Tối thứ Sáu, Trưởng ban Vương bắt Chu A Hoa!
Vương Hoành khóa con trăn Myanmar ngu ngốc trong phòng bếp, mãi sau Chu Thiên Uyên mới nhận ra. A Hoa và cậu hai Tiểu Chu nhìn nhau qua tấm cửa thủy tinh, cậu hai Tiểu Chu nằm sấp trước cửa phòng bếp khóc ầm ĩ: “Vương Hoành, anh mở cửa ra, thả A Hoa ra.”
Vương Hoành lấy một cuốn thực đơn ra, lật mãi mới lấy ra được một tờ, đưa cho Chu Thiên Uyên xem. Nguyên liệu chính: Thịt rắn cộng thịt mèo. – Bên cạnh còn có hình ảnh minh họa với màu sắc sống động!
Từng cọng lông tơ của cậu hai Tiểu Chu dựng ngược hết cả lên, nằm sấp quay lại hét lên với A Hoa: “A Hoa, A Hoa, em và anh không thể sinh cùng một giường, nhưng có thể chết cùng một xoong rồi!”
“Xì— Xì—?” A Hoa nghe không hiểu, — Cuối tuần này không ăn cơm trong hang nữa, mà ăn trong xoong hả?
Trưởng ban Vương giang hai tay bắt chước hình ảnh Jesus: “Nếu không muốn hôm nay là bữa tối cuối cùng của em – Jesus và môn đồ, thì ngày mai về nhà ngay cho anh.”
Cậu hai Tiểu Chu quay lại nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy, lại khóc lóc với A Hoa: “A Hoa, anh không rời xa em đâu, anh không đi đâu hết.”
“Xì— Xì—” A Hoa ngẩng cao đầu, ưu thương nhìn cậu chủ của mình: Anh muốn đi đâu ạ?
Hai người (?) bốn mắt nhìn nhau qua tấm cửa thủy tinh, nghẹn ngào không nói lên lời.
Trưởng ban Vương cảm thấy cảnh này có vẻ quen quen. Ngẫm nghĩ, thường thấy trong trại tạm giam!
Bỏ thực đơn qua một bên, kéo Chu Thiên Uyên xa khỏi tấm cửa thủy tinh, để cậu ngồi lên sofa, nói với cậu: “Hôm nay Lão Hoàng đến tìm tôi.”
Cậu hai Tiểu Chu không bắt kịp ý nghĩ của Trưởng ban Vương: “Lão Hoàng nào cơ?”
Vương Hoành giơ tay lên đầu giả làm sừng: “Lão Hoàng ở văn phòng thành phố.”
“À.” Chu Thiên Uyên hiểu ra. “Hoàng Ngưu à.”
Trưởng ban Vương rất vừa lòng với khả năng phán đoán của cậu hai Tiểu Chu, hoặc là nói, dạy cậu bạn nhỏ ngôn ngữ cơ thể còn có tác dụng hơn là nói bằng lời.
“Biết ông ta tìm anh làm gì không?” Vương Hoành ân cần gợi ý.
Cậu hai Tiểu Chu liên hệ ngữ cảnh trước và sau: “Ông già nhà tôi vậy mà sai ông ta đi tìm anh á!”
Lắc đầu, ông ta chưa đủ tư cách đâu. “Ông ta tới tìm anh là vì con trai mình.”
Chu Thiên Uyên vui vẻ, hiếm khi thấy Vương Hoành chủ động đổi đề tài nói chuyện, thật không dễ dàng mà. “Ông ta muốn làm gì?”
Vương Hoành đảo mắt: “Ông ta muốn để con trai mình vào ngành công an.”
Cậu hai Tiểu Chu hoài nghi: “Hoàng Thế Nhân? Anh ta tốt nghiệp cấp rồi à?”
Trưởng ban Vương lắc đầu: “Chưa tốt nghiệp. Đi nước ngoài hai năm, bằng cấp cầm về không ai công nhận, làm linh tinh hai năm, muốn vào trường cảnh sát chuyên nghiệp.”
Cậu hai Tiểu Chu nhớ lại những điều liên quan đến Hoàng Thế Nhân. “Anh ta lớn hơn tôi nhỉ?”
Vương Hoành gật đầu: “Hơn hai mươi lăm rồi. Khoa chuyên nghiệp không nhận, nhưng ông già nhà cậu ta đã hỏi rõ ràng rồi, chỗ nhà tù dưới hai mươi tám tuổi vẫn ghi danh đuợc.”
