Sau khi tan học.
Trong giờ tôi đã không thể tập trung khi nghĩ về việc Shirona muốn nói chuyện với mình. Làm sao mà tôi có thể tập trung chứ. Tôi thậm chí còn không thể nhớ là giáo viên lịch sử có tóc hay không.
Khi được hỏi có muốn nói chuyện riêng không, 90% nam sinh sẽ nghĩ đến một lời tỏ tình. 10% còn lại có thể uống thuốc tăng lực. Mua sắm trực tuyến.
Trong khi đang dọn dẹp lớp học, tôi sợ hãi vì số phận mình chỉ quanh quẩn ở góc phố. Makoto thậm chí còn không biết là tôi đang trải qua những chuyện gì, nhưng tôi thực sự ước hắn sẽ ngừng chơi Harry Potter bằng việc kẹp cây chổi giữa hai chân. Chúng tôi đã học cao trung rồi và hắn vẫn không biết xấu hổ chút nào.
Có một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Tại sao tôi lại sợ một lời thú nhận từ Shirona?
Tất nhiên, không phải chắc chắn là cô ấy sẽ thú nhận và đó là chỉ là suy đoán của tôi. Nhưng tôi sẽ đến “Rose Garden” với suy nghĩ là tôi sẽ được tỏ tình. Và đó là điều tôi sợ.
Shirona rất dễ thương, cô ấy nổi tiếng với tính cách ngây thơ mà ai cũng muốn cưng chiều. Cô ấy đã xin lời khuyên của tôi một lần khi được tỏ tình. Cuối cùng, Shirona đã từ chối nhưng vì cô ấy sẽ thú nhận, cô ấy vẫn phải là một cô gái đáng yêu. Tôi thấy nhận thức của mình không có gì sai cả.
Không phải tôi không thích Shirona, nhưng sao tôi lại sợ điều này? Tôi nên thấy hạnh phúc mới đúng, nhưng trong tâm trí tôi tràn ngập “nỗi sợ”.
Nên là hi vọng những suy nghĩ của tôi là sai lầm.
Tôi muốn đó là tình huống không thể thành sự thật.
Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi bỏ dở việc dọn dẹp và đi ra hành lang để kiểm tra điện thôi. Đó là Arina.
"Xin chào, đây là Đại sứ quán Algeria."
[Cậu có phải là con sâu ăn không?]
"Gì vậy?"
[Tôi nghe nói anh ấy có một bút danh, nhưng tên thật của anh ấy là Mealworm. Tôi tự hỏi liệu cậu có biết anh ta là ai không.]
"Một con sâu ăn đang ẩn náu."
[Bởi vì nó bị nuốt chửng bởi một con chim én.]
"Cô gọi một cuộc điện thoại chỉ để trêu chọc tôi?"
[Oh, im lặng nào. Cậu đang đến chỗ “Rose Garden”, phải không? Tôi đã dọn dẹp nó cho cậu.]
“Thật sao? Cô tốt hơn là tôi nghĩ đấy.”
Trong khi nghe điện thoại, khi liếc nhìn xung quanh tôi thấy hình dáng của một người mà tôi biết đang đặt điện thoại lên tai.
“Nếu cô đã ở gần thế này sao không đến nói trực tiếp với tôi…”
[Tôi cúp máy đây.]
Arina xấu hổ bước tới và đối mặt với tôi.
“Hôm nay tôi sẽ không đến đó. Chúc cậu vui vẻ."
"Những gì cô nói nghe lạ lắm đó nên hãy dừng lại đi."
“Đi đi, Mealworm. Tôi sẽ lo việc dọn dẹp nên hãy đi đi. "
“Hả, cô đang nói nghiêm túc đấy à? Arina sẽ hy sinh bản thân vì lợi ích của một người khác? "
“Nào, hãy đi đi cậu đừng làm ôi nhiễm ở đây nữa. Tôi muốn tiêu diệt tất cả virut lây ra từ cậu ”.
“Tôi là một sinh vật có thể phun độc hả? Tôi nghĩ cô giỏi phun độc hơn tôi nhiều. "
"Ừ, đúng vậy, tôi sẽ giết cậu."
“Tôi sẽ đi, tôi sẽ đi. Đừng nắm tay lại nữa ”.
Lấy cây chổi từ trong tay tôi Arina bắt đầu bước vào lớp. Các bạn cùng lớp tôi đang nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên. Arina có vẻ thích thú với phản ứng này, và bắt đầu nghiêm túc quét dọn "Tôi tự hỏi là nên quét ở đâu" cô nàng nói. Tôi ước cô nàng có thể luôn tràn đầy năng lượng như vậy, điều đó tốt hơn nhiều việc chỉ đọc sách.
