Đột nhiên ở khách sạn lại có nhiều việc, Lộ Diêu Diêu mất một buổi sáng mới làm xong. Đến trưa thì ngoài trời bắt đầu nắng gắt, nhiệt độ rất cao, bởi vậy không thể làm gì khác ngoài việc ở yên trong khách sạn. Đúng giờ chiều cô mới lái xe máy rời đi.
Đến trước tòa nhà của đội cứu viện, Lộ Diêu Diêu dừng xe lại rồi ngẩng đầu nhìn lên trên, đúng lúc trên lầu hai có người đi ra. Cô nhấn còi xe. Người trên kia quay lại nhìn, là Lục Bạch. Lộ Diêu Diêu nhìn lên lầu, hỏi lớn: “Đội trưởng Dương của các anh có ở đây không?”
“À, đội trưởng Dương vừa ra ngoài rồi.” Lục Bạch lớn tiếng trả lời.
Đi rồi? Xui xẻo đến vậy sao? Lộ Diêu Diêu lại hỏi: “Anh ấy đi đâu?”
“Tôi không biết, anh ấy không nói.”
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, “Tôi có thể vào trong đợi anh ấy không?”
Lục Bạch gật đầu, “Được thôi.” Trong đội cũng không có quy định người ngoài không thể vào trong.
Lộ Diêu Diêu dựng xe máy vào bãi đỗ xe của đội cứu viện rồi đi lên cầu thang. Lục Bạch đang đợi cô ở ban công lầu hai.
“Chỗ chúng tôi không có phòng khách.” Anh đang nghĩ xem nên đưa Lộ Diêu Diêu đến nơi nào để ngồi chờ.
Cô không để tâm, “Không sao, ngồi đại chỗ nào cũng được.”
Lục Bạch nghĩ đến phòng ăn. “Trong phòng ăn có không ít chỗ ngồi, tôi đưa cô Lộ đến đó nhé?”
Phòng ăn của đội cứu viện? Cũng không tệ. Lộ Diêu Diêu lập tức nói: “Được, xin hãy dẫn đường.”
Phòng ăn ở tầng một. Lục Bạch dẫn Diêu Diêu xuống lầu. Cô đảo mắt một vòng, theo Lục Bạch xuống lầu, “Các anh sinh hoạt ở tầng này hả?”
“Ừ, trừ nhà kho ra thì những chỗ khác đều để sinh hoạt.”
Lộ Diêu Diêu biết nhà kho. Lần đầu cô đến tìm Dương Cảnh Thừa thì anh đang ở trong đó để kiểm tra thiết bị. Đó cũng là lần đầu hai người cùng ở chung một chỗ. Nhớ đến tình huống ngày hôm đó, cô chợt mỉm cười.
“Phòng của đội trưởng Dương ở đâu vậy?” Cô hỏi.
“Phòng đầu tiên bên trái.”
Lộ Diêu Diêu như suy nghĩ cái gì đó rồi gật đầu. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lục Bạch dẫn cô rẽ phải, sau đó đi thẳng đến trước một căn phòng.
“Bên trong này là phòng ăn, nhưng vừa sửa xong, chưa đưa vào sử dụng nên tạm thời mọi người hay ra ngoài để ăn.” Lục Bạch mở cửa ra.
Lộ Diêu Diêu đi vào, phòng ăn rộng khoảng mét vuông, bên trong có mấy bộ bàn ghế. Trên chiếc cột tường chính giữa có treo một tivi inches.
“Hôm nay tạm thời không có ai cầu cứu. Những người khác đều ra ngoài hết rồi, hiện tại đang là ca trực của tôi. Cô Lộ ngồi đây chờ, có thể xem tivi. Khi nào đội trưởng Dương quay lại tôi sẽ gọi cô.” Lục Bạch cầm điều khiển mở tivi lên.
“Được, cảm ơn anh.”
Tivi trong phòng ăn của đội cứu viện không có nhiều kênh. Lộ Diêu Diêu mở đại một kênh, là kênh phim phóng sự. Cô không thấy hứng thú với nó. Đột nhiên nhớ đến xe tải của khách sạn vẫn ở chỗ của Vương Thúc, cô cầm điện thoại lên gọi cho ông ấy. Vương Thúc nói bo mạch mới ngày mai sẽ đến. Thay bộ mạch mới là xe đã sửa xong.
Xem như đây là một tin tốt, Lộ Diêu Diêu nghĩ thầm. Nói chuyện điện thoại xong, cô tiếp tục xem tivi.Dương Cảnh Thừa ở bên ngoài về còn mua một túi lớn mấy đồ dùng hằng ngày. Anh về đến phòng vừa đặt đồ xuống thì Lục Bạch đã gõ cửa ở bên ngoài. Anh ra mở cửa, Lục Bạch nói: “Đội trưởng Dương, có người tìm anh.”
“Ai vậy?”
“Bà chủ của khách sạn Long Môn.”
“Nói là tôi không có ở đây.”
“Nhưng…”
“Cứ nói như vậy đi.”
“Được rồi.”
Lục Bạch xuống phòng ăn tầng một nói với Lộ Diêu Diêu. Dương Cảnh Thừa ngả lưng xuống giường, hai tay đặt sau đầu, thong thả nghỉ ngơi.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa. Dương Cảnh Thừa nói một tiếng “Vào đi.” Cửa được đẩy ra, Dương Cảnh Thừa vừa quay lại đã nhìn thấy Lộ Diêu Diêu. Cô dịu dàng, nhẹ nhàng đi đến. Anh vội vàng rút tay ra khỏi gáy, nhanh chóng ngồi dậy.