Chu Thiên Uyên bĩu môi: “Anh cho anh ta vào hả? Đi tìm Dương Bạch Lao() nhỉ!”
Vương Hoành nói: “Anh sợ cậu ta đến tìm Hỉ Nhi.”
() Dương Bạch Lao và Hỉ Nhi là hai nhân vật trong phim nhựa “Cô gái tóc trắng” của Trung Quốc. Trong phim có một ác bá tên Hoàng Thế Nhân, ép Dương Bạch Lao bán con gái là Hỉ Nhi để trả nợ. Sau đó, Dương Bạch Lao uống nước chát (phần nước màu đen còn lại sau khi nấu muối, có chứa chất độc) để tự sát. Hỉ Nhi bị bắt tới nhà họ Hoàng, bị Hoàng Thế Nhân cưỡng hiếp. Hỉ Nhi yêu một thanh niên cùng thôn tên là Đại Xuân, Đại Xuân xông vào nhà họ Hoàng cứu Hỉ Nhi nhưng không thành, anh gia nhập Hồng quân. Hỉ Nhi bỏ trốn vào núi sâu, sống một cuộc sống không giống con người, sau đó tóc cô bạc trắng. Hai năm sau, Đại Xuân giải ngũ, tìm được Hỉ Nhân và báo thù, rửa oan. Cuối cùng, hai người kết hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc. – Theo Baidu.
“Tên cặn bã như vậy, nơi khác không cần anh ta thì nghĩ ngay đến cục công an. Coi chúng ta là thùng rác sao?” Chu Thiên Uyên tức tối: “Anh chuẩn bị phản hồi thế nào?”
Vương Hoành cười rất thỏa mãn: “Anh bảo ông ta đừng gấp, cho dù là hơn hai mươi tám tuổi thì chỉ cần cố gắng cũng sẽ có một chân trong nhà tù.”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn anh một lúc, nói No No: “Anh tôi nói Hoàng Ngưu thích mang thù lắm đấy.”
Cậu lo lắng cho anh, nụ cười của Trưởng ban Vương càng sâu: “Em sợ sao?”
“Nực cười, Chu Thiên Uyên tôi mà sợ ai chứ.” Cậu hai Tiểu Chu lại bắt đầu quên sạch sành sanh.
Trưởng ban Vương cũng vui thay cậu: “Cho nên, ngày mai em phải về nhà.”
“Ơ?” Cậu và Trưởng ban Vương nhất định là có ‘rãnh thế hệ’ rồi, nếu không thì tại sao trao đổi với nhau lại khó khăn như vậy chứ.
Trưởng ban Vương lại gần, cầm lấy cánh tay cậu xếp thành hình tượng Ultraman. “Đi nói với ba mẹ em vì sao em thích làm cảnh sát. Tiện thể chứng minh với bọn họ, cục công an cần nhân tài, không phải là cặn bã, em làm cảnh sát không hề bôi nhọ bản thân, cũng không hề bôi nhọ nhà họ Chu!”
Chu Thiên Uyên vẫn đứng như anh hùng Ultraman, nói không tròn câu: “Vương Hoành… Anh…”
Trưởng ban Vương cười tươi như gió Xuân.
Cậu hai Tiểu Chu hít mũi: “Tối nay nấu gì ăn vậy?”
Gió Xuân biến thành mưa Thu! – Trong lòng cậu hai Tiểu Chu, đồ ăn mãi mãi là thứ quan trọng nhất.
Vương Hoành chấp nhận số phận! Cái gọi là gió Xuân không hỏi đường chính là đứng ở đâu thì cứ đứng ở đó thôi. Anh có thể dự định làm gì chứ? Anh định xử đẹp tất cả mọi người! Vương Hoành anh là ai chứ? Nhân vật quyền lực số ở phân cục P, cấp bậc không cao, thực quyền không nhỏ, có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn bởi vì anh gặp người giết người, gặp Phật giết Phật!
Cho nên Trưởng ban Vương Hoành quyền cao chức trọng, lòng dạ ác độc thương lượng với cậu hai Tiểu Chu: “Hôm nay ăn cơm trứng với cá lóc nhồi thịt được không? Em phải ăn nhiều protein và chất béo hơn nữa.” Khỏi phải thật sự coi mình là mèo.
