Ngày tháng dần trôi qua và những chiếc lá cuối cùng càng trở nên đẹp hơn. Đó là mùa lá rụng, đối với một người không thích trời lạnh như tôi thì việc đi đến trường vào buổi sáng thật là một cực hình.
Lý do tại sao tôi gọi nó là 'march' vì những người khác cũng gọi vậy. Tôi và những người xung quanh lê bước trên nền bê tông lạnh lẽo như những xác sống. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ khiến con người ta cảm thấy như muốn tan chảy.Chuyện quái gì vậy.
Khi những chiếc xe bus chạy ngang qua tôi nhìn thấy những người bên trong đang chen chúc nhau, tay nắm chắc dây đai và cắm mặt xuông đất. Họ nhìn như những tù nhân đang sợ hãi khi biết là nhà tù đang chờ đợi mình.
"Tôi muốn về nhà…"
Tôi nói ra những từ mà mọi người đều muốn.
Từ bảy giờ đến tầm tám giờ ba mươi, người Nhật có lẽ đã muốn bỏ cuộc ba mươi triệu lần, và trong số đó tôi đóng góp ít nhất một trăm lần.
"Thật là tệ mà."
‘Sucks’, Tôi ngẩng mặt lên như một xác sông khi nghe thấy giọng giọng nữ cao với tông giọng như thể hiện trạng thái của tôi.
“Thật là chán chết khi nhìn thấy mặt cậu vào buổi sáng mà. Hãy ra ngoài giữa đường và nhảy múa đi. ”
"Ah, Arina."
Thật đáng ngạc nhiên khi cô nàng còn có thể trêu đùa tôi như này. Tôi thậm chí còn không thể đi bộ như bình thường, tôi ghét buổi sáng . Nhân tiện thì em gái tôi, Ugin không ghét buổi sáng. Em ấy luôn nở một nụ cười rạng rỡ khi bước ra khỏi nhà giống như cảnh mở đầu của một anime shoujo.[note31695]
Mặt khác thì tôi anh trai em ấy, là một thây ma đang đi lang thang để ăn thịt người.
"Đừng bắt chuyện với tôi."
"Tôi biết."
Cô ấy biết chính xác mình là ai, cô ấy không phải là người sinh ra với cái tên "Hiwa Arina", cô ấy chỉ là
kẻ giả mạo.
Chắc cô ấy đã nhận ra được điều đó từ trước khi gặp tôi, cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi một người nói rằng mình sẽ cải tạo mà đúng hơn là xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy.
Tôi không thể nói cô ấy là thật, nhưng cô ấy là người sẽ đi cùng tôi để thực hiên kế hoạch này. Nó giống như cô ấy đang muốn bị xóa bỏ vậy. Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?
Arina và tôi đi cùng nhau đến khi bước vào dãy nhà trường học.
"Arina, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Về cách tôi mà tôi có thể đưa cậu đến Nam Cực."
"Tôi không hợp với chim cánh cụt."
"Cậu sẽ thành thức ăn cho chim cánh cụt."
Nhưng tôi thích làm thức ăn cho lợn hơn.
Đừng làm vẻ mặt như vậy nữa. Tôi không thấy hãnh diện về điều này chút nào.
"Vậy, Hẹn gặp lại cô ở “Rose Garden”."
"Ừ."
Tôi đang ăn cùng với Makoto sau cuộc chiến xảy ra vào buổi trưa.
Tôi thích thú khi cầm lấy chiếc bánh ở cửa hàng mà tôi bằng cách thần kì nào đó đã lấy được.
"Nhìn nó trông ngon đấy."
"Tất nhiên. Vì có nhiều người muốn mua nhưng lúc nào cũng hết hàng mà. Các vận động viên là kẻ thù của tao ”.
"Tao nghĩ mày đang phóng đại quá đó ... Tao cũng đang ở câu lạc bộ cầu lông đấy."
“Oh, thế vụ việc giữa câu lạc bộ cầu lông và tennis kết thúc như nào vậy? Tao chỉ ở đó lúc đầu nên không biết kết thúc như nào ”.
“À. Điều đó xảy ra trước khi Hiwa Arina đến. ”
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
“Mọi chuyện đã được giải quyết rồi và sau đó bọn tao đã đưa ra một thỏa thuận. "
“Tốt đấy. Arina chắc sẽ không thể mở mồm ra phàn nàn nữa. "
"Tao có thể hỏi mày vài thứ không?"
"Gì vậy?"
“Hiwa và Sui đang lén lút làm gì với nhau vậy?”
"Hoạt động phi lợi nhuận."
"Làm tình nguyện viên đúng chứ?"
"Đúng vậy. Sensei đã cố thu thập một số người lập dị. ”
Tôi chỉ có thể nói như vậy, có thể nó sai nhưng nói chung là vẫn đúng.
"Có tin đồn rằng Sui và Hiwa đang có vấn đề."
"Cái quái gì thế? Tao sẽ không muốn bắt đầu một cuộc tấn công khủng bố đâu. "
“Đừng làm vậy, có khả năng là có gì đó liên quan đến Hiwa. "
"Cô ấy có thể sẽ nhấn chìm một thành phố xuống lòng đại dương."
Tôi quay lại làm công việc mà câu lạc bộ báo chí đã yêu cầu.
Tôi các bạn cùng lớp về công việc mơ ước của họ và có những việc gì đang diễn ra ở trường. Họ chắc chắn sẽ nghi ngờ khi thấy tôi hành động như vậy, nhưng nếu tôi không làm điều đó thì câu lạc bộ báo chí sẽ không thể nào có thông tin. Nhìn thấy cảnh các thành viên trong câu lạc bộ báo trí làm việc chăm chỉ như vậy thì tôi người nhận công việc này cũng phải làm hết sức mình.
