Trong lúc dùng đầu ngón tay mân mê đồng tiền giả, Jin nhớ lại cuộc sống của mình trước khi trôi dạt vào ngôi trường này, nhớ lại những ngày cậu đã trải qua cùng kẻ lừa đảo lập dị nhưng rất giỏi.
Mỗi lần cậu hoàn thành được một phi vụ lớn, ông Rusty thường nói:
“... Nhóc không có gì. Không siêu năng lực, không gia đình, không học vấn, cũng chẳng cởi mở như một đứa trẻ. Jin, những kẻ không có gì như chúng ta, nếu muốn có được cuộc sống đàng hoàng thì buộc phải ma mãnh, kể cả đi lừa gạt ai đó mà mình không biết.”
Ngay sau lời đó, lúc nào ông Rusty cũng bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc:
“Jin, nghe cho rõ đây. Có một điều mà nhóc không bao giờ được quên. Đối với kẻ lừa đảo...”
Dù đã nghe câu ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ ý định thực sự của ông Rusty.
Rốt cuộc thì lúc đó ông ấy đã nghĩ gì, và đã cố gắng truyền đạt gì cho cậu?
Thời gian không cho phép cậu suy nghĩ nhiều hơn. Bởi vì trận chiến đối đầu với kẻ địch hùng mạnh, Bennett Roar, sắp bắt đầu rồi.
Cậu đã đặt một số cái bẫy. Khâu chuẩn bị đã xong, việc còn lại là chờ thời và áp dụng thôi.
Sau khi hít thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần, Jin đặt tay lên cửa phòng.
◆
Ba ngày sau lời thách đấu.
Sân đấu mà Bennett đã chọn là con đường rợp bóng hai hàng cây cao. Trước khi Đế quốc mua đất, hình như nơi đây là đường lên núi, nhưng giờ nó đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm dọc theo con đường bê tông.
Thấy Jin đến đúng 1 giờ chiều như đã hẹn, Bennett mỉm cười điềm đạm:
“... Cậu đến chứ không bỏ chạy nhỉ. Nói thật là mình ngạc nhiên đấy.”
Jin đã lấy lại nụ cười khinh khỉnh.
“Cho qua màn cảm nhận cụt hứng đi. Sao ta không bắt đầu ngay nhỉ?”
“Nào nào, bình tĩnh. Trước tiên, cậu hãy ký vào bản cam kết đi đã.”
Bennett đưa cho Jin tờ cam kết được viết tỉ mỉ bằng nét chữ mỏng.
“Trận quyết đấu lần này sẽ được tiến hành dựa theo các điều luật được viết trong đó.”
“Được phép tấn công trực tiếp bằng siêu năng lực, nếu khiến đối phương đầu hàng hay bất tỉnh thì sẽ thắng. Người thua sẽ mất 53 điểm... Chà, không có gì mờ ám nhỉ.”
“Tất nhiên. Mình thích công bằng mà.”
Bằng cách điền điều luật, tên và chữ ký của người tham gia vào biểu mẫu do nhà trường cung cấp, trận quyết đấu sẽ tự động được thiết lập. Jin ký vào bản cam kết trong khi ngạc nhiên trước sự toàn năng của Hiệu trưởng, người có thể quản lý việc tăng giảm điểm chỉ bằng một tờ giấy, thậm chí còn có thể niêm phong ký ức.
“Kìa, nhân chứng có vẻ cũng đến rồi.”
Như hưởng ứng lời thì thào của Bennett, một vật thể to bằng lòng bàn tay rơi xuống từ trên trời.
Con búp bê mèo bằng thiếc tự xưng là Jake chậm lại một cách bất thường ngay trước khi chạm đất, đáp xuống trước mặt hai người như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiệt tình, đám nhóc tụi bây biết cách hành hạ người khác ghê. Có biết đây là trận quyết đấu thứ mấy nội trong hôm nay không? Cũng may ta đây làm bằng thiếc nên không thấy mệt.”
“Jake, kiểm tra qua bản cam kết dùm tụi này với.”
“À, tụi bây chẳng cần đưa ta xem làm gì. Tại thời điểm các mục cần thiết được điền vào thì ta đây đã nắm được luật rồi.”
“À, phải ha.”
“Rồi, lưu ý cuối cùng: Chỉ cần tụi bây tuân thủ các điều luật được ghi trong bản cam kết, ta sẽ không can thiệp gì hết. Thế nên đừng cầu cứu ta làm gì cho mắc công. Nào, tụi bây đã sẵn sàng chưa?”
“Dài dòng quá. Mau mau bắt đầu đi.” Jin uể oải thúc giục.
“Phải đấy. Mau bắt đầu thôi.” Bennett đồng tình, kèm theo nụ cười mẫu mực.
“Được, trận quyết đấu bắt đầu!”
Jake còn chưa tuyên bố xong thì Bennett đã rút hộp diêm ra từ túi áo khoác. Chỉ với vật thể nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, cậu có thể kích hoạt siêu năng lực tựa như ác quỷ.
Bennett quẹt một que diêm vào mặt bên của hộp, đầu que phát cháy, tạo ra đốm lửa dập dờn trước mặt cậu và to dần. Tuy nhiên, nó chưa biến dạng thành hình người xong thì Jin đã chạy mất.
“Ha ha... Sao thế, Jin Kirihara?” Bennett phì cười, hỏi. “Mới vừa rồi cậu còn ngạo nghễ lắm mà? Không dám đối đầu trực diện mới mình sao?”
Gương mặt Bennett tràn đầy niềm vui khi cậu nói móc Jin. Đấy là nụ cười của người thợ săn đang đuổi theo con mồi ra sức trốn thoát.Cảm nhận được sự hiện diện dày đặc của cái chết đằng sau mình, Jin luồn lách qua những cái cây.
Trông thì có vẻ như cậu đang chạy trốn bừa bãi, nhưng thật ra thì cậu đang trên đường đến địa điểm đã xác định trước.
Cậu trốn sau một đại thụ cách Bennett đang vừa đi vừa luyên thuyên khoảng 30 mét, chờ hắn tới.
Vẫn chưa có sai sót nào trong chiến thuật.
Cậu đã có cách để đánh bại đối thủ sở hữu năng lực tự do điều khiển quái vật lửa.
◆ 2 ngày trước ◆
Trên con đường có hai hàng cây, nơi được chọn làm vũ đài của trận quyết đấu, có 13 người làm vườn đang tác nghiệp.
Miệng ngậm điếu thuốc, Gasta cười khi thấy Jin đến:
“Ủa, lần này có một mình nhóc thôi à? Chia tay với bạn gái rồi hử?”
“Vốn dĩ quan hệ của tụi cháu có phải là như vậy đâu.”
“Thế giới trẻ con cũng đa sắc màu ghê. Nhận tiện, mục đích của công việc lần này là gì?”
Gasta hỏi rất hợp lý.
Công việc quy mô lớn phải được bắt đầu vào ngay sau hôm Jin ủy thác qua điện thoại, và phải hoàn thành chỉ trong hai ngày. Mặc dù thù lao cao ngất ngưởng, nhưng nếu không phải là mối làm ăn lâu năm như Gasta thì còn lâu người ta mới nhận.
“Tại nhóc yêu cầu gấp quá nên ta phải kiếm thêm đồng nghiệp cho đủ người. Nói thiệt là làm việc cùng những người thậm chí còn chưa biết mặt cũng khiến ta lo lắm.”
“Chỉ là đào hố bẫy chứa nước theo sơ đồ bố trí mà hôm qua tôi đã giao thôi mà.”