“Cá lóc.” Cậu hai Tiểu Chu reo hò. “Tôi thích ăn cá lóc.”
Là cá lóc nhồi thịt mà. -_- Chẳng thèm tốn sức nhắc nhở cậu nữa, nấu xong rồi nhét thịt vào bụng cá cho xong.
Trưởng ban Vương lấy chìa khóa ra, đi đến cửa phòng bếp. Dừng lại.
“Chu Thiên Uyên.” Vương Hoành nhìn chằm chằm cửa bếp rồi gọi cậu.
“Biết rồi, không thể chỉ ăn cá, mà còn phải ăn cả thịt!” Chu Thiên Uyên tiếp lời ngay tức khắc. “Mau nấu đi, tôi đói rồi.”
“Chu Thiên Uyên.” Vương Hoành không quay đầu lại, lại gọi cậu.
“Sao vậy?” Chu Thiên Uyên không chờ nổi nữa rồi. “Không phải đã nói sẽ ăn thịt rồi sao? Sao vẫn gọi tôi?”
“Em chủ động ăn thịt, anh rất vui, nhưng,” Trưởng ban Vương gõ lên cửa kính phòng bếp. “Em có thể nói cho anh biết A Hoa đang làm gì không?”
“A Hoa!” Cậu hai Tiểu Chu cuối cùng cũng nghĩ đến, anh đã nhốt A Hoa trong bếp. Nhảy vọt lại. “A Hoa— A Hoa?” Chu Thiên Uyên cũng sửng sốt.
“Vương Hoành, A Hoa đang làm gì đó?”
Nghe đồn nó là thú cưng của em mà!
Trưởng ban Vương nói lên cảm nghĩ của bản thân: “Anh cảm thấy nó đang tự thiêu.”
“Tự thiêu ở trong xoong?”
Cậu hai Tiểu Chu cướp chìa khóa trong tay Trưởng ban Vương, mở khóa đi vào.
Nửa người dưới của đồng chí A Hoa cuộn tròn, nửa người trên đang nằm trên bếp, đầu cắm vào trong xoong lớn.
Trong xoong đang nấu nước sôi, lửa ở phía dưới đang liu riu. Cậu hai Tiểu Chu ngốc nghếch chưa bao giờ đụng tay vào việc bếp núc hỏi Trưởng ban Vương: “Anh đang nấu gì vậy?”
“Nước.”
@[email protected]! “Trong nước là cái gì?”
“Thịt.”
? –? “Thịt không nhồi cá nữa à?”
“Luộc sôi ba phần, thải hết tơ máu và bọt ra.” Trưởng ban Vương luôn tỉ mỉ trong việc ăn uống giải thích cho cậu hai Tiểu Chu.
“A Hoa, em làm gì đấy?” Chu Thiên Uyên ôm cổ trăn Myanmar lôi ra khỏi xoong. Cho dù là lửa nhỏ cũng có thể nấu chín đấy.
A Hoa bị bắt ngỏng đầu lên, vô tội nhìn cậu chủ.
Trưởng ban Vương nhìn vào trong xoong, nói với Chu Thiên Uyên: “Bây giờ thì chỉ nấu nước thôi.”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn A Hoa, nói với Vương Hoành: “Hôm nay là ngày phải cho A Hoa ăn.”
Vương Hoành sống đến ba mươi ba tuổi rồi, nếu nói anh chưa từng mộng xuân thì chẳng khác nào nói rằng cậu hai Tiểu Chu chưa từng bắt nạt ai – không ai tin hết.
Các bạn gái và bạn trai cũ tuyên bố chia tay anh bởi vì cái gì Vương Hoành cũng giữ trong lòng, không tìm thấy tiêu chuẩn khen chê của anh. Sau khi chia tay cũng không ai dám trách móc hay làm ầm ĩ, bởi vì sau khi bọn họ ở chung với Vương Hoành một thời gian đều cảm thấy trình độ của bản thân thấp hơn anh rất nhiều, rất tổn thương tự ái của mình, có lẽ vì Vương Hoành làm việc gì cũng phải làm cho thật hoàn hảo, cho nên tâm sự trong lòng của anh rất là hack não.
Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu cho thấy, yêu đương với Vương Hoành cũng tương tự như một hành vi tự hại mình.
