Trương Nhã Thư nhìn qua khe cửa sổ, đảo mắt một vòng xung quanh, thấy nhân viên bên ngoài đều đã tan ca gần hết, liền tranh thủ ưỡn ngực vươn tay, ngáp một hơi thật dài, khóe mắt chảy ra hàng nước, hai chân gãi gãi vào nhau rồi gác lên bàn, phong thái uy nghiêm của một chủ tịch thường ngày trong chưa đầy một giây liền biến đi đâu mất.
"Haizzz. Mệt chết ta a~~~""
Nhã Thư không ngừng ngáp dài ngáp ngắn, quyết định chợp mắt một lát, công ty đang trong quá trình áp dụng vài chính sách đổi mới, vấn đề liên tục xảy ra khiến nàng đau đầu hoa mắt, xuyên suốt một tuần bị thiếu ngủ, cơ thể suy nhược đi không ít.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, Trương Nhã Thư mệt mỏi chau mày, miễn cưỡng hé mắt đọc vài chữ trên đó, chưa đầy một giây liền thay đổi tâm tình, khóe miệng bất giác cong lên.
"Báo thức. pm. Chủ tịch Trương, mau mau về nhà, đừng để vợ chờ lâu!""
Đại não Nhã Thư hiện tại ngoài thức ăn và cái bụng đang sôi sùng sục ra, còn thấp thoáng hiện lên hình dáng và mùi hương hoa hồng của một người, khiến nàng không thể nhịn một chút để ngủ, liền vội vội vàng vàng thu xếp xấp tài liệu trên bàn, khoác lên người chiếc áo len màu xám, hào hứng tan ca.
Trên đường về, Trương Nhã Thư nhận một cuộc gọi đến.
"Mẹ à? Vâng. Con vừa tan ca. Ăn tối á? Chị ấy đang ở chỗ mẹ? Vâng, con đến ngay."
Nhã Thư tắt máy, dù là chuyện giữa nàng và người kia cũng đã được cả hai gia đình chấp nhận, hai người cũng đã chính thức ở bên nhau được bốn năm, việc đến nhà ba mẹ ăn cơm cũng không còn lạ gì, nhưng không hiểu sao giọng nói của mẹ trong điện thoại khi thì gấp gáp, khi thì ngập ngừng, trong lòng Nhã Thư tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Định thần lại một chút, Nhã Thư sắp xếp lại số sự kiện trong ngày hôm nay thành một chuỗi logic, lần lượt phân tích kĩ càng.
Trong đầu lóe lên tia sáng, dường như mấu chốt là ở chỗ, sáng nay, vị phụ thân đáng kính của nàng – Trương Tấn Uy cùng với giám đốc Doãn của công ty đối tác ghé thăm công ty, sẵn tiện ăn trưa cùng Nhã Thư để bàn chuyện làm ăn.
Ai ngờ, việc thỏa thuận quá suôn sẻ và kết thúc nhanh chóng, đến nỗi Doãn đại nhân không còn gì để nói, liền tranh thủ huyên thuyên về cơ ngơi bề thế của ông, cùng gia môn vọng tộc có dòng dõi hoàng gia, con cháu đầu đàn cùng với bốn đứa cháu nội và ba đứa cháu ngoại, đứa út là một tiểu thiếu gia, mới vừa tròn một tuổi.
Trương Nhã Thư để ý sắc mặt phụ thân kém đi vài phần, nhưng là vẫn kiên trì nghiêm nghị, bản thân liền mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Doãn đại nhân một cách vô cùng tinh tế và nhân văn, tránh gây hậu họa khôn lường về sau.
Nuốt một ngụm nước bọt, Nhã Thư đánh vòng rẽ qua quốc lộ, nàng chọn con đường về nhà dài hơn thường ngày, tranh thủ thêm chút thời gian suy nghĩ.
_____
"Mẹ, con về rồi."
Trương Nhã Thư cởi giày, nhẹ nhàng bước vào trong nhà, nàng không hiểu vì sao bản thân lại phải rón rén như vậy.
Liếc qua phòng khách, không có ai, thở phào một cái.
Liếc qua nhà bếp, cũng không có ai, thở phào hai cái.
Trương Nhã Thư chạy thật nhanh lên lầu, đứng trước cửa phòng hai vị thân sinh, ghé tai nghe lén.
