“Vậy thì, Arina-kun. Tôi có vài điều cần nói với cô ”.
"Im đi."
"Không mất quá lâu đâu và nó khá quan trọng đấy."
“Cuối cùng thì cậu cũng bị kết án rồi à. Tôi hy vọng cậu sẽ dành phần đời còn lại của mình trong tù. "
“Không, tôi là một quý ông nên sẽ không làm điều gì xấu cả. Tôi có nghe giọng nói ma quỷ khi nhìn Akakusa-sensei nhưng lí trí tôi đã được kiểm soát bằng một cách nào đó. Nên là tôi ổn. ”
"Sao tên tội phạm tình dục như cậu lại được tự do cơ chứ?"
“Nó khá đau đấy, ta hãy quay lại chủ đề chính nào. Arina, cô chính là nguyên nhân của việc này. "
"Tôi hiểu rồi."
Cách duy nhất để Nakatani Taku tiếp cận Arina là đi đến câu lạc bộ tennis thế nên tôi phải nói dối cô nàng. Ngoài lựa chọn đưa cô nàng đến đấy thì không còn cách nào khác vì cậu ta có rất ít thời gian nghỉ.
Tôi đã không nói với cô nàng về sự tồn tại của Nakatani Taku.
Tôi sẽ chỉ giúp Nakatani Taku tiếp cận cô nàng. Và tôi cũng không muốn dính dáng vào đời sống của cậu ta.
“Chờ đã, tôi mới nhớ ra điều này. Vậy nó như nào? ”
"Chuyện gì như nào?"
"Việc Shirona nói chuyện riêng với cậu."
“Ah — Khoan, sao cô không dọn dẹp đống hoa trong phòng? Tôi thấy khá sợ khi bước vào đấy! Cô đã mang bao nhiêu hoa đến vậy ?! ”
“Fufu. Nó giống như nơi tổ chức đám cưới, phải không? Vậy tình yêu đã nảy nở chưa? ”
“Đấy không phải là tỏ tình…”
"Thế nó là cái gì? Tôi đã cố chuẩn bị nó cho cậu, nên hãy kể tôi nghe đi Orangutan-kun. ”
“Chỉ là chút chuyện thời sơ trung thôi. Không may là không liên quan đến việc hẹn hò."
“Chà, tôi cũng nghĩ vậy. Gen của cậu có khả năng di truyền thấp. Bây giờ các ty thể của cậu cũng đang kêu gào đấy. ”
"Im đi. Tôi vẫn ổn khi làm một quý ông sống độc thân. ”
Vì lãng phí thời gian nên tôi đã kết thúc cuộc trò chuyện vô bổ này. Tôi rời “Rose Garden” và thay đồ thể dục trong nhà vệ sinh. Quý ông Sui-kun đã bàn giao phòng lại cho Arina-san.
Tôi gửi tin nhắn cho Shirona trong khi chờ Arina thay đồ.
[Bây giờ bọn tôi chuẩn bị đến.]
Rất nhanh cô ấy đã trả lời lại.
“Aye. Bọn tôi đang chờ."
Vụ gặp mặt với Shirona không phải là vấn đề. Mọi thứ bây giờ sẽ tùy thuộc vào Taku.
Khi tôi đến gần, cánh cửa được mở ra một cách thô bạo .
"Cậu có nhìn trộm không?"
"Không."
“Nếu cậu nhìn thì cậu sẽ chết. Tôi sẽ dìm cậu xuống ao cá piranha. "
“Tôi không nhìn trộm, tôi không nhìn trộm. Nào, giờ đi thôi nào. "
Dù nhìn mặt không cảm thấy gì nhưng trông cô nàng đang rất có động lực khi buộc kiểu tóc đuôi ngựa. Công tắc động lực của cô nàng vẫn còn là một bí ẩn đối với tôi.
Chào đón chúng tôi là những tiếng hét “Fight! Fight!" ở sân tennis. Các câu lạc bộ rất thích đánh nhau, phải không? Trông họ như là bộ tộc chiến binh vậy, người ngoại quốc chắc phải ngạc nhiên khi nhìn thấy nó đây.
