Lộ Diêu Diêu vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Dương Cảnh Thừa, ai cũng “À à à” vài tiếng. Đám người Triệu Tín, Lục Bạch đang đứng bên cạnh anh cũng không ngoại lệ. Triệu Tín còn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Dương Cảnh Thừa một cái, cười ha ha nói: “Đội trưởng Dương, bà chủ Lộ đang chuẩn bị nhảy một điệu tặng anh kìa.”
Dương Cảnh Thừa lơ đi sự trêu ghẹo của Triệu Tín, híp mắt nhìn Lộ Diêu Diêu. Lộ Diêu Diêu không đợi anh nói chuyện, đưa thịt nướng xiên trong tay cho một người xem đang đứng cạnh. Cô thẳng lưng lên, đưa đôi tay vòng qua đỉnh đầu, lòng bàn tay giao nhau, bắt đầu múa.
Cô đầu linh hoạt uốn người, đôi tay đang giao nhau dần tách ra, vẽ thành một đường cong trên không trung, một tay sờ đầu, một tay vuốt dọc thân thể mình. Gót chân cũng đạp nhịp một cách có tiết tấu, thân mình chậm rãi xoay vòng, bờ mông cong vút cũng dần dần đong đưa. Dáng người nóng bỏng như lửa lả lướt dụ hoặc. Cô nhảy cạnh lửa trại đang bừng sáng, thân thể cũng quyến rũ như ngọn lửa kia, chậm rãi nở rộ.
Tất cả mọi người đều xem đến ngẩn người ra, ngay cả Trương Tinh Tinh cũng kinh ngạc cảm thán không thôi. Khó trách Lộ Diêu Diêu vừa tới, lực chú ý của mọi người không còn đặt trên người cô ta nữa. Nhìn điệu múa trước mắt này, cô ta dù thua cũng tâm phục khẩu phục.
Dần dần, cơ thể giống như ngọn lửa của Lộ Diêu Diêu càng tới gần Dương Cảnh Thừa. Trong mắt không còn người nào khác, chỉ đứng nhảy trước mặt anh, giống như cũng muốn thiêu đốt anh theo.
Cuối cùng, Lộ Diêu Diêu dậm chân một nhịp, thân thể hơi cúi về phía trước, mông hơi nhô ra, đôi tay giữ nguyên giữa không trung. Mũi chân đá khiến cát vàng bay lên. Gió cuốn tới, thổi tung làn váy đỏ như lửa của cô.
“Hay! Hay!”
“Hay lắm!”
Vỗ tay lớn như sấm, kéo dài không dứt. Lộ Diêu Diêu cũng duy trì tư thế đó thật lâu không động đậy. Mà cô cũng chỉ cách Dương Cảnh Thừa trong gang tấc, Nếu cô bước lên phía trước nửa bước chân, mặt cô sẽ dán vào mặt anh.
“Đẹp không?” Cô nâng đầu, cười híp mắt.
Dương Cảnh Thừa chậm rãi lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với cô. Anh cũng giống như những người khác, chứng kiến toàn bộ điệu múa của cô.
“Tôi nghĩ cô nên phủi cát trên giày của mình đi.” Anh nói như đang tránh né, không muốn đưa ra lời nhận xét.
Loading...
Lộ Diêu Diêu nhíu mi, hay cho một người không nói được lời gì tốt đẹp, hay cho một người đã nhìn thấu được tất cả. Cô cúi người, sau đó ngồi xổm xuống, bởi vì quả thật giày của cô có dính chút cát.
Lúc cô đang phủi cát, Dương Cảnh Kính quay người đi ra ngoài. Lộ Diêu Diêu “A” một tiếng, nhưng vẫn không thấy anh quay đầu lại. Triệu Tín và Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh, Giang Tây cũng theo sát Dương Cảnh Thừa đi ra ngoài. Sau khi Lộ Diêu Diêu phủi cát xong cũng ra ngoài theo.
