Dokusha (boku) to Shujinkou (kanojo) to Futari no Korekara

chương 3: tokiko, và những giai điệu ở nishiogi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cái gì, thật chứ? Cậu có chắc là cậu ổn không?”

“Ô, không thể ngờ được cậu nói vậy luôn. Tớ nghĩ cậu thuộc tuýp người không thích như thế.”

Buổi sáng sau khi tới trường, Hiiragi đang trò chuyện với Sudou và Shuuji trước lớp.

“Ư-Ừm…

ổn hết mà,” Hiiragi nói mà không nhìn vào họ. “Mình không phiền nếu các cậu cũng tới…”

Vài tuần sau buổi karaoke, Sudou và Shuuji đã bắt đầu đối xử với Hiiragi như một người bạn. Nếu họ thấy cô ấy ở trường thì sẽ chạy tới nói chuyện và có vẻ họ còn nhắn tin cho cô ấy trên LINE.

Vậy cũng tốt. Hai người họ là một cách tốt để luyện tập cho Hiiragi. Mặc dù nó sẽ khó cho tôi nếu tôi ở vị trí của cô ấy.

Vấn đề là, thực ra,

“Th-thật chứ, đừng mong đợi gì nhiều quá…”

Vẫn là từ phía Hiiragi. Cô vẫn giữ khoảng cách như cũ giữa bản thân và những người khác.

“Nhà có hơi nhỏ với cũ kĩ nên các cậu có thể hơi bất ngờ…”

Trong cuộc trò chuyện ngẫu nhiên này, cô ấy vẫn cảnh giác như một con mèo đang trong một căn nhà mới. Ngay cả bây giờ, biểu hiện của cô trông vẫn cứng nhắc.

—Vấn đề không phải tuổi, giới tính hay tính cách của họ, và thậm chí càng không phải ngoại hình của họ. Mà nó chỉ là, nếu có một điều gì đó tôi có thể chấp nhận từ tận đáy lòng, thì chắc chắn rằng, tôi sẽ không sợ bất cứ thứ gì.

Có một dòng trong 『14 tuổi』về lúc mà Tokiko lo lắng về khoảng cách của cô với mọi người.

Đó có thể là lý do cô không thể thân thiết với họ.

Cô không có thứ gì để bản thân có thể “chấp nhận từ tận đáy lòng”. Cô ấy không có điểm chung với họ, nên dù có bao nhiêu thời gian, khoảng cách giữa những con người ấy vẫn không thay đổi.

Nhưng điều đó là hiển nhiên, từ góc nhìn của tôi với Hiiragi, họ trông như những người ngoài hành tinh. Từ cách chúng tôi cảm nhận mọi chuyện, cho tới cách chúng tôi nhìn nhận về thế giới, về cuộc sống, chúng đều khác biệt.

“Chắc đến lượt của mình rồi…”

Tôi đứng dậy và đi về phía họ. Nói chuyện với Sudou và Shuuji đầu tiên vào buổi sáng thì phiền thật, nhưng tôi không thể để Hiiragi như thế.

“Sao rồi, Hiiragi? Bị họ gây áp lực nhỉ?”

Lúc tôi hỏi, Sudou mở miệng nhanh hơn cả Hiiragi:

“Ah! Làm gì có!? Lần này tụi tớ không có ép cậu ấy làm gì cả!”

“Vậy cậu đã bình thường lại rồi…”

“Umm, tụi mình đang nói về việc học nhóm…” Hiiragi bắt đầu giải thích. “Sắp thi giữa kỳ rồi phải không? Nên nếu chúng ta cùng học thì sẽ tiến bộ hơn…”

“Tớ thực sự đang gặp rắc rối~...” Sudou nói, cau mày khổ sở. “Nếu cứ như vầy tớ chắc chắn sẽ bị vài điểm liệt. Điểm liệt ở bài kiểm tra đầu tiên của cao trung không đùa được đâu…”

Ở cao trung Miyamae chúng tôi có kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ.

Như cái tên, chúng tôi sẽ kiểm tra vào giữa với cuối kỳ, và chúng ảnh hưởng trực tiếp tới điểm số của chúng tôi. Nếu bạn bị nhiều điểm liệt thì sẽ nắm chắc vé học phụ đạo.

Bỏ qua Shuuji với học lực cực kỳ tốt, còn lại Sudou với sức học ngang tôi, bài kiểm tra giữa kỳ tháng này không khác gì một quả tạ. Về phía tôi thì tôi đã bắt đầu học một chút để tránh việc phải học phụ đạo.

“Nếu có thể tớ muốn tự mình làm một điều gì đó!” Sudou bắt đầu tự biện minh cho bản thân. “Khi về nhà tớ đều nghĩ đến việc học môn này môn nọ. Nhưng tớ không thể nào tập trung ở nhà được… đứa em trai thì luôn muốn chơi với tớ, hoặc tớ chỉ xem những cái video trên mạng, và kết cục vẫn vậy…”

“Cậu ham chơi quá đấy…”

“Tớ biết!” Tôi vô tình nói vô làm cho Sudou phản ứng lại. “Tớ biết chứ! Nhưng tớ chỉ không biết phải làm gì cả!”

“Và sau đó, Sudou nghĩ rằng cậu ấy sẽ tập trung học được nếu có ai đó cạnh nhỏ,” Shuuji tiếp lời giải thích cho Sudou. “Đó là vì sao cậu ấy muốn học nhóm với mọi người. Cộng với việc chúng ta có thể giúp nhau về các môn mà mình học tốt. Nhưng bù lại không có chỗ để học. Chúng ta không thể tới nhà Sudou hoặc nhà tớ trong một thời gian, khi đang nghĩ tới thư viện thì Hiiragi đã đề xuất đến nhà cô ấy.”

“Tớ hiểu, vậy đó là những gì đã xảy ra…”

Tôi nghĩ việc chọn Hiiragi để giúp mình học là một lựa chọn tốt. Dựa trên thái độ học tập của cô ấy trong lớp, cô ấy nên có nhiều con điểm tốt. Tôi nghĩ rằng cô ấy là một trong những người kiểu như “sẽ học ở một trường đại học tốt” trong cao trung Miyamae.

Tuy nhiên, vẫn khá bất ngờ.

Sự ngạc nhiên của Sudou là hiển nhiên, sau tất cả Hiiragi vẫn trông như kiểu người không thích người khác đến nhà. Trên thực tế, không hề có một cảnh nào trong 『14 tuổi』 mà cô ấy mời ai đó đến nhà.

Tôi đoán cô muốn thân thiết hơn với Sudou và Shuuji càng sớm càng tốt. Tôi hiểu điều đó, nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng cô ấy đang cố quá sức.

“Mở thời khóa biểu của cậu ra, Hosono!” Sudou nói như thể đó là chuyện đương nhiên trong khi tôi đang nghĩ. “Dù sao thì tớ chắc rằng cậu cũng đang bị khó với bài kiểm tra! Hãy giúp nhau đee!”

Thường tôi sẽ từ chối ngay, nhưng chỉ lần này thôi tôi đã lặng lẽ gật đầu.

Tôi không thể để Hiiragi một mình với họ, và… Thực ra, tôi cũng muốn đến nhà cô ấy.

*

Một tuần sau.

“Ồ, vậy đây là…”

“Ừm, căn nhà khá cũ, nên có hơi xấu hổ một chút…”

Bốn người chúng tôi đang đứng trước nhà ở giữa khu dân cư.

“Trông oai nghiêm thật…”

“Ừa, khá là đẹp…”

Đó là nhà của Hiiragi, ở một khu vực chẳng mấy ồn ào của khu dân cư, cách nhà ga khoảng 10 phút đi bộ.

Một ngôi nhà Nhật hai tầng kiểu cũ.

Hiiragi nói rằng nó được xây từ thời ông cố của cô ấy, nên nó chắc chắn khoảng 50-60 năm tuổi. Nhưng, cũng nhờ căn nhà được bảo dưỡng cẩn thận, nên nó trông không hẳn là quá cũ. Cửa sổ và lối vào được thiết kế rất phong cách, không quá màu mè, thực tế đem lại cảm giác của một ngôi nhà ấm cúng và nhẹ nhàng. Nhìn chung, đó là loại nhà mà bạn thường hay thấy trong anime.

Về tôi… Đứng trước nhà của Tokiko, được miêu tả nhiều lần trong 『14 tuổi』, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tokiko lúc thì nhìn chằm chằm vào những bông hoa mướp ngoài cửa sổ, trèo lên mái nhà để ngắm những vì sao, ngả xuống tấm nệm của mình khi cảm thấy chán nản hay khóc sau khi cãi nhau với chị gái, mọi chuyện đều xảy ra ở ngôi nhà này. Trong 15 năm kể từ ngày chào đời, đây là căn nhà mà Tokiko sống.