Tôi miễn cưỡng đi về phía “Rose Garden” vì không muốn phá hỏng những thứ mà cô nàng đang làm.
Tầng trên của “Rose Garden” rất im ắng.
Nguyên nhân của việc này là do tỉ lệ sinh đangc ó xu hướng giảm. Số học sinh hàng năm ngày càng giảm dẫn đến việc những khu vực trống ngày càng nhiều. Tuy nhiên, trường vẫn có hơn bảy trăm học sinh nên nó vẫn có thể tiếp tục hoạt động. Mặc dù vậy, những tầng không cần thiết đang được xây dựng lên như đống đổ nát. Từ ‘bộ xương’ là thích hợp với nó nhất.
Tôi thường tránh xa những tầng này. Thỉnh thoảng, khi phòng vệ sinh quá đông đúc tôi mới lên đây.Vì không có ai sử dụng nó nên thật an toàn vì chỉ có tôi và Arina sử dụng.
Tôi đến “Rose Garden” và hít một hơi thật sâu.
Không biết rằng Shirona đã ở đó chưa, nhưng giờ tôi không thể rút lui được nữa.
Tôi đặt tay lên cánh cửa trượt và mở nó ra.
Thứ tôi nhìn thấy không phải Shirona mà là “Rose Garden” với nhiều hoa hơn trước.
"Tôi tưởng rằng cô nói cô đã gỡ nó xuống!"
Những bông hoa được bảo quản ở khắp mọi nơi. Trước đây nó đã nhiều rồi nhưng bây giờ thì không khác gì một vườn hoa đang nở dộ.
Tôi bị phân tâm bởi những bông hoa nên một lúc sau tôi mới để ý thấy từ giấy trên bàn.
Nó được viết trên một tờ A4.
[Những ngày kỷ niệm phải làm thật hoành tráng, phải không?]
Những chữ cái được viết rất thẳng hàng.
Đó chắn chắn là do Arina, cô nàng đang tận hưởng nó. Tôi chắn là cô nàng đang rất hả hê vào lúc này.
Tôi nhét tờ giấy vào túi và ngồi xuống, tôi phải làm gì với đống này bây giờ. Không có chỗ nào để cất chúng đi và thật khó xử khi Shirona đến và tôi thì đang dọn dẹp chúng. Hãy chấp nhận sự thật thôi nào.
Sauk hi tôi ngồi đó vài phút.
Một tiếng gõ cửa khiến con tim tôi đập nhanh một cách kì lạ.
"Mời vào."
Tôi sợ hãi nhìn vào mặt cô gái sau cánh cửa trượt. Đó là Shirona.
“Uwaa. Ngạc nhiên thật, nơi này nhiều hoa quá ”.
“Tôi cũng không biết sao nó có ở đây, lúc tôi đên nó đã thế này rồi. ”
"Nó thật đẹp. Cái đó để trang trí à? ”
"Hả, đây không phải là một bông hoa bình thường sao ?!"
Tôi xin lỗi, Shirona-san, tôi biết tất cả mọi thứ ở đây. Mà tôi tự hỏi sao ở đây lại có một bông hoa tàn được.
Tôi không giỏi nói dối lắm nên nó làm tôi thấy rất khó chịu.
"Hoạt động câu lạc bộ của bà vẫn ổn chứ?"
“Ừ. Chỉ một ít thôi."
Chỉ một ít thôi. Một câu chuyện kết thúc nhanh thật.
“Yeah. Vậy câu chuyện như thế nào? "
Tôi căng thẳng đến nỗi không mở miệng nói được bình thường và tay thì toát mồ hôi.
Thật xấu hổ khi tôi đang bị cuốn xa ra khỏi thực tại.
Shirona im lặng, như thể đó là một việc khó nói vậy. Chắc chỉ mới vài giây ngắn ngủi trôi qua nhưng đối với tôi thì thấy nó rất dài.
Cô ấy nhìn vào mắt tôi. Tôi bất giác nhìn sang chỗ khác. Nhưng tôi không thể làm thế được.
Hình ảnh Shirona trong mắt tôi dễ thương hơn bình thường. Phần đuôi tóc và ánh mắt cô ấy không giống Shirona mà tôi biết. Ngay khi tôi biết nó chỉ là tưởng tượng của tôi nhưng tôi vẫn ý thức về những thứ đó.
Một lát sau cô ấy từ từ mở miệng ra và nói.
"Một kouhai trong câu lạc bộ tennis của tôi muốn tỏ tình với Arina-san."
Tôi đã ngã khỏi ghế.
Tôi không nghĩ là lại có việc đó