“Sẵn ta hỏi cái, dùng hố bẫy liệu có đơn giản quá không? Đối thủ lần này là quái vật thứ thiệt mà hả?”
“Tất nhiên là tôi sẽ áp dụng nhiều kế sách khác nhau rồi.”
Bennett không chỉ là tên quái vật sở hữu siêu năng lực mạnh mẽ, mà hắn còn thận trọng và nhạy bén với những lời nói dối hơn gã Ted bị lọt hố lúc đầu nhiều. Muốn đánh lừa đối thủ như vậy, Jin phải bày ra chiến lược mưu trí và đa lớp.
Tuy nhiên, Jin có thể đọc được chiến lược của Bennett. Thế thì cậu chỉ cần tận dụng nó một cách khéo léo là xong. Chẳng có ai yếu ớt hơn kẻ nghĩ mình đã nhìn thấu thủ thuật của đối thủ.
Chẳng rõ có phải do bị vẻ mặt tự tin của Jin thuyết phục hay không, ông Gasta khịt mũi rồi chuyển chủ đề bằng giọng thì thầm mà ngoài Jin ra không ai nghe được, nét mặt nghiêm túc:
“Thế, thằng nhóc Bennett đó có phải là chó chăn cừu không?”
Liếc nhanh một vòng xung quanh, Jin khẽ giọng hồi đáp:
“Xác suất là 50:50. Tuy hắn nổi bật quá mức, nhưng xét về thực lực thì không có gì để bác bỏ. Hành tung từ đầu đến giờ cũng khá mờ ám.”
“Nếu đúng là hắn thì nhóc không còn đường quay trở lại đâu đấy.”
“Giờ mà ông còn nhắc nhở làm gì? Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi thi tuyển sinh cơ.”
“Thế à? Ta xin lỗi vì đã ăn nói ngớ ngẩn.”
Gasta vừa cười lớn tiếng vừa vỗ mạnh vào vai Jin.
“Vậy, chúc may mắn nhé, nhóc con. À, mai nhóc có đến không?”
“Tôi có việc khác để làm rồi. Giao phó hết cho ông đấy.”
“Ây chà, kẻ lừa đảo bận rộn quá ha.”
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, người đồng phạm lớn tuổi nhất quay trở lại với công việc của mình.
◆
Ẩn mình sau thân cây, Jin quan sát kẻ truy đuổi.
Bennett, đang dạo bước với hình nhân lửa bên cạnh, không có chút dấu hiệu vội vàng nào. Nụ cười kiên định của hắn như muốn nói rằng mình có thể dễ dàng bắt được Jin nếu cần.
“Sao thế, Jin Kirihara? Cứ nấp ở đó hoài vậy? Cậu có kế hoạch bí mật để đánh bại mình mà phải không?”
Dường như tự tin rằng mình không thể thua, Bennett trông chẳng hề cảnh giác. Nhưng có lẽ hắn đang diễn. Chứ một kẻ thận trọng như hắn không thể nào không nghi ngờ khả năng có bẫy.
Để khiến đối thủ phân tâm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Jin nói lời chót lưỡi đầu môi:
“Chủ trương của tôi là thi đấu công bằng với bất kỳ đối thủ nào. Cậu nghĩ tôi có kế hoạch bí mật à?”
“Công bằng á? Đó là từ vô lý nhất mà cậu từng nói đấy. À, nhân tiện...” Giọng điệu thanh lịch đột ngột chuyển sang lạnh lùng. “Cậu nên cẩn thận đằng sau thì hơn.”
Lúc Jin quay đầu lại thì đã quá muộn. Cậu đã bị khống chế hai tay bằng còng số tám, bị gạt chân và ngã lăn quay trên mặt đất.
Xuất hiện thoáng qua trong tầm nhìn lúc cậu đang ngã là bóng dáng người đồng phạm cũ. Cậu đã bị Nina Stingray tiếp cận từ phía sau mà không hề hay biết.
“Xin lỗi nhé, Jin.”
Ngước mặt trên trong tư thế nằm sấp, cậu thấy Nina đang nhìn vào hư không với vẻ mặt u buồn.
Không ngờ là xuất sắc đến mức này.
Trước đó, lúc gài bẫy thầy Rudy, Jin đã dạy cho Nina kỹ thuật theo dõi cơ bản, nhưng cậu không ngờ rằng khi cô ta kết hợp nó với khả năng diễn xuất ở cấp độ có thể kiểm soát được sự hiện diện của mình lại có hiệu quả ghê gớm như thế này.
“Cảm ơn, Nina. Bạn làm tốt lắm.”
Tràng pháo tay khoa trương cắt đứt bầu không khí khó xử. Kèm theo đó là tiếng cười vang điên rồ và tàn bạo.
Bennett đã không còn đeo chiếc mặt nạ học sinh ưu tú nữa.
“Cậu thật đáng thương, Jin ạ. Bị đồng đội duy nhất phản bội, giờ còn phải bò trườn trên mặt đất. Cậu có thể cho mình biết cảm nhận lúc này không?”
Tất nhiên, Jin đã dự đoán trước được chuyện Bennett sẽ bắt tay với Nina. Nhưng cậu không ngờ rằng mình bị tiếp cận từ phía sau và bị khống chế mà chẳng hề nhận ra. Thực lực của Nina vượt xa nhận thức của Jin.
“Cậu đã chuẩn bị vài cái hố bẫy chứa nước quanh đây phải không? Quả thực đó là cách tốt nhất để chống lại siêu năng lực của mình. Nhưng rất tiếc, mình mà biết vị trí thì chúng trở nên vô dụng.”
Dẫu đang lâm vào tình huống tuyệt vọng, nụ cười vẫn không biến mất khỏi miệng Jin.
Phải, vụ này vẫn còn nằm trong dự tính của cậu.
Nina biết về sự tồn tại của những người làm vườn, nên ắt sẽ lập tức nghĩ đến khả năng Jin đặt bẫy ở địa điểm quyết đấu. Với kỹ năng theo dõi đã được Jin dạy, ẩn mình và quan sát tình hình công việc là việc quá dễ dàng đối với cô.
Chính vì vậy, lúc đó Jin đã cố tình lớn tiếng tiết lộ sự tồn tại của sơ đồ bố trí các hố bẫy.
Nghe thấy điều đó, Nina ắt sẽ cố gắng lấy trộm sơ đồ. Tất nhiên, để một tên trộm nghiệp dư như Nina dễ dàng lấy cắp, Jin đã bảo đám thợ đặt sơ đồ và hành lý cách xa khu vực làm việc.
Nói tóm lại, Nina đã cắn câu mà không biết rằng mấy vị trí được đánh dấu trên đó chỉ là đánh bừa.
Còn 3 mét nữa.
Chỉ vài bước nữa thôi là Bennett, đang tiến lại gần với nụ cười hiểm độc, sẽ lọt xuống hố bẫy. Và tất nhiên là nó không được đánh dấu trong sơ đồ bố trí giả.
Nếu Bennett vẫn tin rằng mình còn nằm trong vùng an toàn thì hắn ắt không thể né được cái bẫy này.
“Sức nóng của Kẻ Thực Thi Hỏa Hình hẳn đang dần lan truyền tới chỗ cậu. Cậu cảm thấy thế nào?”
Còn 2 mét nữa.
“Cậu làm mình thất vọng thật đấy. Mình vốn mong chờ được giải trí nhiều hơn cơ.”
Còn 1 mét nữa.
Bennett vẫn chưa có dấu hiệu nghi ngờ nào. Hắn tiến thêm một bước với phong thái tao nhã... rồi đột nhiên dừng lại.
“... Hả?”
