“Dương Cảnh Thừa, tôi chỉ cần anh.” Đôi tay cô cũng quấn lấy cổ anh, chăm chú nhìn, nói rõ từng câu từng chữ.
Cô đu lên người anh một cách không biết kiêng kị gì hết khiến anh không thể chịu đựng được, đáng lẽ anh không nên duỗi tay đón cô. Dương Cảnh Thừa đen mặt, kéo cặp chân đang quấn trên eo mình ra, sau đó kéo tay cô xuống, trầm giọng quát: “Đi xuống! Đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Lộ Diêu Diêu gắt gao ôm chặt cổ anh không buông. Dương Cảnh Thừa cứng rắn bẻ tay cô ra, để cô đứng đàng hoàng trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng: “Cô đừng tưởng lần nào cũng đều có thể làm như vậy!”
“Ngay cả chuyện thân mật nhất chúng ta cũng đã làm…” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ lại dưới cái nhìn của anh. Sau đó giống như đang suy nghĩ gì, nhìn anh nói: “Vậy bây giờ tôi không được đụng vào anh à?”
Người phụ nữ này to gan lớn mật, không có gì là cô không dám nói, không có gì là cô không dám làm.
“Không được.” Anh nói.
Nói xong, anh xoay người muốn chạy.
Lộ Diêu Diêu nhanh chóng ôm lấy anh, mặt dán sát vào lưng anh, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà nãy giờ tôi có đụng gì tới anh đâu, còn chưa được hôn nữa là.”
Dương Cảnh Thừa hừ cười, bắt lấy tay cô, kéo ra, cô lại ôm lấy anh. Anh lại kéo tay cô ra, muốn xoay người cảnh cáo cô, cô lại ôm lấy anh từ phía trước. Trong lúc hai người xô đẩy thì ngã nhào trên mặt đất, lăn thành một khối trong sa mạc, cuốn bụi cát bay lên.
Lộ Diêu Diêu không sợ, ngược lại còn cười rộ lên. Tiếng cười vang lên trong sa mạc mênh mang, trong trẻo mà du dương.
Sau khi lăn mười mấy mét bọn họ mới dừng lại. Lúc dừng lại, cô ôm eo anh, anh cũng ôm eo cô. Tấm khăn lụa vốn che kín đầu và mặt cô bị rớt mất, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của cô. Giờ phút này, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cười dụ hoặc.
Gió trong sa mạc nổi lên, trong gió còn cuốn theo cát.
“Cảnh Thừa.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng hòa cùng với tiếng cười của cô.
Dương Cảnh Thừa đã không còn đi so đo cách gọi của cô nữa, dù sao anh nói cô cũng sẽ không nghe. Anh liếc cô một cái, môi bỗng nhiên bị một thứ mềm mại chạm. Lại là một nụ hôn bất chợt.
Cô đắc ý cười, trên mặt, trong mắt đều là vui mừng, “Hương vị của anh, tôi thật sự rất thích.”
Vẻ mặt Dương Cảnh Thừa nhàn nhạt nhìn cô cười, muốn cảnh cáo lại không nói gì được. Anh buông cô ra, sau đó kéo tay cô từ trên eo anh xuống, đứng lên, xoay người muốn đi.
“Chờ tôi một chút!” Lộ Diêu Diêu ở sau lưng anh kêu lên, vừa kêu xong bỗng nhiên “A” một tiếng.
Dương Cảnh Thừa tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, xoay người. Thấy cô còn đang quỳ trên cát, cúi đầu, đang dụi mắt.
Anh nhìn cô một lát, đi qua, không mặn không nhạt nói: “Ngẩng đầu lên.”
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu. Anh thấy con mắt bên trái của cô có chút hồng, còn vương nước mắt.
“Cảnh Thừa, cát bay vào mắt tôi rồi, anh thổi giúp tôi đi.” Cô nói.
Dương Cảnh Thừa đứng trước mặt cô không nhúc nhích, khuôn mặt lạnh xuống: “Nhắm mắt lại, lát nữa sẽ hết.”
Tuy anh cự tuyệt nhưng tâm trạng của cô vẫn rất tốt. Cô nhắm mắt lại, đợi đỡ hơn mới mở ra, anh vẫn còn đang đứng trước mặt cô.
Cô vươn tay ra với anh, “Cảnh Thừa, anh kéo tôi lên đi.”
Dương Cảnh Thừa thấy cô duỗi tay lại đây, nhìn vài giây, khom lưng, sau đó kéo cô lên.
“Tôi vừa mới khóc.” Sau khi đứng lên, cô nói, “Lúc cát bay vào mắt tôi sẽ khóc.”
Dương Cảnh Thừa lại nhìn cô, lông mi bên mắt trái của cô rất dài, bởi vì lúc nãy khóc nên có chút ẩm ướt, đôi mắt của cô cũng giống như đang nhiễm một tầng sương mù.