"Xù xì xù xì..."
"Tức chết ta mà!", Trương Nhã Thư tức tối lầm bầm, cánh cửa làm bằng vật liệu cách âm, thần thánh mới có thể nghe được bên trong nói gì, nhưng mà thần thánh thì sẽ không nghe lén đi.
Nhã Thư đành bỏ cuộc, tiếp tục đi bằng ngón chân, trông không khác gì tên trộm bất đắc dĩ.
Nàng đưa tay mở cửa phòng riêng, lần này thì không cần phải rón rén nữa, nhưng mà, cửa lại khóa.
"Cửa phòng mình sao lại khóa? Chắc chắn có người bên trong làm chuyện xấu nên mới khóa a~", Trương Nhã Thư trong bụng sinh ra mấy tia quỷ dị, liền lục tìm trong túi xách, lấy ra chìa khóa, nhẹ nhàng tra vào cửa.
"Cạch!"
"Cúc cuuuu~~~~!!!!", cánh cửa mở, Nhã Thư ló đầu ra, giọng điệu dê xồm hết chỗ nói.
"Biến tháiiiii!!!!"
Một cái gối to đùng nhằm ngay gương mặt đầy bỡn cợt của Nhã Thư mà vun vút lao đến, lực đạo rất mạnh, khiến nàng đau điếng quỳ xuống, hai tay ôm lấy cái mũi đỏ chót của mình.
"Ai ui... Đau...!"
"Nhã Thư?"
Người trong phòng chạy đến đỡ lấy Nhã Thư đứng dậy, thuận tay khóa lại chốt cửa.
"Di Đình a~ Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết ~", Trương Nhã Thư thút thít, hai mắt ngấn lệ đỏ hoe, không ngừng xoa xoa chóp mũi, trông như một chú thỏ con tội nghiệp đang run rẩy vì chưa hết hoảng sợ, tổng thể rất đáng thương.
"Đau đến thế sao? Tôi nhớ là mình không mạnh tay cho lắm.", Vũ Di Đình cười, nắm lấy chóp mũi Trương Nhã Thư, không kìm được véo nhẹ một cái.
"Chị nha! Khi dễ người ta đến thế là cùng."
"Do em thình lình vào phòng lúc tôi đang thay đồ, lại còn cười lên man rợ như mấy tên đạo tặc chuyên đi rình rập dân nữ khiến tôi giật mình, theo bản năng phòng vệ thì phải tìm lấy thứ gì gần nhất mà ném thôi."
"Em đau thật a!", Nhã Thư bĩu môi.
"Em nên mừng đi. Cũng may bên cạnh tôi không có quả lựu đạn nào.", Vũ Di Đình bật cười ha hả.
Trương Nhã Thư thấy Vũ Di Đình cười hớn hở, trong lòng có chút ấm ức vì không được mỹ nhân thương tiếc, được thôi, "hữu thù bất báo phi quân tử", để ta xem mỹ nhân cô phen này còn dám khi dễ ta hay không.
"Di Đình, mấy năm qua, chị ức hiếp em cũng nhiều...", Nhã Thư bẻ bẻ khớp tay, từng bước đi đến gần Vũ Di Đình, khóe miệng nhởn nhơ cười, hai mắt cố tình nhìn chăm chăm lên trước ngực người kia, "Nếu bây giờ không mau dạy dỗ chị, thì sau này em sẽ bị ức hiếp thành cái dạng gì a..."
Vũ Di Đình nuốt nước bọt, trong lòng có chút run rẩy, nàng nhìn vào trong đôi mắt tràn ngập tà khí của Nhã Thư, liền cảm thấy mình như sắp bị người kia nuốt chửng. Di Đình vô thức bước lùi, cho đến khi hai chân chạm giường, nàng nhanh chóng ngồi xuống, lấy chăn che trước ngực.
"Xui xẻo thay cho chị a~~, chưa kịp mặc y phục bên ngoài thì bị em phát hiện. Nhưng không sao, bạch làn da được hắc nội y che chắn, rất bắt mắt a~~~~"
Trương Nhã Thư sau đó cố ý nói ra những từ ngữ nhạy cảm hết mức có thể, cũng không quên phả vào tai Vũ Di Đình vài lời đường mật. Nàng ép sát người kia trên giường, dúi đầu vào cần cổ trắng ngần, hít đầy lồng ngực mùi hương quyến rũ.
