Chương – Hoàng hậu giúp thái hậu giải quyết khó khăn. . . .
Sắc mặt Thái hậu ngưng trọng, giống như mây đen đang kéo đến, giờ phút này nhiệt độ không khí liền tụt xuống dưới không độ.
Làm sao bây giờ!
Ngươi nói làm sao bây giờ?
Tiệc chúc mừng là ngươi đòi mở ra, đang hỏi ngươi đó.
Nhưng mà tiểu hoàng đế là do ngươi phụ trách chiếu cố, không hỏi ngươi thì hỏi ai!
Mấy vị đại thần phía dưới bắt đầu nhao nhao cả lên, ngươi hỏi ta rồi ta hỏi ngươi.
Chuyện này ai cũng nói không rõ, ai cũng không chịu có chủ ý, cuối cùng vẫn là dựa vào quyết định của thái hậu.
Thái hậu chủ trì đại cục, tìm phương án chặt chẽ cứu tiểu hoàng đế về.
Thái hậu vừa lo chuyện hậu cung vừa lo quốc sự, ngay cả tiểu hoàng đế bị bắt đi vẫn là nàng tới cứu.
Nàng thật vất vả.
Sau khi đám người đi rồi, thái hậu mới lộ ra biểu cảm mỏi mệt, mấy ngày nay đã xảy ra nhiều sự tình, cho dù là một Đại lão gia khỏe mạnh thì cũng nhịn không được huống chi là nàng.
Ta giúp nàng cởi bỏ trâm cái tóc, thay nàng chải đầu, nàng nheo mắt lại, giữa lông mày gắt gao có một nếp uốn không khi nào thì dãn ra.
Người trong gương vẫn là một tiểu cô nương, nhưng lại nắm hết chuyện quốc gia đại sự trong tay.
Lòng ta đau muốn chết, đem nàng ôm vào trong ngực.
Ta nói: "Nàng thật vất vả, ta muốn thay nàng làm chút gì đó, nhưng mà cái gì cũng không thể làm."
"Khổ đến nỗi không biết cái gì gọi là vất vả."
Người trong gương có một đôi mắt lão luyện.
"Vì sao phải làm thái hậu?". Vấn đề này ta luôn muốn hỏi nàng, tại sao là nàng, tuổi còn trẻ phải tiến cung gả cho một lão đầu tử sắp chết, vì cớ gì mà khi lão già kia chết nàng không chịu rời khỏi hoàng cung mà còn ở lại làm thái hậu thủ tiết chứ.
Nàng lại trầm mặc.
"Hoàng hậu nhất định nghe nói qua, có được nữ nhân của Phượng thị liền được cả thiên hạ."
"Đúng."
"Kỳ thật đây chẳng qua chỉ là lời đồn, tuyệt đối không phải sự thật, tộc của ta có gia quy độc lập, sâm nghiêm. Sứ mệnh của người trong tộc là chờ đợi một người đến. Năm ta sinh ra, tộc của ta chờ đợi người rốt cục đã đến, nàng xuất ra tín vật, cần người trong tộc thực hiện hứa hẹn, cùng nàng phái đi. Tộc trưởng đồng ý với nàng, đang lúc mọi người chọn lựa thì chọn trúng phải ta, ta liền bị đưa lên linh đài, đáp ứng nàng đời này kiếp này đều làm vật sở hữu của nàng."
"Người nọ là thái hoàng thái hậu?"
"Chính là nàng.". Thái hậu gật gật đầu.
"Người nọ là lão yêu quái đã sống mấy ngàn năm, nàng đã sớm dự đoán được sẽ có ngày đó cho nên đã tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, quyết tâm đến đợi thêm ngàn năm.". Những năm tháng buồn chán như vậy không phải người bình thường là có thể tiếp nhận, phải nói là lão yêu quái thái hoàng thái hậu đã dụng tâm rất nhiều.
