Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

chương 29: a tục, mày thực sự đã đưa anh ấy trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến lúc phát lương cho nhân viên. Lộ Diêu Diêu đang ngồi trong phòng, dùng máy tính để tính sổ sách. Khi tính toán xong liền ghi số tiền lương của mỗi nhân viên. Sau đó, cô đặt máy tính xuống, để sang một bên, đứng dậy duỗi thẳng người.

Tháng này, khách sạn được rất nhiều lợi nhuận nên tâm trạng đang tốt. Lúc này muốn ăn mừng một chút.

Cô cầm điện thoại lên bấm số. Điện thoại được kết nối, cô vui vẻ nói: “Bây giờ là thời điểm tốt, chúng ta có thể gặp mặt được không?”

“Đang lái xe.”

Trong điện thoại truyền ra một giọng nam trầm thấp. Đồng thời, Lộ Diêu Diêu còn nghe thấy tiếng xe đang đi. Nhưng âm thanh đó không phải là tiếng xe đang đi trên đường.

Lộ Diêu Diêu thoáng đã biết, “Anh đang ở trong sa mạc à? Có người cần cứu trợ sao?”

“Ừ.”

Vừa nói xong, Lộ Diêu Diêu chợt nghe thấy tiếng “tút tút tút”. Anh lại tắt điện thoại, lại đang làm việc chính đáng. Đến lúc nào cô mới chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim anh? Cô tiếc nuối đặt tay lên người. Dự định ra ngoài bên rìa sa mạc đợi anh.

Chân cô bây giờ đã khỏe hoàn toàn, đi xuống cầu thang. Ở quầy lễ tân, La Cương vừa nhận được thông tin mức lương, nhiều hơn hai trăm nhân dân tệ so với bình thường, thấy Lộ Diêu Diêu đi xuống, anh ta gọi to “Bà chủ!”

Lộ Diêu Diêu nhìn về phía đó. La Cương tươi cười, “Cảm ơn bà chủ!”

“Nỗ lực sẽ được đền đáp. Hãy tiếp tục làm tốt!”

Nói xong, Lộ Diêu Diêu quay đầu đi đến cửa. Vừa đúng lúc có một cậu bé từ cửa đi vào.

Lộ Diêu Diêu dừng lại, nhìn đứa trẻ đến gần. Chờ đứa trẻ đến gần thì cô nói, “Tề Tư Tần.”

Cậu bé dừng lại và ngước nhìn cô.

“Chú cảnh sát không đưa con về nhà sao? Tại sao lại đến đây?” Lộ Diêu Diêu nhíu mày.

“Con không có nhà ở đây mà.”

Tất nhiên cô biết nhà cậu bé không ở đây. “Nhà con ở đâu? Ai đưa con đến sa mạc? Hiện tại con đang ở đâu?” Cảnh sát không đưa cậu bé về nhà, vậy chắc chắn cậu bé này phải có một chỗ sống ở đây.

“Con đang ở khách sạn Long Phượng.”

Khách sạn của Tề An Thành. Lộ Diêu Diêu cũng không có gì bất ngờ, ở đây ngoài khách sạn Long Môn của cô thì khách sạn Long Phượng của Tề An Thành cũng nổi tiếng. “Ai đưa con đến? Một đứa trẻ không thể ở một phòng.”

“Con với dì Ngô.”

“Bảo mẫu?”

Cậu nhóc gật đầu.

“Thế còn bố mẹ con?”

“Con không có bố mẹ.”

“Con lại đến khách sạn để tìm Tần Trinh Trinh à?”

“Dạ.” Cậu bé gật đầu.

“Hai người không có quan hệ, không biết nhau, tại sao con luôn đến tìm dì ấy? Chỉ vì dì ấy giúp con trả tiền xe?”

“Dạ.”

“Nhưng dì ấy hình như không muốn gặp con.” Lộ Diêu Diêu nhớ lại lần đầu tiên, ở phòng Tần Trinh Trinh đóng cửa phòng không muốn gặp, cậu bé đã trốn ngay trụ gỗ, cả đêm không rời đi, rồi bị ngất. Tiền viện phí mà Lục Tiểu Hổ đưa cậu bé đến bệnh viện vẫn là do cô trả. Cô không muốn cậu bé này bị ngất lần nữa hay có chuyện gì khác, gây rắc rối cho khách sạn.

“Con chỉ đến xem thôi.” Cậu bé nói.

“Con bao nhiêu tuổi?”

“Năm tuổi.”

Mới năm tuổi, không có bố mẹ, nhưng luôn đến tìm Tần Trinh Trinh. Lộ Diêu Diêu không nghĩ rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà vì được trả cho tiền xe lại đi tìm một người lạ. Cậu bé có bí mật gì, Tần Trinh Trinh lại có bí mật gì? Mà đứa trẻ năm tuổi có thể giấu bí mật gì? Tề Tư Tần, Tần Trinh Trinh, bọn họ phải có quan hệ. Nhưng đây là chuyện của người khác, cô không quan tâm. Cô chỉ có một yêu cầu.