Thứ này là quá đủ với một người ở câu lạc bộ về nhà như tôi. Nhưng Arina là một con mọt sách, mà trước đây lại tham gia câu lạc bộ bóng rổ, không biết cô nàng còn nhớ việc đó không. Mặc dù trời không quá nắng nhưng Arina mang đội một chiếc mũ.
Tôi hướng ánh mắt để tìm kiếm Nakatani Taku ở sân cho nam. Rất dễ để nhận ra cậu ta và hình như cậu ta cũng đang nhìn về phía tôi.
"Việc hôm nay là gì?"
“Nhặt bóng. Lấy vợt và bắt đầu nào. "
Tôi chắc chắn Arina rất mong chờ nó nên đã nhanh chóng làm theo. Trông cô nàng tràn đầy sức sông khi vung vợt. Đây là tsundere.
Tôi đánh trả những quả bòng bay về phía tôi một cách thoải mái. Tôi cảm nhận được lực ở cánh tay mình! Foo!
"Nghỉ giải lao!"
Hiiragi Yuri, quản lí đội nữ, ra hiệu nghỉ giải lao. Bên đội nam cũng nghỉ vào thời điểm đó.
Arina và tôi đi đến chỗ mọi người và ngồi xuống.
Điện thoại của tôi đổ chuông khi trong khi tôi ngồi xem câu lạc bộ bóng chày và bóng đá luyện tập.
[Taku-kun sẽ tiếp cận Arina-san, vì vậy hãy bắt đầu sơ tán.]
Như là một cuộc công kích nên tôi đã sơ tán theo như chỉ dẫn.
“Arina, tôi cần nói chuyện với Shirona một lát.”
“Trông cậu tràn đầy nhiệt huyết vậy, điều này thật tệ. Cậu như là một con thỏ vậy ”.
“Cô nghĩ tôi là người vậy sao… và cô chính là người đưa ra nó đấy đúng chứ? Nhớ lại đi?"
Tôi vội vã chạyđi trước khi bị giết, và đi đến chỗ Shirona.
“Yo. Tình hình như thế nào? "
“Taku-kun sắp tới — ồ, em ấy đây, em ấy đây rồi! Chỗ Arina-san! ”
Taku đứng cạnh chỗ Arina đang ngồi.
Arina vẫn giống như mọi khi và phớt lờ cậu ta.
"Arina-senpai, đã lâu không gặp."
Taku tỏ ra rất căng thẳng khi nói vậy. Ngược lại, Arina quay đầu lại nhìn Taku với biểu hiện chán nản.
"Cậu là ai? Nếu cậu đáng muốn tìm một người hẹn hò, hãy lên mạng mà tìm. "
Đôi mắt của Taku hướng lên và đôi môi run rẩy. Cậu ta tiếp tục với một nụ cười cay đắng.
“Chị không nhớ em sao? Em là Nakatani Taku. Em là Taku, người mà chị đã giúp đỡ khi học năm nhất sơ trung. "
“Tôi không biết cái tên đó. Cậu đang muốn nói gì? Tôi không biết và cũng không nhớ cậu. Cậu trông nhất nhàm chán đấy nên hãy biến đi. "
“Senpai, chị giận em sao? Em đã làm sai ở đâu? Em-"
"Câm miệng. Đừng tiến đến gần tôi như vậy. "
Tôi không thể xem tiếp nữa. Cậu ta chắc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị từ chối như vậy, thật là tội nghiệp.
Arina mà cậu ta biết đã say ngủ rôi, và hiện tại Arina xấu xa đang ở đây. Tôi hiểu tình hình vì đã biết Arina bị rối loạn đã nhân cách nhưng chắc hẳn Taku không thể hiểu được. Cậu ta chỉ có thể nghĩ đây là “một senpai với tính cách hoàn toàn khác”.
Arina đã ra đòn kết liễu.
“Cậu còn định đứng đó bao lâu nữa? Thật là kinh tởm, hãy biến đi và đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa. "
Câu ta quay mặt đi với vẻ bực bội vì biết Arina không hề nói đùa.Bóng lưng lúc cậu ta rời đi trông thật nhỏ bé.
Arina vẫn thờ ơ nhìn về phía trước. Cô nàng thậm chí còn không liếc nhìn Taku khi cậu ta rời đi.