Cảnh tượng gây sốc phản chiếu trong mắt Jin, khiến cậu cất tiếng ngỡ ngàng.
Bennett bắt đầu đi vòng qua cái hố bẫy, như thể hắn nắm rõ vị trí thật của hố bẫy.
“Nhưng mà, nghĩ lại thì cậu cũng khá thông minh. Chơi sơ đồ bố trí giả cơ đấy.”
“Cậu đang nói cái gì...”
Giọng Nina trút xuống đầu Jin, cắt ngang lời bác bỏ tuyệt vọng:
“Thành thật cảm ơn cậu, Jin. Gặp được cậu và biết mình không phải là người duy nhất đang chiến đấu trong đau khổ, tôi an lòng lắm.”
“Sao lời nói và hành động của cô không nhất quán gì hết vậy?”
“Tuy toàn bị cậu dắt mũi, nhưng tôi vẫn vui lắm. Nhất định cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian đầy tự do và hy vọng trong một tháng qua.”
“Nếu cô nghĩ như vậy thì mau tháo còng tay cho tôi đi.”
Nina lắc đầu với vẻ mặt mệt mỏi.
“Không được đâu, Jin à. Mối quan hệ đồng phạm giữa chúng ta kết thúc rồi. Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi chốn địa ngục này.”
◇ 2 ngày trước ◇
Nina đánh cắp sơ đồ bố trí được đặt trên mớ hành lý trong lúc dè chừng những người làm vườn đang tích cực đào bới.
Khi ấy, trực giác chợt mách bảo cô rằng Jin Kirihara, kẻ lừa đảo chống đối Đế quốc, không thể nào bất cẩn như thế này được. Cậu ta chắc chắn sẽ gài hai, ba lớp bẩy để đánh lừa mình.
Sơ đồ bố trí này chắc chắn là giả. Chí ít mình cần kiểm tra một lần.
Hôm sau, Nina nghỉ học để xuống thành phố. Mục đích là mua quần áo lao động. Trong cuộc trinh sát đêm qua, cô đã xác nhận được rằng trang phục mà những người thợ mặc không nhất quán. Cô cũng biết do thời hạn ngắn nên họ đã gọi thêm những đồng nghiệp không quen mặt để tiếp viện. Và cả chuyện họ sẽ tiếp tục công việc vào tối nay.
Vì thế, Nina quyết định đường hoàng tham gia công việc và tận mắt kiểm tra vị trí của các hố bẫy.
Đây là lần diễn xuất khó nhất từ trước đến giờ. Bởi vì, tuy chỉ trong vài phút, nhưng cô phải cải trang thành nam giới và trà trộn vào đám người làm vườn.
Thế nhưng, Nina đã hoàn thành một cách xuất sắc. Cô đổi giọng, vờ như đã tham gia công việc ngay từ đầu, và lập tức rút lui ngay sau khi định vị được vị trí của mấy cái hố trong đầu. Tất nhiên, cô không quên tránh tầm nhìn của Gasta có vẻ nghi ngờ mình.
Do sốt sắng với công việc quá nên Nina không nhận thức được, nhưng chắc trong Đế quốc không có ai thực hiện được chiến công thần thánh một cách dễ dàng như vậy đâu.
◇
Vậy là với sự hỗ trợ của Nina, Bennett đã an toàn đến được chỗ Jin.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa xong. Màn chính giờ mới bắt đầu.
“Jin, cậu hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Mình phải ngăn Jin lại trước khi Kẻ Thực Thi Hỏa Hình của Bennett thiêu cháy cơ thể cậu ta.
“Người nghĩ mình là bên lừa thường rất yếu ớt... Rusty đã nói với tôi bao nhiêu lần, vậy mà...”
Do Jin gục đầu nên Nina không biết nét mặt cậu lúc này ra sao. Cảm giác tội lỗi đang thâm nhập vào trái tim cô như cây kim nóng hổi.
Nina hẳn biết Jin đã chuẩn bị biết bao nhiêu kế hoạch để lọt được vào trường, hẳn cũng hình dung được nỗi đau của việc bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng, nhưng cô tin quyết định của mình là đúng đắn, tin đây là cách duy nhất để cứu Jin khỏi con đường tự hủy.
“Nhanh đi, Jin. Tôi không muốn cậu bị thương đâu.”
“Nếu đầu hàng, tôi sẽ bị đuổi khỏi trường mà hả?”
“Thì sao nào? Cậu không nhận thức được tình hình à? Cứ thế này thì cậu sẽ bị thiêu sống đấy!”
Tuy nhiên, những lời ấy không thuyết phục được Jin. Cậu lăn trên mặt đất, tránh xa khỏi Kẻ Thực Thi Hỏa Hình.
Nhưng chỉ vô ích. Nếu Bennett muốn thì hắn sẽ đuổi kịp cậu ngay lập tức.
“Ôi, đừng ngoan cố nữa mà! Cái tính đó của cậu nên sửa thì hơn đấy!”
“Xin lỗi, nhưng tôi ghét nhất là làm theo ý người khác.”
“Đừng giỡn nữa! Rốt cuộc thì tôi phải làm sao thì cậu mới...”
“Đừng lo, Nina.” Bennett mỉm cười điềm đạm. “Đe dọa một tí là cậu ta thay đổi suy nghĩ ngay ấy mà.”
Theo chỉ thị của Bennett, hình nhân rực lửa vung tay theo phương ngang.
Tàn lửa rơi vãi trên cơ thể Jin, khiến cậu rên ư ử vì đau đớn. Nhưng vì cậu vẫn ra sức tẩu thoát nên Bennett điều khiển hình nhân lửa vung tay thêm hai, ba lần.
“M-mau đầu hàng đi mà. Tại sao cậu lại cố chấp đến vậy kia chứ!?”
Tàn lửa lượn lờ trong không trung, giọng rên đau đớn đã chuyển hóa thành tiếng hét thống khổ.
Thực ra, Nina đã hy vọng vào cái kết Jin có thể thoát khỏi ngôi trường này mà không bị thương. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô cho rằng đấy chỉ là chuyện hão huyền. Tính cách của Jin không cho phép cậu trở thành con người yếu đuối, chấp nhận thua cuộc khi bị ai đó đe dọa.
Bỗng, Nina nhận thấy nụ cười nở trên gương mặt Bennett từ góc nhìn bên hông. Đó không phải là nụ cười ung dung của kẻ mạnh, mà là nụ cười khoái trá.
Hắn ta đang tìm thấy niềm vui từ việc hành hạ đối thủ không có khả năng kháng cự.
“Siêu năng lực của cậu thuận tiện thật đấy, Bennett.”
Jin vắt giọng trong lúc thở hổn hển.
“Không giết chết đối thủ nhưng lại khiến họ đau đớn còn hơn chết. Đã vậy, những người bị tra tấn còn mất ký ức khi bị đuổi học. Có quá nhiều cách để lạm dụng năng lực ấy.”
“À, chắc đến lúc mình phải khóa miệng cậu lại rồi.”
Phản ứng trước giọng lạnh lùng của Bennett, Kẻ Thực Thi Hỏa Hình từ từ tiến đến chỗ Jin vẫn đang cố bò trườn trên mặt đất. Từng bước một, như để khẳng định sát ý của mình.
Nina không còn tin nó chỉ gây đau đớn. Cô đang nghi ngờ rằng Bennett sẽ thật sự giết Jin.
“B-Bennett này. Sẽ không sao đấy chứ?”
“Ha ha, đừng vờ lo lắng nữa, Nina. Bạn giống mình, đều là kẻ nên đứng trên quần chúng. Cậu ta có ra sao cũng đâu liên quan gì bạn, phải không nào?”