“Cho nên, anh thấy tôi khóc rồi.” Cô nghiêm túc nói, “Chưa một ai thấy tôi khóc bao giờ đâu.”
“Thế thì sao?” Anh hừ cười một tiếng. Nhưng anh cũng đoán được cô sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, cô cười nói: “Cho nên, tôi muốn lấy thân báo đáp.”
“Tôi cũng không tin trước giờ chưa có ai thấy cát bay vào mắt cô.”
“Có thì có, nhưng người đó là Trương Tục nên không giống.” Phản ứng của cô rất nhanh, lập tức nói tiếp: “Anh đang nghi ngờ tâm ý của tôi dành cho anh sao?”
Cái gì mà chưa từng có ai thấy em khóc, đúng là nói hươu nói vượn! Dương Cảnh Thừa không muốn nghe cô nói hươu nói vượn tiếp, lại xoay người muốn đi.
Lộ Diêu Diêu nhanh chóng đuổi theo, “Thế anh thấy tôi khóc có đẹp không?”
Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu liếc cô một cái, khóe miệng hơi giương lên, không nói gì. Anh quay đầu lại, đi thêm vài bước, sau đó thì thấy tấm khăn lụa màu đỏ của Lộ Diêu Diêu. Anh khom lưng nhặt lên, phủi sạch cát rồi đưa cho cô, “Còn cần không?”
“Cần.” Lộ Diêu Diêu cầm lấy, khoác khăn lụa lên đầu.
Cô đi sóng vai với anh, khăn lụa màu đỏ bay trong gió.
Lạc đà vẫn đứng yên ở đó nhìn họ. Bão cát đêm đó, cô cùng Dương Cảnh Thừa rớt khỏi lạc đà, lăn thật xa, ngay cả đèn pin cũng lăn đi đâu mất. Xung quanh đều đen như mực, không thấy gì hết. Nhưng rất nhanh lạc đà đã ngậm đèn pin đi tìm bọn họ. Lúc này thấy cô và Dương Cảnh Thừa không xảy ra việc gì, nó liền đứng ở đó chờ hai người.
Đi tới chỗ lạc đà, Lộ Diêu Diêu khen ngợi bên tai nó một câu, “A Tục ngoan quá đi.”
Sau đó, Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà. Khách sạn cách đây không xa, Dương Cảnh Thừa vẫn đi bộ như cũ, không cưỡi lạc đà của Lộ Diêu Diêu. Hai người một người cưỡi lạc đà, một người đi bộ, đi song song nhau trên sa mạc.
Dương Cảnh Thừa không nói gì, Lộ Diêu Diêu thì lại bắt đầu ca hát.
Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào đang chuẩn bị rời đi chỗ chụp hình thì nghe được tiếng hát này, vì âm thanh là vọng lại nên bọn họ cũng không nhìn thấy ai.
“Con lạc đà kia không chịu phối hợp gì hết, nếu không thì sẽ chụp được cảnh em ngồi trên lưng nó rồi, chắc chắn sẽ rất đẹp!” Lâm Minh Đào nhắm mắt lại, có chút tiếc nuối.
Tần Trinh Trinh cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cảm thấy sợ nhiều hơn. Suýt chút nữa thì cô ta ngã từ trên lưng nó xuống rồi. Lạc đà lắc quá mạnh, nếu cô ta ngã xuống thật, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng. Mà tên đội trưởng của đội cứu viện kia không những không muốn cứu cô ta mà còn cảnh cáo, rằng không có sự đồng ý của chủ nhân mà tự tiện cưỡi lạc đà đây là một bài học cho cô ta. Tuy quả thật cô ta làm vậy có chút không đúng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con lạc đà mà thôi, hơn nữa là nó chủ động chạy tới đây… Cô ta cưỡi một chút cũng đâu mất sợi lông nào của nó đâu, cần thiết dùng ánh mắt cảnh cáo và nói nặng như vậy sao?
Lâm Minh Đào vẫn rất canh cánh trong lòng chuyện hồi nãy. “Hôm nào chúng ta thuê một con lạc đà tới sa mạc này chụp ảnh vậy.” Anh ta nói với Tần Trinh Trinh.
Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa cùng nhau ra khỏi sa mạc. Mục đích của cô là muốn mời anh chúc mừng vụ tháng trước cô làm ăn kiếm lời, mà mục đích của cô còn chưa thực hiện được đâu.
“Dương Cảnh Thừa, buổi tối giờ, tôi chờ anh chỗ lối vào phía nam của sa mạc.” Cô nói.
“Tôi sẽ không đến.”
“Tôi chờ anh.”
“Tùy cô.” Dương Cảnh Thừa vừa nói xong thì đi, trở về đội cứu viện.
Lộ Diêu Diêu thì đi về phía khách sạn.
Lúc này, có một người nước ngoài đang đứng trước quầy lễ tân của khách sạn. La Tân nói tiếng Anh với người kia nửa ngày cũng không hiểu người đó nói gì. Lộ Diêu Diêu đi vào, đứng trong đại sảnh nghe một lát, sau đó vừa tức giận vừa buồn cười.
