngờ Bản Sơ luôn lạnh nhạt và nói lời không hay lại có thể nói ra những lời như thế trong tình huống này.
Huyền Đức,nếu như huynh không chết,không biết thế giới này sẽ trở nên thú vị như thế nào đây nhỉ ...
Mà bây giờ tôi cũng chỉ có thể gạt những suy nghĩ khác sang một bên và làm chuyện khác.
"Bản Sơ,tâm tình của cô tôi rất hiểu.Tôi cũng cảm thấy thương tiếc cho cái chết của Huyền Đức giống như cô." Tôi cố gắng hết sức để giữ vững bình tĩnh và nói ra những lời không đến nỗi quá chân thành làm bản thân đau đớn nhưng cũng cố gắng hết sức để không nói ra những lời quá giả dối . Tôi tiếp tục đi thẳng vào vấn đề phải hỏi."Bản Sơ,có bao nhiêu binh sĩ cô đóng quân ở Trường Giang ?"
Khi tôi nói xong,Bản Sơ không có lập tức đáp lại và chỉ ngẩng đầu lên nhìn xà nhà.
"Mạnh Đức,cô muốn nói cái gì ?" Chỉ chốc lát sau,cô ấy quay đầu lại."Vào lúc chúng ta giải hòa,có ước định phân công quản lý binh quyền.Tôi hỏi vấn đề này,có gì không tốt sao ?"
Bản Sơ bởi vì chuyện Huyền Đức mà bị đả kích không nhỏ nhưng cô ấy vẫn vô cùng cảnh giác trước những vấn đề như thế này.Vì để cho Bản Sơ hiểu ý của tôi,tôi quyết định —— chắp tay cung kính với cô ấy.
"Bản Sơ,tôi muốn nhờ cô giúp tôi một tay !"
"Giúp cô sao ? Vì chuyện gì ?"
"Vì chuyện xuôi xuống phía nam ." Tôi vẫn tiếp tục cung kính nói."Tôi phải dùng binh để san bằng Kinh Châu." Tôi lại cúi đầu trước khi tiếp tục nói."Hiện nay binh sĩ của tôi đều đã được điều động nhưng những binh sĩ đóng quân gần phía nam cần phải chuẩn bị và vẫn chưa chuẩn bị đủ .Mà kẻ địch Kinh Châu ở phương nam lại có binh lực mạnh mẽ —— "
"Không cần phải nói thêm nữa !" Bản Sơ hét lên khi cô ấy quay lưng với tôi.Hiển nhiên là sự tức giận mới vừa rồi vẫn chưa biến mất trong giọng nói của cô ấy.
"Tôi,Viên Thiệu,Viên Bản Sơ là kẻ thù cũ của cô,Tào Mạnh Đức.Mặc dù đã đàm phán hòa bình những cũng không có nghĩa là chúng ta có thể chung sống hòa bình và ngồi ngang hàng với nhau.Đương nhiên,tôi không thể nào tấn công một nơi cùng với cô." Bản Sơ vừa nói vừa chậm rãi cúi đầu khi cô ấy nhìn lên chỗ tôi đang ngồi."Cô đánh trước hoặc là tôi đánh trước.Bên kia thua trận thì bên còn lại sẽ tiếp tục tấn công.Đây mới là số mệnh của hai chúng ta."
Hai...Quả nhiên vẫn là như vậy ——
"Nhưng mà !" Ngay khi tôi thở dài và muốn bỏ cuộc.Bản Sơ bất ngờ tiếp tục nói và quay đầu lại với vẻ mặt kiên quyết dứt khoát khi cô ấy quang minh chính đại tiếp tục nói ——"Lần này là ngoại lệ,tôi sẽ hết sức ủng hộ Mạnh Đức nhà cô đi thảo phạt xuống phía nam !"
