Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

chương 31 : đừng nói với tôi đây là lặng lẽ gặp lại nhau (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 31 : Đừng nói với tôi đây là lặng lẽ gặp lại nhau (8)

Góc nhìn của Huyền Đức.

"A,à ! Đúng vậy,đây là bạn đồng hành của tôi." Lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã không giới thiệu rõ ràng về muội ấy một chút từ mới vừa mới bắt đầu và vội vàng đứng thẳng dậy khi tôi đưa tay chỉ về phía Tử Long ."Đây là bạn đồng hành của tôi.Triệu Vân,Triệu Tử Long và là người phương bắc."

Khi tôi nói xong và cũng không cần nói thêm nữa,Tử Long liền lau miệng và lập tức đứng dậy chắp tay chào mọi người."Tôi là Thường Sơn Triệu Vân,Triệu Tử Long.Suốt thời gian qua vẫn luôn đi tìm kiếm Huyền Đức và cho rằng hai vị là thuộc hạ của Thái Mạo nên mới xuống tay hung ác như vậy.Mong rằng các vị thông cảm."

"Không sao đâu." Nguyên Trực nói với dáng vẻ ngây ngốc và liếc nhìn Tử Long trong chốc lát trước khi quay lại nhìn bên trong chén súp của mình và cầm thìa lên tiếp tục múc súp trong đó.

"..." Bên kia Hoàng Tổ lại không nói lời nào.Ngay cả khi cô ấy biết đó là hiểu lầm nhưng mới vừa rồi cô ấy bị đánh bị thương khá nặng cho nên rất khó nhịn.Hai...Tôi cảm thấy người tôi có lỗi nhất chính là Hoàng Tổ trong chuyện lần này.Bất kể là trên cơ thể hay là lòng tự ái của cô ấy.

Khi tôi nghĩ như vậy trong lòng,tôi thấy rằng vẻ mặt Hoàng Tổ nhăn lại rồi nhỏ xuống những giọt mồ hôi và tôi vội vàng tiếp tục đưa tay lên giới thiệu hai người họ cho Tử Long.

"Để huynh giới thiệu hai người họ một chút cho muội.Đây là Từ Thứ,Từ Nguyên Trực và đây là Hoàng Tổ."

"Xin được chỉ giáo nhiều."

"Xin được chỉ giáo nhiều."

Khi tôi đưa tay ra giới thiệu,tôi cố gắng hết sức để nở nụ cười.Tuy nhiên,bọn họ lộ vẻ mặt cứng đờ khi họ vừa chắp tay chào vừa cứng ngắc nói.Sau khi trải qua chuyện mới vừa rồi,tôi chắc chắn bọn họ cũng khó mà cười nổi.Ngay cả tôi cũng cười khổ.

Tử Long vẫn chắp tay cúi chào một lần nữa sau khi muội ấy nghe thấy hai người kia đáp lại.

"Hoàng Tổ đại nhân,Từ Thứ đại nhân,mới vừa rồi tôi đã đắc tội nhiều." Tử Long lại lên tiếng xin lỗi một lần nữa nhưng ngay lập tức nở nụ cười trên mặt."Nhưng mà võ nghệ của hai vị cũng thật sự rất giỏi .Cho dù Hoàng Tổ đại nhân đang bị thương như vậy mà vẫn có thể múa đao . Tôi thật sự bội phục ."

Khi muội ấy nói xong,tôi cũng cảm thấy Hoàng Tổ rùng mình và rất rõ ràng cho thấy là cô ấy đã trúng chiêu của Tử Long.Dường như Hoàng Tổ lập tức thở dài khi cô ấy chắp tay quay mặt đi chỗ khác và không nói một câu nào.Có lẽ cô ấy đang hơi đắc ý hoặc có lẽ cô ấy cảm thấy xấu hổ trước những gì Tử Long nói.Hai loại cảm xúc đan xen trộn lẫn vào nhau trở nên bối rối.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra,năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Tử Long còn mạnh hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng.Tôi vốn tưởng rằng muội ấy là kiểu người đều sẽ rất nghiêm khắc với mọi người nhưng vào thời điểm này,tôi phát hiện ra thì muội ấy cũng rất biết làm người biết đối nhân xử thế.

