Mười phút trôi qua, hình như đom đóm trên trời cũng sáng hơn một chút.
Nhưng trong đám người, vẫn chẳng xuất hiện bóng dáng của Trình Lộc.
Lâm Phùng không nghe Trình Lộc nữa, anh bắt đầu di chuyển, bước theo nơi cô vừa đi ban nãy. Anh nhớ, Trình Lộc đã nói cô đi mua bánh ngó sen rán.
Cừa tiệm bán bánh ngó sen rán duy nhất nằm ngay đầu đường lớn.
Bên lề đường nhỏ hẹp của thị trấn, đám người cũng đang ồn ào.
Anh tìm cách đi qua đám người đông nghịt, nhưng lúc này, dường như đom đóm trên bầu trời nhận được lệnh nào đó, chúng dồn dập tụ lại với nhau, tạo thành hình một bông hoa.
Lâm Phùng ngẩng đầu nhìn lên, anh định dùng điện thoại chụp lại cho Trình Lộc xem, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không làm.
Trình Lộc nói không sai, lúc cô không có ở đây, ngay cả hình ảnh đẹp đễ như thế anh cũng chẳng muốn xem.
Đám người bắt đầu dồn dập ùa tới, vây xem một cách rầm rộ.
Mà trong lòng Lâm Phùng, chỉ muốn tìm được Trình Lộc.
Đi xuyên qua đám người, cuối cùng anh cũng đến được đường lớn. Mà ở đối diện đường lớn, ngay chỗ đám người tụ tập lại kia, Trình Lộc của anh đang đứng bên trong, một tay cô cầm đồ ăn, một tay khác cầm điện thoại, đang ngửa mặt lên trời quay video.
Lâm Phùng mỉm cười, anh sải bước đến chỗ cô.
Anh đi đến sau lưng Trình Lộc, từ đằng sau giành lấy điện thoại của cô. Trình Lộc trở tay muốn động thủ, nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy là Lâm Phùng.
Cô bỗng thu tay lại: “Không phải bảo anh chờ em à, sao lại tới đây?”
Lâm Phùng mỉm cười lưu video lại, cũng vừa đáp lời Trình Lộc: “Không được, không đợi nổi, chỉ có thể đến tìm em.” Anh giơ điện thoại trong tay lên quơ quơ: “Không phải nói cùng xem, không quay video nữa à?”
Trình Lộc giật điện thoại lại nhét vào trong túi: “Anh nói đúng.”
Lâm Phùng nắm tay Trình Lộc, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay cô lan đến, anh thuận thế nhét tay Trình Lộc vào trong túi của mình, muốn sưởi ấm cho cô.
Bánh ngó sen rán trong tay cô còn tản ra hơi nóng, cô đưa đến bên môi Lâm Phùng.
Vào giờ phút này, trấn nhỏ được bao phủ trong ánh huỳnh quang của đom đóm và ồn ào của người vây xem.
Đêm nay, Lâm Phùng và Trình Lộc chơi đến rất muộn mới về khách sạn.
Nhưng vì để ngày hôm sau có thể thấy được bình minh, Trình Lộc vẫn đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ. Tuy Trình Lộc đang rất buồn ngủ, nhưng cô vùng vẫy một hồi vẫn ngồi dậy. Lâm Phùng cũng theo sát phía sau, cùng thức dậy với Trình Lộc.
Hai ngày nay thời tiết rất đẹp, tuy năm giờ sáng trời vẫn còn tối mờ. Nhưng phía chân trời đã tràn ra một vài tia sáng, dường như đang thông báo rằng thời tiết hôm nay không tệ lắm.
Hẳn là có thể thấy được mặt trời mọc.
Sáng sớm bảy giờ rưỡi, mặt trời ung dung mọc muộn.
Mặt trời đỏ rực dần nhô mình khỏi rặng mây, nhuộm cho cả bầu trời một tầng ánh sáng cam rực rỡ, thị trấn đom đóm nghênh đón bình minh.
Biển mây và mặt trời hòa lẫn vào nhau, Trình Lộc không nhịn được cảm thán một câu: “Đẹp quá đi mấy, mặc dù trước đây thường dậy sớm, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy được mặt trời mọc.”