“Cho tôi mượn một cái máy sấy.” Là tiếng Bồ Đào Nha.
La Tân ngơ ra, hỏi bằng tiếng Anh: “Anh muốn trả phòng à?”
“Tôi muốn máy sấy. Cái đồ sấy tóc ấy.” Người nước ngoài nói xong, chỉ chỉ tóc mình.
“Anh muốn thuê phòng tiếp sao?”
“Lát nữa tôi sẽ gội đầu, tôi muốn mượn máy sấy.”
La Tân tiếp tục nói: “Mỗi lần thuê thêm tôi sẽ điều chỉnh giá. Nếu ngài muốn tiếp tục thuê, vui lòng đưa tôi thêm một trăm hai mươi tệ.”
Người nước ngoài nghe hiểu từ một trăm hai mươi tệ trong tiếng Anh, gật đầu liên tục, sau đó nói bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Một trăm hai mươi tệ thì một trăm hai mươi tệ.” Nói xong, lấy một trăm hai mươi tệ ra.
La Tân dùng tiếng Anh sứt sẹo cười nói: “Xin đợi một chút, tôi lập tức đăng ký phòng tiếp cho anh.”
Rốt cuộc Lộ Diêu Diêu nhìn không nổi nữa, bước qua, dùng tay gõ đầu của La Tân, “Bình thường kêu cậu đọc thêm sách cậu không đọc! Khách hàng muốn thuê phòng thêm hồi nào? Người ta muốn mượn máy sấy tóc!”
“Hóa ra là muốn mượn máy sấy à!” La Tân vừa xấu hổ, xoay người lấy máy sấy đưa cho người khách nước ngoài.
“Còn không trả tiền cho khách đi?” Lộ Diêu Diêu nhắc nhở cậu ta.
La Tân lập tức lấy một trăm hai mươi tệ trả lại cho người nước ngoài. Người nước ngoài giật mình, “Nhưng phải trả một trăm hai mươi tệ mà?”
Lộ Diêu Diêu dùng tiếng Bồ Đào Nha một cách lưu loát giải thích lại cho người kia, lúc này mới hiểu ra, cầm máy sấy lên lầu.
“Bà chủ, tiếng Anh của tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi mà, nhưng hình như anh ta không giống như đang nói tiếng Anh!” La Tân nói.
“Đương nhiên không phải tiếng Anh, đó là tiếng Bồ Đào Nha!”
“Thì ra là thế, hèn chi em nghe hoài không hiểu.”
Lộ Diêu Diêu liếc La Tân một cái, sau đó hỏi: “Ông cậu thế nào rồi?”
“Sau khi uống thuốc bổ của bà chủ đưa thì ông tôi khỏe hơn nhiều rồi, cũng tỉnh táo hơn, có tinh thần. Cảm ơn bà chủ!”
Mấy thứ thuốc bổ đó là Vương Yến và Trương Tinh Tinh mua cho cô để nhận lỗi, mà cô thì không xài. Lộ Diêu Diêu nói: “Cậu không cần cảm ơn tôi.”
La Tân vừa cũng biết lai lịch của mấy hộp thuốc bổ đó, sau đó kể một chuyện cho Lộ Diêu Diêu nghe, “Bà chủ, ba ngày trước, lúc anh trai em đi đón khách thì thấy Trương Tinh Tinh với Vương Yến ngồi một chiếc xe buýt rời đi rồi. Ngụy Dương thì lên ga tàu hỏa thì phải.”
Hai cô gái thích gây rắc rối kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi sa mạc. Còn chuyện bọn họ có thể hòa hỏa như lúc ban đầu không, Lộ Diêu Diêu không muốn biết.
Ban đêm, những bông hoa được điêu khắc bên ngoài vỏ cửa sổ như được phủ một tầng ánh trăng. Lộ Diêu Diêu cầm lấy điện thoại đặt trên sô pha xem giờ, sắp giờ rồi, cô ra khỏi nhà.
Cô đi bộ vì cũng không xa lắm. Hơn hai mươi phút sau, cô đi tới lối vào phía nam của sa mạc. Nói là lối vào nhưng kỳ thật chỗ này cũng không có cửa gì hết, gọi phía nam cũng chỉ để phân biệt thôi. Khách du lịch bình thường đều vào bằng lối ở phía đông, ở phía nam rất ít người. Bây giờ ngay cả một bóng người cũng không có. Vì thế nên cô mới hẹn gặp ở chỗ này.
Mà anh đã nói là anh sẽ không tới.
Cô ngồi dưới đất, ngắm trăng, ánh trăng không sáng tí nào.
Mười giờ một phút trôi qua, không ai đến.
“Anh ấy không tới thật à?” Cô ngắm bầu trời đêm, suy nghĩ.
Đúng lúc này, bỗng dưng có tiếng khóc truyền đến. Cô nhíu mày, đi qua xem.