Ánh mắt người khác vốn đều đang dừng lại trên người Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa, muốn coi thử chuyện gì sẽ xảy ra. Ai ngờ Dương Cảnh Thừa lại rời đi, không còn gì để xem, lập tức mọi người lại la hét, bắt đầu múa. Sau đó một người, hai người, ba người… mọi người lại cùng nhau nhảy quanh lửa trại.
Trương Tinh Tinh lại không nhảy tiếp. Sau điệu nhảy của Diêu Diêu, điệu nhảy của cô ta đã không còn thu hút được sự chú ý của mọi người nữa. Bởi vì bị thương tích nên Ngụy Dương vẫn luôn bên ngồi, bây giờ cũng chậm chạp đi tới, cười nói: “Em nhảy rất hay.”
Trương Tinh Tinh lại lập tức vui vẻ, “Cảm ơn anh.”
“Tinh Tinh, có thể đỡ anh một chút không?” Ngụy Dương đứng một lát thì hơi mệt.
Trương Tinh Tinh lập tức đỡ cánh tay anh ta, nói: “ Em đưa anh về bệnh viện.”
“Được.”
“Yến Yến… anh không gọi điện thoại cho Yến Yến à?” Trương Tinh Tinh vừa đỡ Ngụy Dương đi ra ngoài vừa hỏi.
“Có gọi, không ai bắt máy. Tính cô ấy cứ vậy, cũng không biết anh đã chọc giận cô ấy chỗ nào. Cứ kệ cô ấy đi, chờ anh khỏe hơn sẽ đi tìm cô ấy.”
Trương Tinh Tinh mím môi, nói: “Yến Yến khá tốt. Đối với người mình thích nên có chút giận hờn vậy thôi, anh gọi điện thoại nhiều cho cô ấy một chút là được.”
Ngụy Dương nói: “ Anh nằm viện mà cô ấy còn không tới xem một cái. Nếu cô ấy biết săn sóc bằng một nửa em thì tốt rồi.”
Trương Tinh Tinh sửng sốt, lại nói: “Yến Yến thật sự rất tốt.”
“Được rồi, đừng nói tới cô ta nữa.” Ngụy Dương có chút bực bội.
Trương Tinh Tinh không nói nhiều nữa, đỡ Ngụy Dương về bệnh viện.
Mà Lộ Diêu Diêu sau khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Dương Cảnh Thừa và mọi người đi về phía một chiếc xe việt dã màu xanh lục, mở cửa đi lên xe. Sau đó đóng cửa lại lái xe đi. Lộ Diêu Diêu đứng một bên nhìn xe dần dần đi xa, ẩn vào trong màn đêm. Cô biết chiếc xe việt dã màu xanh đó, là chiếc xe tư nhân của Dương Cảnh Thừa. Chú Vương đã từ bơm lốp xe cho nó.
Lộ Diêu Diêu vốn muốn tới gặp Dương Cảnh Thừa, kết quả anh lại đi rồi. Tuy rằng đêm nay cũng coi như gặp mặt, nhưng hai người vẫn chưa nói được gì, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Nhảy cô cũng đã nhảy rồi, hỏi anh đẹp không thì anh lại không trả lời.
Lộ Diêu Diêu một mình đứng dưới ánh trăng một hồi thì La Quân từ khách sạn gọi điện thoại tới, nói người nhà Vương Yến báo từ ngày trước đã không tìm được cô ta, vì thế gọi điện thoại tới khách sạn để hỏi thừ. Mà cậu ta cũng đã hỏi khắp nơi nhưng không ai nhìn thấy Vương Yến, bao gồm cả bạn tốt của cô ta, Trương Tinh Tinh.
Lộ Diêu Diêu nghe xong liền nhíu mày. Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi La Quân, “Hôm trước và đêm hôm qua Vương Yến có về khách sạn không?”
“Không để ý. Khách đặt phòng, từ đó đến giờ chúng ta cũng không quan tâm khách có về ở hay không. Hơn nữa buổi tối bọn họ có ở không chúng ta cũng đâu quản được.”