“Cậu... chỉ làm đau cậu ta thôi phải không? Cậu sẽ không thật sự giết cậu ta đâu hả...?”
Bennett không trả lời, mà chỉ quan sát những gì sắp sửa xảy ra với vẻ mặt mong đợi.
Nina cảm thấy toàn thân như muốn rách toạc.
Cô bắt tay với Bennett là vì muốn cứu Jin khỏi con đường tự hủy hoại bản thân. Nhưng nếu Bennett định hành hung Jin thì sao?
Không, chắc chắn cậu ta đang định làm thế.
Bởi vì trong bản cam kết không bao gồm điều khoản cấm giết người.
“Trông cậu vẫn còn ung dung nhỉ, Jin. Có phải là nhờ bảo hiểm không?”
“Ha ha, tôi chả hiểu cậu đang nói cái gì cả.”
“Mình đã nghe thuộc hạ báo cáo rồi. Cậu đã lén quyết đấu với Emma Licorice để dự trữ chút điểm phải không? Giờ dẫu có thua và mất 53 điểm đi nữa thì cậu vẫn tránh được chuyện bị đuổi học. Đó chính là quân bài tẩy của cậu.”
“... Nếu đúng là thế thì sao?”
“Đơn giản thôi. Mình sẽ giết cậu, kẻ đã biết được bản chất của mình, ngay tại đây.”
Bị nỗi sợ và hoang mang trói chặt, Nina không còn cử động được dù chỉ là đầu ngón tay. Cô không thể ngăn cản Bennett bằng cách la hét, cũng không thể giảm nhẹ tội lỗi bằng cách khóc lóc.
Ký ức một tháng trải qua cùng Jin lởn vởn trong đầu cô.
Đài phun nước cạn khô, cuộc đụng độ nảy lửa, cải trang bị phát hiện, bí mật lần đầu tâm sự với ai đó, hai người trở thành đồng phạm, những ngày lên kế hoạch lừa dối thế giới, lập mưu hại người... và nỗi buồn to lớn mà cậu ta đang che giấu.
Một luồng điện bất chợt chạy vụt qua tâm trí Nina.
Tại sao mình quên điều quan trọng như vậy cho đến bây giờ nhỉ?
“Ha ha...”
Thời khắc Nina lấy lại ý thức cũng là lúc người đồng phạm đang nằm sấp trên mặt đất khẽ cười.
“Nina, quả nhiên phán đoán của tôi không sai.”
Ngước mặt nhìn địa ngục đã cận kề, Jin nói tiếp:
“Tôi với cô mà hiệp lực thì có thể lừa được cả thế giới.”
Trái ngược với Jin đang cười trong họng, Bennett gần như hóa đá.
Bởi vì hắn cuối cùng cũng nhận ra. Rằng Nina đã tiếp cận mình và dập tắt ngọn lửa từ điểm mù. Rằng người bị phản bội thật sự chính là hắn.
“Cái gì...!?”
Kẻ Thực Thi Hỏa Hình biến mất trong nháy mắt như ảo ảnh nhợt nhạt.
Trong khi Bennett đang hoang mang tìm câu trả lời cho thực tế vô lý, Jin giải đáp bằng giọng điệu như đang ráng nhịn cười:
“Đánh lạc hướng, kỹ thuật lừa đảo cơ bản đấy. Tại cậu chỉ chú ý đến mình tôi nên mới như vậy.”
Jin, chẳng rõ đã gỡ bỏ còng tay từ lúc nào, vừa đứng dậy vừa phủi đất cát dính trên quần áo. Tất nhiên, Bennett không biết rằng Jin có thể bẻ còng tay bằng sợi dây kẽm mà cậu giấu trong tay áo.“... Từ lúc nào vậy?” Bennett hỏi trong cơn hụt hơi. “Rốt cuộc thì bạn đã lừa mình từ lúc nào vậy, Nina!?”
Hắn không còn giữ bình tĩnh được nữa, nổi cơn thịnh nộ.
Bằng kỹ thuật móc túi mà Jin đã dạy, Nina cũng đã trộm mất hộp diêm trong túi Bennett.
Thấy Bennett đáng thương quá nên Nina quyết định trả lời:
“Tôi không có lừa cậu, Bennett. Tôi muốn Jin rời khỏi trường, và đã hợp tác với cậu vì điều đó. Tôi có thể khẳng định tất cả là thật, không hề gian dối.”
“Nếu vậy thì hành động lúc này của cô là sao...?”
“Vì khi thấy cậu hành hạ Jin, tôi nhận ra rằng mình đã sai.” Nét mặt Nina buồn bã. “Cứ tiếp tục thế này thì Jin sẽ không bao được cứu. Có khi còn tệ hơn cả việc bị xóa ký ức và tống khứ ra khỏi trường. Khi nghĩ như thế, cơ thể tôi đã tự hành động. Thế nào? Hợp lý rồi chứ?”
“... Hợp lý? Mình thật sự không hiểu nổi. Rốt cuộc là sao kia chứ!?”
“Kỹ thuật diễn xuất nhập tâm ấy mà.” Nina nở nụ cười xã giao hoàn mỹ. “Để vào vai một nhân vật hư cấu, tôi phải tạm thời từ bỏ nhân cách của mình. Trong lúc diễn, từng hành động, lời nói, thậm chí cả suy nghĩ của tôi, đều tuân theo thiết lập ban đầu. Kể cả có ai đọc suy nghĩ của tôi, người đó ắt cũng không nhận ra tôi đang diễn xuất. Bởi vì tôi đã dồn hết tâm trí để tái hiện kịch bản vừa rồi.”
“... Không thể nào.”
“Cậu muốn lý giải như thế nào cũng được, nhưng vẫn không thay đổi được hiện thực đang diễn ra trước mắt đâu. Cậu đã bị cướp sạch diêm và bị chúng tôi bao vây trong tình trạng bất lực.”
Nina nói từ tốn, rút dụng cụ chích điện ra khỏi chiếc túi ẩn sau lớp váy.
“Lừa lọc tinh vi cũng là một loại hình nghệ thuật đấy. Thế nào hả, Bennett? Hy vọng là cậu thích màn kịch vừa rồi.”
Jin và Nina đã bày trò phức tạp chỉ với mục đích duy nhất là khiến Bennett tin rằng hắn sẽ thắng, mất hết cảnh giác, rồi nhân lúc đó cướp hộp diêm của hắn.
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm hai người họ dạo chơi trong thành phố.
◇ 1 tuần trước ◇
“Còn một nơi cuối tôi muốn đến.”
Sau khi ăn trưa giản dị tại nhà hàng nằm ở ngoại ô thành phố, Jin lẩm bẩm.
Tuy ngạc nhiên khi Jin đưa ra lời đề nghị ấy, nhưng Nina không phàn nàn. Bởi vì cô có thể thấy sự quyết tâm trong đôi mắt màu ngọc trai.
“... Được thôi. Nơi đó gần đây à?”
“Không, mất khoảng 2 tiếng đi xe buýt mỗi lượt. Về tới trường Haiberg chắc trời đã tối thui.”
Nina ngậm chặt miệng để bản thân khỏi bắt bẻ: “Vậy thì thôi, ngay từ đầu đừng đi!”
Sở dĩ cô không làm thế hẳn là vì Jin vẫn chưa quyết định có dắt cô theo đến cùng hay không.
Địa điểm sắp tới có lẽ là nơi rất quan trọng đối với cậu ta.