"Còn chúng ta chính là quân cờ trong tay nàng.". Thái hậu nghe xong cảm xúc liền thấp xuống.
Ta nói: "Chúng ta đều là quân cờ, nhưng mà không thể cam tâm làm một con cờ, chúng ta có thể sống tốt, so với ông trời an bài còn tốt hơn."
Nàng rốt cục mỉm cười, vỗ vỗ lưng của ta nói: "Điều may mắn nhất của ta là gặp được ngươi, nếu không phải gặp ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không biết thì ra trêи đời còn có vui vẻ hạnh phúc như vậy."
Nàng khen ta như vậy ta sẽ ngượng ngùng.
Ta nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Để ta làm chuyện càng làm cho nàng vui vẻ hơn.".
"Hoàng hậu, hoàng thượng giờ phút này sinh tử không rõ, ngươi có thể tĩnh tâm nghĩ ra biện pháp giải quyết hay không?"
"Nghiêm túc như vậy làm gì! Ta chắc chắn hắn sẽ không chết, ta có dự cảm, tin tưởng ta đi, phu thê đồng tâm…". Ta thấy sắc mặt thái hậu liền biến thành màu đen, xem ra nàng không thích cái từ này, ta còn nói: "Tóm lại giác quan thứ sáu nói cho ta biết hiện tại hắn hoàn hảo, cho nên thái hậu không cần lo lắng."
"Vậy cũng không nên làm như vậy.". Thái hậu lại đem ta đẩy ra.
Ta lại nhào đi lên: "Ta thấy nàng khẩn trương như vậy, ta giúp nàng thả lỏng một chút."
"Hoàng hậu, bây giờ tâm trạng ai gia đang không tốt…"
"Ta biết, cho nên ta muốn làm nàng sung sướиɠ."
"Ngươi…"
"Thái hậu ta thật đói, ta đói thì hài tử cũng đói bụng, nàng nhẫn tâm bỏ đói chết hai chúng ta sao?". Ta ôm nàng tận lực cầu xin, khi được nàng cho phép thì liền một hơi đem nàng làm thịt.
Ăn no xong vỗ vỗ bụng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, thái hậu cực kỳ mệt mỏi nên rất nhanh liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ta nhìn gương mặt nàng ngủ say, hôn môi nàng một chút, nhẹ giọng nói với nàng: "Ta muốn làm chút chuyện cho nàng, cố gắng chia sẽ khó khăn hết mức có thể với nàng. Chuyện của ngày mai cứ để ta đi xử lý, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Ta đem nàng ôm vào trong lòng, lầm bầm lầu bầu: "Đừng cứ một mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm, một đám đại thần kia không phải chỉ để nhìn."
Ít ra bọn hắn cũng phải phát huy một chút tác dụng chứ, không cần lúc nào cũng để thái hậu bận tâm.
Nếu Thái hậu vì nước vì dân mệt mỏi đến một đầu tóc bạc, ta nhất định phải xử đẹp bọn hắn.
Sáng sớm hôm sau ta liền xuất phát, ta gạt mọi người ẩn thân ly khai đại doanh, thuận gió mà đi, hướng tới nơi cần tới.
Trêи đường đi ta phát hiện trong này cơ bản thì không giống như là đang đánh giặc, buổi sáng vừa bước ra đường đã thấy mọi người đang nhàn nhã ngồi dùng điểm tâm, cũng không có một chút ý thức nào về nguy cơ đang ập đến, ai buôn bán thì cứ lo buôn bán, đồng thời ta phát hiện bữa sáng ở đây có vẻ mùi vị cũng không tệ, trong lòng tính toán sẽ mang về cho thái hậu một chút.
Đồng thời, ta cũng thu thập được một tin tức đặc biệt, mắt thẩm mỹ của những người ở đây căn bản không giống với trong kinh thành.
Nơi này hơn phân nửa nữ giới đều là cao, gầy, nhỏ, mỗi người đều ngang ngửa như ta, gầy cũng giống ta.