Nhưng nếu yêu đương với Chu Thiên Uyên thì Vương Hoành đảm bảo cậu hai Tiểu Chu sẽ không có mấy loại phiền não này. Thứ nhất, Chu Thiên Uyên tự cảm thấy bản thân tốt đẹp đến mức có thể bay lên tận trời; thứ hai, Trưởng ban Vương cho rằng sự khác nhau giữa tên ngốc và thiên tài không chỉ cách nhau một lằn ranh, mà căn bản tên ngốc và thiên tài cùng chung một gốc. – Cho đến tận bây giờ, anh vẫn còn đang nghiền ngẫm để thấu hiểu được suy nghĩ của Chu Thiên Uyên.
Ví dụ như bây giờ, sau khi ăn xong cá lóc (không nhồi thịt) rồi lại đi ra ngoài mua thịt thỏ đông lạnh đút cho A Hoa ăn được khoảng bốn tiếng, cậu hai Tiểu Chu ôm gối gõ của phòng ngủ của Vương Hoành.
“Em làm gì đấy?” Trưởng ban Vương ôm chăn hỏi cậu hai Tiểu Chu, sợ ‘Hoàng Thế Nhân’ Chu Thiên Uyên làm trò cầm thú với ‘Hỉ Nhi’ mình.
Cậu hai Tiểu Chu ôm gối, mở to mắt nói: “Vương Hoành, tôi sợ.”
“Sợ cái gì?” Nên sợ là mình đây này.
Cậu hai Tiểu Chu mếu máo nói: “Sợ về nhà xong không quay lại đây được nữa, cũng không quay lại đồn Thần Kinh được nữa.”
Trưởng ban Vương thở dài – từ khi gặp cậu hai Tiểu Chu, anh rất hay thở dài, trước kia anh đã nhường người khác thở dài rồi. Anh hỏi cậu: “Về phòng em mà sợ, được không?”
“Không.” Chu Thiên Uyên lắc đầu nguầy nguậy.
“Đến phòng A Hoa mà sợ, được không?”
“Không đi.” A Hoa ăn no căng bụng rồi, đang nằm ườn trong hang, không lôi ra được đâu.
“Em đến phòng anh làm gì?”
“Đến phòng anh, tôi sẽ không sợ nữa.”
Trưởng ban Vương ngẩng đầu nhìn trần nhà. Mộng xuân của anh cách anh một vạn kilomet kém một mét – đối với Chu Thiên Uyên như vậy, anh không thể nói gì.
Cười khổ, xốc một nửa chăn lên. “Lên đây đi.”
Cậu hai Tiểu Chu xỏ dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp lết lại gần, nhảy lên giường, rất lễ phép nói “Ngủ ngon” với Trưởng ban Vương, rồi ngủ thật sâu.
Vương Hoành kéo chăn lên một chút cho cậu, nhìn thấy cậu đang ngủ, Trưởng ban Vương tỉnh ngủ luôn.
Vì thế, Trưởng ban Vương nhớ lại chuyện trước kia mà sáng nay vừa nghĩ đến, lòng vòng một lúc rồi không thèm nghĩ xem rốt cuộc hồi đó mình mộng xuân cái gì nữa. Cuối cùng, nhớ đến đồng chí A Hoa đang ở phòng hướng Bắc, đồng chí Vương Hoành thì thào trong đêm hôm khuya khoắt rằng: “A Hoa, tao hâm mộ mày lắm. Mày được ăn nó, còn tao đói quá…”
Đêm khuya, đồng chí Tô Bạch ngồi sau lưng Cảnh sát trưởng Lục Minh Ngạn, vẻ mặt cứ như bị mộng du.
“Cảnh sát Lục, chúng ta còn phải ngồi ở chỗ này bao lâu nữa?” Công việc của cậu ta là cảnh sát nhân dân giải quyết việc nội bộ, không phải cảnh sát nhân dân trị an, tại sao việc mai phục này cũng tới lượt cậu ta vậy?
Lục Minh Ngạn đưa ra thời gian chính xác: “Ngồi tới khi mục tiêu xuất hiện thì thôi.”
Tô Bạch câm nín.
Hai người này đang ở trong con hẻm phía sau một quán ăn nào đó, núp sau thùng rác, nhìn chằm chằm cửa sau của quán đó.
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết chúng ta đang đợi cái khỉ gì không? Mục tiêu là gì?” Tô Bạch chẳng hiểu mô tê chi rứa.