"Nói đến Từ Thứ đại nhân,kiếm thuật của ngài học được từ nơi nào vậy ? Quả thật rất lợi hại." Tử Long hỏi khi muội ấy xoay người sang Nguyên Trực và chắp tay với vẻ mặt thoải mái hơn một chút.Tôi cảm thấy những lời này là những lời từ đáy lòng phát ra vậy.

"À,không,không.Điều đó không đúng chút nào." Đúng như tôi dự đoán,quả nhiên Nguyên Trực lập tức xấu hổ và lập tức kéo khăn che đầu xuống khi cô ấy nói lắp.Nhưng lần này khuôn mặt của cô ất không đỏ giống như trước và thay vào đó lại có chút trắng bệch.Có lẽ cô ấy cảm thấy không biết phải nên nói như thế nào nhiều hơn thay vì cảm thấy xấu hổ.

"Nhưng mà,tôi cũng thực sự không ngờ tới kiếm pháp của Nguyên Trực lại rất giỏi như vậy.Cô thật giống như một kiếm khách vậy." Tôi buột miệng nói ra khi tôi nói tiếp thay Tử Long.

"Không,không đâu.Thật ra thì không phải cái,cái gì cũng biết,biết,biết đâu."

Trái lại cô ấy càng xấu hổ hơn nữa.Thôi,không trêu đùa cô ấy nữa.Nhìn dáng vẻ này của cô ấy,dường như cô ấy đã bị buộc đến giới hạn của mình.Rõ ràng kiếm pháp của cô ấy rất giỏi nhưng tại sao cô ấy lại không muốn cho người khác nói.

Không đề cập tới chuyện này nữa.Bây giờ đã ăn uống no đủ,chúng ta hãy đi thẳng chủ đề chính đi.

"Này Tử Long,huynh hỏi muội." Khi tôi bắt đầu nói,dường như tôi có thể nghe thấy trái tim mình đập thình thịch và mỗi âm thanh gợp với dự liệu của tôi làm cho giọng nói của tôi hơi run rẩy . Hy vọng được biết nhưng lại không biết biết,luôn là điều làm cho người ta khó khăn nhất để chấp nhận.

Haa,Huu.Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra và đôi mắt nhìn thẳng về phía Tử Long giống như Tử Long nhìn tôi khi tôi tiếp tục nói."Bây giờ những người khác ở Tân Dã như thế nào ?"

"..." Tử Long lại chìm vào im lặng khi tôi nói xong.Ánh mắt muội ấy đang nhìn tôi thoáng nhìn xuống giống như muội ấy đang suy nghĩ xem phải trả lời tôi như thế nào và sau đó đưa mắt lên nhìn tôi."Về chuyện này,bây giờ muội cũng không biết nhiều lắm nhưng mọi người ở Tân Dã cũng không sao khi muội rời đi."

Cũng không sao.

Ba chữ này cứ xoay quanh trong tâm trí tôi nhiều lần và lúc này tôi mới hiểu được .

"Thật tốt khi mọi người cũng không sao..." Tôi nặn ra mấy chữ khi hai tay tôi để trên bàn và dường như đứng dậy.

"Nhưng mà tình trạng tinh thần của Lữ Bố đại nhân có thể sẽ không tốt lắm trong vài ngày qua." Tử Long nói tiếp.

Đây cũng chính điều là tôi lo lắng.

Ban đầu tôi lo lắng rằng bọn họ sẽ mang binh tấn công Tương Dương nhưng có vẻ như không cần phải lo lắng đến chuyện lớn đó xảy ra nữa.Điều tiếp theo khiến tôi lo lắng chính là bọn họ sẽ bỏ đi khi bọn họ mất đi lòng tin rằng tôi vẫn còn sống.Nếu là điều như vậy xảy ra,có lẽ thật sự không có cách nào có thể xoay chuyển được nữa.

"Để vấn đề Phụng Tiên sang một bên,Tử Long,muội cảm thấy những người khác sẽ ổn chứ ?"