Sau khi đi qua khu dân cư không có gì đặc sắc, xe buýt chở hai người lao vút qua đồng cỏ bình dị. Hai người độc chiếm chiếc xe, khiến Nina cảm thấy kỳ cục thế nào ấy.
Lúc xe buýt bắt đầu leo lên con dốc dài thì Nina mới mở lời:
“À mà, trò ảo thuật với quả chanh lúc nãy, cậu làm thế nào vậy?”
“Tốt hơn là cô đừng hỏi mánh khóe của trò ảo thuật. Bởi vì cô sẽ thất vọng thôi.”
“Ơ, nói cho tôi biết đi mà. Gái xinh đang cầu xin cậu đó?”
“Hở, cô mới nói gì tôi nghe không rõ. Nói lại lần nữa cái.”
“... Xin lỗi, tôi đùa hơi lố.”
Jin miễn cưỡng thở dài rồi điềm đạm giải đáp thắc mắc:
“Mẹo đơn giản thôi. Trong khi Nina bị phân tâm bởi thứ khác, tôi chỉ việc lén cho quả chanh vào túi là xong.”
“Chuyện đó tôi biết. Điều tôi muốn nghe là cậu cho đã bỏ quả chanh vào túi lúc nào cơ. Bởi vì trong lúc xem cậu biểu diễn, tôi đã cảnh giác dữ lắm.”
Thực tế thì khoảng cách giữa Jin với Nina lúc đó hơi xa. Dù Jin có duỗi tay thì cũng không tới, với lại lúc đó Nina đang ôm túi xách, nên cậu ta khó mà ném quả chanh vào được.
Nhìn Nina sốt ruột chờ đợi đáp án, Jin bộc lộ vẻ mặt tinh nghịch.
“Hồi nãy tôi có nói rồi mà. Một khi gieo được giả định vào tâm trí đối phương thì cuộc lừa đảo đã thành công 90%.”
“Không lẽ... cậu đã bỏ vào đó trước khi làm ảo thuật?”
“Chính xác. Lúc nói chuyện với bà thím trên xe buýt, cô đầy sơ hở luôn.”
“Nh-nhưng, quả chanh đó là cậu tình cờ mua ở gian hàng kia mà...”
“Hai mẹ con lúc nãy, mỗi tuần chỉ ngồi bán ở đó cho đến sau bữa trưa thứ Năm thôi.”
“Ơ?”
“Có vẻ như họ lưu chuyển địa điểm buôn bán để tránh bị người của hội công thương để ý.”
“Lẽ nào vì biết trước điều đó nên cậu...”
“Đúng vậy. Vụ làm ảo thuật cho cô xem, tôi đã lên kế hoạch từ hôm qua rồi.”
“Cậu đúng là...”
Có khi Jin được sinh ra để làm kẻ lừa đảo cũng không chừng.
Chuẩn bị kỹ lưỡng cả trò ảo thuật vô nghĩa như thế thì chỉ có thể là thiên tài bẩm sinh thôi.
“Sắp tới rồi. Trạm tiếp theo chúng ta xuống.”
Nơi Jin dắt Nina tới là một nghĩa trang công cộng trải rộng trên ngọn đồi.
Không như nghĩa trang cao cấp chôn cất tổ tiên của gia tộc Stingray, nơi này cỏ dại mọc um tùm, không gian bốc mùi ẩm mốc.
Những ai được chôn cất ở nơi hẻo lánh như thế này nhỉ? Người nào đó đang yên giấc chốn này là gì đối với Jin?
Càng đi sâu vào trong, tình trạng của các ngôi mộ càng tồi tệ. Những bia mộ mọc lên từ mặt đất đều đã mòn, nhiều cái tên và ngày mất không còn đọc được.
“Cha tôi đang ngủ ở đây.”
“Người bị Bạch Kỵ Sĩ Đoàn cướp đi mà lúc nãy cậu đã nói ấy à...?”
Nina tin rằng Jin sắp sửa nói ra tiếng lòng của cậu ta.
“Lẽ ra ổng đã bị ném xuống biển, nhưng mấy đồng nghiệp của ổng đã đánh cắp thi thể ổng từ nhà tù và chôn trong nghĩa trang dành cho người không có nhân thân này.”
“Tức là sao? Cha cậu...”
“Ổng là kẻ lừa đảo mà. Ai sống ở đất nước này hơn 10 năm chắc đều biết tên của ổng hết.”
Jin cuối cùng cũng dừng chân, ánh mắt hướng vào một bia mộ nhỏ hơn hẳn so với những cái xung quanh. Dường như được bảo dưỡng định kỳ, chỉ có bia mộ này không bị phủ rêu hay nấm mốc. Bên cạnh bia mộ là vài đồng xu giả với hoa văn hơi lạ.
Trên bia mộ có khắc tên, nhưng Nina không biết là ai. Nina được quản gia đọc báo cho nghe mỗi ngày, nên nếu ông ấy là người nổi tiếng đến vậy thì không lý nào cô không biết.
“À, tên giả đấy. Chứ cảnh sát mà phát hiện thì kiểu gì họ cũng đào ngôi mộ này lên.”
“Vậy, cậu cho tôi biết tên thật của ông ấy có được không?”
“Rusty Yellowkid-Weil. Cô từng nghe rồi phải không?”
Nina trố mắt, toàn thân lãnh một cú sốc.
Rusty Yellowkid-Weil là tên của nhân vật phản diện huyền thoại, được cho là đã chết vì bệnh tật trong tù vào ba năm trước.
Đúng như Jin nói, không có ai ở đất nước này không biết cái tên đó.
Ông ta chuyên giả làm siêu năng lực gia để lừa đảo lạm dụng tín nhiệm, nghe nói tổng số tiền ông ta lừa được từ những người giàu có trên khắp Đế quốc ước tính hơn một tỷ. Ông ta không từ bất cứ thủ đoạn hay con mồi nào, kể cả quan chức chính phủ đương thời hay các ông trùm thế giới ngầm.
“Không ngờ là ác nhân chẳng ra gì ấy lại có con...”
“Tại báo chí hay thổi phồng câu chuyện mà. Nhưng phải công nhận ổng chẳng ra trò trống gì thật.”
Jin khép mắt cười như đang hồi tưởng lại chuyện xưa.
“Với lại, ổng không phải là cha ruột của tôi. Từ lúc nhận thức được xung quanh thì tôi đã là đứa vô gia cư rồi, ổng chỉ đi ngang qua và tiện nhặt tôi thôi.”
“Khoan, tại sao cậu có hoàn cảnh như vậy?”
“Sau đó tôi có hỏi Rusty.” Jin dâng cúng chai rượu đã mua lúc nãy rồi nói tiếp. “Cha mẹ ruột của tôi đã mắc khoản nợ khổng lồ và đi lang thang. Nghe nói số tiền ấy đủ để mua khoảng 5, 6 hòn đảo hoang nhỏ. Hình như hồi đó nhiều người như vậy lắm. Những người bình thường bị bọn dị nhân cướp việc hoặc đuổi khỏi tổ chức bằng vũ lực, đành phải đi lang thang ngoài đường.”
“Vậy là cậu đã bị bỏ rơi...”
“Cha mẹ ruột của tôi dường như đã vay tiền từ xã hội đen. Họ có lẽ thà bỏ rơi con cái ngoài đường còn hơn để những kẻ xấu bắt nó và bán cho tên biến thái nào đó.”
Jin nói như chẳng có gì to tát, nhưng cuộc sống mà cậu ta đã trải qua vượt xa trí tưởng tượng của Nina.
Một bi kịch quá khắc nghiệt so với việc chỉ bị nhốt trong biệt thự xa hoa.