Khi cô ấy nói xong,cô ấy hất cái nón lá vành rộng đắt tiền,đẹp đẽ của mình và xoay người đi về phía tôi.Khi tôi nhìn vào mắt cô ấy càng ngày càng tới gần,tôi thấy ánh sáng chói mắt lóe lên trong đó . Mặc dù những vệt nước mắt vẫn còn sót lại nhưng cô ấy đã kiên cường , mạnh mẽ trở lại và sợ rằng cô ấy còn hơn tôi một chút.
Không hổ ...Là Bản Sơ nhỉ ?
"Mạnh Đức, toàn bộ binh sĩ cô huynh động,ai là người chỉ huy lúc này ?"
"Tỷ muội Tào Nhân của tôi cùng với phó tướng quân Lý Điển." Tôi lập tức cung kính trả lời khi tôi thấy cô ấy hỏi.
Khi tôi mới vừa dứt lời,Bản Sơ đột nhiên giơ tay lên và bày ra ba ngón tay trước mặt tôi.
"Bây giờ tôi đang điều động hai Đại Tướng ở phía bắc Kinh Châu là Lã Tường,Lã Khoáng Tôi còn sắp xếp cho Thẩm Phối,Thẩm Chính Nam đi tới phía nam trước hỗ trợ bọn họ." khi cô ấy nói như vậy,cô ấy hạ ba ngón tay xuống còn hai ngón và tiếp tục nói."Binh lực,hai chục ngàn người.Như thế có đủ hay không ?"
"Thế là quá đủ cho quân tiên phong rồi." Tôi rất khách quan thừa nhận chuyện này và tiếp tục cúi đầu cảm tạ cô ấy."Đa tạ Bản Sơ ."
Theo khía cạnh thực tế,Bản Sơ có thể lập tức điều động hơn hai chục ngàn binh sĩ cũng coi là vượt quá mong đợi của tôi.Tôi vốn tưởng rằng Bản Sơ chỉ có thể mang đi khoảng chừng năm ngàn người . Dẫu sao quân tiên phong của Tào Nhân và Lý Điển cũng chỉ có hơn mười ngàn người mà thôi.
"Sau này cô muốn yêu cầu thêm binh lực,cô cũng không cần phải nói với tôi.Chỉ cần phái người đi tìm Thư Thụ,Điền Phong yêu cầu là được.Chuyện cung cấp lương thảo thì đi tìm Phùng Kỷ.Trước đó tôi đã trao đổi tin tức cùng với bọn họ cho nên cô cứ yên tâm mà đi điều động đi." Khi cô ấy nói như vậy,cô ấy tiếp tục đi tới chỗ tôi trong nháy mắt và móc ra một cây quạt nhỏ từ trong tay rồi tiếp tục nói ."Tôi chỉ cần cô giao cho tôi quyền thương nghị cao còn việc điều động chính thì toàn bộ theo ý cô.Chẳng qua là cô nhất định phải chiếm toàn bộ Kinh Châu . Việc phân chia quyền thống lĩnh như thế nào thì đến lúc phân chia hãy nói."
"À ~ Hoàn toàn không thành vấn đề." Tôi đầy ắp cảm xúc đáp lại.Bản Sơ cũng không quan tâm tới phản ứng của tôi và chỉ lại tức giận mở cây quạt ra rồi phe phẩy quạt cho mình.
Những lời này của Bản Sơ quả thực làm cho tôi càng cảm thấy kinh ngạc không thôi.Dẫu sao đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được Bản Sơ nói rằng cô ấy sẽ giao quyền điều khiển binh sĩ cho tôi
*Pa* *Pa*
Khi tôi vừa mới bắt đầu suy nghõ về điều này,Bản Sơ lại gõ nhẹ cây quạt lên vai tôi.
"Mạnh Đức,cô hãy nhớ kỹ điều này." Bản Sơ lắc đầu."Sở dĩ tôi làm như vậy không phải là vì trợ giúp đại nghiệpthảo phạt xuống phía nam của cô mà là vì có thể an ủi linh hồn Huyền Đức ở trên trời.Hết thảy chỉ vì muốn trừng phạt tội tác cho Huyền Đức mà thôi."