Trước đây khi huấn luyện cô đều dậy từ rất sớm, nhưng tất cả tâm tư đều đặt hết vào việc huấn luyện, nào còn suy nghĩ xem mặt trời mọc gì đó nữa.
Mà Lâm Phùng bên cạnh, nhìn từ chỗ của Trình Lộc thì chỉ có thể thấy được gò má của anh, gương mặt lạnh lùng được ánh sáng vàng tô nhuộm, che đi mấy phần lạnh nhạt trên mặt anh.
Nhìn như thế, cô lập tức không dời mắt nổi.
Quả nhiên, dù bình minh có đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng anh.
Dường như Lâm Phùng nhận ra được ánh mắt của Trình Lộc, anh bỗng quay đầu lại nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Trình Lộc cười cong cong mắt, Lâm Phùng cũng khẽ mỉm cười, ôm cô vào lòng.
Lâm Phùng và Trình Lộc ở lại thị trấn đom đóm thêm mấy ngày, mãi đến ngày kia khi hai người chuẩn bị ra về, Lâm Phùng chợt nhớ mình đã quên gì đó ở khách sạn, cho nên bèn để Trình Lộc đến sân bay trước, còn anh về khách sạn lấy đồ.
Kết quả, trên đường về gặp được Cố Huyền.
Còn có cả Lý Thừa Nguyệ, người bạn Trình Lộc thường liên lạc.
Lý Thừa Nguyệt đang ngồi trong khách sạn ăn bánh kem, Cố Huyền ngồi bệnh cạnh đút cho cô ấy ăn với vẻ lấy lòng. Lâm Phùng biết con người của Cố Huyền, nói chung, anh ta không bao giờ bày ra dáng vẻ lấy lòng này.
Lâm Phùng suy nghĩ lại một chút, trước đó Trình Lộc đã nói Lý Thừa Nguyệt bị cặn bã nam lừa gạt, còn mang thai nữa. Kết hợp những điều này lại, thật sự không khỏi khiến người ta hiểu lầm.
Có thể Cố Huyền chính là cặn bã nam trong miệng Trình Lộc và Lý Thừa Nguyệt.
Sắc mặt Lâm Phùng lạnh xuống, nếu đã khiến người ta lớn bụng rồi, vậy mà còn không chịu trách nhiệm, đúng là một cặn bã nam.
Huống chi, đây còn là bạn của Trình Lộc.
Thật sự không thể tha thứ.
Nhưng bây giờ Lâm Phùng đang vội đến kịp chuyến bay, Trình Lộc còn đang ở sân bay chờ anh nữa. Lúc này anh không thể làm gì được, chỉ đành lấy đồ xong lập tức chạy đến sân bay, đến khi về Lâm Sơn rồi lại tính.
—- Đây là phần phiên ngoại riêng của Lý Thừa Nguyệt và Cố Huyền nên sẽ dùng xưng hô cô – anh cho hai người —
Trong thị trấn đom đóm.
Lý Thừa Nguyệt ăn hết nửa miếng bánh kem, trên khóe môi cô có dính chút bơ, Cố Huyền đưa tay lau giúp cô ấy với vẻ lấy lòng, lại bị Lý Thừa Nguyệt ghét bỏ đẩy ra.
Lý Thừa Nguyệt chậm rãi xoay người, cô nhìn cái bụng đang lớn lên từng ngày của mình mà thở dài: “Không ăn nữa, ngán lắm.”
Nói xong, cô lại quay đi định đến những chỗ khác.
Cố Huyền theo sát phía sau, anh vội vã nói: “Thừa Nguyệt, em đừng quậy nữa, cùng anh về Lâm Sơn đi. Em xem bây giờ em đã mang thai mấy tháng rồi, còn quậy như thế nữa.”
Lý Thừa Nguyệt bỗng dừng lại, cô có hơi khó chịu: “Tôi không có quậy, là có người ở Lâm Sơn không muốn tôi về, tôi ở đây mới an toàn nhất. Anh cũng đừng có ở đây thêm làm gì, dù sao thì sau này tôi cũng không để đứa nhỏ theo họ anh.”
