Tiếng nổ vang lên từ phía nhà kho bỏ hoang va mạnh vào màng nhĩ Nina.
Cô đang ngồi trên xe hơi do Jin lái, hướng tới điểm hẹn với đồng bọn như đã thống nhất. Nhà kho còn cách hơn một cây số, chỉ có thể thấy thoáng qua từ ngọn đồi hai người đang chạy, nên cô chắc chắn đấy không phải tiếng súng, mà là loại chất nổ gì đó.
Jin phanh gấp xe lại, cầm lấy ống nhòm để trên bảng điều khiển rồi bước ra ngoài. Nina cũng vội vàng theo sau.
Emma và Gasta đã ở nhà kho từ trước, nên cô cũng rất lo lắng.
“...Thế là sao kia chứ?”
Nhìn xuống nhà kho xa xăm qua ống nhòm, Jin lẩm bẩm khó chịu.
Nhận lấy ống nhòm từ Jin với vẻ mặt bối rối, Nina cũng kiểm tra tình hình nhà kho.
“U-ủa...? Không có gì xảy ra ư...?”
Để cho chắc, cô quan sát cả các tòa nhà xung quanh, nhưng không thấy ngọn lửa hay khói bụi nào.
Dù sao thì cũng phải xác minh tình hình với ai đó.
Khi Nina định quay lại xe, Jin đột nhiên nắm chặt cánh tay cô.
“Nina, tốt nhất đừng dùng thiết bị vô tuyến.”
“...Tại sao?”
“Có khả năng Heine đang ở đó. Mục tiêu chính của hắn là chúng ta.”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dọc gò má Jin, rồi rơi xuống nền đất.
Mồ hôi lạnh? Từ kẻ lừa đảo luôn bình tĩnh này sao?
“Nhưng anh Heine đang tổ chức truy quét ở trường mà...”
“Việc đó chỉ cần cử người đại diện là xong!”
“Nh-nhưng...!”
“Có tiếng nổ kinh hoàng nhưng không thấy dấu hiệu phá hủy. Dù vậy, người đáng lý đi cùng đột nhiên biến mất – Trong quá trình thu thập thông tin về Heine, thỉnh thoảng tôi nghe được những lời khai khó hiểu kiểu đấy. Không ngờ đó là sự thật...!”
“Vậy là...”
Siêu năng lực Kẻ Chinh Phục Đồ Chơi mà Nina biết là khả năng tự do điều khiển những con rối gỗ tạo ra từ tro tàn, giúp người điều khiển một mình áp đảo nhóm đông người.
Một người sở hữu nhiều siêu năng lực là điều cô chưa từng nghe nói đến.
“...Chắc hẳn đó là lá bài tẩy hắn không tiết lộ với ai. Và nó vừa được sử dụng ở nhà kho hoang.”
Việc giải thích cho Nina giúp Jin duy trì được sự bình tĩnh.
Trong nhà kho đó không chỉ có Emma. Cả cấp trên của Emma, Gasta, và các đồng nghiệp của ông cũng ở đó.
Nghĩ đến đấy, nỗi kinh hoàng cũng dần lan tỏa trong lòng Nina.
Sợ quá. Sợ quá. Sợ quá.
Sợ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sợ cảm giác bất lực khi chỉ có thể nhìn từ xa.
Sợ những điều tàn nhẫn mà anh trai mình có thể làm.
Sợ nhất là có thể cô đã mất đi những người quan trọng.
“...Nina, hãy bình tĩnh lại đã.”
Đôi bàn tay Jin dịu dàng nắm vai cô cũng hơi run rẩy.
Cậu ta cũng đang cảm nhận được nỗi sợ tương tự, và trên hết là suy nghĩ về hành động tiếp theo nên làm.
Bằng việc tiếp tục suy nghĩ, cậu ta đang đẩy những cảm xúc thừa thãi ra khỏi đầu.
“...Jin! Hóa ra cậu đang ở đây!”
Một thanh niên hét lên từ cửa sổ của chiếc xe hơi đột ngột dừng lại.
