Ở nhà Thiên Thành đã thức dậy từ lúc nào.
Anh rửa mặt rồi ăn bữa sáng Tiêu Mạn đã chuẩn bị.
Tất nhiên, em gái đã có lòng nấu thì anh trai cũng thể hiện chút thành ý bằng việc rửa bát rồi.
Bát đĩa đã sạch sẽ, Thiên Thành vào nhà kho tìm kiếm dụng cụ.
Lúc này, Tiêu Mạn bên ngoài đã về.
- Em về rồi sao?
- Vâng.
Để em vào thay đồ rồi đi cùng anh.
- Ừm.
Hai anh em cầm theo dụng cụ, ra khỏi khu sinh sống.
Tiếp theo họ rẽ phía Tây, men theo đường làng khoảng m đã đến nghĩa trang.
- Bà ngoại, con đến thăm bà đây.
Thiên Thành vừa đặt tay lên mộ vừa nói.
Tiêu Mạn đứng một bên cũng gập thấp đầu, lễ phép mà chào.
Hai anh em bắt tay vào việc người cắt cỏ, người lau chùi.
Chẳng mấy chốc, ngôi mội, bia đá khang trang, sạch sẽ hơn rồi.
Trời đã lên đến đỉnh, Thiên Thành xem đồng hồ.
- Vậy mà h rồi.
Tiêu Mạn, thu dọn đồ về thôi.
Tiêu Mạn nghe anh nói, thu dọn dụng cụ bỏ vào chiếc giỏ nhỏ rồi cùng anh trai về nhà.
Sau khi tắm rửa, một phần vì đã muộn, một phần vì lười nấu, vậy nên cả hai quyết định đến quán mì gần đó ăn tạm.
Phải nói mì ở đây vừa tươi ngon, lại sạch sẽ, đã vậy chủ quán thật quá thân thiện.
Vừa ăn, Tiêu Mạn vừa ngắm nghía view quán.
- Mạn Mạn này, tối nay chúng ta có thể sẽ đến nhà giáo sư Dương đấy.
- Sao gấp vậy anh? Em tưởng mai cơ.
- Chiều mai anh có cuộc họp.
Lúc đầu tưởng đổi được nhưng thư kí báo lại, không đổi được nữa.
- Ò.
Vậy là sau khi ăn xong bữa trưa, Thiên Thành và Tiêu Mạn lật đật đi mua quà biếu bố mẹ Hạnh An.
Hai anh em để xe dưới khu chung cư, lần theo cầu thang đến tầng .
" Cốc, cốc "
Thiên Thành đưa tay gõ cửa.
Cánh cửa mở ra.
Người chào đón họ là Dương An Kiên - em trai Dương Hạnh An.
Giáo sư Dương có người con, Hạnh An là con gái đầu, An Kiên là con trai út.
Thuở còn sống ở đây, An Kiên là bạn cùng bàn của Tiêu Mạn.
Về sau khi chuyển đi, hai người vẫn giữ liên lạc và là bạn bè thân thiết.
- Em chào anh Thành.
Mạn Mạn, lâu quá không gặp.- An Kiên khi nhìn thấy hai người trước mặt lúc đầu có hơi ngạc nhiên, sau đó cũng lấy lại được bình tĩnh.
- Ừm chào tiểu Kiên.
Bố mẹ có ở nhà không em?
- Có ạ.
Mời hai người vào nhà.
An Kiên sau khi trả lời thì đi vào trong nhà, giọng gọi với:
- Ba mẹ ơi.
Anh Thành và Tiêu Mạn đến chơi này.
Lão Dương đang xem ti vi nghe vậy ngước lên nhìn.
Bà Dương cũng từ trong bếp đi ra, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ.
- Cháu chào cô chú ạ! - Hai người đồng thanh.
- Đột ngột đến nhà cô chú thế nàu thật không phải phép.
Chúng cháu có ít quà để biếu cô chú ạ.
Thiên Thành vừa dứt câu thì những túi quà trên tay anh và Tiêu Mạn được đặt lần lượt lên bàn.
- Úi dào.
Hai đứa đến chơi là cô chú vui rồi, cần gì quà cáp cho rườm rà chứ.
- Cô nói đúng đấy.
Lần sau không cần phiền phức nữa đâu.
Ui, hai người này người tung, người hứng.
- Sẵn đến giờ cơm.
Hai đứa chắc chưa ăn gì.
Ở lại ăn với gia đình cô luôn nhé.
Cô nấu cũng gần xong rồi.
Tiêu Mạn nhanh chóng đồng ý.
- Vâng ạ.
Để cháu vào phụ với cô.
Cứ thế ba người đàn ông ngồi phòng khách uống trà đàm đạo còn hai người phụ nữ thì loay hoay trong phòng bếp.
Tầm phút sau, mâm cơm thịnh soạn được đặt trên bàn ăn.
Năm người vừa ăn vừa trò chuyện.
- Tiêu Mạn năm nay cũng lớp rồi.
Đã có dự tính gì chưa vậy?
- Dạ.
- Tiêu Mạn hơi lúng túng.
- Ý chú hỏi là con tính học trong nước hay đi du học.
Với học lực của con, chú nghĩ không ít trường quốc tế nhận.
- Con, con chưa nghĩ đến ạ …
Thiên Thành lên tiếng giải vây:
- Thế tiểu Kiên, em thì sao?
- Dạ, em dự định sẽ sang Anh ạ.
Chắc là sau khi học sẽ định cư bên đó ít năm.
- Khá đấy, có chí hướng, kế hoạch cụ thể.
- Hai đứa khi nào bay về nhà vậy?
- Trưa mai ạ.
- Gấp vậy?
- Do tính chất công việc của cháu nên mới vậy.
- Ò.
Như nhớ ra điều gì, Tiêu Mạn hỏi An Kiên.
- Tối mai là lễ hội mừng ngày thành lập thành phố, cậu có muốn đến xem không? Lễ hội này lớn và thú vị lắm đấy.
An Kiên nghe vậy thì xin phép bố mẹ.
- Con đi được không ạ?
- Nhưng gấp vậy, biết để con ở đâu, cũng đâu phải ngày một ngày hai là về.
Chị con lại học nội trú.
- Cô cứ yên tâm ạ.
Nhà con có nhiều phòng trống.- Tiêu Mạn trấn an.
- Vậy quyết vậy.