Cố Huyền ngăn Lý Thừa Nguyệt lại: “Em không thể quyết định thay con được, em phải tôn trọng ý kiến của con chứ. Hơn nữa, bây giờ chỉ cần em gật đầu đồng ý, chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp.”
Anh nhíu mày, thường ngày lúc anh không làm việc đều rất ngả ngớ.
Nhưng đến khi làm việc anh sẽ rất nghiêm túc.
Lý Thừa Nguyệt hiểu rõ, sự ngả ngớn của anh đã ăn vào tận xương tủy, nếu không, lúc đầu ở quán bar nào có chuyện tình một đêm gì đó.
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên bụng mình.
Đứa nhỏ đã sắp chào đời, thật sự cô không muốn chạy lung tung, nhưng tình thế ép buộc, cô không thể làm gì khác hơn.
Xuất thân của cô không tệ, chỉ tiếc là xuất phát từ bất ngờ.
Mẹ của cô bị cha cô lừa gạt, cô biến thành con gái của người thứ ba.
Sau khi mẹ cô qua đời vì bệnh, cha cô mới đến tìm cô, nhưng cô không thể chính thức trở thành con gái của nhà họ Lý.
Lý Trường Lông là tổng giám đốc của công ty đồ điện tử gia dụng lớn nhất thành phố Lâm Sơn, giá trị bản thân rất cao, Nếu bị người ta biết ông ta từng ngoại tình, còn có con gái ngoài giá thú, chắc chắn sẽ khiến công ty bị ảnh hưởng.
Vì thế, Lý Trường Long cho cô chi phí sinh hoạt, nhưng không bao giờ nhận lại cô.
Mà, sau khi cô trải qua tình một đêm với Cố Huyền, lại qua thêm mấy lần gặp gỡ tình cờ, đến khi hai người gần như xác định quan hệ thì cô lại bỗng phát hiện. Lý Trường Long đang qua lại với Cố Huyền, ông ta muốn gả đứa con gái duy nhất được ông ta công nhận cho Cố Huyền.
Ở Lâm Sơn, những thanh niên đến tuổi kết hôn đều đã kết hôn hoặc tìm được đối tượng, thế hệ mới lại chưa kịp trưởng thành. Người duy nhất còn độc thân chính là Cố Huyền.
Lý Thừa Nguyệt luôn là người không chịu thua, cho dù đối diện với người chị gái kia của mình, cô cũng không thể không làm gì được.
Huống hồ vào lúc ấy, Lý Thừa Nguyệt đã phát hiện mình mang thai, cô chắc chắn không muốn con mình trở thành đứa bé không có cha.
Giống như cô vậy.
Chỉ tiếc là, rất nhanh sau Lý Trường Long đã phát hiện cô thường xuyên ra vào bệnh viện. Theo như thủ đoạn của Lý Trường Long, ông ta lập tức phát hiện cô mang thai, còn là con của Cố HUyền.
Lý Trường Long tức giận vô cùng, mà người chị gái kia của cô cũng trăm phương nghìn kế muốn git chết đứa nhỏ.
Vì thế, Lý Thừa Nguyệt đã cãi nhau một trận với Lý Trường Long, cuối cùng cô hết cách, không thể làm gì khác hơn là mua vé máy bay, đầu tiên cứ đưa đứa nhỏ rời khỏi Lâm Sơn rồi lại tính.
Lúc cô rời đi có suy nghĩ, nếu Cố Huyền không để ý đến những chuyện ở Lâm Sơn, cũng có thể tiếp nhận sự thật cô là con gái ngoài giá thú, có thể đến tìm cô, vậy cô sẽ không xen vào chuyện của những người nhà họ Lý kia nữa.
Rất may mắn là, cô đến thị trấn đom đóm, ngày hôm sau Cố Huyền đã đuổi theo tới.
Nghe nói anh đã buông xuống rất nhiều hạng mục trong tay, cũng đã nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Lý, sau đó mới đuổi theo cô.
Thân phận con gái ngoài giá thú thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận, ngay cả Lý Thừa Nguyệt cũng có một thời gian rất dài không tiếp nhận nổi chính mình. Khi đó cô nghĩ, nếu một ngày cô có thể tìm được một người, người đó hoàn toàn không ngại thân phận của mình, cô sẽ gả cho người đó mà không hề do dự.