Đó là Heath - thám tử chuyên về xã hội ngầm. Anh ta cũng là đồng nghiệp đang hợp tác với Jin.
Ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ đang chen chúc ở hàng ghế sau chật hẹp cũng là những gương mặt quen thuộc. Họ là thuộc hạ của Gasta, đã nhiều lần hỗ trợ cho Jin.
“...Ông Gasta đâu rồi?”
Jin giục hỏi Heath.
“Trả lời tôi đi, anh Heath. Ông ấy rốt cuộc...”
“[Mọi người mau rút lui! Đây là bẫy!]”
“Hả?”
“...Đó là lời nói cuối cùng tôi nghe được qua bộ đàm.”
“Nghĩa là sao? Anh nói rõ hơn đi...”
“Ông ấy... đã làm mồi nhử để cứu chúng tôi và các điệp viên trốn thoát...”
Jin túm chặt cổ áo Heath một cách mạnh bạo, nhưng không nói thêm được gì.
Với đầu óc thông minh, Jin chắc chắn nhận ra:
Rằng làm theo chỉ thị của Gasta, rút lui là chiến lược tốt nhất cho Heath và mọi người.
Rằng nếu họ ở lại với Gasta, tất cả sẽ chết chùm.
Rằng Heath không kháng cự, để mặc cậu ta nắm cổ áo trong lúc nước mắt lăn dài.
Khi Jin buông tay ra, Heath nói với giọng nhanh nhưng khàn qua cửa sổ xe:
“Chúng ta sẽ đến nơi ẩn náu gần đây để hội quân với các điệp viên. Chi tiết sẽ nói sau.”
Sau khi đưa địa chỉ, Heath lập tức khởi động xe rời đi.
------------
Những kẻ bại trận tụ tập trong một căn hộ hoang vắng ở ngoại ô.
Thấy Emma đã có mặt trước đó, Nina tạm thời yên lòng, nhưng không thể cất tiếng gọi khi cô ấy đang tựa lưng vào tường với vẻ mặt u ám. Có lẽ cảm thấy mình có trách nhiệm về sự hy sinh của thường dân, người đàn ông có vẻ là cấp trên của Emma cũng nghiến răng.
Những người khác trông còn tệ hơn.
Các thuộc hạ của Gasta vây quanh bộ bàn ghế sofa thô sơ đồng loạt buồn bã, có người che mặt khóc lóc thảm thiết. Cả Heath đang cố gắng an ủi một thanh niên hoảng hốt, cũng sưng đỏ viền mắt.
Đây là cảm giác khi mất đi người quan trọng.
Dù Nina chỉ mới gặp Gasta vài lần thông qua Jin, nhưng cái chết của ông ấy vẫn quá sức chấp nhận với cô. Huống hồ tâm trạng của những đồng nghiệp, thuộc hạ đã cùng ông ấy trải qua bao khổ đau, Nina không thể hình dung nổi.
“...Jin.”
Cô vô thức thốt lên.
Mặc dù Jin vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng cậu ta ra ban công nãy giờ vẫn chưa quay lại.
Đúng rồi, người đau khổ nhất chính là Jin.
Mặc dù Jin gọi Gasta là đồng nghiệp hợp tác có trả phí, nhưng đôi khi họ trông giống như cha con.
Có lẽ Gasta là người quan tâm đến Jin nhất sau khi cậu ta mất người cha nuôi Rusty.
Khi người quan trọng đang chìm trong nỗi đau khôn xiết, bản thân mình có thể làm gì?
Nina bước đến ban công, nhưng giữa chừng bị Heath nắm lấy cánh tay.
“...Nina-chan. Lúc này hãy để cậu ta một mình.”
“À, tôi xin lỗi...”
“Đây, lau đi.”
Được Heath đưa khăn tay, Nina mới nhận ra mình đang khóc.
Cô suýt sụp đổ hoàn toàn, nhưng đã gượng dậy được. Cô dồn sức vào đôi chân, lấy lại bình tĩnh bằng kỹ thuật thở đã học, rồi khoác lên vẻ ngoài cứng rắn.