“À… Mời các cậu vào nhà,” Hiiragi mời chúng tôi vào bên trong, đi trên lối vào bao quanh bởi các cửa sổ đọng một lớp sương.

Sau khi nhìn lại căn nhà một lần nữa, tôi liền chạy theo họ.

Phòng của Hiiragi là phòng kiểu Nhật trên tầng 2, ở cuối hành lang phía nam.

“Whoa, nó kiểu như… Cậu biết đấy, như một căn phòng của một người bậc thầy văn chương vậy."[note16233]

Nghe những lời của Sudou, tôi hoàn toàn đồng ý trong tâm trí.

Bạn có thể cảm nhận được tuổi thọ của những tấm thảm Tatami, kệ sách màu nâu ô liu với vô số vết xước. Chiếc bàn, tủ quần áo và cả bàn trà đều là đồ cổ với những nét trang trí nhỏ. Trên tường có một bức tranh sơn dầu được đóng khung lại. Nó trông như đang ở một thị trấn nông thôn, nhưng có lẽ là thị trấn của hàng chục năm trước.

Và mọi thứ đều trông như không phải do Hiiragi đem đến.

“Toàn bộ số nội thất đều từ bà ngoại của mình…” Hiiragi nói với vẻ ngại ngùng. “Bà đem chúng cùng với quần áo của cô dâu đến khi làm đám cưới, nên mình nghĩ hầu hết chúng đều khoảng 60 năm tuổi…”

“Whoa, nhà Hiiragi thực sự mang lại cảm giác cổ xưa. Thật tao nhã! Tokki, cậu thích nội thất kiểu này hơn phong cách cute?”

“Phải… Mình nghĩ vậy, chúng cũng có cái nét dễ thương riêng của chúng…”

Nó đúng là phù hợp với người như Hiiragi. Một cô gái khá văn chương sống trong một căn phòng kiểu Nhật thời Showa. Theo một cách nào đó, khó để tưởng tượng cảnh cô ấy ở trong một căn phòng hiện đại với nội thất đơn giản.

Hiiragi ngồi xuống bàn trà, rồi chúng tôi cũng tương tự ngồi xuống chuẩn bị học.

Tình cờ, Hiiragi đang ngồi trước mặt tôi với bộ đồ giản dị.

Rõ ràng hôm nay là một ngày nghỉ, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy nên tôi vô tình nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Một chiếc váy trắng làm bằng vải mỏng với cái áo khoác parka màu xám nhạt. Cô ấy không có gì để trang trí ngoài cái kẹp tóc nhỏ và đồng hồ ở cổ tay trái. Như đã nói trong 『14 tuổi』 cô ấy không có bất kỳ vấn đề gì về mắt, nên không giống như Sudou đang ngay lập tức đeo kính vào để nhìn vào sách giáo khoa.

Một cảm giác thật kỳ lạ.

Hiiragi đã ở trong phòng này từ bé. Từ trước khi được miêu tả là Tokiko cho đến nay, cô ấy chắc chắn đã trải qua nhiều chuyện ở đây, có thể là chuyện vui, buồn, hạnh phúc hay không thể quên được. Cũng có thể cổ đã nổi cơn linh đình ở đây, nên cũng có thể nhiều chuyện xấu hổ đã xảy ra mà cô không thể kể cho bất cứ ai.

Khoảnh khắc tôi nghĩ về chuyện đó, vì một lý do nào đó tôi mạnh mẽ tin rằng, bạn có thể gọi đó là “cơ thể sống” của Hiiragi.

Cô ấy không có gì nổi bật khi trên trường hay trên phố, nhưng trở lại một con người bình thường khi ở trong phòng. Đó là căn phòng của một cô gái rất đỗi bình thường, là nơi cô ấy sống và trưởng thành.

Có lẽ ánh mắt của tôi đã bị Hiiragi nhìn thấy, cô ấy ngẩng mặt lên và nghiêng qua như thể hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Và rồi, lần đầu tiên, tôi nhận ra một điều mà trước đây không hề để ý tới.

Rằng cô ấy rất xinh đẹp.

Đương nhiên, tôi có từng để ý đến ngoại hình ưa nhìn của cổ. Mặc dù cô ấy không quá nổi bật và quá đỗi xinh đẹp, dựa vào những điều cơ bản thì tôi nghĩ rằng cô ấy là người đẹp nhất lớp. Tuy nhiên, có vẻ tôi đang nhìn nhận Hiiragi một cách quá đặc biệt, nên tôi không thể chủ quan nghĩ về một chuyện đơn giản được nữa.

Và bây giờ, ngắm nhìn người ấy trong phòng của mình, mặc đồ giản dị, tôi cuối cùng cũng cảm thấy nó.

Hiiragi thật xinh đẹp. Đến mức tôi có thể dành hàng giờ liền say đắm ngắm cô ấy.

“... Hosono-kun?”

“À, x-xin lỗi!”

Tôi lập tức trở về thực tại khi cô ấy gọi. Tim tôi đập rộn ràng như tiếng trống.

“T-Tớ vừa suy nghĩ vẩn vơ chút…..”

”Ừm không sao….” Hiiragi trả lời.

Còn Sudou và Shuuji, họ đều đang hiếu kỳ nhìn về phía chúng tôi.

Vừa bắt đầu, Sudou tấn công Hiiragi với một đống câu hỏi.

“Tokki, cậu giúp tớ câu này với.”

“Được rồi.”

“Cái phần nó hỏi ‘Lỗi mà một nửa là do cố ý’ là sao? Chỗ đó có nhiều từ tớ không thể hiểu nổi…”

“A-aah…. Cậu không cần phải hiểu nó nghĩa là gì…. Cậu chỉ cần nhìn ở đây và ở kia rồi kết hợp lại, cậu sẽ có thể giải quyết vấn đề…” Hiiragi nhìn vô quyển sách của Sudou. “Đây, cái từ ‘lỗi’ nó nằm ở câu trước đúng không? Vậy câu trước là…. Đây, nó được nối ở chỗ ‘ở những từ khác’, vậy nên----”

Chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy Hiiragi giỏi văn học hiện đại. Cô ấy trình bày phương pháp để trả lời cho câu hỏi của Sudou một cách logic và rõ ràng. Tôi thực sự ấn tượng với việc diễn đạt bằng lời được những điều mà hầu hết làm bằng trực giác. Cổ có thể sẽ khá nổi tiếng nếu sau này làm giáo viên ở một trường tư.

Tuy nhiên,

“Aaaah, khó quá. Vậy ý cậu là nếu tớ tập trung vào những phần này thì sẽ không cần phải đọc toàn bộ sao?”

“Đ-Đúng vậy, nhưng, ừm, tớ xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng cho cậu…”

Hiiragi vẫn mang trên mình một vẻ mặt cứng nhắc thường ngày.

Tôi có một vài kỳ vọng.

Đó là một Hiiragi nhút nhát sẽ có thể thoải mái ở nhà mình và đó sẽ là một cơ hội tốt để mở lòng với người khác.

Nhưng nó vẫn như bình thường. Hiiragi đang nói chuyện với Sudou với vẻ căng thẳng như mọi khi.“.... Nên làm gì giờ…..” Tôi lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

Có vẻ sự nhút nhát của Hiiragi khá khó để giải quyết. Nếu không có một dịp tốt, thì nó hoàn toàn không thể khá hơn được.

*

“Aaaaaaaah, mệt quá đi…..”

Chúng tôi quyết định nghỉ mười phút, Sudou nằm trườn lên bàn trà và nói với giọng điệu mệt mỏi.

“Tớ đã học tương đương với một tháng, có lẽ tớ sẽ được điểm tuyệt đối……”

“Cậu không thể lấy được điểm tuyệt đối nếu chỉ học trong một giờ đâu,” Shuuji nói với một nụ cười ngượng.

“Và chúng ta mới ôn có một môn thôi,” Hiiragi tiếp lời, nhìn Sudou.

Tôi khá chắc chắn rằng Hiiragi không thể hiểu được cảm giác của Sudou. Cô ấy phải nói là cực kỳ tập trung. Trong 『14 tuổi』 có một đoạn nói rằng cô ấy có thể học hàng giờ liền.

Một điểm chung.

Tôi chợt nhớ những từ này.

Hiiragi và Sudou không hề có điểm chung nào cả.