Nhưng khi người đó xuất hiện, cô lại do dự.
Chỉ vì người đó là Cố Huyền.
Với thân phận như thế, ngay cả Lý Trường Long cũng muốn đánh tiếng làm thông gia, anh sẽ thật lòng với cô sao?
Lý Thừa Nguyệt không dám chắc.
Nhưng lần này, Cố Huyền đã buông hết mọi thứ để đến thị trấn đom đóm, cô cũng đã chắc hơn vài phần.
Người này, có lẽ thật sự thích cô.
Lý Thừa Nguyệt ở lại thị trấn đom đóm thêm mấy ngày, Cố Huyền vẫn chưa rời đi.
Vì ở khách sạn quá lâu nên Lý Thừa Nguyệt hơi chán, cô bèn ra ngoài đi lung tung một chút. Nào ngờ, tối nay thị trấn đom đóm có màn biểu diễn đặc biệt nào đó, người tới tấp nập, chen đi không nổi.
Cho nên cô lại về khách sạn nằm tiếp.
Lại không ngờ hơn, trên đường đi cô bị người ta đụng phải, vốn dĩ bây giờ bụng cô đã lớn rồi, bị va chạm như thế khiến cả người cô ngây ngẩng muốn ngã, bụng còn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô hoảng thật rồi.
Trong lòng lập tức hối hận không thôi, nếu cô không ra ngoài sẽ không có chuyện này.
Cô vội vàng bảo vệ bụng mình, trước mắt cô như hoa hết cả lên. Cô không thể làm gì khác hơn là vịn vào tường, người vừa đụng cô khi nãy ở bên cạnh hỏi: “Này cô, cô không sao chứ? Tôi, tôi gọi xe cấp cứu ngay.”
Người kia thấy dáng vẻ của Lý Thừa Nguyệt cũng bị làm cho hoảng, dù sao thì đụng phải một người phụ nữ có thai, trạng thái của người phụ nữ có thai kia lại không được tốt mấy nữa, dù là ai cũng sẽ sợ hãi.
Lý Thừa Nguyệt cố nhịn đau gật đầu, cô hít thở sâu, mở miệng gọi: “Lúc cần không thấy đâu, lúc không cần lại gặp ở khắp mọi nơi, Cố Huyền, em khó chịu chết mất rồi.”
Người đang gọi cấp cứu quay đầu lại nhìn cô: “Treo[] cái gì cơ? Cô đừng có chuyện gì nha, tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
“Cái gì? Tôi sẽ treo[] à?” Lý Thừa Nguyệt nghe người kia nói thế, trái tim như rơi thẳng xuống đáy.
[] 悬 đọc là Huyền, cũng có nghĩa là “treo”. Mà “treo” lại có nghĩ là ngỏm củ tỏi, người kia nghe Lý Thừa Nguyệt nói 悬 tưởng cô không xong nên hỏi lại, Lý Thừa Nguyệt thì lại tưởng người kia nói mình ngỏm củ tỏi rồi.
Cảm giác nặng nề, khiến người ta tuyệt vọng.
Người đang yếu ớt không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, lúc này vừa hay là như thế.
Nước mắt trong đôi mắt Lý Thừa Nguyệt liên tục tràn ra ngoài, cô rất sợ, sợ mình chết, cũng sợ không gặp được Cố Huyền.
Mặc dù con người của anh có chút tật xấu, nhưng tổng thể mà nói anh hoàn toàn hợp với Lý Thừa Nguyệt, cũng rất thích cô, nên cô thật sự rất sợ.
Trong lúc mơ màng, dường như xe cấp cứu đến rồi, người đụng vào cô bước đến muốn đỡ cô lên xe cấp cứu. Nào ngờ, bỗng bị ai đó kéo lại, một người đàn ông cao lớn đen mặt đi vội tới, bế ngang người phụ nữ có thai lên.
Mà người phụ nữ có thai vừa nãy còn tái mặt, lúc này lại vô cùng an tâm ôm lấy người đàn ông, miệng không ngừng nói: “Không ổn không ổn rồi, Cố Huyền.”
