Xe dừng trước chung cư nhà Tô Minh, Tiêu Mạn vội trả tiền rồi rời khỏi xe.
Cô nhanh chóng gõ cửa.
Nghe tiếng, mẹ Tô vội vàng mở, vừa thấy Tiêu Mạn, bà như tìm thấy được tia hi vọng.
- Cô à, không sao rồi, có con ở đây, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
- Cô..cô chỉ còn trông chờ vào mình con thôi đấy.
Tiêu Mạn đi đến trước cửa phòng Tô Minh, đưa tay lên gõ gửi, vừa gõ cô vừa gọi tên.
- Minh Minh à, cậu có nghe mình gọi không? Nếu có thì mở cửa cho mình đi.
- Minh Minh.....
Thấy cách này không có tác dụng, cô đánh liều, tay đập mạnh vào cửa, cơn đau truyền đến tay khiến cô phải hét lên.
- A..
Thấy vậy, mẹ Tô lo lắng.
- Mạn Mạn, con có sao không? Tay con, trời ơi nhìn tay con kìa.
Cánh cửa từ từ được mở ra.
Quả nhiên cách này có tác dụng.
Nhìn người thanh niên trước mặt vừa rũ rượi, vừa hốc hác sau một đêm, bà Giang Hạ cũng như Tiêu Mạn cảm thấy xót xa.
Tiêu Mạn đứng dậy, không kìm được cảm xúc trong người, cô lay lay người Tô Minh.
- Minh Minh, cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu có biết mọi người đều lo lắng cho cậu không? Cậu thì hay rồi, nhốt mình trong phòng, lẩn trốn, không chịu đối mặt với mọi thứ.
Tô Minh không nhúc nhích, cứ đứng yên để cô bạn lay mình như vậy, một lúc cậu kéo cô vào phòng sau đó đến ngăn kéo của bàn học lấy ra hộp cứu thương.
Vừa xoa thuốc cậu vừa dỗ.
- Có thể sẽ đau đấy, cậu cố chịu.
Sau khi để Tô Minh bôi thuốc cho mình xong, Tiêu Mạn liền ôm chầm lấy cậu.
- Nếu mệt quá, cậu hãy khóc đi.
Ai bảo con trai thì không được khóc chứ.
Nhưng mà, mình chỉ cho phép cậu khóc trước mặt mình thôi.
Nói đến đây, hai bên vai áo của cô đã ướt sũng rồi.
Tô Minh đã khóc.
Chàng trai mà cô yêu thương suốt bao nhiêu năm qua, lần đầu, cô được tận mắt thấy chàng trai ấy rơi nước mắt.
Khóc một lúc thì cũng thấm mệt, Tiêu Mạn bắt đầu khuyên nhủ Tô Minh.
- Nếu mệt quá thì ngủ đi, mình đi nấu cháo cho cậu.
Cậu hãy nhớ, ba Tô chưa từng làm cậu thấy vọng, vậy nên hãy tin tưởng bác ấy.
Mọi chuyện rồi sẽ sớm được làm sáng tỏ thôi.
Chờ cậu bạn chìm sâu vào giấc ngủ, Tiêu Mạn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, mẹ Tô thấy thế vội vàng hỏi han.
- Minh Minh, nó sao rồi con?
- Câun ấy ngủ rồi ạ.
- Khổ thân thằng bé, nghe tin này chắc nó sốc lắm.
- Bác và cậu ấy yên tâm, vụ này phía bên ba con đã nhận, cũng đã nhờ phía bệnh viện kiểm tra nhân viên cũng như camera rồi, sớm sẽ được làm rõ thôi.
Nghe những lời này, bà Giang như được an iir phần nào.
- Bác cảm ơn con.
- Đây là điều con nên làm ạ.
Chờ đến lúc đó bác cũng nên giữ sức khoẻ, bác tốt thì Tô Minh mới an tâm.
Lúc này phía cửa có tiếng động, Tiêu Mạn mở cửa thì ra là Thiếu Phong và Tĩnh Linh đã tới, trên tay còn mang vài túi đồ ăn.
- Bác gái, con biết từ qua đến giờ bác và Tô Minh chưa ăn gì nên là lúc đi qua siêu thị, con có mua ít đồ.
Nhưng con chỉ biết ăn nhưng không biết nấu, phải nhờ bác Thiếu Phong nhí nhảnh khoe với Giang Hạ, vừa hay làm dịu đi không khí u ám trong nhà.
- Thôi, để bác nghỉ, mình nấu cho.
Với cả nói nhỏ thôi, Minh Minh vừa mới ngủ.
Cậu mà còn oang oang, cậu ấy sẽ tỉnh giấc đấy.
Tiêu Mạn nhận đồ trên tay Thiếu Phong rồi đi về phía bếp.
Thấy vậy, Tĩnh Linh định theo phụ thì bị Thiếu Phong cản lại.
- Cậu định đi đâu đấy?
- Phụ Tiêu Mạn.
- Để đó, mình cậu ấy là được rồi.
Dẫu sao sau này cái bếp đó cũng về tay cậu ấy thôi.
Tĩnh Linh nghe vậy cũng ậm ự rồi về phòng khách nói chuyện với mẹ Tô.