Bất cả bạn nhìn nhận như thế nào thì họ cũng khá khác biệt. Ví dụ từ chuyện nội thất ban nãy. Sudou, hay bất kỳ nữ sinh cao trung nào, cũng sẽ thích nội thất phong cách nữ tính hơn.

Nhưng Hiiragi không nằm trong số đó.

Cô ấy nghĩ rằng đồ đạc trong phòng mình đều đẹp, đọc văn học Nhật, có thể phân tích và hiểu được những văn bản cùng với việc tập trung học hàng giờ liền mạch.

Họ không có bất cứ điểm chung nào cả. Sở thích của họ đều không tương đồng.

Vì vậy, có lẽ việc họ thân thiết với nhau hơn là bất khả thi.

… Nhưng liệu có đúng như thế?

Câu hỏi đó nằm trong tâm trí tôi.

Liệu nó có bất khả thi để hai người họ hiểu nhau hơn?

Đúng là họ khác nhau. Bởi vì họ cùng ở chung một thị trấn và đến cùng trường, nhưng hơn hết là tính cách, sở thích, cách sống và cách suy nghĩ của họ quá khác nhau.

Nhưng, chắc chắn phải có một điểm chung giữa họ chứ. Một cái gì đó giúp họ thân mật hơn.

Rồi, tôi nhận ra rằng.

Nếu thực sự có một cái gì đó, thì tôi nên là người có thể tìm thấy nó.

Tôi từ bỏ tiếp xúc với mọi người. Tôi không cố để thân thiết hơn, hay để hiểu cảm xúc của họ, thậm chí là để cảm nhận tâm trạng mỗi người.

Thế mà tôi đã đọc 『14 tuổi』 nhiều lần trong một năm, và tôi đã quen biết Sudou với Shuuji từ bé. Nếu ai đó có thể tìm được điểm chung giữa họ, thì đó là tôi.

.... Haizz, có lẽ tôi phải làm thế thôi. Phải suy thêm một chút.

Bỏ Sudou và Shuuji sang một bên, tôi muốn ít nhất cũng phải thực hiện điều ước của Hiiragi nếu có thể.

Tôi khoanh tay lại và bắt đầu nhớ lại những chuyện về họ. Họ thích, hay ghét gì; sở trường, sở đoản của họ; họ tự tin hay không tự tin về cái gì, họ sống như thế nào…

Đột nhiên điện thoại của ai đó rung lên.

“... À, là chị của tớ,” Sudou lẩm bẩm xác nhận những gì hiện lên trên màn hình. “Hừm… Ăn cái gì… Chắc là gà rán đi…”

Sudou nhanh chóng soạn tin nhắn trả lời.

Và khi tôi thấy điều đó, mọi thứ như hòa vào nhau.

Có một, một câu trả lời cho vấn đề.

Một điểm chung ở họ.

“Tin nhắn từ chị cậu?” Tôi hỏi Sudou lúc mà cô ấy đã soạn tin nhắn xong.

“Đúng vậy. Về những gì tớ muốn ăn cho bữa tối.”

“Tớ thấy rồi. Mà dạo này chị cậu thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

“... Sao hỏi đột ngột thế? Thì chị ấy vẫn khỏe,” Sudou trả lời với chút vẻ khó hiểu.

“Vậy thật tốt, chỉ là tớ nghĩ lâu rồi không thấy cậu nhắc đến. Vẫn là người mẫu nghiệp dư chứ?”

“Ờ. Dạo này chị ấy cũng rất tuyệt. Chỉ đi chụp hình nhiều lắm, rồi còn được lên TV nữa.”

“Ồ….. Đúng rồi chắc chỉ có Hiiragi là không biết nhỉ,” Tôi nhìn về phía Hiiragi đang có vẻ hứng thú. “Chị của Sudou là một người khá nổi tiếng. Khoảng cao trung chị ấy bắt đầu làm mẫu trong một quyển tạp chí, và chị ấy vẫn thường hay xuất hiện trên đó.”

“W-Whoa, người mẫu…” Hiiragi thật lòng thể hiện sự ngưỡng mộ của mình trong khi còn ngơ ngác. “Tuyệt thật……. những người như thế thật sự tồn tại….”

“Đúng vậy, chị ấy cao, cá tính và xinh đẹp, chính xác những gì cậu có thể nghĩ ở một người mẫu. Chị ấy thậm chí còn có một fanclub hồi trung học nữa.”

“Làm ơn ngưng nói về bả coi!”

Sudou lườm tôi một cách không hài lòng. Hơn cả tức giận, trông như cô ấy cảm thấy buồn lòng.

“Tớ thấy khó hiểu thật. Dù chị tớ thì thật xinh đẹp, còn tớ thì như vầy…”

“K-Không đúng… Sudou-san, cậu xinh tới mức mà tớ còn phải ghen tị đây…”

“Cậu là người duy nhất nói vậy đó, Tokki…”

“... Đúng là có một người tài giỏi trong gia đình thì khó thật,” Shuuji nói, người đã theo dõi cuộc trò chuyện nãy giờ trong im lặng, cười ngượng.

“À, còn cậu có ông bố tuyệt vời đúng chứ?”

Shuuji gật đầu chút bối rối với câu hỏi của tôi.

“Bố tớ đứng đầu một công ty…”

“Đứng đầu… Vậy ông ấy là tổng giám đốc?!”

“Đúng vậy. Mặc dù chỉ là công ty IT bình thường, không phải là lớn. Ông ấy đã có tham vọng lớn hồi còn trẻ, nên đã thực sự học rất nhiều để bắt đầu kinh doanh. Nên theo góc nhìn của ông ấy, tớ không có tham vọng. Nên ông ấy cũng khá nghiêm khắc với chuyện đó.”

Tôi đã gặp, hay đúng hơn là nhìn thấy bố của Shuuji vài lần.

Ông ấy luôn làm việc bận rộn trước cái máy tính trong một trang phục thanh lịch.

Shuuji luôn mong muốn được như vậy, nhưng trong tâm trí cậu ấy biết mình không thể trở thành “như thế” được. Đó là vì sao, thay vì chọn trường tốt nhất Shuuji lại quyết định chọn cao trung Miyamae, bởi cậu ấy muốn thử con đường khác hơn là con đường của một người ưu tú.

“Mình hiểu, mọi người đều thật khó khăn…” Hiiragi lẩm bẩm, suy nghĩ gì đó.

“...Hiiragi,” tôi lên tiếng để giúp cô ấy một chút. “Vậy còn cậu? Có chuyện gì về gia đình cậu không?”

“Chuyện gì về gia đình mình à…”

Khi đang suy nghĩ, cô ấy đột nhiên biểu hiện như vừa tìm thấy thứ gì đó.

Và, quay về phía Sudou và Shuuji,

“Ừm… chị của mình rất tuyệt,” cô ấy bắt đầu. “Chị ấy lớn hơn mình 10 tuổi và là người trưởng thành… Hơn nữa, chỉ là tiểu thuyết gia nữa đó.”

“Eh!? Hay quá!”

“Thật luôn!?”

Có vẻ như đã thu hút sự chú ý của Sudou và Shuuji theo dự tính, họ chồm người về phía trước.

“Đúng thế. Còn nữa, công việc của chị ấy thì ngày càng thăng tiến hơn… Với hôm nay, chỉ có đến cuộc gặp mặt với biên tập viên…”

“Haaa, vậy là nó thực sự tồn tại…” Shuuji gật đầu, thán phục. “Vì tớ nghĩ trở thành tác giả sẽ khó mà thành công được.”

“Nhưng cậu thấy đó, tớ cũng có mối quan hệ phức tạp với chị mình.”

Ngay cả trong 『14 tuổi』 Tokiko cũng luôn đề phòng với chị.

Chị cô có những thứ mà cô không có. Chị ấy xuất sắc, tài năng và hoà đồng. Là một người độc giả, tôi cảm thấy như Tokiko trở nên hướng nội vì chị mình tuyệt vời như thế nào.

Và Sudou với Shuuji cũng có những chuyện phức tạp vì xuất thân từ gia đình xuất sắc.

Đây chắc chắn là một trong số ít điểm chung giữa họ. Mặc dù nó là điểm không tốt, nhưng chúng ta đành phải chấp nhận vậy thôi.

“Vậy tớ nghĩ là chúng ta đều là ‘Liên minh những người yếu kém trong gia đình’...” Sudou nói như đang la ó. Và rồi, cô ấy trông thật vui vẻ.

“Đúng vậy.”

“Có vẻ thế,” Hiiragi đồng ý với một nụ cười.

Đúng, cô ấy cười. Hiiragi cười với Sudou và Shuuji.