Tử Long lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

"Muội không biết.Bây giờ cũng khó mà nói được về những thứ này.Đã hơn mười ngày trôi qua,muội chỉ sợ có người đã không thể kiên trì nổi trong lòng nữa." Tử Long vừa nói vừa lắc đầu một lần nữa và hướng về phía cửa tiệm mà nói."Tiểu nhị,giúp ta hâm nóng bầu rượu."

"Hả ? Chúng ta sẽ uống rượu sao ?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt của Tử Long trở nên thoải mái hơn một chút."Dẫu sao muội cũng đã tìm thấy được Huyền Đức.Nếu sinh mệnh của Huyền Đức ngoan cường như con bọ thì bất kể như thế nào thì chuyện về sau cũng đều sẽ khá hơn một chút."

Khi tôi nhìn vào vẻ mặt đầy vui mừng của Tử Long trong khi muội ấy thi triển kỹ năng nói lời cay độc,tôi không thể nào vui mừng nổi một chút nào.Dẫu sao bây giờ chúng tôi vẫn chưa tới Tân Dã cho nên cũng không biết những người khác rốt cuộc như thế nào.

"Vậy bây giờ tình hình bên Tương Dương như thế nào ?" Khi tôi giương mắt nhìn lên,tôi thấy người hỏi chính là Hoàng Tổ định trở về Tương Dương."Bên Tương Dương,tình hình chúa công của tôi gần đây như thế nào ? Và bên Thái Mạo có động tĩnh gì không ?"

Quả nhiên là cô ấy sẽ hỏi tin về Lưu Biểu trước.Nhưng câu hỏi thứ hai cũng làm tôi chú ý.

"Về những chuyện này,tôi cũng không rõ lắm."Tử Long lắc đầu một lần nữa khi muội ấy nói."Trước khi tôi rời đi,tôi chỉ biết Lưu Biểu đại nhân cực kỳ tức giận trước hành động này của Thái Mạo.Tôi không biết những thứ gì khác nữa ngoài việc này."

"Tức giận sao ..." Hoàng Tổ lặp đi lặp lại lời của Tử Long và sau đó chẳng biết tại sao gật đầu rồi nói."Nếu như hành động của Thái Mạo làm cho chúa công tức giận thì tôi cần phải trừng trị cô ta thật tốt mới được."Cô ấy bắt đầu cử động gân cốt khi cô ấy nói xong.Rõ ràng khoảng cách trở về Tương Dương chỉ có khoảng chừng mấy ngày đường.

Hử ? Tôi nhận ra Nguyên Trực có phản ứng không giống tình hình trong lúc không để ý.So với vẻ mặt tức giận của Hoàng Tổ còn tôi và Tử Long là nghi hoặc,chẳng qua Nguyên Trực chỉ đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.Mặc dù chuyện này không liên quan đến cô ấy nhưng dường như cô ấy đang suy nghĩ sâu sắc về chuyện này.

"Um,Nguyên Trực." Quả thực tôi không thể kiên nhẫn được nữa và lên tiếng hỏi."Xin hỏi có vấn đề gì không ?"

"Ừm...Tôi đang nghĩ nếu như Châu Mục rất tức giận vậy thì ông ta sẽ xử lý Thái Mạo như thế nào sau đó..." Nguyên Trực thấy tôi hỏi và cũng không hiện ra biểu cảm khác trong khi cô ấy vẫn trầm tư suy nghĩ và chậm rãi nói.

"Nếu là Thái Mạo,nhất định Thái phu nhân sẽ nói lời bảo vệ cô ta." Về chuyện này,hiển nhiên là Hoàng Tổ biết một ít và tiếp lời."Cho nên cho dù chúa công rất tức giận,sợ rằng Thái Mạo cũng sẽ không vì vậy mà bị xử tội chết ."

"Xử phạt sẽ rất nhẹ sao ?"

"Đúng vậy." Hoàng Tổ gật đầu." Có lẽ cũng chỉ bị nhốt trong đại lao khoảng hai ngày mà thôi."