Đặc biệt mà nói thì nữ giới có quyền lên tiếng, đồng thời nữ giới đi ra ngoài buôn bán tỉ lệ cũng cao hơn, nơi nơi đều là nữ cường nhân.
Ta tới một nơi không có người chú ý, đi một hồi thì tìm được hoàng cung của nước họ.
Đi vào hoàng cung, ta lại ở bên trong dạo vài vòng, lạc đường làm ta phải mất hơi nhiều thời gian.
Ở nơi này ta gia trang liền bị mất hiệu lực, bị một nữ binh ngăn lại.
Mấy nữ binh sĩ này mỗi người mặc áo giáp bó sát, trêи người ngân giáp lòe lòe sáng lên, thoạt nhìn tinh thần cùng thần thái thật mạnh mẽ, ta lần đầu tiên cảm thấy được những người gầy cũng có thể rất đẹp, nghĩ thầm có lẽ nên học hỏi các nàng mới được.
Thế nhưng khi ta bị cản lại thì cũng không còn tâm tình nhìn ngắm các nàng .
Các nàng xem thấu thuật ẩn thân của ta, muốn ta hiện thân.
Ta liền cởi bỏ thần chú, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Ta vừa xuất hiện thì yêu cầu nhìn thấy hoàng đế của bọn họ, ta lấy thân phận của hoàng hậu yêu cầu gặp mặt hắn, chắc là có tư cách này đi.
Các nàng nhìn ta một hồi thì bắt đầu bàn tán, sau đó đi vào thông báo, không lâu sau thì có một người chạy vội ra nói cho ta biết hoàng đế của bọn họ cũng có ý muốn gặp ta.
Ta được dẫn đi vào hoàng cung.
Hoàng đế của bọn họ là một nam nhân, ở đây hoàng đế và hoàng hậu ngang vai ngang vế, từ nơi này xem ra địa vị thân phận của hai người họ đều giống nhau.
Hoàng hậu cũng giống như thần dân của nàng, không mập, không đẹp, hơi gầy.
"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi chính là hoàng hậu?". Hoàng hậu của họ lên tiếng hỏi ta.
"Ta có lệnh bài chứng minh thân phận, mặt khác, giả mạo một hoàng hậu xấu xí không phải là chuyện hay ho gì.". Ta nói với nàng.
Nàng lại không đồng ý nên lắc đầu: "Thẩm mỹ quan của nước các ngươi theo chúng ta biết là vô cùng quỷ dị, bọn hắn đều nói hoàng hậu thật xấu, nhưng mà ngươi đang ở nước của chúng ta, nhìn vào tuyệt đối là một mỹ nữ."
"Cám ơn.". Bất quá ta sẽ không tin là thật, coi như một lời an ủi cũng được.
"Ta có thể mạo muội hỏi một câu không? Các ngươi đem hoàng thượng mang đi là xuất phát từ mục đích gì, nếu như là cầu tài thì theo ta quan sát, quý quốc không thiếu Kim Ngân tiền bạc châu báu, lại càng không thiếu lương thực, mỗi người an cư lạc nghiệp đều tốt dep, phát động chiến tranh đối với các ngươi chỉ có thiệt thòi."
"Chúng ta là vì dạnh dự nên mới chiến tranh.". Lúc này nữ nhân chung quanh đều đứng lên.
Các nàng sôi nổi giơ kiếm trong tay lên, lòng đầy căm phẫn nói: "Quốc gia các người vũ nhục nữ nhân chúng ta, chúng ta là vì dạnh dự mà chiến đấu."
Hoàng hậu của bọn họ cũng là một nữ cường nhân phi thường, khoát tay khiến cho toàn bộ lập tức yên tĩnh trở lại.
Kỳ thật oán hận đã có từ lâu, bọn họ có tâm cùng với triều đình kết giao, khi lão hoàng đế còn chưa chết thì bọn họ tặng một mỹ nữ đến, kết quả bị nhục nhã một phen, đêm tân hôn đã bị trục xuất về nước, rồi sau đó mỹ nữ không thể nhận nhục nhã, uống thuốc độc tự sát, làm cho nhân dân của họ mất đi một mỹ nữ.