Biểu cảm của cô nhẹ nhàng và tự nhiên hơn sự cứng nhắc của cô ấy nãy giờ.

Dù sao, thì nó đã tiến triển khá tốt, nên tôi cảm thấy nhẹ nhõm được chút.

Tất nhiên nó không được hoàn hảo. Hiiragi sẽ tiếp tục lo sợ khi ở với họ. Nhưng, nhờ chuyện này cô ấy đã tiến được một bước gần hơn. Giờ cô ấy chỉ cần phát huy từng chút một.

Tokiko, ý là Hiiragi, đã từng nói với bản thân rằng: “Nếu có một điều tộ có thể đồng ý từ tận đáy lòng, thì chắc chắn tôi sẽ chẳng sợ gì cả.”

Cảm thấy có chút gì đó thỏa mãn rồi, tôi bèn lấy bình trà trong túi ra và làm một hớp.

Ở bên đó, Hiiragi và hai người kia vẫn đang buôn về gia đình tụi nó.

Hương trà lan tỏa trong miệng tôi, rồi đi qua cổ họng trước khi xuống dạ dày. Do tôi đang thấy thoải mái nên nó ngọt lạ thường.

Nhưng, quanh bụng tôi lại đau âm ỉ.

Hơi thắt lại, khó chịu, lạ lùng.

Cái cảm giác này là gì thế? Mình vừa ăn gì lạ hay sao? Tôi vừa nghĩ, vừa xoa bụng mình, tuy nhiên… tôi đã sai, nó không đau ở chỗ đó.

Ở phía trên. Quanh lồng ngực của tôi.

Sao thế nhỉ? Tôi đã có một cơ thể khỏe mạnh suốt 15 năm qua. Tôi không mắc phải bất kì bệnh gì cả. Vậy thì tại sao? Tại sao nó lại đau? Chả lẽ lại là stress do đi cùng với Sudou và Shuuji?

“Nếu mà nói về việc đó, Hosono xử lý được mà!” Sudou đột nhiên chuyển cuộc trò chuyện sang hướng của tôi.

“Nó chả có anh em gì và có một con mèo dễ thương cực!”

“Ô, cậu có một con mèo con à…” Hiiragi nghiêng người về phía trước, có vẻ thích thú. "Tớ muốn được gặp nó... Tên nó là gì vậy?"

“Shishamo.”

“Shishamo à..." Hiiragi lặp lại. Sau khi cô ấy lặp lại nhỏ nhẹ vài lần, “Nó là một cái tên hay đấy.”

“Thật à? Cái tên có nguồn gốc từ bố tớ đấy, và tớ cũng không thích nó lắm... Bên cạnh đó, nó cũng chả phải là một con mèo con nữa rồi. Lần đó đã là từ ba năm trước, nhưng giờ nó đã trưởng thành rồi.”

“Gì cơ, thật á!?”

“Dẫu cho nó đã từng nhỏ tới mức vừa tay tớ!”

Sudou và Shuuji đã quá bất ngờ. Đúng là khi nó còn là một con mèo con thì họ yêu việc chơi với nó. Tuy nhiên tôi thôi không mời họ tới nhà nữa thế nên họ cũng chả gặp lại nó từ hồi đấy, vậy nên tôi đoán trong họ nó vẫn là con mèo con nhỏ xinh kia.

“Hồi đó Shishamo ghét Hosono lắm đấy! Nó có thể rít lên chỉ vì cậu tới gần nó thôi!”

“À, đúng là có chuyện đó thật.”

Sudou và Shuuji có vẻ vui khi nhớ lại chuyện cũ.

“Nó thân thiện hơn với tụi tớ đấy! Nó đã từng trèo vào lòng tụi tớ và làm nũng.”

“Dễ thương ghê. Chúng tớ cũng đã chơi đồ chơi nữa. Dù là Hosono cũng có chút đáng thương.”

“Này nhá, bọn tớ hòa giải lâu rồi đấy! Giờ nó còn ngủ trên giường tớ nữa.”

“Nghiêm túc á!? Tớ đoán là mèo cũng có thay đổi về cảm xúc đấy!” Sudou kêu lên. “Sẽ tuyệt thế nào, nếu được ngủ cùng Shishamo nhỉ… ”

“Thỉnh thoảng nó cũng có chút vấn đề về đêm vậy nên nó làm tớ tỉnh giấc… Umm? Gì thế, Hiiragi?”

Tôi thấy Hiiragi cúi xuống có vẻ cô đơn.

“Không, cũng chả có gì đâu… Chỉ là về việc đó thôi…”

“… Việc đó?”

“Các cậu có vẻ đang trôi về quá khứ ha… “

“Ừ, đúng, trong quá khứ.”

Khi tôi nói vậy, Sudou cất giọng không hài lòng.

“Đừng chỉ giữ mọi thứ trong quá khứ chứ! Ở hiện tại, và trong tương lai chúng ta sẽ luôn là bạn thuở nhỏ!”

“Ahaha… “ Hiiragi cười với biểu cảm hơi có vẻ cô đơn. Rồi cô ấy tự nhủ với bản thân, “Tuyệt thật đấy, ghen tị quá…”

*

“Cảm ơn vì buổi học hôm nay!” Sudou nói lúc ở cửa, cười với Hiiragi. “Những bài giảng của Tokki đã thực sự giúp tớ! Được điểm tuyệt đối không còn là một giấc mơ nữa!”

“Ahaha, điểm tuyệt đối vẫn khá khó mà lấy được.”

“Hãy tổ chức học nhóm một lần nữa. Lần tới các cậu có thể tới nhà tớ,” Shuuji nói với nụ cười như diễn viên.

“Đúng vậy, sẽ khá vui đấy. Nhớ nói về chuyện đó trước khi thi cuối kỳ,” Hiiragi mỉm cười trả lời cậu ấy.

Cuối cùng chúng tôi học tới trước bữa tối với vài lần giải lao.

Nhờ đó Sudou đã có thể nhanh chóng ôn luyện môn Tiếng Nhật hiện đại, cũng như toán với tiếng Anh, là những môn cô ấy yếu. Chúng tôi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau về những gì chưa chắc chắn.

Tôi nghĩ đây là một buổi ôn tập khá hiệu quả cho kỳ thi.

Hiiragi đã tiến bộ vượt bậc, và tôi cảm thấy như mình đã lần đầu tiên có một ngày ý nghĩa. Ít nhất tôi cũng nên cảm ơn Sudou và Shuuji.

Có lẽ tôi nên nói gì với họ như lời cảm ơn, tôi vừa nghĩ vừa mang giày.

Sudou và Shuuji đang đợi tôi, họ đều chìm trong ánh nắng chiều tà từ những cửa sổ ở lối ra. Bằng cách nào đó khiến tôi nhớ lại khi chúng tôi cùng về nhà hồi sơ trung.

Rồi đột nhiên, điện thoại rung lên trong túi. Tôi lấy nó ra và nhìn vào màn hình:

Tokki: Cậu muốn gặp chị của mình không?

Tôi ngước mặt lên một lúc. Hiiragi đang viết tiếp trên điện thoại.

Rồi một tin nhắn khác được gửi tới:

Tokki: Mình nói chị ấy là một người bạn thích 『14 tuổi』 đang ở nhà mình, rồi chị ấy nói chị ấy rất muốn gặp cậu.

[ Trans: Không hiểu tại sao đang trong nhà mà cũng gửi tin nhắn?! ]

Tim tôi đập mặt trước sự bất ngờ này.

Cậu muốn gặp chị của mình không?

Đó là, gặp tác giả của 『14 tuổi』, Hiiragi Tokoro.

“Aaah, x-xin lỗi!” Tôi lên tiếng. “Ừm… Tớ quên rằng phải mượn một quyển sách của Hiiragi!”

“Eh, thật chứ?”

“Yeah, cậu có thể quay lại nhưng sẽ tốn thời gian lắm.”

“Okay~” Sudou đồng ý một cách dễ dàng, rồi nhếch miệng nhìn tôi. “Rồi, dành thời gian để đọc sách đi, cậu đúng thật thảnh thơi~. Hosono sẽ bị điểm thấp.”

“Đừng có tự cao quá.”

Nói xong, Sudou với Shuuji vẫy tay “bye” và đi tiếp.

Giờ chỉ còn hai chúng tôi.

“... C-Cậu chắc về chuyện đó chứ?” Tôi lo lắng hỏi. “Chị cậu… Hiiragi Tokoro-san, chị ấy đang làm việc, đúng chứ? Nhưng mà dành chút thời gian với tớ… kiểu như… thật tuyệt vời.”