Khó khăn lắm mới đợi được một ngày cuối tuần không cần tăng ca, vừa về đến nhà, mẹ nó, cơm còn chưa kịp ăn, điện thoại của Lục Minh Ngạn đã gọi đến, nói có hành động lớn. Tô Bạch sôi sục ngay lập tức, hỏi ngay: “Hành động gì? Cần bao nhiêu anh em?”
Cảnh sát trưởng Lục không đáp tiếng nào, chỉ nói địa chỉ cho cậu ta. “Cậu đến đây ngay đi.”
“Hiểu rồi!” Tô Bạch đồng ý theo phản xạ có điều kiện, mấy giây sau mới nhớ ra: “Cảnh sát Lục, đó là khu vực do đồn Mai Kiều quản lý nhỉ.” Đến khu vực quản lý của người ta bắt người, người của Mai Kiều còn không xoắn quẩy lên với anh ấy chứ.
Giọng nói mất kiên nhẫn của Lục Minh Ngạn vang lên: “Đừng lảm nhảm nữa, mau đến đi.”
Thôi được rồi, đồn Thần Kinh cướp người không phải chuyện lần một lần hai, lần này cũng chẳng thấm tháp gì.
Tô Bạch chưa kịp ăn miếng nào đã chạy thẳng tới chỗ hẹn, sau đó ngồi sau thùng rác cùng mấy con chuột mấy tiếng rồi.
Hành động rất lớn, lực lượng cảnh sát tham gia có hai người: Tô Bạch, Lục Minh Ngạn!
Tô Tiểu Bạch càng ngồi càng cảm thấy không hợp lý, mắt của cái tên Cảnh sát trưởng Lục này sáng trưng luôn – bình thường lúc Lục Minh Ngạn bắt người, mắt chỉ hơi hồng thôi, không sáng như thế này.
“Cảnh sát Lục, cảnh sát Lục.” Tô Bạch cảm thấy bản thân có trách nhiệm không để cho Lục Minh Ngạn phấn khởi như vậy, quay đầu lại thì thấy mục tiêu đã xuất hiện rồi. Nếu tên kia xông lên đánh nhau với người ta, thì Tô Bạch cậu ta giúp bắt người trước hay là can ngăn trước đây?
“Cảnh sát Lục, cho dù vụ án có lớn cỡ nào để chúng ta bắt người thì cũng không liên quan đến đồn Thần Kinh. Anh đừng nghiêm túc quá, bắt người thuộc về bắt người, anh đừng kích động.”
“Câm miệng lại! Mấy giờ rồi?”
Tô Tiểu Bạch giơ một ngón tay trong hẻm nhỏ tối tăm dù giơ tay năm ngón cũng không nhìn thấy gì.
Cảnh sát trưởng Lục rất hài lòng. “Một giờ rồi à, quán này hai giờ đóng cửa, sắp rồi.”
Đi vào bắt cho rồi!
“Không thể quấy nhiễu dân chúng!”
Tô Bạch nghiến răng, đây có phải người không vậy?
“Đừng mắng thầm tôi.”
Được rồi, anh là thần. (Đồng chí Tô Bạch hoàn toàn im miệng, chẳng đưa ra bất cứ ý kiến gì nữa.)
Mấy phút sau, cửa sau mở ra, hai bóng người lờ mờ bên trong.
Lục Minh Ngạn cúi rạp người xuống, nói rất khẽ: “Ra rồi.”
Cả người Tô Bạch căng thẳng, tạo tư thế xuất phát: “Là hai người này? Bắt ngay bây giờ hả?”
Lục Minh Ngạn tóm chặt Tô Bạch. “Bắt gì mà bắt, nhìn cho kỹ đi.”
???
Tô Bạch mở to mắt, nhìn hai bóng người kia.
Ra khỏi cửa, một trước một sau đi với nhau đến dừng trước một chiếc xe ô tô trong chỗ sâu hút của con hẻm, khe khẽ nói nhỏ, sau đó lên xe, chốc lát sau mới khởi động xe – tiếng không hề nhỏ.
Con ngươi của Tô Châu sắp rơi ra ngoài luôn rồi, nhỏ giọng hỏi Lục Minh Ngạn: “Chúng ta đến bắt lái xe uống rượu hay là bắt người quấy nhiễu dân chúng vậy?”
Lục Minh Ngạn nhéo tai cậu ta kéo lại gần. “Chờ xe chạy lại gần đây để tôi thấy rõ mặt.”
