Dokuzetsu shojo no tame ni kitaku-bu yamemashita

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Re-up

==========

Tôi chưa từng để tâm đến hội học sinh cả.

Tôi có được lợi gì khi giơ tay và tham gia không? Tôi có muốn gây chú ý không?

Dù sao, trong tâm trí tôi chưa bao giờ nghĩ đến hội học sinh.

Họ nghĩ rằng họ có khả năng thay đổi cả trường sao? Hay là họ vào đó để làm nổi bật bản thân? Người sau thì thấy kính nể và khâm phục, nhưng những người đi trước chỉ là những kẻ mơ mộng hão huyền.

Trở thành chủ tịch hội học sinh không có bất kì đặc quyền hay tí quyền lực nào, cũng không có khả năng ban hành những luật để thay đổi nhà trường. Mà nhiều nhất thì nó cũng chỉ là những thay đổi nhỏ. Ta không thể thoát khỏi sự kiểm soát của giáo viên và những gì ta cố gắng làm cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi tò mò muốn biết phản ứng của Tsuru khi tôi nói điều này. Tôi không phải một người thích tọc mạch, nhưng tôi muốn biết sao cô ấy lại vào một nơi tràn đầy nỗi đau và chỉ dành cho những kẻ thích thể hiện như nơi này.

Tôi không thể không tò mò được. Đành hỏi cô ấy vậy.

"Tại sao cậu lại tham gia hội học sinh, Tsuru?"

“Mình bị bắt phải tham gia. Họ bắt mình tranh chức chủ tịch, mình không muốn như vậy nên đã bảo là muốn làm thư kí. Và cuối cùng, mình đã làm thư kí ”.

“Cậu không muốn làm nó sao? Ngạc nhiên thật đấy."

“Mọi người cũng hay nói như vậy. Mình nghĩ thật ngớ ngẩn khi quyết định xem ai phù hợp hoặc không dựa trên điểm số của họ. Điều gì sẽ xảy ra nếu mình là người bị vấn đề về thần kinh và là kẻ giết người? Thật không thoải mái chút nào khi bị đánh giá chỉ bằng những con số. Mình muốn được làm theo những gì trái tim mách bảo hơn ”.

Tôi chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Arina.

“Arina. Cô muốn vào hội học sinh chứ? ”

"Nếu tôi giành chiến thắng, tôi sẽ tạo ra một quốc gia độc lập."

“Giống như một nhà độc tài…”

“Tôi sẽ bắt đầu bằng cách treo cổ cậu. Tôi sẽ vẽ đường biên giới bằng máu của cậu. "

"Đừng làm tôi sợ như vậy chứ."

Tôi quay về phía Tsuru.

“Quay lại chủ đề nào. Tsuru,cậu muốn chúng tôi làm gì? ”

“Mình muốn các cậu tham gia điều hành lễ hội, mà chủ yếu là tìm hiểu và báo cáo lại hoạt động của các câu lạc bộ thôi”.

Thời điểm đó trong năm rốt cuộc cũng đã đến. Vì không tham gia bất cứ hoạt động câu lạc bộ nào nên tôi chỉ biết giúp đỡ những việc ở lớp. Tôi không thể nào trở thành trung tâm của lễ hội được.

"Cậu không làm việc ở ủy ban sao?"

"Không không. Hội học sinh và ủy ban khác nhau chứ. Mình không biết làm gì với nó nên muốn nhờ sự giúp đỡ của Sui và Arina-san. Mình muốn cậu làm những điều mà hội học sinh khó có thể làm được ”.

"Tôi hiểu rồi. Tôi có thể tưởng tượng nó. Còn Arina-sensei, người từng ở trong hội học sinh thì sao? ”

"Tôi không phiền."

Arina cũng đồng ý sao, thôi thì đành vậy.

"Chúng tôi sẽ giúp."

“Chà! Cảm ơn! Xin hãy đối xử tốt với mình! ”

Tsuru mỉm cười trong khi nắm lấy tay trái tôi và tay phải Arina.

Đây sẽ là một vụ lớn đây.

Đã hai ngày từ lúc Tsuru đến “Rose Garden”.

Trong khi tôi đang ăn trưa với Makoto, Tsuru đến và yêu cầu tôi đến phòng hội học sinh với Arina sau giờ học.

Makoto, người nghe hết mọi thứ nãy gì hỏi, “Sui, bây giờ mày đang định làm gì vậy? Mày có ý định gì khi cố vào hội học sinh?! ”

Chắc hắn đang nghĩa rằng tôi với Arina đang âm mưu làm một điều gì đó rất khủng khiếp, và hình như gần đây hắn tỏ ra quan tâm tôi nhiều hơn trước.

Tôi đánh giá cao sự quan tâm đấy, nhưng tôi không muốn hắn quá quan tâm. Tôi là một quý ông và là người của công lí. Còn với Arina thì - tôi không biết.

Sau khi ăn với Makoto, tôi đến lớp để nói chuyện với cô nàng. Như mọi khi, cô nàng chỉ trả lời lại là "Tôi hiểu rồi". Cô nàng không phải là người nói dối hay thất hứa, nên tôi không cần hỏi thêm để xác nhận điều đó.

Khi quay lại, ánh mắt của tôi và Shirona chạm nhau.

Thực ra, tôi cũng thích Sui—

Những từ đó lại lần nữa xuất hiện trong đầu tôi. Người tôi đông cứng lại và tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu nữa.

Tôi nên làm gì giờ, phải nói sao đây? Một thứ gì đó đang muốn trào ra từ cổ họng tôi nhưng tôi đã nhanh chóng kiểm soát nó.

"Này. Cậu còn định đứng đó bao lâu nữa? ”

Tâm trí tôi trở lại bình thường sau khi Arina nói vậy.

"Không có gì. Gặp lại sau giờ học."

Không ổn chút nào khó xử quá đi mất. Tôi chưa nói được gì với Shirona từ lúc đó bởi vì tôi giờ không còn tí tự tin nào.

Tôi do dự tiến về phía trước trong khi không biết nên nói gì.

Tôi nên làm gì đây?

Truyện Chữ Hay