Tôi đã đọc hàng trăm cuốn sách. Tôi luôn có sách bên mình từ khi còn nhỏ. Và, không phải tôi phóng đại, nhưng tôi đã lớn lên nhờ sách.

Và giờ, bạn nói rằng tôi có thể gặp một người tác giả, hơn nữa còn là quyển sách tôi cực kỳ thích? Tôi chưa hề nghĩ về chuyện đó.

“Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Chị ấy là người muốn gặp cậu, và cuộc gặp cũng sẽ mau thôi,” Hiiragi nói nghe có vẻ dễ dàng.

Nhìn vào thái độ của cô ấy, cuối cùng tôi thực sự cảm thấy rằng cô ấy là em của Hiiragi Tokoro.

“Ừm…” Tôi gật đầu và hít một hơi để bình tĩnh lại. Rồi vài giây sau, với vẻ bình thường nhất có thể, tôi nói, “Vậy, tớ sẽ chấp nhận lời đề nghị này…”

Bạn sẽ hỏi thằng mà cố để xa lánh mọi người đang ở đâu, mà giờ lại như một fanboy với một người nổi tiếng. Nhưng tôi thực sự muốn biết người đã có thể viết một cuốn tiểu thuyết khiến tôi mê mẩn đến thế.

“Ừm, vậy thì tốt.”

Khi Hiiragi gật đầu, cánh cửa ở cuối hành lang phía bên kia phòng khách mở ra. Một người nam trông có vẻ tử tế bước ra. Người đó nhìn thấy Hiiragi ở hành lang.

“Oh, Tokiko-chan, chào nhé. Em đây rồi.”

Tôi nghĩ anh ta chắc hẳn phải hơn 20. Anh ấy cầm một cái túi ở tay trái, và cái điện thoại bên tay phải. Anh ta chắc chắn là biên tập viên của Hiiragi Tokoro.

“À vâng, em đang đợi anh họp xong đây.”

“À, xin lỗi để em đợi hơi lâu… Cậu này chắc là bạn em?”

“... Vâng, cậu ấy là bạn cùng lớp với em.”

“Hân hạnh được gặp em. Anh là Nomura, từ ban biên tập của Machida Edition,” anh ấy cười với tôi. “Nhưng mà, Tokiko-chan tìm được một người bạn, thực sự là một bước tiến triển đấy. Anh mong em sẽ gắn bó với em ấy.”

“Aah, vâng…”

“Vậy nhé, anh đi đây.”

Nói xong, anh ấy mở cửa và rời khỏi nhà Hiiragi.

“Rồi, đi thôi,” Hiiragi khoá cửa lại. “Tớ chắc chị tớ sẽ rất háo hức khi gặp cậu.”

*

Đây là chỗ làm việc.

Đúng vậy, về ấn tượng đầu tiên của tôi, đây như là nơi làm việc của phù thuỷ.

Tôi sững sờ trước phòng làm việc của Hiiragi Tokoro.

Có những kệ sách sát mỗi bức tường, với những thể loại văn học của Nhật Bản, phương Tây; tạp chí, sách hướng dẫn, tiểu thuyết; shoujo, shounen, seinen manga và thậm chí cả manga người lớn.

Nhưng không chỉ có giá sách. Còn có từng tháp các loại sách dưới sàn, và tôi có thể thấy bìa cuốn light novel có nữ nhân vật chính trên đầu. Hiiragi Tokoro rõ ràng đọc rất nhiều sách với rất nhiều thể loại.

Và ở gần cuối căn phòng có một cái bàn với cái máy vi tính đời mới nhất.

Một chiếc ghế văn phòng cao cấp quay lại.

“Vậy đây là em nhỉ,” một người phụ nữ ngồi trên đó, mỉm cười với tôi. “Hosono-kun, phải không? Xin lỗi vì đã gọi em tới, nhưng chị muốn gặp em ít nhất một lần.”

Chỉ cần nhìn tôi cũng hiểu đây là chị của Hiiragi.

Hiiragi nói chị ấy lớn hơn cô ấy 10 tuổi, nên chị ấy phải khoảng 25, 26 gì đó. Đôi mắt đen như mèo, cái mũi nhỏ, thẳng và môi màu hồng nhẹ, không hề khác với Hiiragi. Bạn có thể nói họ y chang nhau.

Nhưng chị ấy có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc váy đen trên vóc dáng trưởng thành của mình.

Và hơn tất cả, chị ấy có sức hút mà bạn có thể cảm thấy choáng ngợp từ xa, điều mà hoàn toàn khác xa khỏi sự trong sáng của Hiiragi.

Tôi chắc chắn chị ấy là một phụ nữ có sức quyến rũ chết người. Không phải vì để lộ nhiều da thịt, hay trang điểm quá mức cần thiết, nhưng người phụ nữ trước mắt tôi, Hiiragi Tokoro có một sức hút mà bạn phải lùi lại theo bản năng khi nhìn thấy. Tôi đã tưởng tượng những người tiểu thuyết gia là những người nhạy cảm và hiền lành. Thậm chí với tác giả 『14 tuổi』, tôi nghĩ chị ấy thậm chí còn tỉ mỉ, ngây thơ trong sáng. Chứ đâu có như thế này…

“Chị nghe từ Tokiko,” tôi nghe giọng nói dõng dạc của chị ấy. “Là em thích cuốn 『14 tuổi』. Thật là một vinh dự lớn lao cho chị khi thấy một người trẻ như vậy đọc tác phẩm của mình. Em còn nói là chị còn xứng đáng hơn là một tiểu thuyết gia nữa. Cảm ơn em.”

“K-Không, không có gì cả! Đ-Đáng ra em phải là người cảm ơn chị vì đã viết một cuốn tiểu thuyết hay đến vậy… Em thực sự rất vinh hạnh được đọc nó,” tôi trả lời trong lo lắng, cố hết sức để tiếp tục nói. “Em rất thích 『14 tuổi』, đến mức mà, em không phóng đại đâu, nhưng em đọc nó mỗi ngày. Em thực sự đồng cảm với cảm xúc của Tokiko… Thật là, đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên khiến em suy nghĩ như thế.”

Hiiragi Tokoro cười khúc khích và nói, “Em thực sự nói ra những điều thực sự ấm lòng. Có thể đây là lần đầu tiên chị được khen trực tiếp đến vậy.”

Nhìn gương mặt tươi cười của chị ấy, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang bị chìm trong vòng xoáy của cảm xúc.

Đầu tiên, lo lắng và hào hứng.

Tác giả của cuốn tiểu thuyết yêu thích đang ở trước mắt. Người đó biết tôi, và cảm kích lời nói của tôi. Điều đó khiến bụng tôi cảm thấy bồn chồn còn mắt thì nong nóng.

Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy sợ hãi và cảnh giác đáng kể.

Người phụ nữ này đã viết 『14 tuổi』.

Cô ấy tỉ mỉ phân tích Hiiragi Tokiko, một học sinh trung học để viết thành một câu chuyện. Đó là điều mà người bình thường không thể làm. Cô ta thực sự là một phù thuỷ, như phép thuật, cô ấy viết Hiiragi vào quyển sách.

Và đôi mắt của phù thuỷ đang nhìn tôi.

Đôi mắt đen của chị ấy dường như nhìn thấy mọi thứ đang xuyên qua tôi.

Tôi tự hỏi liệu chị ấy nhìn xa trông rộng đến cỡ nào? Nếu chị ấy có thể nhìn thấy tất cả như với Tokiko, vậy tôi lại tự nhủ rằng chị ta nhìn tôi bằng cách nào?

Thực ra, hiển nhiên chị ấy không thể biết mọi thứ về Hiiragi. Khi chị ấy viết 『14 tuổi』, chị ấy đã thu thập thông tin về Hiiragi. Mỗi tối chị ấy sẽ hỏi em mình đã trải qua ngày hôm đó như thế nào rồi ghi chú lại. Rõ ràng Hiiragi thời gian đầu cũng không chịu, nhưng sau khi bị thuyết phục mạnh mẽ, cô ấy đã quyết định giúp đỡ.

Đó là vì sao, Hiiragi Tokoro không thực sự thấy mọi thứ ở tôi.

Về lý thuyết, tôi hiểu vậy.

Nhưng xét về mặt cảm xúc, tôi cảm thấy một sự khó chịu mạnh mẽ, nổi da gà khắp người, báo hiệu tôi cần phải cảnh giác hơn.

“Nào, đừng sợ như thế,” Hiiragi Tokoro cười. “Chị không có cắn hay làm gì em đâu. Em nên thư giãn lại chút đi.”