"Cô giáo Đình, học trò muốn cô ngay bây giờ."
Vũ Di Đình run lên, cơ thể theo phản xạ dâng lên từng đợt sóng nóng rực, không hiểu sao dù đã trải qua vô số lần, nhưng nàng vẫn cứ thế bị người kia kích thích cho đến không còn đường lui, cũng không thể nào kháng cự.
Trương Nhã Thư vòng tay cởi nút gài áo ngực của người yêu, chiếc áo bị nới lỏng, nàng liền thuận lợi luồn tay vào trong, nuông chiều xoa nắn. Đầu gối đem đi ma sát giữa hai chân người dưới thân, cảm giác nóng hổi ẩm ướt truyền đến, càng nóng lòng muốn nhiều hơn nữa.
Vũ Di Đình cựa quậy, nàng đưa tay ôm lưng Nhã Thư, liền bị người kia khóa chặt hai tay lên trên đầu.
"Đêm qua chị cào lưng em đến trầy da, bây giờ vẫn chưa lành hẳn đâu.", Nhã Thư thì thào, ngữ điệu có ý cười, nàng là cố tình chọc ghẹo Di Đình để trả thù.
Gương mặt Vũ Di Đình không biết vì xấu hổ hay động tình mà nhiễm một tầng sắc đỏ, khiến Trương Nhã Thư say đắm ngắm nhìn, trong lòng nàng trộm nghĩ người dưới thân chính là một thứ rượu cực phẩm, không cần uống đã khiến người ta mê muội.
Bàn tay Trương Nhã Thư dời đến nơi ẩm ướt đang run lên cực độ, mơn trớn luồn vào bên trong lớp vải lụa mềm mượt, một cỗ nhiệt khí nhanh chóng ôm lấy bàn tay nàng, ngượng ngùng mời gọi.
Lực đạo Trương Nhã Thư mỗi lúc một tăng, khiến Vũ Di Đình chịu không nổi hô lên một tiếng. Nhìn thấy cơ thể người kia cong lên, Nhã Thư liền buông lỏng hai tay đang khóa của Di Đình, bàn tay còn lại vẫn duy trì vuốt ve bên dưới của người yêu.
"Nữ thần của em. Chị vẫn luôn tuyệt vời a...."
Vũ Di Đình thấm mệt, nhưng cũng vì được 'huấn luyện' tương đối đầy đủ suốt vài năm, năng lượng của nàng cũng rất nhanh hồi phục, lập tức đưa tay véo thật mạnh lên mông Trương Nhã Thư.
"Em trả thù tôi..."
"Đâu có...", Nhã Thư bưng mặt khóc.
Nhìn bộ dạng ủy khuất của Trương Nhã Thư, Vũ Di Đình không nhịn được cười, vốn dĩ cũng muốn cưng chiều tên ngốc này một chút, nhưng nàng nghĩ nàng thích bộ dạng bị khi dễ của hắn hơn.
"Lần sau nhanh tay hơn một chút, hôm nay em hơi yếu a~", Di Đình nâng cằm người yêu, làm động tác gãi gãi như đang cưng nựng cún cưng, rõ ràng là cố tình khiêu khích.
Trương Nhã Thư biết là mình lại bị chọc ghẹo, vừa định bụng muốn trả thù thêm lần nữa, bàn tay vừa cử động lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn.
"Nhã Thư! Di Đình! Hai con xuống ăn cơm!"
"Vâng!", Nhã Thư đáp lời, nhưng là chưa có vẻ gì muốn rời giường, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khỏa ngực trắng mịn trước mắt, không biết có nên nói mới mẹ là mình vừa được cho ăn no hay không...
"Này! Lại ngẩn người. Suy nghĩ lung tung gì đấy?", Di Đình khẽ bẹo má người phía trên, cưng chiều vuốt ve.
"Ăn bánh bao no rồi a..."
"Biến thái...!"
Vũ Di Đình ngượng đỏ mặt, nàng ngồi dậy, mặc lại y phục chỉnh tề, vui vẻ đặt một nụ hôn lên trán Nhã Thư.
"Thay bộ quần áo len tôi xếp sẵn trong tủ, đêm nay trời lạnh."
"Hảo a!"