Lộ Diêu Diêu cúp máy, xoay người vội vàng chạy lại chỗ múa hát hồi nãy, cô muốn tìm Trương Tinh Tinh. Nhưng chờ đến lúc cô chạy đến, nhìn khắp nơi cũng không thấy Trương Tinh Tinh ở đâu.
Lộ Diêu Diêu trở về khách sạn, La Quân đã đổi ca, người đang trực đêm là một người khác —— Lục Tiểu Hổ. Lục Tiểu Hổ vừa thấy Diêu Diêu trở về thì chào hỏi.
Cô vừa mở miệng thì nói ngay: “Tra thử xem Trương Tinh Tinh và Vương Yến đặt phòng nào. Sau đó gõ cửa xem Vương Yến có trong phòng hay không.”
“Rõ, bà chủ.”
Lục Tiểu Hổ lập tức mở máy tính kiểm tra hệ thống tuần tra.
“Đúng rồi, coi thử xem Ngụy Dương đặt phòng nào. Cũng gõ thử cửa phòng của Ngụy Dương thử xem có ai trong đó không.”
Lục Tiểu Hổ tra được số phòng xong, lên lầu gõ cửa. Nhưng hai phòng đó không có ai ở trong.
“Tôi biết rồi. Cậu làm việc tiếp đi.” Lộ Diêu Diêu đi đến một cái sô pha bên cạnh đại sảnh ngồi xuống, cô quyết định sẽ ngồi ở đây chờ Trương Tinh Tinh trở về. Bởi vì, cô không có số điện thoại của Trương Tinh Tinh.
Trời càng lúc càng khuya, đại sảnh chỉ mở một cái đèn nhỏ, quất cam nhạt không quá sáng. Lộ Diêu Diêu dựa người lên sô pha, một tay chống trán. Cứ dựa dựa một hồi lại vô thức ngủ quên mất. Giơ tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là giờ sáng.
“Vương Yến hay Trương Tinh Tinh có ai trở về chưa?” Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu hỏi Lục Tiểu Hổ đang ngồi trước bàn trực ban.
Lục Tiểu Hổ ngáp một cái, “Không ạ.”
Lộ Diêu Diêu nhíu mày.
“Có chuyện gì sao, bà chủ?”
Lục Tiểu Hổ phát hiện ra có gì đó không thích hợp. Nếu như bình thường thì bà chủ của bọn họ sẽ không ngồi đây tới trễ như vậy.
“Chị hoài nghi Vương Yến mất tích. Người nhà của cô ta đã không liên lạc được với cô ta từ hôm trước rồi. Hôm nay La Quân nhận được điện thoại của người nhà cô ta, hy vọng chúng ta giúp bọn l tìm người. Vương Yến là khách của chúng ta, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ gây một số phiền toái không cần thiết cho khách sạn.”
“A? Vậy làm sao bây giờ?”
Lộ Diêu Diêu nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài, lại dừng chân, nói với Lục Tiểu Hổ: “Trương Tinh Tinh và Vương Yến, dù là ai trờ lại thì gọi điện cho chị ngay lập tức.”
“Em biết rồi.”
Lộ Diêu Diêu ra khỏi khách sạn, lên xe máy chạy về hướng bệnh viện. Ở sa mạc này cũng chỉ có một cái bệnh viện mà thôi. Hôm Dương Cảnh Thừa cứu Ngụy Dương từ trong sa mạc ra đã đưa Ngụy Dương vào bệnh viện này. Hồi tối lúc nhảy cô cũng thấy ạh ta. Cô cũng sớm lường trước tối nay Trương Tinh Tinh sẽ không về khách sạn, mà là ở bệnh viện chăm sóc cho Ngụy Dương.
Hơn hai mươi phút sau, tới bệnh viện. Lộ Diêu Diêu xuống xe, đi vào bệnh viện hỏi hộ sĩ trực ban số phòng của Ngụy Dương, sau đó vội vàng đi về phía phòng bệnh của anh ta.
Tới trước phòng bệnh, cô giơ tay gõ cửa. Một lát sau, cửa phòng bệnh đượ. mở ra, người mở cửa quả nhiên là Trương Tinh Tinh.