Mặc dù từ quan điểm của tôi mà nói thì cũng không nhẹ đến nỗi như vậy,nhưng tôi cũng không cho rằng cô ta sẽ bị tuyên án trọng tôi.

"Nếu là như vậy,tôi cảm thấy có lẽ Huyền Đức không cần sống lại cũng được ."

"Hả ?" Tôi không hiểu ý của Nguyên Trực lắm.

"Đúng vậy,mặc dù nói bây giờ Huyền Đức vẫn còn sống.Nhưng tốt hơn sẽ vô dụng với ai đó nếu như huynh chết." Tử Long miễn cưỡng giải thích.Dĩ nhiên tôi cho là tuyệt đối không phải có chuyện như vậy là được.

"Ý của tôi là rất có thể bây giờ Thái Mạo vẫn còn chưa thất thế . Nhưng nếu như bây giờ bại lộ chuyện Huyền Đức vẫn còn sống,có thể cô ta sẽ cực kỳ tức giận và 'chó cùng đường quay lại cắn' thì sẽ lấy đại quân tấn công gây ra không ít phiền toái không cần thiết ."

Ồ ~ Hóa ra là ý này sao.Bây giờ suy nghĩ kỹ càng một chút,Thái Mạo rất có thể bất thình lình làm chuyện như vậy.

"Cô ấy nói như vậy cũng có lý." Tôi gật đầu bảy tỏ đồng ý với cô ấy sau khi suy nghĩ kỹ một chút.

"Nói cách khác,tạm thời không nên để cho những khác biết chuyện Huyền Đức còn sống phải không ?" Tử Long lại lặp đi lặp lại lời Nguyên Trực một lần nữa.

Nguyên Trực gật đầu." Ừm,phải hết sức cố gắng đem tiếp tục che giấu chuyện Huyền Đức còn sống . Ngoại trừ người trong nhà ra,càng để cho ít người biết càng tốt."

Nhìn ra cũng chỉ có thể làm như vậy.Mặc dù tôi không biết chúng tôi có thể che giấu chuyện này được bao lâu nhưng ít ra tạm thời chúng tôi vẫn duy trì được tình trạng này.Dẫu sao nơi này vẫn còn là địa bàn của người ta,một người đã chết như tôi tốt nhất càng thận trọng càng tốt và không làm gì để tránh khuấy động sóng gió để thu hút sự chú ý của cô ta vào lúc này.

"Khi đến được Tân Dã,Huyền Đức có thể ở trong quân dưới danh nghĩa tổng soái tạm thời và sau đó nếu như chuyện này diễn ra thuận lợi,chúng ta vẫn có thể giấu tiếp được chuyện Huyền Đức còn sống." Ngay sau đó Nguyên Trực tiếp tục nói và quay sang Hoàng Tổ."Ngoài ra Hoàng Tổ,lần này nếu cô trở về Tương Dương.Bất kể xảy ra chuyện gì,cô cũng phải nhớ là không được tiết lộ chuyện Huyền Đức còn sống."

"Loại chuyện nhỏ,dĩ nhiên tôi biết." Hoàng Tổ nhắm mắt lại và gật đầu bày tỏ sự khẳng định của mình.

"À,nói đến chuyện này ." Ngay sau đó,Tử Long bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy nghiêng người về phía trước và dùng giọng nói khàn khàn để mạnh mẽ hỏi khi muội ấy chớp mắt nhìn về phía Nguyên Trực và nói ——"Từ Thứ đại nhân,tại sao ngài phải bày mưu tính kế giúp bọn tôi như vậy ?"

Ế ?

"..."

Trong khi tôi vẫn đang giật mình,Nguyên Trực lại hoàn toàn chìm vào im lặng.Nghe Tử Long nói như vậy,dường như muội ấy đang hơi hoài nghi Nguyên Trực.

"Tử,Tử Long ~" Tôi khẽ gọi muội ấy khi tôi đưa tay ra bắt lấy tay áo muội ấy nhưng muội ấy không thèm để ý chút nào và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Nguyên Trực.

"...Được,được..."

Truyện Chữ Hay