Tôi nghĩ vì lịch làm việc dày đặc nên họ không tiện đi hỏi những việc này, nên thông tin mà chúng tôi thu thập để đăng lên báo phải thật chính xác. Tuy nhiên, thông tin rác rưởi thì cũng chỉ là rác rưởi.
"Cái quái gì vậy?"
Vì không thấy Arina trong lớp nên tôi đã đi về chỗ “Rose Garden” và đúng như tôi nghĩ cô nàng đang ngồi đó đọc sách như mọi khi. Tôi không biết mình có nhìn nhầm không nhưng nơi này hình như đã có nhiều hoa hơn. Cô nàng thực sự muốn biến nơi này thành một khu vườn à?
"Cô có tìm hiểu được thêm gì kể từ đó không?"
"Không."
"Cô có hỏi ai không?"
“Không ai cả."
"Này, này, câu lạc bộ báo chí sẽ khóc đấy."
"Tốt thôi."
Không thể như vậy được.
Vì Arina không chủ động chấp nhận việc giúp đỡ câu lạc bộ báo chí nên nó cũng hợp lí, nhưng không phải là cô nàng sẽ phản bội lại sự tin tưởng của họ . Hơn nữa, cô nàng đã không từ chối, ngay cả một đứa trẻ mẫu giáo cũng biết giữ im lặng khi không muốn nói ra ý kiên của mình.
"Arina, điều đó thật là vô trách nhiệm."
"Là vậy sao?"
“Điều này là vì lợi ích của cô, và câu lạc bộ báo chí đã tin tưởng chúng ta. Tôi không muốn phản bội kỳ vọng của họ. "
"Tôi hiểu rồi."
"Này, Arina, cô có đang nghe không đấy?"
Thái độ của Arina làm tôi mất bình tĩnh mà lỡ nói ra những điều rất khó chịu với cô nàng.
“Cô nghĩ‘ Arina ’sẽ làm gì?”
Đôi mắt cô ấy mở to và rời ánh mắt ra khỏi cuốn sách rồi nhìn về phía tôi.
Cảm giác thật hối hận khi nói ra những lời đó. Tôi nên tự trừng phạt mình vì đã nói ra những lời như thế.
Đó thật là một điều khủng khiếp mà tôi không nên nói ra.
‘Người trước mặt quay lưng lại với tôi và phủ nhận sự tồn tại của tôi.’
Chắc cô nàng sẽ cảm thấy như vậy khi nghe những lời đó.
Nhưng cô ấy nhanh chóng đưa mắt xuống và tiếp tục đọc sách như thể không có gì xảy ra.
Tôi không thể mở miệng ra nói bất kì điều gì cả và một vài giây sau sự im lặng đã bao trùm “Rose Garden” . Mọi khi cũng im lặng như này, nhưng bây giờ sự im lặng này chỉ đem lại sự nặng nề và đau khổ.
Một lúc sau Arina lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách.
"Cậu có kéo không?"
Tôi lấy một cái kéo từ trên kệ và đưa cho cô ấy.
Arina cắt một tờ giấy A4 làm đôi và đưa nó về phía tôi.
“Muốn dùng nó hay không tùy cậu."
Tờ giấy được đưa về phía tôi là một bảng khảo sát với thông tin mà câu lạc bộ báo đang cần. Thật buồn cười là cô ấy chia thành hai phần trên và dưới để tiết kiệm giấy, điều này thật không giống Arina chút nào.
Nó được đánh máy thay vì viết tay và font chứ khá nhỏ nên có rất nhiều chỗ trống.
"Cậu đang cười gì vậy? Tôi giết cậu bây giờ."
"Không, nhưng nó thật buồn cười."
"Tôi sẽ giao nó lại cho cậu."
"À, tôi xin lỗi Arina."
"Tôi hiểu rồi."
Tôi nhìn vào những từ giấy mà Arina đã mất công chuẩn bị. Nó thực sự rất tốt.
Với bảng khảo sát đó trong tay, tôi giơ ngón cái lên với Arina để thể hiện là nó rất TỐT . Arina đáp lại bằng cách giơ ngón giữa thay vì ngón cái với tôi. Chính xác là vậy rồi. Đây mới chính là Arina mà tôi biết.
Tôi chắc sẽ mua một thứ gì đó cho Arina sau khi tôi làm xong bảng khảo sát này. Tôi sẽ mua gì đó cho cô nàng như là một lời xin lỗi, nhưng tôi lại không biết cô nàng thích gì. Một thứ gì đó ngọt ngào chăng?
"Arina, món ăn yêu thích của cô là gì?"
"Đây có phải là một cuộc khảo sát không?"
"Chỉ là một câu hỏi cá nhân."
"Tôi hiểu rồi. Kẹo dẻo."
“Vậy là cô thích kẹo dẻo. Thật là hiếm thấy nhưng không sao. Giờ tôi sẽ mang những thứ này đi. "
Tôi tình cờ lật đến một trang giấy đã viết sẵn khi rời khỏi “Rose Garden”.
Trong khi đang đi, tôi đã đọc nó, vì không có tên với lớp trên đó nên tôi không biết được ai đã viết cái này.
Công việc mơ ước: Tiểu thuyết gia
Tin tức trường học: Làm sao tôi biết được, đồ ngốc.
Tôi gần đã cười phá lên. Cái quái gì vậy, "Làm sao tôi biết được, đồ ngốc". Câu lạc bộ báo chí sẽ rất sốc khi thấy cái này đây.
Tôi không cần biết người trả lời là ai, nhưng mơ ước không thể nói chính xác về con người đó.
Tôi quyết định bí mật ủng hộ cho ước mơ này.