“D-dạ…”

Nhưng mà, chẳng phải chị ấy vừa ám chỉ lý do mà tôi cảm thấy khó chịu sao…?

Tôi không biết tôi có thể giảm bao nhiêu giáp trước cô ấy bây giờ.

“Hosono-kun, sao rồi? Tokiko dạo này vẫn học ổn chứ?”

“... Dạ,” tôi cẩn thận lựa lời để đáp lại. “Đầu tiên, như chị mong đợi, cậu ấy khá rụt rè, nhưng dạo gần đây cũng kiếm được vài người bạn và cũng dần thân thiết hơn…”

Đúng vậy, hơn cả gần đây, đúng hơn là hôm nay.

Khoảnh khắc tôi nhớ ra, tôi lại cảm thấy đau ở ngực.

Theo phản xạ tôi đặt tay phải lên ngực.

“Hmm…” Hiiragi Tokoro bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “... Hay đấy, em đang có biểu hiện rất tốt khiến chị hài lòng.”

“T-thật ư?...”

Tôi không hiểu ý chị ấy.

Biểu cảm rất tốt? Tôi? Bây giờ tôi đang có biểu hiện rất tốt? Không thể nào.

Trừ khi ý chị ấy là biểu cảm đó cho thấy việc tôi bị đau ở ngực là tốt theo ý xấu. Có thể như thế hoặc chỉ là chị ấy đang trêu tôi thôi.

“Tiện thể, chị nghĩ em cũng đã nghe từ Tokiko, là chị đang viết phần kế của 『14 tuổi』. Đương nhiên, vẫn là về Tokiko.”

“Vâng, cậu ấy có nói em…”

“Giờ chị nghĩ sẽ bắt đầu từ đoạn Tokiko vào cao trung. Vậy ý chị muốn nói rằng trong phần này,” Hiiragi Tokiko nở một nụ cười đầy mê hoặc. “Em cũng sẽ xuất hiện trong đó.”

Tôi không nói nên lời.

Tôi sẽ xuất hiện trong phần tiếp theo của 『14 tuổi』.

Tôi sẽ là một nhân vật trong đó.

Tôi suýt nữa để lộ ra một tiếng ăn mừng.

Tôi gặp nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết yêu thích, rồi gặp tác giả, và cuối cùng tôi sẽ xuất hiện trong phần kế.

Là một fan, còn gì vui hơn?

Hiiragi Tokoro sẽ viết về tôi. Tôi sẽ được xuất hiện dưới lối viết của chị ấy.

Tôi nổi da gà khi nghĩ về chuyện đó.

Nó sẽ ra sao? Chị ấy sẽ miêu tả tôi như thế nào?

… Càng nghĩ, sự hạnh phúc của tôi dần chuyển sang không thoải mái.

Đúng vậy… Đó là vấn đề. Hiiragi Tokoro sẽ miêu tả tôi như thế nào?

Không như Hiiragi, tôi không có gì đặc biệt cả. Tôi không trong sáng như cô ấy, chỉ đơn thuần là một học sinh cao trung không thể thích nghi với những người xung quanh. Tôi không thể tưởng tượng được người như tôi có thể xuất hiện trong truyện được.

Với cả, tôi xuất hiện trong đó liệu có ổn không? Thậm chí tôi có xứng đáng hay không?

Ít nhất, tôi nghĩ là không.

Nếu tôi nhảy vô truyện, chẳng phải câu chuyện của Tokiko sẽ kém phần thu hút sao?...

“Như chị đã nói, em đừng tỏ ra sợ đến vậy,” Hiiragi Tokoro nói, cười khúc khích một chút. “Chị không định viết xấu về em. Thứ nhất, chị đâu thể xuất bản quyển sách nếu không được em cho phép. Chỉ sau khi đưa em đọc nội dung và đồng ý thì chúng ta mới có thể tiến hành xuất bản. Em không cần phải giữ trong đầu, nếu có gì không đồng ý, cứ nói thẳng ra. Đó là quan điểm của chị với tư cách là một tác giả muốn đưa em vào trong truyện, nên đương nhiên chị sẽ chịu trách nhiệm với điều đó. Nhưng, chị vẫn phải nói,” chị ấy gác chân kia lên và nhìn thẳng vào mặt tôi. “Em thực sự làm chị hài lòng đấy. Em rất dễ thương, Hosono-kun. Tuy không bằng Tokiko nhưng vẫn gần được như vậy. Đó là vì sao, chị rất muốn em xuất hiện 1 chút trong truyện.”

“Onee-chan,” Hiiragi, im lặng nãy giờ, lên tiếng. Tôi cảm thấy có chút không hài lòng ở giọng cô ấy, “Đừng có nói điều đó dễ dàng như vậy chứ… Dễ thương với…”

Một chuyện không bình thường đã xảy ra, Hiiragi đang giận.

Vậy ra cô ấy cũng có một dạng biểu cảm như vậy… Mặc dù cô ấy hiếm khi lộ ra một nụ cười và thường vô cảm hoặc tỏ ra bối rối.

“Cũng đúng, chị xin lỗi,” Hiiragi Tokoro nói, vẫy tay như đang quẹt đi những gì chị ấy vừa nói. “Dù sao thì, Hosono-kun, em không phiền nếu chị viết về em chứ? Như chị đã nói, chị sẽ xin phép em trước bước cuối cùng.”

“Umm, thì… Em cũng không bận tâm lắm.”

“Cảm ơn em. Vậy thì, đến giờ chị phải làm việc rồi. Nhưng mà chị phải nói rằng chị có cảm giác chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện khác về Tokiko đâu đó.”

“Err, nếu chị đã nói vậy…”

“Đương nhiên rồi,” Hiiragi Tokoro gật đầu và cười. “Chị rất mong chờ đến lúc đó.”

*

“Mình xin lỗi, chị mình có chút lập dị…” Hiiragi nói một cách chán nản khi chúng tôi đi về phía nhà ga. “Khi ai đó làm chị ấy hài lòng thì chị ấy sẽ lên tinh thần… Thường thì chị ấy sẽ yên lặng hơn…”

“À không sao….” Tôi trả lời mơ hồ, vẫn sốc với những gì vừa xảy ra. “Đúng là không thể không chấp nhận được…”

Chị ấy là một người rất dữ dội.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như tôi đang bị ai đó đi guốc trong bụng vậy.

Nghĩ lại một người viết nên một câu chuyện thuần tuý như 『14 tuổi』 lại như vậy… Tôi nghĩ tôi cũng đã khá phấn khởi khi gặp chị ấy, nhưng chị ấy đã để lại một ấn tượng rất mạnh.

Hơn nữa, có vẻ như tôi đã khiến chị ấy hài lòng. Nên chị ấy không chỉ có ý trêu chọc tôi khi nó vậy.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại đồng ý, và nếu ai nói tôi cảm thấy hãnh diện về điều đó, thì tôi cũng chẳng mấy đồng tình. Mà vậy vẫn tốt hơn là bị ghét. Làm kẻ thù chị ấy sẽ rất là phiền toái cho tôi sau này.

“Hơn nữa… Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay,” Hiiragi nói kế bên tôi, ngẩng cao đầu. “Mình cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể làm bạn với Sudou-san và Shuuji-kun. Ban nãy, khi cậu nói về gia đình… là để giúp mình, phải không?”

“... Mà, tớ cũng chẳng giúp được gì nhiều.”

“Nhưng mình vẫn rất cảm kích. Cảm ơn cậu,” Hiiragi nói, có thể thấy sự biết ơn chân thành toát ra từ giọng nói của cô ấy.

Nhưng Hiiragi không biết được dự tính thực sự của tôi.

Rằng tôi chỉ muốn được ở bên cô ấy.

Không phải kiểu như tôi không muốn giúp cô ấy và làm cho cô ấy vui. Nhưng, trên cả điều đó, tôi muốn cho cô ấy thấy giá trị của tôi khi ở bên cô ấy. Đó là vì sao, đây không phải là một dự tính tốt đẹp gì, nó giống như một hành động ích kỷ cho lợi ích của bản thân tôi.

Thở một hơi ngắn, tôi nhìn lên bầu trời. Bây giờ mặt trời đang lấp ló giữa những kẽ hở của các toà nhà.

Ở phía tây là bầu trời màu cam, phía đông lại là màu xanh thẳm và các đám mây trắng hòa quyện với nhau tạo thành những khối mô hình phức tạp khác nhau. Một cảnh tượng phù hợp với những gì đang diễn ra sau phần kết thúc của 『14 tuổi』, đến mức mà tôi cảm thấy ổn nếu thế giới bị diệt vong ngay lập tức.

Và, tôi đột nhiên nhận ra.