“Đừng nói lung tung.”
Cố Huyền nhanh chóng bế cô lên xe cấp cứu, rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ chạy tới lui đến hơn nửa đêm mới thông báo không có chuyện gì, nhưng bảo Lý Thừa Nguyệt sau này không nên đi lung tung nữa, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lúc này Lý Thừa Nguyệt và Cố Huyền mới thở phào một hơi.
Cố Huyền nhìn Lý Thừa Nguyệt đã yên tĩnh lại, anh bèn mặt dày nói: “Em còn nhớ khi trên xe cấp cứu em đã nói gì với anh không?”
Sắc mặt Lý Thừa Nguyệt tái nhợt, cô nghiêng đầu sang một bên.
Lúc đó cô bị người ta lừa gạt, còn tưởng mình và đứa nhỏ sắp không xong rồi, cho nên mới ăn nói lung tung. Cô đã ôm Cố Huyền, nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Nếu có thể qua được, em sẽ không chạy nữa, sẽ gả cho anh.”
Ai ngờ cô thật sự không có chuyện gì cả, rất nhanh đã ổn định lại.
Nhưng bây giờ, bị Cố Huyền nói thẳng ngay mặt như thế, Lý Thừa Nguyệt vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Lý Thừa Nguyệt không trả lời, Cố Huyền bèn nói thay cô: “Vừa nãy em đã nói rồi, nếu có thể sống sót sẽ gả cho anh, em cũng không thể để con không có cha được, đúng không?”
Lý Thừa Nguyệt hừ một tiếng, cô kéo chăn lên, vừa nhăn nhó vừa đưa tay sang chỗ Cố Huyền.
Cố Huyền luôn mang theo mình chiếc nhẫn của cô, anh móc trong túi quần ra, chiếc nhẫn kim cương lóe lên dưới ánh đèn trắng.
Anh thở phào một hơi: “Muốn kết hôn với em thật khó, anh thấy Lâm Phùng làm dễ dàng lắm.”
….. Lý Thừa Nguyệt muốn nói lại thôi.
Trình Lộc đã kể hết mọi chuyện từ trước khi Lâm Phùng theo đuổi mình cho cô biết.
Có lẽ chỉ còn mỗi Cố Huyền không biết chuyện của Lâm Phùng, còn tưởng rằng theo đuổi phụ nữ dễ lắm.
Dường như Cố Huyền nhớ ra được gì đó, anh lấy điện thoại ra rồi mỉm cười với Lý Thừa Nguyệt: “Trước đó Lâm Phùng luôn rãi thức ăn chó với anh, bây giờ đến lượt anh, anh phải nói cho cậu ta biết anh sắp kết hôn rồi.”
Vừa nói, Cố Huyền vừa gửi tin nhắn cho Lâm Phùng.
Lại phát hiện hai ngày trước Lâm Phùng đã gửi tin nhắn cho anh trên wechat, lúc đó tâm tư anh dành hết cho Lý Thừa Nguyệt nên không thấy, đến giờ mới thấy tin nhắn này của Lâm Phùng.
[Tạm biệt.]
Cố Huyền lập tức hoải nghi, chuyện gì thế này?
Cố Huyền: [???]
Hệ thống: Đối phương không phải bạn bè của bạn.
Cố Huyền: “…..”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của anh một lời khó tả hết.
Lý Thừa Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, cô chạm tay lên bụng mình, không khỏi hỏi: “Sao anh lại bày ra vẻ mặt đó? Có phải ở cạnh em không vui không? Có lẽ anh thật sự không vui khi em về Lâm Sơn rồi.”
Cố Huyền ngước mặt lên, anh gạt chuyện của Lâm Phùng sang một bên.
Anh nhìn thẳng vào Lý Thừa Nguyệt một cách chăm chú, nói: “Không phải, là anh yêu em.”
Lý Thừa Nguyệt lầm bầm một tiếng, không quan tâm đ ến Cố Huyền.
Lúc này, ngoài cửa sổ sáng bừng, mùa xuân thật sự đã đến rồi.
[Hoàn toàn văn]