"Và bây giờ, hãy nói về quyển sách ‘15 tuổi’ này! Chỉ một tháng sau khi được phát hành, cuốn sách đã rất nổi và bắt đầu khó tìm thấy ở các hiệu sách! Hôm nay chúng ta sẽ hỏi Nonomora-san từ nhà xuất bản Machida Edition xem có những gì nổi bật ở cuốn tiểu thuyết này đây!”
Một idol hay dẫn các chương trình đang cười trên TV.
Tôi thì nửa nghe cái TV, nửa lo lấy hết mớ lông của Shishamo trên quần áo bằng băng dính.
“Ahhhhh, thiệt là! 5 phút nữa tao còn có cuộc hẹn mà!”
Chuyện này xảy ra vừa khi tôi chuẩn bị ra ngoài sau khi đã chỉnh trang bản thân xong.
Vì lý do nào đó Shishamo lại nhảy lên tôi, làm áo khoác đen của tôi dính đầy lông màu trắng của nó.
Tôi còn phải gặp mấy người quen sau đó . Rồi còn có cả một khách mời đặc biệt lần này nữa.
Có Hiiragi ở đây, tôi không thể lôi thôi lất thất được.
Bởi vậy tôi mới đang phải chùi cái áo khoác bằng băng dính đây.
“Tác giả kỳ này ngon à nha,” bố tôi nói với Shishamo đang ở trên chân ông ấy. “Chỉ cần làm ra một cuốn sách nổi tiếng là thành tỷ phú cái một thôi. Vậy là họ khỏi cần phải làm việc gì sau đó nữa. Aaah, ghen tỵ ghê!”
“Nhưng em nghe là bây giờ đâu còn như vậy nữa đâu,” mẹ tôi nói trong lúc uống trà kế bên. “Cái vụ suy thoái kinh tế ảnh hưởng tới mọi ngành công nghiệp mà.”
“Nhưng nghe kìa, họ toàn nói lời hay ý đẹp về tác giả kìa.”
“Tác phẩm này là phần tiếp theo của ‘14 tuổi’. Nhờ sự nổi tiếng của ‘15 tuổi’ mà doanh thu của phần trước cũng tăng theo,” Nonomura-san nói với nụ cười ngây thơ. “Vị tác giả, Hiiragi-sensei, rất vui với sự thành công về thành quả của mình. Thực ra, cô ấy thậm chí còn đang dự định cho phần kế tiếp nữa--”
Tôi chỉ có thể nghe đến đó thôi. Giờ tôi phải đi thôi.
Tôi vứt đi đống băng keo đã dùng rồi lấy cái túi trên sàn.
Tôi không thể đem theo mọi thứ, nhưng cũng chẳng còn thời gian để lấy thêm nữa.
“Ồ, con ra ngoài hả?” mẹ tôi hỏi, cuối cùng cũng chú ý tới tôi. “Khi nào thì về? Con có ăn tối không?”
“Con cũng không biết con đi tới khi nào nữa! Mà con sẽ về trước bữa tối!”
Tôi chạy ra cửa.
“Con đi đây!”
Con đi đây.
Trong vài tháng gần đây, số lần tôi nói như vậy ngoài việc đi đến trường đã tăng lên đáng kể.
Và nó khiến tôi thấy vui một chút.
*
“Hosono tới trễ!”
Tôi tới điểm hẹn, nhà ga.
Như dự đoán, mọi người đều đã đến.
Hiiragi đang đứng cười, và Sudou thì đang bực bội với tôi. Đứng kế bên là Shuuji, đang nói chuyện với ai đó.
“X-Xin lỗi, tớ tới trễ…” Tôi xin lỗi, thở hổn hển, vai nhấp lên nhấp xuống. “Có chút, tai nạn… Nên tớ rời nhà trễ…”
“Lần sau nhớ cẩn thận xíu! Bình thường tớ không quan tâm lắm đâu, mà hôm nay chúng ta còn có Asshi nữa!”
“... Cậu nói đúng,” Tôi đứng thẳng lại.
Kế bên Shuuji là một cô gái với tóc đen ngắn và cặp lông mày đứng đắn.
Cô có cơ thể rắn chắc và đôi mắt sắc bén.
Nhìn thoáng qua cô ấy trông như một vận động viên điển trai, nhưng đó là một cô gái tên Ashiya Karen.
Tôi chưa gặp lại kể từ hồi sơ trung.
“... Cũng lâu rồi ha,” tôi hơi lo.
“Wow! Ông thực sự chẳng thay đổi gì hết!” Ashiya đáp lại, vỗ lưng tôi. “Vẫn cái mặt lù lù vậy! Không hiểu sao ông lại kiếm được cô bạn gái cute tới vậy với cái mặt đó đấy!”
Giọng của nhỏ vẫn giống lúc trước khi tôi làm tổn thương, nên ít ra tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
“... Thì, có nhiều chuyện xảy ra ấy mà.”
“Tui nghe hết rồi,” Ashiya nói, nhìn cả tôi lẫn Hiiragi. “Mà tui cũng hiểu mà. Tui đã có linh cảm là ông sẽ kiếm được một cô bạn gái toẹt vời ông mặt trời. À tiện thể, tui cũng có bạn trai từ lúc mới vô cao trung rồi đó…!” Nhỏ nói với giọng điệu khoe khoang.
Rồi Sudou hào hứng cắt ngang:
“Tớ thấy hình rồi, đẹp trai quá trời! Ghen tỵ quá! Tớ cũng muốn kiếm người iu nữa~!”
“Rồi rồi, ngưng lại giùm!” Shuuji đứng nhìn nãy giờ, nói với nụ cười gượng gạo. “Chúng ta có nguyên ngày mà, đi kiếm một nhà hàng gia đình đi rồi vô đó nói!”