Có lẽ tôi cảm thấy như vậy là vì Hiiragi đang đứng bên tôi.

Hiiragi đang giữ váy cô ấy vì những cơn gió lộng của tháng Năm. Vì một lý do nào đó, khi tôi ở cùng với cô ấy, “biên độ cảm xúc” của tôi không ngừng trở nên lớn hơn.

“... Ừm, mình hỏi cậu cái này được không?” Hiiragi dè dặt nói với tôi.

“Sao?”

“Hosono-kun, hồi trước cậu thân với Sudou-san và Shuuji-kun, phải không? Cậu chơi chung với họ và cùng nhau về nhà, đúng chứ?”

Nhịp tim tôi đột ngột tăng lên một chút với câu hỏi bất ngờ này.

“... Đúng vậy, có một khoảng thời gian chúng tớ như vậy,” tôi trả lời, cố giữ bình tĩnh nhất có thể. “Khi cậu còn nhỏ, cậu chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện người khác như thế nào, nhỉ? Nhưng khi lên cao trung cậu bắt đầu để ý đến chuyện đó, vì vậy tớ nghĩ mối quan hệ hiện tại giữa chúng ta là ổn rồi.”

“M-Mình hiểu…” Hiiragi chỉ nói vậy rồi ngưng cuộc trò chuyện.

Nhưng vừa bước được vài bước:

“Tớ đã nghĩ đáng lẽ phải có chuyện gì đó xảy ra…” cô ấy rụt rè nói, cúi đầu xuống như một đứa trẻ đang bị mắng. “Nói sao giờ… nó không giống như cậu chỉ tự nhiên xa lánh họ. Mà nó có vẻ như cậu cho họ thấy rõ lập trường của cậu, nên họ mới quyết định giao tiếp với cậu dựa trên cái lập trường đó…”

Nhận xét sắc bén của cô ấy làm tôi giật mình.

Nhưng nghĩ lại, cũng không khó để thấy việc Tokiko suy nghĩ về những chuyện nhạy cảm trong 『14 tuổi』.

Rồi Hiiragi ngẩng mặt lên chẳng vì lý do gì:

“Đó là vì sao mình nghĩ… là phải có chuyện gì đã xảy ra để khiến mọi chuyện trở nên như bây giờ…”

Chuyện gì đã xảy ra.

Nghe những từ đó, những ký ức chẳng mấy vui vẻ loé lên trong tâm trí tôi.

Tôi đã cố niêm phong nó để tôi không thể nhớ lại sự nuối tiếc cay đắng một lần nào nữa.

Nhận thấy sắc mặt tôi thay đổi, Hiiragi trở nên bối rối.

“U-Ummm, cậu không cần phải kể đâu! Mình xin lỗi vì đã vô cảm… Chỉ là, mình tò mò… Mình, err…” Hiiragi hạ giọng xuống mức gần như không thể nghe được, “Mình muốn… biết nhiều hơn về cậu… Hosono-kun.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, tôi cuối cùng cũng nhận ra. Là tôi chưa bao giờ nói về bản thân tôi cho Hiiragi.

Nhờ 『14 tuổi』, tôi biết hầu hết về cuộc sống của Hiiragi. Tôi thậm chí còn biết cô ấy thường nghĩ về cái gì. Không chỉ vậy, tôi biết những khó khăn của cô ấy, những lo lắng của cô ấy, tiểu thuyết, bài hát, tranh vẽ, những bộ phim cô ấy thích, và thậm chí là hoạ tiết của quần lót cô ấy. Ngược lại, điều duy nhất Hiiragi biết về tôi là tôi thích 『14 tuổi』.

Tôi muốn kể cho cô ấy.

Tôi không biết liệu tôi có quyền để nói cho cô ấy về chuyện đó.

Rốt cuộc, liệu một người đã từ bỏ các mối quan hệ thực sự muốn nói chuyện?

Nhưng tôi muốn mối quan hệ của chúng tôi được công bằng, và đâu đó trong tim tôi có cảm giác muốn cô ấy lắng nghe tôi. Nếu là bây giờ, tôi cảm thấy mình nên nói.

“... Hai người họ đã luôn nổi tiếng rồi,” Tôi mở miệng, hồi tưởng về quá khứ. “Rất nhiều bạn, nổi tiếng với khác giới, được giáo viên tin tưởng……. Nó thực sự chẳng khác gì với bây giờ. Dù sao thì, chuyện là vì tụi tớ luôn chơi chung với nhau, tớ đã hiểu lầm một chuyện. Tớ đã nghĩ mình nổi tiếng như họ. Rằng tớ có sức mạnh có thể lay chuyển mọi người,” tôi nói, tự cười mình.

Tôi? Như họ? Có thể là sự chú ý dưới mắt mọi người, khả năng giao tiếp, độ nổi tiếng, ngoại hình, tất cả những gì cần cho tương tác ngoài xã hội, tôi còn không có cơ hội để xách dép cho họ nữa.

Hiiragi định nói gì đó. Nhưng có lẽ cô ấy nghĩ tốt hơn là nên lắng nghe tôi nên cô ấy tiếp tục im lặng và nhìn tôi.

“Và, kể cả người như tớ cũng nhận thấy có gì kỳ lạ vào năm cuối sơ trung. Mặc dù mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ khi họ nói chuyện, nhưng khi tớ nói thì lại không. Nghĩ lại, chắc chắn bởi vì tớ chỉ nói những thứ không liên quan tới cuộc trò chuyện. Nhưng tớ hồi trước lại không nhận ra điều đó. Mà, tớ cũng nghĩ những người kia cũng tử tế để tiếp nối những gì tớ nói, khiến chuyện đó lại càng khó để nhận ra hơn. Và rồi, trong cái năm cuối đó, cô ấy cùng chung lớp với chúng tớ.”

“Cô ấy…? Ai?”

“Một cô gái tên là Ashiya.”

Chỉ nói tên cô ấy cũng khiến tôi lưỡng lự.

Tôi thực sự chẳng muốn nói tiếp. Nhưng tôi không thể chỉ dừng lại ở đó.

“Ashiya nhìn và ứng xử như một thằng con trai, cao và giỏi thể thao. Vậy nên mặc dù chúng tớ đang ở tuổi bắt đầu rắc rối về chuyện khác giới, chúng tớ vẫn có thể thân thiết với cô ấy. Nói những thứ kiểu như ‘Cậu là một thằng con trai!’.”

Tôi nghĩ ngay cả cô ấy cũng thích chúng tôi nói vậy. Ý tôi là, cho dù gạt tôi, một thằng không thể đọc được tâm trạng sang một bên, thì Sudou với Shuuji cũng nói vậy nữa, và cũng có những lúc chính Ashiya bắt chúng tôi nói điều đó. Đó là tại sao phần đó ít ra cũng chẳng sai.

“Và rồi, một ngày, khi tớ nói vậy như mọi ngày, cậu ấy đột nhiên khóc.”

“Eh, vì sao…?”

“Chỉ là trước đó Ashiya bị thằng con trai cậu ấy thích từ chối. Lý do là vì… cậu ta thấy Ashiya như một thằng con trai.

“...”

Biểu cảm của Hiiragi thay đổi, trông như cô ấy có thể thấy cảnh tượng đó trước mặt.

“Nó làm tớ giật mình. Tớ không hiểu tại sao cô ấy lại khóc. Bình thường, cô ấy đều tràn đầy năng lượng. Tớ không biết phải làm gì, nên tớ chỉ biết xin lỗi mãi. Nhưng cô ấy chẳng ngừng khóc. Dù sao, tớ cũng chỉ biết chuyện đó đằng sau sự thật là mọi người trong lớp đã thấy Ashiya đang cảm thấy thất vọng trước đó. Họ biết cô ấy thích một người trong lớp, nên họ đã đoán ra những gì đã xảy ra. Khi mọi người cố gắng đối xử tốt với cô ấy hôm đó, tớ lại là thằng duy nhất gọi cô ấy là một thằng con trai như bình thường.”

Hiiragi im lặng lắng nghe tôi.

“Đám con gái trong lớp đã nổi giận và nói tớ thật độc ác. Rồi họ còn nói thêm: ‘Sudou-san với Hiroo-kun (Shuuji-kun) rất ân cần với cô ấy, thế mà Hosono-kun lại chẳng thèm chú ý gì cả’. Sau đó, mặc dù đã khá muộn màng, tớ mới nhận ra. Tớ không có kỹ năng giao tiếp. Có lẽ vì nó mà tớ đã làm nhiều người khác tổn thương.”

Hiiragi cắn môi mình, trông đau đớn.