Đầu năm nay mặt mũi của ai lại khiến người ta tò mò muốn xem như vậy? Người Trung Quốc sao? Nhìn đã không muốn nhìn rồi. Người nước ngoài ư? Nhìn là muốn nôn rồi. Chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?
Xe chạy lại gần, đồng chí Tô Bạch với thị lực . rốt cuộc nhờ ánh sáng mỏng manh trong xe nhìn thấy rõ.
A———! Hét lên trong câm lặng! Bởi vì Cảnh sát trưởng Lục đã đoán được trước, nên đã bịt chặt miệng đồng chí Tô Bạch lại rồi.
Đợi đến khi xe chạy ra khỏi hẻm, Lục Minh Ngạn mới buông tay ra. Tô Bạch lập tức hít thở chút không khí quý giá đầy mùi rác rưởi, suýt nữa cậu ta bị Lục Minh Ngạn bịt tắc thở.
“Thấy rõ không?” Lục Minh Ngạn hỏi cậu ta.
“Tôi hoa mắt sao?” Tô Bạch che ngực, cậu ta vẫn bị thiếu dưỡng khí. “Sao hai người kia lại đi với nhau vậy?”
Lục Minh Ngạn vỗ lưng cậu ta. “Khỏi phải nghi ngờ, lần trước tôi cũng tưởng mình hoa mắt đấy.”
Miệng Tô Bạch mở lớn, một phút sau mới hỏi Lục Minh Ngạn: “Lần trước anh thấy rồi mà giờ còn kéo tôi đến đây ngồi hết đêm? Sao anh không nói thẳng với tôi?”
Lục Minh Ngạn lặp lại: “Bởi vì lần trước tôi tưởng mình hoa mắt…”
Cách mà đồng chí Chu Thiên Uyên bắt nạt người khác là nhiều vô số kể, theo như lời của anh cậu, tức cậu hai Chu, nói là cậu hai Tiểu Chu dùng tài trí hữu hạn của mình vận dụng vào đấu tranh giai cấp vô hạn.
Chu Thiên Uyên không biết Hoàng Ngưu, nhưng cậu biết Hoàng Thế Nhân. Cậu hai Tiểu Chu rất không vừa mắt với bạn học Hoàng Thế Nhân, không phải bởi vì tinh thần trọng nghĩa quấy nhiễu, mà là ngay cả khi ở trường học mà Chu Thiên Uyên cậu cũng chưa kiêu căng như vậy, mi cái tên Hoàng Thế Nhân dựa vào cái gì mà ngang ngược vậy chứ. Cậu hai Tiểu Chu muốn tìm cơ hội đánh Hoàng Thế Nhân. Nhưng Hoàng Thế Nhân cũng không ngốc, hắn biết mình không đánh lại được cậu hai Tiểu Chu, mà dù có thể đánh thắng thì hắn cũng không thể đánh! Cho nên Hoàng Thế Nhân kiêu căng thì kiêu căng nhưng vẫn trốn tránh Chu Thiên Uyên, cho nên hắn hoành hành ngang ngược ở trường học có một giới hạn nhất định, cậu hai Tiểu Chu bất hạnh không tìm được cơ hội đánh hắn.
Cuối cùng, Chu Thiên Uyên sắp tốt nghiệp, hạ quyết tâm phải đánh được Hoàng Thế Nhân. Sau lễ tốt nghiệp, trong khi Hoàng Thế Nhân đang rêu rao rằng sau này mình chính là bá chủ thực sự của trường học thì Chu Thiên Uyên lôi cổ hắn vào WC.
“Biết tao là ai không?”
“Bạn Chu Thiên Uyên.” Thái độ của Hoàng Thế Nhân rất tốt.
“Biết ba tao là ai không?”
“Biết.” Lão điếc làm trong lò nấu rượu ở cửa sau trường học cũng biết điều này cơ mà.
“Biết một cộng một bằng bao nhiêu không?”
“Hai.” Bạn học Hoàng Thế Nhân khúm na khúm núm.
Cậu hai Tiểu Chu đấm một phát, lạnh lùng thốt lên: “Mày biết nhiều nhỉ?”
…
Sau đó, cậu hai Tiểu Chu tốt nghiệp, tiếp sau đó, bạn học Hoàng Thế Nhân đúp bao nhiêu năm vẫn không được tốt nhiệp phải ở lại trường học tập, nghe nói đã ra nước ngoài.