“Tôi không nghĩ miêu tả thế này thích hợp với tên vô lại bị gọi là kẻ thù quốc dân, nhưng ổng là người tốt. Hầu hết số tiền lừa được từ người giàu đều được ổng tiết kiệm cho tương lai của tôi hoặc đem đi quyên góp cho người nghèo, trong khi bản thân ổng sống vô cùng nghèo túng.
Cơ mà, tôi không thể phủ nhận chuyện ông ấy là kẻ quái dị. Ổng liên tục làm mấy việc không mang lại lợi ích gì cho bản thân có vẻ là do ổng khoái xem phản ứng của những người bị lừa.”
“Cậu đã học kỹ thuật lừa đảo từ ông ấy à?”
“Ừ, trong lúc làm phụ tá cho ổng.”
Nina có thể hiểu thông qua nét mặt của Jin lúc này. Cậu ta chắc hẳn đã hết lòng tin tưởng cha nuôi của mình.
Tin tưởng.
Đó có lẽ là thứ quý giá nhất trên thế giới này, nên rất khó có được.
“Còn vụ ông Rusty đã bệnh chết trong tù...”
“Ờ, tất nhiên là xạo rồi. Ổng khỏe như thanh niên mà. Theo thông tin tôi có được từ người tình báo trong tù thì bọn Bạch Kỵ Sĩ Đoàn đã liên tục tra tấn ổng bằng siêu năng lực.”
“Tra tấn ư...?”
“Cô muốn biết họ đã làm những gì không? Nhưng e rằng cô sẽ không ăn nổi trong 3 ngày đấy.”
Quả thật Bạch Kỵ Sĩ Đoàn là những anh hùng cứu quốc. Đế quốc có thể duy trì nền hòa bình và phát triển trong gần 30 năm là do các quốc gia khác khiếp sợ sự tồn tại của họ.
Tuy nhiên, Nina biết bản chất hai người anh của mình. Một tổ chức mà chứa chấp những kẻ tàn nhẫn như vậy thì chuyện ông Rusty bị tra tấn đến chết chẳng có gì bất hợp lý.
Nina không thể không xác minh.
“H-hai anh trai của tôi cũng ở trong Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, lẽ nào...”
“Đúng vậy. Cả hai người họ đều có tên trong báo cáo của người tình báo.”
Hóa ra là thế.
Giờ thì Nina đã hiểu ý thù địch mà Jin đã ném cho cô trong lần đầu gặp mặt. Oán hận người thân của kẻ đã giết cha mình một cách tàn nhẫn cũng là lẽ tự nhiên.
“Xin lỗi. Tôi đã không hay biết gì cả...”
“Cô chỉ là nạn nhân thôi chứ gì? Tôi nhận ra ngay mà.”
Nhìn Jin cười trêu, Nina buồn bã.
Giờ thì cô tin chắc rằng cuộc trả thù của Jin sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Cho dù đạt được mục đích đi nữa, cậu ta cũng không có ý định tiếp tục cuộc sống sau đó.
“Jin, cậu thật sự đang nhắm tới vị trí thượng đỉnh của trường à?”
“Ừ, tôi có nói rồi mà.”
“Cậu sai rồi.” Lúc Nina nhận thức được thì lời lẽ đã tuôn ra khỏi miệng cô. “Cách làm của cậu sai rồi, Jin. Tiết lộ tất cả chỉ là trò hề với sự có mặt của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn để làm cái gì? Chỉ nhiêu đó không đủ làm lung lay niềm tin của công chúng, có khi còn bị họ đổi trắng thay đen. Hơn nữa, cậu chắc chắn sẽ bị giết...”
Cô cảm thấy cán cân hầu như không cân bằng sẽ nghiêng ngay lập tức.
Nếu chấp nhận lời đề nghị của Bennett, nếu phản bội Jin, chắc mình sẽ có thể giải cứu cậu ta khỏi nước đi tự hủy.
“Nina.”
Jin hỏi như để ngăn chặn ý tưởng của Nina:
“Theo cô, khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của kẻ lừa đảo là khi nào?”
“Đừng đột ngột chuyển chủ đề chứ!”
“Đủ rồi, mau trả lời đi. Chuyện quan trọng đấy.”
“... Khi bị cảnh sát bắt?”
“Sai.”
“Khi không kiếm được đồng nào, thậm chí còn lỗ?”
“Sai.”
Jin cười giống với lúc làm trò ảo thuật với quả chanh.
“Đó là khi hắn nhận ra rằng trên đời này không có ai để hắn có thể tin tưởng thật lòng.”
Cơn gió thổi qua nghĩa trang hiu quạnh, cuốn theo lời nói của hai người.
Khoảng thời gian tĩnh lặng kéo dài một lúc, chỉ có tiếng gió hiện hữu.
Trong thế giới như bị ngưng đọng thời gian, đôi mắt hai người đối diện trực tiếp với nhau.
“Lừa người, phản bội, gài bẫy... nếu liên tục áp dụng những hình thức kinh doanh đó thì dù không muốn, hắn vẫn sẽ trở nên ngờ vực con người. Và khi đã mệt mỏi, hắn khó mà chịu đựng nổi cảm giác không có ai để mình thành tâm tin tưởng, không tính toán thiệt hơn. Có lẽ Rusty nhặt tôi cũng là vì không chịu đựng được cảm giác cô đơn ấy.”
Cuộc sống mà không có ai để thật lòng tin tưởng đúng là địa ngục. Nina cũng đã chiến đấu với nỗi sợ tương tự suốt chuỗi ngày bị nhốt trong chiếc lồng sang trọng.
“Rusty luôn nói: Trên thế gian này, sống một mình cũng không sao. Hãy tìm người dẫu mình phơi bày mọi khía cạnh xấu xí lẫn quá khứ đen tối mà người đó vẫn chấp nhận.
Tại thời điểm hai chúng ta tiết lộ danh tính của mình, tôi đã nghĩ có lẽ cô chính là người đó. Vì chúng ta tuy có cuộc sống đối lập nhau, nhưng lại chịu cùng nỗi đau.”
Jin bổ sung thêm câu “Nói chứ giỡn thôi” và cười.
Tất nhiên, Nina nhận thức được vừa rồi là tiếng lòng.
Sợ cô đơn hơn bất kỳ ai, nhưng không thể thành thật kết nối với người khác, Nina và Jin giống nhau đến vậy.
Có lẽ mình cũng có thể thành tâm tin tưởng cậu ta.
Còn gì tuyệt vời hơn cảm giác có người bạn tâm đầu ý hợp.
Để xua tan cơn nóng bắt đầu tích tụ trên bờ má, Nina phì cười và đáp: “Xạo ke.”
“Do đó, tôi đã quyết định tiết lộ mục đích thực sự của mình cho cô, đồng phạm mà tôi tin tưởng.”
“Mục đích thực sự?”
“Tôi muốn hoàn thành trò chơi mà Rusty đã để lại.”
Bất chấp Nina đang thất thần, Jin nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi và đồng nghiệp đã dành hơn 2 năm để tìm hiểu lý do Rusty bị Bạch Kỵ Sĩ Đoàn giết. Sau đó, chúng tôi đã phát hiện nguyên nhân là thông tin mà ổng vô tình biết được lúc đang lừa một quan chức chính phủ.”
“Thông tin ấy là gì?”
“Trong tờ giấy viết tay mà Rusty đã giấu chỉ có vài từ rời rạc. Tôi chưa nắm bắt được toàn bộ sự việc. Điều duy nhất tôi có thể nói đó là cả Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, trường Haiberg, và sự tồn tại của các siêu năng lực gia tràn lan trên khắp Đế quốc, đều chứa đầy sự dối trá.”