“Tớ đã bị sốc. Tớ biết tớ đáng ra không ở tình thế đó, nhưng tớ đã làm vậy. Tớ thích mọi người. Thật vui khi được ở với họ, tớ đã rất hạnh phúc, và tớ ước mọi chuyện sẽ luôn giữ nguyên như vậy. Nhưng, thằng hay làm những trò ngu ngốc khiến mọi người cười, một cô gái bình thường ra vẻ như lớp trưởng, một cô gái vô tư, dịu dàng, cả anh chàng nghiêm túc đó nữa… chắc tớ đã làm họ bị tổn thương với lời lẽ của mình. Có lẽ họ đã phải chịu đựng tớ. Tớ nhận ra vậy. Đó là vì sao… đó chỉ là điều duy nhất tớ có thể làm với họ.”

—Không gần gũi với bất cứ ai.

Giữ cho các cuộc trò chuyện và công việc của lớp ở mức tối thiểu, không tham gia câu lạc bộ. Tương tự với các mối quan hệ của tôi, càng ít càng tốt.

Từ hôm đó, nó đã trở thành nguyên tắc của tôi.

“Và vì vậy,” tôi bắt đầu nói và cười với Hiiragi. Đối với một người quyết định để thay đổi bản thân, tôi cho rằng đây là một nụ cười gượng ép trông khá tự nhiên đấy chứ, nhưng không biết cô ấy nhìn nhận nó như thế nào. “Tớ đã giữ khoảng cách với 2 người họ, không nói chuyện với bạn cùng lớp càng nhiều càng tốt, và cố sống một cuộc sống thinh lặng.”

“... Mình hiểu rồi,” Hiiragi lẩm bẩm, nhìn xuống đầu ngón chân. “Chuyện như thế đã xảy ra…”

Im lặng bao trùm chúng tôi. Ngược lại, tôi lại nghe những tiếng ồn trong khu dân cư ngày một rõ hơn.

Tiếng từ chiếc xe đạp của người giao báo buổi chiều. Âm thanh từ ai đó chơi piano, tiếng 2 con chó đang sủa nhau. Thông báo của chương trình tin tức buổi chiều phát ra từ một căn nhà ở phía bên kia.

“... Umm, xin lỗi,” tôi xin lỗi, không thể chịu được sự im lặng này. “Tớ rất muốn kể về quá khứ vui vẻ hơn… nhưng tớ lại không thực sự có những kỷ niệm như vậy.”

“... Đừng mà, không đúng đâu,” Hiiragi lắc đầu, tóc của cô tung bay trong gió.

Rồi bỗng dưng cô ấy làm như thế vừa có ý tưởng nào đó.

“Bằng cách sở hữu kiến thức, mình sẽ có thể độc chiếm những gì thân thuộc với mình,” Hiiragi nói trước khi cười khúc khích.

“... Đ-Đó là…”

“Đúng vậy… Haa… Thật xấu hổ… khi nói những gì tớ đã thẳng thắn nói trong tiểu thuyết… Nhưng đó là những gì tớ cảm thấy… Giờ, một phần của Hosono-kun đã là của mình…”

Câu nói kia chính xác từ 『14 tuổi』, và được nói bởi chính Tokiko.

Đôi má của Hiiragi ưng ửng màu đỏ, và khuôn miệng của cô ấy trông thật thoải mái. Tôi không chắc đó là do cô ấy đang xấu hổ hay do cô ấy đang cười.

“Mình xin lỗi vì đã bắt cậu phải nói những gì cậu không muốn… Mình chắc cậu cũng chưa thực sự có dịp để kể cho người khác đến bây giờ… phải không?”

“... Yeah. Hoặc đúng hơn, đây là lần đầu tiên tớ kể một cách rõ ràng đấy.”

“Ừm, lần đầu tiên…” Hiiragi mỉm cười với tôi. “Cảm ơn cậu đã kể cho mình.”

Tôi nheo mắt lại theo phản xạ, nhìn Hiiragi trước ánh mặt trời lặn.

Hiiragi đang cố an ủi tôi.

Hiiragi, một con người mà luôn gặp khó khăn với người khác và thậm chí không thể nói chuyện với bạn cùng lớp, lại đang cố hết sức để an ủi tôi, và còn trích một đoạn trong 『14 tuổi』 nữa.

Và nó đã khiến tôi thực sự cảm thấy khó hiểu.

Lồng ngực tôi liền đập lên liên hồi. Nhịp tim tôi như đang đập nhanh hơn bình thường.

Và còn hơn thế nữa, tay tôi đang cầm chiếc túi cũng bắt đầu run lên.

“Cậu biết đó, Hosono-kun… Mình không biết phải nói sao, nhưng… Tớ không nghĩ cậu nên cách ly bản thân… hay từ bỏ việc thân thiết hơn với mọi người.”

“... Phải chứ?”

“Uhm. Cả Sudou-san và Shuuji-kun cũng thật tuyệt vời… Nhưng mà, nói chuyện với cậu cũng dễ dàng với thú vị hơn đối với tớ đó, Hosono-kun. Với cả… Mình cũng muốn được ở bên cậu…”

Cổ họng tôi cảm thấy nghẹn như có một thứ gì đó khi nghe cô ấy nói.

“Mình muốn nói là… Cậu đã quyết định như vậy, để xa lánh mọi người, bởi vì cậu muốn sống 1 cuộc sống tốt đẹp, phải không? Mình không biết liệu đó có phải là lựa chọn đúng đắn. Nó có thể sai. Và sự tốt đẹp không dính dáng gì đến đúng sai. Nhưng mình thích những người sống một cách tốt đẹp hơn những người cố sống một cách đúng đắn.

Sống một cách tốt đẹp.

Tokiko đã nói như thế nhiều lần trong 『14 tuổi』.

“... À đúng nhỉ, cậu muốn 1 cuộc sống tốt đẹp mà, Hiiragi…”

“Ban nãy mình thấy có chút xấu hổ chứ,” Hiiragi cười, nói. “Cậu nói cậu không nổi tiếng, Hosono-kun, nhưng… Với mình, thì ít nhất… cậu cũng nổi tiếng đó chứ, nên mình nghĩ cậu nên tự tin về bản thân mình hơn chút…”

“... Nổi tiếng trong quy mô nhỏ nhỉ,” tôi ráng đáp lại bình tĩnh nhất có thể.

“... Cậu vẫn chưa hài lòng?”

Tôi quay lại, và đứng trước tôi là một Hiiragi với vẻ mặt nghiêm túc không ngờ.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đen. Những sợi lông mi dài tạo thành một cái bóng trên má, và mống mắt của cô ấy lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Tôi không thể suy nghĩ bình thường được nữa.

Không thể nghĩ ra những từ khôn khéo để đáp lại, tôi chỉ nói những gì tôi vừa nghĩ:

“C-Có chứ…”

“Phew… được rồi…”

Vừa nói xong, Hiiragi va vào vai tôi.

Tôi cảm nhận được phần cánh tay trên của cô ấy qua quần áo của chúng tôi. Ngực tôi liền thắt lại bởi mùi dầu gội của cô ấy thoáng qua mũi tôi.

Hãy thừa nhận chuyện này.

Tôi chỉ có thể thừa nhận nó ngay bây giờ.

Tôi biết nguyên nhân khiến ngực tôi bị đau.

Tôi đã biết ngay từ đầu. Nhưng kết cục vẫn không thể tránh khỏi.

Nhân vật chính từ cuốn tiểu thuyết tôi thích xuất hiện trước tôi và còn nhờ tôi giúp đỡ.

Thời gian trôi qua bên cô ấy, chúng tôi càng thân thiết hơn và cô bắt đầu nghĩ về tôi như một người quan trọng đối với cô ấy.

Với những chuyện như vậy, không thể nào chúng tôi chỉ là bạn bè.

Không thể nào không sa vào lưới tình được.

“Lần tới mình muốn gặp Shishamo,” Hiiragi đứng đó nói.

Gương mặt của cô ấy, được chiếu sáng bởi ánh mặt trời lặn, và nhuộm màu đỏ tươi.

—Ảo ảnh! Chúng chỉ là ảo ảnh! Làm cho tim bạn đập rộn ràng, khiến bạn thở một cách khó khăn, hơi thở có thể còn bị ngắt quãng giữa chừng, chúng đều bất khả thi trong đời thực. Dùng những ngón tay của tôi để vuốt đi vệt sương trên cửa sổ, giờ tôi có thể thấy những bông hoa mướp ở góc vườn.

---

Trans: Paintagoned

Edit: aqt169yt

---

Truyện Chữ Hay