Cho nên bọn hắn đối với triều đình đã ôm oán hận thật sâu.
Bởi vì giao thông không tiện, tin tức phát sóng chậm chạp, không lâu sau bọn hắn mới biết được lão hoàng đế chết, các nàng cho rằng cần phải đánh trận này, vì thế vào một ngày nào đó sau khi ăn điểm tâm xong thì mọi người bắt đầu tạo phản. Khi bắt cóc tiểu hoàng đế cũng có chiến thuật, nhưng mà bọn không ngờ hoàng đế cũng chỉ là một tiểu hài tử, làm cho bọn họ có dũng khí khi dễ, đòi lại những khuất nhục đã bị lấy đi.
Bọn hắn dùng vu thuật bắt cóc tiểu hoàng đế, tính toán chỉnh sửa thẩm mỹ quan của hắn, nói cho hắn biết cái gì mới là mỹ nữ chân chính.
Khi ta tới, bọn hắn đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho tiểu hoàng đế, bọn họ quyết tâm muốn cho tiểu hoàng đế cưới người của các nàng .
Khi ta nhìn thấy hai tiểu tân nương một thân quần áo đỏ thẫm vây quanh hoàng đế, ta thật sự bật cười .
Tiểu hoàng đế nhìn thấy ta thì y như gặp mẫu thân của hắn, trong mắt đã tràn ngập khát vọng, đáng khen ngợi chính là hắn vẫn không quên giữ phong phạm thiên tử, thái độ bình tĩnh gọi ta, âm thầm giơ ngón cái.
Nếu đã thành thân, vậy thì hai tiểu nương tử kia cũng đi theo chúng ta trở về, bọn hắn an tâm mà đem tiểu nương tử giao cho ta, ít nhất ta sẽ bảo vệ quyền lợi cho các nàng, nói chuyện với các nàng, sẽ không kỳ thị các nàng.
Sau đó, căn cứ tình huống của bọn họ, chúng ta bắt đầu có quan hệ thông gia. Trong bọn họ rất nhiều người đều coi trọng mỹ nữ trong triều của ta, phát hiện trong con mắt của bọn họ mỹ nữ đều là những người có hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, có tâm cứu mỹ nhân nhưng không biết xuống tay từ đâu.
Mà nam nhân trong triều của ta hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc, bởi vì mỹ nữ ở đây đều thực hiền lành hơn nữa còn rất khiêm tốn.
Ta đưa ra ý kiến thì rất nhanh chiếm được sự hoan nghênh của bọn họ, từ nay về sau bắt đầu sự thân thích qua lại giữa hai nước.
Ta không tiện xuất hiện ở trước mặt đại quân, cho nên ta để tiểu hoàng đế một mình ngồi trêи lưng ngựa, hắn sẽ đi theo sau hai tiểu nương tử. Còn ta đi ở bên cạnh tiểu hoàng đế nói: "Ngươi cứ đi về phía mặt trời mọc, đi nửa canh giờ có thể đến nơi đóng quân, tới nơi thì mong hoàng thượng không cần đề cập ta, nói là hoàng thượng thuyết phục bọn hắn để ngươi bình an trở về."
"Trẫm hiểu."
Ta phất tay tiễn hắn rời đi. Nhìn thấy bọn hắn đi đúng đường thì ta mới an tâm trở lại nơi đóng quân.
Về tới trong lều thái hậu, nàng còn đang ôm chăn ngủ say mê, gương mặt ngọt ngào đáng yêu, ta lập tức ôm cả chăn lẫn người: "Ta giúp nàng giải quyết phiền phức nhỏ."
"Phiền phức gì?"
"Rồi nàng sẽ biết.". Ta bắt đầu thừa nước đục thả câu.