“Dối trá ư...?”
“Đế quốc đang định dùng ngôi trường này để phục vụ cho mưu đồ khủng khiếp nào đó, có thể thay đổi cách vận hành của thế giới từ gốc rễ. Đó là lý do họ cử Zilwill Weiser, đầu não của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, làm Hiệu trưởng của trường và đưa kỹ thuật vô nhân đạo như thao túng ký ức vào nội quy.”
“Có nghĩa mục đích của cậu là vạch trần âm mưu ấy? Và đó cũng là di nguyện của ông Rusty...”
“Đúng là học sinh ưu tú có khác. Hiểu nhanh ghê.”
“Nhưng, chúng ta chỉ là học sinh thôi mà? Làm sao vạch trần được âm mưu cấp cao như vậy?”
“Đầu tiên ta cần nhắm đến chó chăn cừu.”
“Là gì?”
“Một từ trong tờ giấy viết tay của Rusty. Cừu là đám học sinh trong trường Haiberg. Nếu người chăn cừu là Hiệu trưởng, thì chó chăn cừu tức là...”
“Gián điệp cài cắm trong các học sinh ư?”
“Đúng vậy. Theo tôi đoán, nếu có ai định tiếp cận sự thật của trường thì sẽ bị chú chó âm thầm quan sát trong mỗi niên khóa trừ khử trước khi làm được việc đó. Có hai điều kiện để nhận biết gián điệp. Một là xuất thân từ danh gia có quan hệ mật thiết với chính phủ. Và hai là...”
Đến đó, Nina đã hiểu điều Jin định nói.
“Sở hữu năng lực vượt trội, có thể loại bỏ mọi kẻ phiền toái. Lẽ nào Bennett là...”
“Ừ, một trong những kẻ tình nghi. Cho nên tôi đã nhắm vào cậu ta trước tiên.”
“Ơ, đã nhắm chứ không phải mới vừa để ý đến ư?”
“Nina, ai đã tìm thấy chiếc trâm cài trên đồng phục của cô?”
“Trâm? Rốt cuộc thì ý cậu là sao... A!”
Vào khoảnh khắc nhận ra sự thật, Nina nín thở trong giây lát.
Cô không ngờ rằng tất cả đều là nằm trong kế hoạch của Jin ngay từ đầu.
Mối quan hệ giữa Nina và Bennett trở nên gần gũi hơn từ khi y chờ cô ở gần ký túc xá và trả cho cô chiếc trâm bị thất lạc.
Thảo nào mà cô thấy nghi nghi. Mặc dù đã vội vàng thay đồ để lừa thầy Rudy, nhưng cô đâu có vụng về đến mức vô tình đánh rơi món đồ cao cấp như vậy.
Hóa ra Jin đã lén chôm chỉa và thả nó rơi trên đường đi của Bennett.
Điều này cũng giải thích được tại sao Bennett lại có mặt trong lớp 6 lúc Jin và Nina quyết đấu. Hẳn là Jin đã lan tin cho lớp 5.
Bennett mong muốn có được Nina và quyết định loại bỏ Jin – kẻ gây trở ngại, tất cả đều theo kịch bản mà Jin đã viết.
“Cậu điên ghê. Tính biến ngôi trường... à không, biến Đế quốc thành kẻ thù thật đấy à...?”
Nếu Jin chỉ ăn nói liều lĩnh vì tinh thần công lý bộc phát, Nina chắc chắn sẽ ngăn cậu ta lại.
Nhưng Jin đang cười hồn nhiên như đứa trẻ đứng trước món đồ chơi mới. Đó là biểu hiện của một kẻ lừa đảo chân chính, sẵn sàng chào đón sự hồi hộp có thể gây đau tim.
Động cơ của cậu không phải chỉ là trả thù.
Cậu đang thật lòng tận hưởng trò chơi đánh cược tương lai của thế giới, việc đại sự còn dang dở mà cha nuôi của cậu để lại.
“Nina, cô vẫn còn đường để rút lui. Chỉ cần quên hết những gì vừa nghe, cô có thể bình an vô sự quay trở lại cuộc sống vốn có.”
Giờ mới đưa ra lối thoát thì đã quá muộn.
Sau những ngày làm đồng phạm với Jin, Nina có vẻ đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Tuy đang bàn về kế hoạch khủng khiếp, song lồng ngực cô lại tràn ngập cảm xúc phấn khích.
“Tôi cũng sẽ tham gia trò chơi ấy. Nếu người thân của tôi có liên quan đến âm mưu đáng sợ thì tôi có nghĩa vụ phải điều tra cho rõ. Với lại...”
Nina nở nụ cười xảo quyệt, nói tiếp:
“Đừng tự tiện đẩy tôi ra khỏi trò chơi thú vị như vậy chứ.”
“Được, quyết định vậy đi.” Jin mặt mũi niềm nở, dang rộng hai tay hoan nghênh quyết tâm của Nina. “Hai chúng ta sẽ cùng nhau lừa cả thế giới.”
Sau một thoáng im lặng, hai người nhìn nhau mà cười.
Vậy là họ đã chính thức trở thành đồng phạm.
“Giờ thì vào việc chính thôi.”
Với nụ cười ngổ ngáo giống những lúc đưa ra yêu cầu vô lý, Jin thuyết trình:
“Sau đây là chiến lược để hạ mục tiêu đầu tiên, Bennett Roar.”
Đây là nhiệm vụ khó khăn nhất từ trước đến giờ.
Đầu tiên, Jin sẽ cố tình thua thảm hại trong trò Rượt bắt đánh thẻ với Bennett. Điều này sẽ khiến Bennett nhận ra Jin là đối thủ xoàng xĩnh và tiếp cận Nina nhiều hơn.
Lúc Jin thách đấu thêm lần nữa, Bennett có thể sẽ nhờ Nina giúp đỡ. Kiểu người như y khoái nhất là khiến đối thủ tuyệt vọng, nên ắt sẽ bày trò để Nina phản bội trước mặt Jin.
Còn vai trò của Nina như sau:
Diễn xuất phản bội Jin thật nhất có thể chỉ để Bennett để lộ sơ hở và cướp lấy hộp diêm của y.
Điểm mấu chốt là tận dụng sơ đồ bố trí cạm bẫy để khiến Bennett ảo tưởng rằng y đã nhìn thấu âm mưu của Jin, không để y nhận ra mục đích thực sự của cô.
Tuy nhiên, Bennett – đã luôn sống trên cương vị thống trị – là một kẻ đa nghi lạ thường. Để lừa gạt người như vậy, màn diễn xuất nửa vời ắt không đủ.
Chính vì thế, Nina phải diễn sao để có thể lừa cả thế giới.
“Cô làm được chứ?”
“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là ai hử?”
Chỉ có một cách để hoàn thành được nhiệm vụ này.
Diễn xuất nhập tâm là kỹ thuật vẫn chưa được hệ thống hóa hoàn toàn trong giới sân khấu, nhưng Nina có thể sử dụng một cách hoàn hảo. Giống như cách cô đang áp dụng dưới lớp vỏ bọc nữ sinh tên Kate.
Tưởng tượng kỹ lưỡng tất cả thông tin về tính cách, các mối quan hệ, sự kiện trong quá khứ, niềm tin, v.v... của nhân vật hư cấu và hòa mình vào vai diễn. Bằng cách xây dựng hình tượng trong một đêm, Nina có thể làm được điều đó với độ chính xác gần như tự tẩy não.
