— Tôi thích lớp học vào những ngày nhiều mây.
Tokiko đang thể hiện bản thân qua những trang sách tôi đang cầm trên tay.
— Và khi những đám mây được gom lại thật chặt đến nỗi các tia nắng không thể xuyên qua, không khí như tràn ngập mùi hương tươi mát của đất ẩm, và những tiếng sấm rền nhỏ có thể nghe thấy từ xa, điều đó càng làm cho tôi cảm thấy tốt hơn.
Vào những ngày này, phòng học được chiếu sáng bởi ánh đèn huỳnh quang khiến cho tôi có cảm giác như đây là một nơi cư trú hoàn toàn tách ra khỏi thế giới.
Ngay cả những người cùng lớp tôi không thân lắm và giáo viên giảng dạy một cách vô tư khi đứng trên bục cũng cảm thấy như là các đồng chí đang chu du trên cùng một chiếc thuyền, mang lại cảm giác hoài niệm và thanh bình.
Yeah.
Tôi ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách và vô tình nói.
Tôi hiểu rồi. Đôi khi, tôi cũng có cùng cảm giác giống Tokiko.
Tôi lấy cuốn sách này chỉ vì ý thích lúc đó.
Trên đường về nhà từ trường khi còn học trung học, tôi bắt gặp bìa quyển sách này giữa dãy sách trong hiệu sách trước nhà ga, và nó thu hút sự chú ý của tôi.
Một bức vẽ minh hoạ của một cô gái trong bộ đồng phục với nền sáng. Tiêu đề quyển sách khá buồn tẻ: 『14 tuổi』. Tôi chưa từng thấy cái tên Hiiragi Tokoro, tác giả của quyển sách, ở đâu trước đây.
Tuy nhiên, cái thiết kế đơn giản, cái vụng về trong việc tạo sự hấp dẫn, và sự thờ ơ của cô gái trên bìa đã khiến tôi chú ý một cách kì lạ.
Tôi chắc chắn sẽ thích quyển sách này.
Tôi có linh cảm rất gần với khám phá của tôi.
Bị kích thích bởi sự tò mò, tôi lấy quyển sách và đọc ngay tại đó.
Và linh cảm của tôi đã đúng, không mất nhiều thời gian để tôi chìm đắm vào 『14 tuổi』.
— Chỉ khi tôi nhút nhát, tôi mới thực sự ước cho hạnh phúc của mọi người. Có thể là người tôi biết hay không biết, nam hay nữ, người Nhật hay ngoại quốc, tất cả những người sống trên hành tinh này, tôi ước cho hạnh phúc của họ.
— Ở đây tôi không muốn chỉ đích danh ai cả. Nếu bạn gọi một người có quan hệ xã giao bình thường với mình là “bạn”, hơi có thiện chí một chút gọi là “yêu”, trên tinh thần đó, cùng với những quy ước và tiền lệ trên, dần dần bạn sẽ bị cuốn vào cái lối mòn ấy. “Chúng ta nên trở thành bạn”, “thế này là yêu rồi”. Mặc dù ban đầu không phải là chủ ý của ta, nhưng cuối cùng ta lại hành động dựa vào đó.
— Có vẻ như ai đó đang hướng một điều đặc biệt về phía tôi. Ngay cả khi cách nhau rất xa, ngay cả khi nếu chúng ta sẽ không gặp lại nhau, tôi muốn bạn luôn nghĩ về tôi ở bất cứ đâu. Nếu ai đang cảm thấy điều đó, thì tôi không còn cái gì khác để mong muốn cả.
Khi tôi tìm thấy những phần trùng lặp với chính mình, khi nó khiến tôi nghĩ: “Ah mình hiểu”, hoặc khi tôi đọc tới một biểu hiện không lường trước được, thì mỗi lần tim tôi đều đập mạnh.
Và, vài phút sau nơi tôi vẫn đang đứng đọc sách.
— Tôi nghĩ nỗi đau này trong ngực tôi chính là lý do sống của tôi.
Khoảnh khắc tôi đọc dòng này, da gà nổi lên khắp người tôi.
— “Hạnh phúc” là điều quý giá. Tuy nhiên, giống như cách bạn cảm nhận về một câu chuyện chỉ cố gắng khiến bạn cảm thấy không thoả mãn, cũng giống như cách bạn cảm thấy khó chịu về những sự kiện chỉ để khiến bạn tạo ra kí ức, tôi không nghĩ rằng cuộc sống chỉ có mỗi “hạnh phúc” là đẹp.
Những người có giá trị đều bởi vì họ sống theo cách mà mỗi người cho là đúng sau khi được sinh ra.
Và đó là vì sao, tôi muốn sống một cách tươi đẹp.
Ngay cả khi quay lưng lại với hạnh phúc vô số lần, tôi vẫn muốn sống một cách tươi đẹp, đem theo lý tưởng, sự cố chấp và nỗi đau của mình.
Tôi cũng thế.
Tôi chợt nghĩ như bị sét đánh.
Những người cùng chung suy nghĩ với tôi đang ở phía bên kia của những trang sách này.
Tôi đóng quyển sách lại và chạy đi đăng ký.
Tôi không thể chỉ đọc quyển sách này trong tiệm.
Ghế sofa trong phòng khách, hoặc trên giường, dù sao tôi cần một nơi yên tĩnh để đọc và hiểu rõ từng trang một.
Quyển sách này, 『14 tuổi』 sẽ giúp đỡ cho sự đơn điệu của tôi mỗi ngày.
Tôi rõ ràng thấy rằng cảm giác này đang nằm trong tay tôi.
— Đây là câu chuyện về cuộc sống hằng ngày của tôi, nơi mà không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
[14 tuổi/Hiiragi Tokoro - Nhà xuất bản Machida Edition]