“Đừng lại ngất xỉu trong khách sạn của dì.” Cô nhìn cậu bé nói.

Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà đến sa mạc, dừng lại trên một cồn cát chờ Dương Cảnh Thừa. Cô nhảy xuống, nhẹ nhàng sờ mặt con lạc đà. Cô cười nói: “A Tục, mày có thể đem anh ấy về đây không? Gọi là Dương Cảnh Thừa.” Nói xong, lại vỗ vào lưng con lạc đà và thả nó đi. Con lạc đà ngay lập tức chạy sâu vào sa mạc.

“Nhìn kìa! Có một con lạc đà!” Tần Trinh Trinh hào hứng chỉ vào cồn cát cách đó hơn mười mét.

Người đàn ông đang chụp ảnh ngẩng đầu lên, quả nhiên là có một con lạc đà ở phía đó.

“Hình như nó đang tìm kiếm gì đó, nó bị lạc chủ sao? Minh Đào, anh có thể chụp nó không?”

“Tất nhiên rồi.” Minh Đào lấy máy ảnh ra quay về phía cồn cát chụp một vài bức ảnh.

Máy ảnh của anh ấy đã bị vỡ một ống kính, nhưng có ống kính dự phòng. Hiện tại anh ấy đang sử dụng ống kính dự phòng.

“Nó nhìn về hướng của chúng ta. Minh Đào, chụp thêm vài bức nữa đi. A, không phải chứ! Nó đang đến.”

Con lạc đà nhanh chóng chạy đến phía Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào, Tần Trinh Trinh vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn.

“Có vẻ như nó thích em đó.” Lâm Minh Đào nói.

Tần Trinh Trinh rất vui vẻ, đưa tay sờ đầu con lạc đà.

Lâm Minh Đào nói: “Trinh Trinh, em ngồi lên lưng nó đi, anh chụp ảnh cho, nhất định sẽ rất tuyệt!”

“Được!” Tần Trinh Trinh rất vui, chỉ là không thể leo lên được.

Lâm Minh Đào treo máy ảnh trước ngực, ẵm Tần Trinh Trinh lên lưng lạc đà. Tần Trinh Trinh sợ hét lên một tiếng.

Cách đó không xa, có hai chiếc xe cứu viện sa mạc. Họ vừa hoàn thành xong công việc giải cứu, xe lái cũng không lái nhanh.

“Này, người đẹp kìa!” Lục Bạch nhìn thấy người phụ nữ cưỡi lạc đà trước mặt, nói với Giang Tây đang ngồi ở ghế tài phụ.

Giang Tây nhìn lướt qua, “Tạm được.”

“Không phải tạm được mà là đặc biệt đẹp!”

“Có bạn trai rồi.” Giang Tây nói một câu.

Lục Bạch không cảm thấy tiếc, vừa lái xe vừa nói: “Trên sa mạc, ngoài cát vàng, còn có người đẹp, xem như là phần thưởng cho phong cảnh.”

Đằng sau họ là Triệu Tín và Dương Cảnh Thừa. Triệu Tín đang lái xe. Dương Cảnh Thừa đang ngồi kế bên.

“Mặc dù bây giờ không vội, nhưng Lục Bạch lái quá chậm!” Triệu Tín nói xong, bắt đầu lái xe vượt qua.

Khi vừa vượt qua Lục Bạch bọn họ, Dương Cảnh Thừa ngồi bên cạnh liền nhìn thấy con lạc đà và người phụ nữ ngồi trên nó.

“Lái nhanh một chút!” Dương Cảnh Thừa nói.

“Hả?” Mặc dù anh ta đã vượt xe của Lục Bạch, nhưng cũng không cần quá nhanh! Nhưng thấy Dương Cảnh Thừa không nói gì nữa, Triệu Tín cũng không nhiều lời, chỉ đạp ga, lái nhanh như bay đi ra ngoài.

Con lạc đà bắt đầu chuyển động, Tần Trinh Trinh hoảng hốt, “A a a” kêu lên thất thanh.

“Giữ chặt dây cương! Trinh Trinh nắm chặt dây cương!” Lâm Minh Đào nhanh chóng nói với Tần Trinh Trinh.

Tần Trinh Trinh nắm lấy dây cương, nhưng con lạc đà lung lay quá mạnh, cô cũng không thể ngồi vững.

“Dừng lại!” Khi Triệu Tín lái xe đến chỗ Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào, Dương Cảnh Thừa yêu cầu. Triệu Tín phanh gấp, chiếc xe dừng lại, cát bay lên.

Dương Cảnh Thừa ngay lập tức mở cửa, xuống xe.

“Đội trưởng Dương!” Tần Trinh Trinh thấy Dương Cảnh Thừa, ngạc nhiên nhìn anh.

Lâm Minh Đào không quan tâm đến những chuyện trước đó, một bên lo tránh con lạc đà, một bên nhờ Dương Cảnh Thừa giúp đỡ, “Đội trưởng Dương, giúp một tay! Con vật này bị điên!”

