"Sabrina?"
Devan hỏi nhỏ, hình như trong phút chốc anh bất giác nghĩ rằng cô đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt vẫn nhìn miên man ra bên ngoài, cô đáp lại:
"Dạ anh?"
"Anh tưởng em ngủ rồi."
Cô khẽ mỉm cười.
Chúa ơi, sao cô yêu phút giây này quá đỗi, phút giây ấm áp và hạnh phúc khi được bên anh, được anh ân cần trò chuyện, được nghe giọng nói đầy dịu dàng và tràn đầy tình yêu thương ấy.
Được anh áp mặt lên tóc, được anh khẽ trêu đùa bằng mấy cái bẹo má bất ngờ hay những câu đùa vui.
Ấy thật là những khoảnh khắc mà cô ước phải chi thời gian lúc ấy có thể dừng lại, để cô được sống mãi trong cái phút giây đầy tuyệt vời và hạnh phúc ấy.
Cùng với anh.
Thế rồi cô gái nào đó bất ngờ dứt ánh mắt mơ màng khỏi khung cảnh thơ mộng ngoài kia, quay sang mặt đối mặt với chàng trai cô yêu nhất.
Cô đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đẹp như tạc tượng ấy, trái tim đập từng nhịp liên hồi, cảm xúc bắt đầu xáo động.
Anh cũng đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ mà gầy của cô, anh và cô, hai con người yêu nhau với hai trái tim đang cùng chung nhịp đập.
Thế rồi không để anh chuẩn bị trước, cô bất ngờ chồm lên và đặt môi mình vào môi anh, cô cảm nhận được anh bối rối lúc đầu vì hành động không chuẩn bị trước này của cô, thế nhưng sau đó anh lại bắt nhịp được ngay, anh hôn đáp trả cô.
Những cái hôn nồng nàn, đầy xúc cảm và hương vị của tình yêu mà cho đến nay cô mới cảm nhận được.
Devan vẫn ngồi ghé trên thành ghế, anh bỗng chốc bế thốc cô lên, hệt như lúc cô bị thương trong rừng.
Cô nằm gọn trong vòng tay anh, mỉm cười hạnh phúc, anh lại trao cho cô thứ cả cô và anh đều muốn: những nụ hôn đầy ngọt ngào.
Một tay anh ôm lấy cô, tay còn lại khẽ luồn vào sau mái tóc dài đen nhánh ấy, trêu chọc.
Cô thì khác, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh, thỉnh thoảng lại dứt ra khỏi nụ hôn để áp mặt vào ngực anh, để nghe tiếng tim anh đập từng nhịp liên hồi.
Tóc anh lúc này đã rũ rượi, cô nhìn thấy và bật cười rồi đưa tay chỉnh lại cho anh, vén những sợi tóc nâu đang loà xoà trước trán ra phía sau, để chúng không che khuất đi gương mặt hoàn mỹ của anh, gương mặt của chàng trai mà cô yêu nhất.
"Cảm ơn em nhé."
Anh khẽ đáp.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ hôn lên má anh, giọng thủ thỉ:
"Em yêu anh, Devan Key."
Chàng trai nào đó nở nụ cười hạnh phúc rồi ôm lấy cô gái ấy và đặt lên môi cô những nụ hôn ngọt ngào, nồng cháy trong một đêm đông với khí trời cắt da cắt thịt.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Bóng dáng cao nhòng, gầy nhom như que củi lững thững bước đi trong đêm tối.
Tiếng chân hắn giẫm lên cỏ lá kêu soàn soạt, hắn cứ bước đi như thế, mùi hôi thối toả ra nồng nặc, bất cứ sinh vật nào khi thấy hắn bước ngang cũng đều co rúm, chạy nhanh vào hang của mình.
Hắn bước đi một cách bình tĩnh lạ thường, và rồi dần dần trước mặt hắn hiện ra một toà lâu đài cổ kính, lạnh lẽo trong đêm khuya, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên rồi đi vào trong.
"Cậu chủ mới về."