Vì vậy, lần này, Nina sẽ diễn như sau:
- Nghĩ rằng tốt nhất là trục xuất Jin khỏi trường để kéo cậu ta ra khỏi con đường tự hủy.
- Quyết định hợp tác với Bennett vì mục đích đó. Tin rằng y là người tốt.
- Bắt đầu hối hận về hành động phản bội khi chứng kiến sự điên rồ của Bennett trong ngày quyết đấu.
- Đưa ra kết luận: Cách duy nhất để cứu Jin là đánh bại Bennett.
Mình sẽ làm được, Nina hạ quyết tâm. Mình đã liên tục lừa thế giới, thậm chí lừa cả bản thân, thế thì việc gì phải ngán chiến thuật với độ khó như thế này.
“Nina, cuối cùng, để tôi truyền đạt cho cô lời vàng ngọc mà Rusty luôn nói lúc ổng say.”
Dưới bầu trời nhuộm cam, kẻ lừa đảo coi thế giới là kẻ thù đang cười nham hiểm.
“Lừa lọc tinh vi cũng là một loại hình nghệ thuật.”
Nghệ thuật, khẩu hình của Nina lặp lại từ đó.
Cô chưa bao giờ nghĩ dối trá là thứ hay ho.
Bản thân cô yếu đuối, sinh ra không sở hữu tài năng, cho rằng đó là phương tiện thấp hèn để níu bám xã hội.
Nhưng, nếu nói dối để đánh lừa thế giới cho vui thì...
Đắm mình dưới ánh tà dương, Nina cảm thấy như một chân trời mới vừa mở ra trước mắt mình.
◇
Lúc hai người về tới trường thì trời đã tối. Từ thời điểm đó, Nina đã quên hết những gì vừa xảy ra tại nghĩa trang, và chỉ nghĩ đến việc phản bội Jin. Thật sự nghĩ đến điều đấy.
“... Bạn đúng là quái vật, Nina ạ.”
“Cậu có tư cách nói câu đó sao?”
Thấy Nina bốp chát lại lời mỉa mai, Bennett cười nhạt.
Giờ việc còn lại của Nina là gí dụng cụ chích điện vào cổ Bennett.
Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến y bất tỉnh và dính tai tiếng bị học sinh dưới đáy niên khóa đánh bại. Sau đó, việc còn lại cần làm chỉ là lôi y đến nơi vắng vẻ vào đó và thẩm vấn xem y có phải là chó chăn cừu hay không.
Nina đang cảm thấy tự tin vào sức mạnh của hai đứa.
Dù không sở hữu siêu năng lực, hai đứa vẫn có thể đánh bại tên quái vật như Bennett chỉ bằng lời nói dối và diễn xuất.
Có khi hai đứa thật sự có thể hoàn thành trò chơi mà ông Rusty đã để lại cũng không chừng.
“Nhưng... lạ thật đấy.”
Bennett trầm giọng lẩm bẩm. Y dường như vẫn đang tìm lối thoát.
“Tại sao bạn phải làm trò rườm rà như thế này?”
“Đừng cố chấp làm gì. Mau chóng đầu hàng đi.”
Nếu đối thủ định đấu võ mồm thì nghênh chiến là vai trò của Jin.
“Nina có lương tâm đến mức không muốn xé xác cậu. Hay là cậu thích bị dùng tâm năng vặn người thay vì dụng cụ chích điện?”
“À không, ý mình không phải thế. Nếu Nina định phản bội mình ngay từ đầu, bạn ấy không cần làm trò lố lăng như thế này. Nếu thách đấu trực tiếp với mình, bạn ấy có thể lấy được nhiều điểm hơn. Chứ giờ có đánh bại mình thì mình chỉ mất có 53 điểm. Dân hạng C như Jin thì không nói, chứ đối với Nina chẳng được lợi lộc gì cả.”
“Không hẳn. Sau trận thua này, cậu sẽ bị mất toàn bộ lòng tin của mọi người. Và giải đấu vớ vẩn kia sẽ cũng sẽ chấm dứt. Kết thúc có hậu thế còn gì.”
“Chậc, coi bộ mình đấu võ mồm không lại cậu rồi.”
Đến lúc quyết định thắng bại rồi.
Nhận định như vậy, Nina đưa dụng cụ chích điện đến gần gáy cổ Bennett đang gục đầu.
Khi ấy, cô cuối cùng cũng nhận thấy điều bất thường.
Không phải Bennett đang gục đầu vì tuyệt vọng. Lý do y gục đầu là để nét mặt mình không bị đọc được.
Bennett đang cố nhịn cười.
Cơ thể run run của y là minh chứng cho trực giác của Nina.
“Cho phép mình nói điều cuối cùng có được không?”
“Không, éo cho! Nina, mau chích điện...”
“Jin, mình khuyên cậu nên cẩn thận sau lưng nhiều hơn.”
Lẽ nào...
Không, không thể như thế được.
Rõ ràng mình đã tịch thu toàn bộ diêm, và Bennett cũng chẳng có hành vi đáng ngờ nào.
Ấy thế mà tại sao Kẻ Thực Thi Hỏa Hình đang tiếp cận Jin từ phía sau?
Ấy thế mà tại sao Jin đang bị cánh tay rực lửa tóm lấy vai?
“Chết tiệt!”
Cũng may Jin đã nhanh chóng lao xuống mặt đất nên không bị ngọn lửa nuốt chửng. Dẫu vậy, cơn bỏng dữ dội hẳn đang hành hạ cậu. Nina không thể tưởng tượng nổi cậu ta đang đau đớn như thế nào.
Phần vải mà hình nhân lửa vừa chạm vào đã bị thiêu rụi, để lộ làn da cháy xém. Thế nên đây chắc chắn không phải ảo giác gây đau đớn.
Bennett đang thực sự có ý thiêu sống Jin.
“Tại sao...”
Có lẽ ý thức vẫn còn đang mơ hồ, nét mặt của Jin thất thần.
“Tại sao cậu vẫn có thể kích hoạt siêu năng lực? Tình huống này đâu có trong kịch bản...”
Với nụ cười điềm đạm, Bennett triệu hồi thêm một hình nhân khác ngay trước mắt thay vì trả lời.
Kế bên cạnh, thêm một quả cầu lửa to bằng đầu người đang phát sinh.
“Kh-không phải đấy chứ?”
Quả cầu lửa vừa to dần vừa biến dạng, cuối cùng hóa thành hình nhân.
Nina quên béng chuyện diễn xuất, khuỵu gối xuống mặt đất.
Thật vô lý...
Không cần đốt diêm, cũng chẳng cần bất kỳ hành động sơ bộ nào cũng có thể kích hoạt siêu năng lực. Thậm chí còn triệu hồi cùng một lúc 3 con quái vật ghê gớm như vậy.
“Nina, màn diễn xuất của bạn thật sự rất ấn tượng. Suýt chút nữa là mình bị gạt rồi đấy. Mình còn tưởng là bạn đã phải lòng mình cơ. Nhưng rất tiếc, mấy người đã tính toán sai một điều.”
Do có ngọn lửa bập bùng che mất nên không thể nhìn thấy được nét mặt của Bennett.
“Tôi vốn chẳng tin tưởng ai cả. Điều kiện kích hoạt là đốt cháy que diêm thường dùng? Chỉ có thể triệu hồi một Kẻ Thực Thi Hỏa Hình? Tại sao các người có thể tin những lời dối trá trắng trợn như thế kia chứ?”
Bennett búng ngón tay.
Coi đó là tín hiệu, 3 con quái vật đồng loạt lao về phía Jin và Nina.
“Đừng kháng cự làm gì, mau chết cháy cho tôi nhờ.”