“O~kay.”
“Còn ông thì vẫn giống một học sinh gương mẫu nhể Hiroo.”
Chúng tôi bắt đầu vừa đi vừa tán gẫu.
“Ashiya-san thật vui tính.”
Chúng tôi đang trên đường về nhà.
Trong lúc tôi đang đưa Hiiragi về nhà, cô ấy nói vậy.
Nắng chiều đang chiếu sáng cả khu dân cư. Mùa hè đã qua, và chúng tôi có thể cảm thấy khí trời lạnh hơn của mùa thu, nhưng tay phải tôi vẫn cảm thấy hơi ấm từ tay Hiiragi.
“Cổ còn biết nhiều tựa manga thú vị nữa. Tớ rất háo hức để đọc mấy cuốn mà Ashiya giới thiệu…”
Thật không ngờ, Hiiragi với Ashiya lại hợp nhau đến thế.
Ngoại hình và tính cách của bọn họ đều khác biệt, nhưng có vẻ sự nữ tính trong họ đều như nhau. Họ rất hào hứng khi nói về “khẩu vị” của mình trong manga.
… À, trong lúc trò chuyện cũng có nói đến chúng tôi nữa. “Hai người chưa hôn nhau nữa!? Có phải học sinh tiểu học nữa đâu, hôn đi!” cô ấy bảo chúng tôi. Tôi cực kỳ hối hận khi kể cho nhỏ đó về chúng tôi.
“Tớ muốn cùng đi chơi với mọi người lần nữa… Lần sau chắc để tớ rủ bọn họ cho…”
Hiiragi thực sự đã khác rồi.
Trước đây, Hiiragi chỉ đọc sách một mình, không tiếp xúc với ai hết.
So với bây giờ, cô ấy còn có thể trò chuyện với người mới gặp được vài giờ.
Tôi thì thấy vui, hiển nhiên thôi.
Tôi muốn được ngắm nhìn Hiiragi đổi thay. Tôi muốn khám phá ra những cái tốt của cô ấy trước bất kỳ ai.
“... Umm, tớ vừa nhớ ra,” Hiiragi đột nhiên nói. “Chị tớ có một tin nhắn quan trọng cho cậu.”
“... Oh, là gì thế?”
Kể từ đó, tôi có gặp Hiiragi Tokoro vài lần.
Khi tôi đến để thông báo cô ấy về sự cho phép của ‘15 tuổi’, hay khi tôi tham dự buổi tiệc để mừng cuốn sách được phát hành ở nhà Hiiragi.
Nhưng… Tôi vẫn mơ hồ về cái tin nhắn quan trọng đó.
Với cảm giác kỳ lạ, tôi tự động cảnh giác bản thân lại xíu.
“Cậu thấy đó… ‘15 tuổi’ đang rất nổi tiếng, nhưng nhiều người muốn nhìn từ phía cậu con trai mà Tokiko yêu, gọi là Akira-kun đi. Nói chung là họ muốn đọc câu chuyện từ góc nhìn của Akira-kun.”
“... Oooh, thật sao?”
“Đúng là cậu có thể làm ra một câu chuyện hay dựa vào những chuyện đã xảy ra dưới góc độ là chính cậu… Và, thì, chị của tớ cũng thấy rất hào hứng về chuyện này…” Hiiragi nhìn tôi cười, “Nên lần sau chị tớ muốn cậu giúp với việc ngồi để chị tớ phỏng vấn một chút thôi, Hosono-kun.”
“... Được rồi.”
Tôi tưởng tôi té vì chân tôi muốn rụng ra cơ.
Rõ ràng câu chuyện về những gì đã xảy ra giữa tôi và Hiiragi vẫn chưa kết thúc.
“... Tớ sẽ giúp. Nhưng nói với chị cậu là có một giới hạn không được vượt quá đâu đó.”
Vẫn là cô ta thôi. Tôi dám chắc tôi sẽ bị gặng hỏi những thứ tôi không muốn kể cho coi.
Tôi không ngại chuyện bản thân được đưa vào tiểu thuyết, những sẽ khá đáng sợ khi tiết lộ hết mọi chuyện.
“Đừng lo,” Hiiragi cười. “Nếu chị ấy nhây quá thì tớ sẽ ngăn lại.”
“... Cảm ơn, nhờ cậu đó.”
Hiiragi gật đầu với nụ cười tự tin.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến nhà của cô ấy. Đứng trước cổng nhà Hiiragi quay lại phía tôi.
“Vậy thì, gặp lại cậu ngày mai.”
“Ừm, ngày mai gặp lại.”
Khi chúng tôi đang đối thoại bình thường, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Hiiragi đang cười và nhìn tôi.
Đôi mắt hình hạnh nhân của cô ấy đang nhìn tôi. Làn da cô ấy trông thật mượt và trắng như xà phòng.
Và đôi môi cô ấy âm ẩm nhờ lớp kem.
Có lẽ, nếu tôi làm ngay bây giờ.
Nếu là bây giờ, tôi bất ngờ củng cố quan hệ của chúng tôi, không biết gương mặt của Hiiragi sẽ trông thế nào đây?
Khoảnh khắc ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi, đó là lúc tôi không thể ngăn bản thân được nữa.
Mong muốn được biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó cứ lũy thừa lên và tôi không thể rời mắt khỏi Hiiragi.
Khi tôi nắm tay cô ấy, Hiiragi hơi nghiêng đầu sang một bên không hiểu chuyện gì.
Tôi hít một hơi sâu, và từ từ đưa mặt lại gần mặt cô ấy--.
---
trans: Paintagoned
---