Người đàn bà già cả khép nép phía sau cánh cửa, hắn chẳng buồn trao cho bà một cái nhìn.
"Xin hỏi cậu chủ có đói không ạ?"
Tiếng bà lão vang lên, rụt rè.
Hắn không đáp, chỉ thả mình vào chiếc ghế bành, đôi mắt hiểm độc nhìn sâu vào ngọn lửa đang bùng cháy trước mặt.
Bà lão vẫn im lặng, được một lúc hắn lên tiếng:
"Cho tôi như cũ.
Thịt nhưng phải làm tái đi nhé còn không thì càng sống càng tốt."
Hắn nhấn nhá âm điệu vào những từ cuối, những âm điệu lạnh lùng ám ảnh.
Bà lão khẽ rùng mình rồi đáp "Vâng thưa cậu chủ" và vội vã đi vào trong bếp.
"Griffin."
Một giọng nói vang lên, trầm trầm.
Griffin không đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào ngọn lửa.
"Vâng, thưa cha?"
Được một lúc hắn đáp lại.
"Đêm nay con về trễ."
Cha hắn đứng trên cầu thang, lạnh lùng nói.
"Con có chút việc."
"Săn được món hời à?"
Lần này là khoé miệng cha hắn nhếch lên, đầy hiểm độc.
"Cũng không hẳn."
Griffin nói lơ đãng.
"Vậy chứ là gì?"
Cha hắn bắt đầu sốt ruột, tay ông ta run run, ly rượu đỏ như sắp vỡ đến nơi.
"Món này có thể nói là vô cùng đặc biệt, một miếng mồi tươi, sống và trên hết là vẫn còn trẻ, còn nhịp đập."
Griffin cười, một nụ cười quái dị.
"Có kẻ mới đến đây à?"
Cha hắn cũng cười.
"Đến ư? Con nghĩ là lạc đến thì có."
"Ai thế?"
"Hai cô gái.
À không, trong đó một đứa thì hai ba tuổi gì đó nhưng đứa còn lại, hắn cười độc ác, đôi mắt ánh lên vẻ thèm muốn, "chính là miếng mồi con đang nói tới, trẻ đẹp, hồng hào, còn nhịp đập."
Hắn thả nhẹ ba từ "còn nhịp đập" như đứa trẻ thả rơi bong bóng, hắn từ từ ngả mình ra sau ghế bành, mắt khép hờ.
"Chúng đang ở đâu?"
Cha hắn hỏi.
"Key."
Chỉ một từ duy nhất, cha hắn nghe xong liền im lặng, trong không gian tĩnh lặng của buổi đêm có thể chắc chắn rằng ông ta bật ra một tiếng chửi thề nhỏ, cố gắng kiềm nén lại nhưng vẫn nghe rất rõ.
Griffin cười khinh bỉ, cha hắn lạnh lùng:
"Cười gì đấy?"
"Key.
Key.
Key.
Anh em nhà Key.
Vang danh thiên hạ vì lòng tốt, sự điển trai.
Nghe mà phát tức đúng không?"
"Có mưu kế gì không?"
"Sao cha lại hỏi con? Con tưởng bấy lâu nay cha mới là người mưu kế chứ."
"Ta nghĩ, gương mặt già dặn kia dần trở nên ác độc, "có lẽ đến lúc con trai ta trổ tài rồi.
Mang miếng mồi béo bở đó về đây rồi ta và con sẽ cùng nhau lột da nó."
"Thức ăn của cậu chủ đây ạ."
Bà lão chầm chậm bưng lên, bà đã nghe gần hết cuộc trò chuyện, bà cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi trở vào bếp.
Khi trở vô bếp rồi, nghe tiếp âm mưu đầy kinh khủng của hai cha con nhà nọ, bà lão nào đó phải lấy tay bụm miệng để không phát ra một tiếng kêu.
Tiếng kêu biểu hiện cho sự kinh tởm và đáng sợ trước cái âm mưu giết người đầy kinh khiếp đó..