Sau khi Dương Cảnh Thừa nhanh chóng xuống xe, anh đứng trước mặt hai người kia, con lạc đà nhưng không làm gì.

“Đội trưởng Dương, hãy giúp một tay!” Lâm Minh Đào lo lắng chạy đến chỗ Dương Cảnh Thừa hét lên.

Dương Cảnh Thừa vẫn không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con lạc đà và Tần Trinh Trinh.

Lâm Minh Đào không còn cách nào khác, cẩn thận đi đến trước con lạc đà đang chuyển động. Anh ta giơ chân đá vào con lạc đà. Chuẩn bị đá con lạc đà, thì anh ta bị chặn lại. Lâm Minh Đào quay lại nghi ngờ nhìn Dương Cảnh, “Anh đang làm gì vậy?”

Dương Cảnh Thừa không lên tiếng.

Triệu Tín đang ngồi trong xe cũng hơi kinh ngạc. Dương Cảnh Thừa vội vàng chạy tới, còn anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng kết quả thì không?

Lục Bạch vừa lái xe đến, cũng hơi bất ngờ.

Tốc độ run của con lạc đà càng tăng lên, Tần Trinh Trinh hét “A a a” đến chói tai. Cô đang ngồi không vững, dây cương cũng rơi ra khỏi tay, từ lưng con lạc đà rơi xuống.

Sau tiếng hét chói tai lúc nãy, cơ thể cô vẫn chưa rơi xuống đất. Sau khi hoảng loạn, cô phát hiện ra cổ áo đang được kéo lại. Cô chưa kịp quay lại, cổ áo đã được thả ra, chân cô chạm mặt đất. Cả người hơi đung đưa một chút nhưng Lâm Minh Đào giữ lại, không có ngã.

Tần Trinh Trinh chưa hết sợ, nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, anh lâu như vậy mà vẫn không ra giúp đỡ, dọa chết cô. Tim cô cũng nhảy ra ngoài. Lâm Minh Đào không hài lòng với Dương Cảnh Thừa, mà Dương Cảnh Thừa xem như cũng cứu người, vừa rồi bị chặn cú đá kia vẫn còn đau, nhưng cũng chỉ biết im lặng.

“A Tục.” Dương Cảnh Thừa nhìn con lạc đà, gọi lớn.

Lạc đà nhìn về phía anh, chậm rãi đi đến trước mặt anh.

Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh kinh ngạc. Anh có quan hệ với con lạc đà này? Có phải là chủ của nó?

Dương Cảnh Thừa nhớ đến hành động của Lộ Diêu Diêu, bắt chước vuốt ve dưới mắt của lạc đà. Sau đó, anh nhìn Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh, nói: “Nhớ kĩ bài học này: Chưa được chủ nhân đồng ý thì đừng đụng vào đồ của người khác.”

“Tôi…” Tần Trinh Trinh xấu hổ. “Nó đã chủ động đi đến, nhìn tôi. Tôi nghĩ nó thích tôi.”

“Nó chủ động đi đến có thể là đang tìm cái gì đó. Nó nhìn cô không nhất thiết là thích cô, có thể là do bộ dạng… kỳ lạ.”

“Kỳ lạ?” Tần Trinh Trinh đỏ mặt.

Triệu Tín, Lục Bạch không nhịn được cười. Giang Tây cũng hơi cong khóe môi.

Dương Cảnh Thừa lại vuốt mặt lạc đà một chút, xoay người leo lên, quay đầu về hướng Triệu Tín, Lục Bạch bọn họ nói: “Mấy cậu lái xe về đi.”

Triệu Tín chợt nhớ ra chủ nhân của con lạc đà này. Đêm bão cát đó, anh điên cuồng nhảy từ trên xe xuống rồi nhảy lên lưng lạc đà, cùng chủ nhân của nó trải qua nhiều nguy hiểm mới có thể ra khỏi sa mạc. Triệu Tín cười ẩn ý, “Đội trưởng Dương, chúng tôi đi trước đây!”

Triệu Tín nổ máy, nhanh chóng lái đi. Lục Bạch cũng không ở lại, lái sát theo sau xe Triệu Tín.

Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào đều nhìn Dương Cảnh Thừa chằm chằm. Anh thì không thèm để ý đến bọn họ, nhanh chóng cưỡi lạc đà ra khỏi sa mạc.

“Chủ nhân của mày lại thả mày đi nữa à?” Dương Cảnh Thừa vỗ lên đầu con lạc đà.

Cô ấy xem trọng con lạc đà này như thế. Nếu như cô biết có người đã cưỡi nó khi cô chưa đồng ý, sợ rằng cô sẽ không bỏ qua cho người đó đâu?

Dương Cảnh Thừa cưỡi con lạc đà đi không lâu thì thấy bóng người ở trên cồn cát.

Chiếc khăn lụa màu đỏ che kín đầu và mặt.

Anh cưỡi lạc đà trên cồn cát. Thấy được một đôi mắt sáng lấp lánh.

“A Tục, mày thực sự đã đưa anh ấy trở về.” Lộ Diêu Diêu cong môi.

Truyện Chữ Hay