Taxi đi khuất, Thiếu Phong vỗ nhẹ lên vai thằng bạn thân sau đó liền đi vào trong.
Tô Minh chờ cho Thiếu Phong đi vào hẳn mới thả lỏng bản thân.
Cậu thật sự không hiểu chính mình nữa.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều suy nghĩ: " tại sao đầu mình cứ xuất hiện hình bóng của Tiêu Mạn vậy chứ ", " tại sao khi thấy cậu ấy đi với người con trai khác, mình lại có chút tức giận " …
Bên này, sau khi yên vị ở trong xe, tâm trạng Tiêu Mạn cũng chẳng khá hơn.
Cô im lặng đến kì lạ, khuôn mặt lộ rõ sự buồn rầu.
Mặc Sinh thấy vậy nhưng không biết mở lời hỏi thăm thế nào.
Xe dừng trước một Homestay, chàng thanh niên đã đứng sẵn ở đó.
Sau khi bỏ vali vào cốp, cậu mở cửa ghế phụ vào ngồi.
Nhìn thầy có người lạ, cậu lên tiếng chào hỏi vì phép lịch sự:
- Chào em.
Tiêu Mạn với khuôn mặt gượng cười chào lại:
- Chào anh ạ.
Chàng thanh niên cảm thấy hơi hoang mang, đang nghĩ mình có làm gì sai không, liền quay qua cầu cứu Mặc Sinh.
Mặc Sinh lắc đầu nhẹ, sau đó chỉ vào điện thoại, ý bảo nhắn tin sẽ tốt hơn.
Chàng trai kia vì thế mà ngoảnh lên, ngồi yên vị trí, mắt hướng về điện thoại.
Mặc Sinh: " em gái tôi hôm nay tâm trạng không được vui, cậu thông cảm "
Anh chàng lúc này mới thở phào nhắn lại.
Lâm Nhất:" phù, doạ mình rồi, mình tưởng mình làm sai gì chứ "
Mặc Sinh: " ha ha "
Lâm Nhất: " mà Phúc An đỡ hơn chưa?"
Mặc Sinh: " cậu ấy đỡ rồi, bác sĩ bào hai ngày nữa xuất viện được rồi "
Lâm Nhất:" ừm "
Taxi chạy bon bon suốt hơn một tiếng động hồ đã đến được trung tâm thành phố.
Khoảng phút sau xe dừng trước cửa nhà Tiêu Mạn.
Cô nhanh chóng xuống xe nhấn mã mở cổng.
Lâm Nhất nhìn ngôi nhà mà không tiếc lời khen ngợi:
- Oa, không nhờ nhà của em cũng lớn thật đấy.
Tiêu Mạn khiêm tốn:
- Cũng bình thường thôi ạ.
Mặc Sinh, anh giúp em đỡ vali xuống với, tay em không tiện.
Ba mẹ Tiêu Mạn thấy ồn ào ngoài sân thì chạy ra xem, nhìn thấy con gái, hai người khá ngạc nhiên:
- Con gái, không phải tối mai con mới về sao? Mà tay con…tay con bị làm sao vậy.
- Con không sao ạ, chỉ bị thương nhẹ thôi - Sau đó cô đánh trống lảng - Ba mẹ xem con đưa ai về cho hai người này.
Lời nói vừa dứt, Mặc Sinh và Lâm Nhất lần lượt kéo vali đi vào.
Hai người cẩn thận chào hỏi người lớn.
- Bọn con chào cô chú ạ.
- Thưa cô chú, muộn thế này rồi còn đến làm phiền cô chú ạ.
Ba mẹ Tiêu cười, tỏ ý trách móc:
- Phiền cái gì mà phiền, con với cô chú đâu phải xa lạ.
Con nghĩ vậy cô chú giận con đấy.
Mà bọn con sao đến đây lúc khuya vậy.
Tiêu Mạn lúc này mới lên tiếng giải thích hộ.
- Thưa ba mẹ, là thế này.
Anh Mặc Sinh và bạn của anh ấy đến ngoại ô gần chỗ bọn con giã ngoại để chơi, chẳng may một anh trong số đó phải nằm viện mà hạn trả phòng Homestay của các anh đã đến, nên là con đưa các anh ấy về đây trú chân ít ngày ạ.
- À ra vậy, thế các con đem đồ vào đi.
Tiêu Mạn dẫn các anh lên phòng.
- Vâng ạ.
Tiêu Mạn đi trước, Mặc Sinh và Lâm Nhất theo sau.
Đến phòng Minh Kha, cô dừng lại.
- Hiện tại trong nhà chỉ còm phòng này được dọn sạch, hai anh ở tạm nhé.
Lâm Nhất không giấu được sự vui vẻ của mình:
- Không sao, không sao.
Có phòng là được rồi.
Như nhớ ra gì đó, Tiêu Mạn nhắc nhở:
- Tủ lạnh luôn có sẵn đồ ăn, nếu hai anh đói, có thể xuống lấy hâm nóng.
- Anh cảm ơn, thôi em cũng về phòng đi, đi cả quãng đường dài, chắc em cũng mệt rồi.
- Vâng ạ..