Một kẻ lừa đảo đang cố gắng lừa cả thế giới không thể để nỗi đau đè bẹp được.
Jin chắc chắn sẽ quay lại từ ban công với nụ cười quen thuộc thường ngày.
Nếu không, bọn mình sẽ không thể đối diện với Gasta đã gửi gắm tất cả cho bọn mình trước khi ra đi.
Sau một hồi để mỗi người chìm đắm trong nỗi đau mất mát và hối hận, cấp trên của Emma ra lệnh tập hợp tất cả xung quanh bàn.
Jin quay lại từ ban công sau đó một chút, vẻ mặt như chưa hề có chuyện gì, ngồi xuống kế bên Nina.
“...Trước tiên, chúng ta hãy tưởng niệm ông Gasta Merchant, người đã cứu chúng ta.”
Khi cấp trên của Emma nói vậy, mỗi người cầu nguyện theo cách riêng. Hai điệp viên và Jin dường như không có thần linh để thờ phụng, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Chắc chắn không thể vượt qua nỗi đau trước cái chết của Gasta trong thời gian ngắn như thế này. Tất cả mọi người đều hiểu điều đó.
Nhưng nếu không cầu nguyện, dù chỉ mang tính hình thức, thì không ai có thể bước tiếp.
“...Tuy vẫn chưa cho chúng tôi biết tên nhưng... ông điệp viên.”
Người lên tiếng đầu tiên là Jin.
“Chắc ông biết ông Gasta bị giết như thế nào phải không?”
“Thật nhục nhã, nhưng tôi đã giao hết cho anh ấy rồi chạy trốn. Rất tiếc, tôi không biết gì...”
“Ông đã gài máy nghe lén lên ông Gasta đúng không? Chắc chắn ông nắm rõ tình hình.”
“Vớ vẩn, cậu căn cứ vào đâu mà nói vậy?”
“Tạp âm đấy.”
Jin nhìn nam điệp viên bằng ánh mắt sắc bén.
“Lúc gần tới nhà kho, tôi đã liên lạc với ông Gasta qua thiết bị vô tuyến. Khi đó có rất nhiều tạp âm, chắc chắn do ảnh hưởng của sóng nghe lén.”
Nói dối. Jin không hề liên lạc với Gasta qua thiết bị vô tuyến.
Nina nhận ra thủ đoạn của Jin. Cậu ta suy luận ngược từ giả thuyết điệp viên chắc chắn đã gài máy nghe lén, rồi bịa ra bằng chứng.
Có vẻ như nam điệp viên không còn tỉnh táo, không che giấu được sự lung lay.
“Xin lỗi... Tất nhiên tôi tin tưởng anh ấy, nhưng khi hợp tác với thường dân, tôi phải loại trừ khả năng người đó là gián điệp hai mang.”
“Tôi không trách ông đâu. Tôi cũng sẽ làm vậy nếu ở vị trí của ông.”
Jin điềm nhiên tiếp tục:
“Vậy, ông đã nghe được gì? So với tôi, ông am hiểu Bạch Kỵ Sĩ Đoàn hơn. Chắc ông có thể suy luận ra đáp án về bản chất siêu năng lực của hắn chứ hả? Nếu biết rõ về siêu năng lực của hắn, nhất định...”
“...Biết được rồi sao nữa, Jin Kirihara?”
Emma vốn quyết định quan sát mà không hành động, nhưng giờ lại nhìn Jin bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Cậu có thể là một tay lừa đảo hàng đầu, nhưng đối thủ lần này quá mạnh. Heine là một tên quái vật thực thụ. Dù cậu có vạch kế hoạch gì đi nữa cũng không thể đánh bại Kẻ Chinh Phục Đồ Chơi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là... chúng ta đã bị hắn lừa.”
Khi nhắc lại, nỗi kinh hoàng lại dâng trào bên trong Nina.
Heine đã dùng nhà khoa học của quân đội Đế quốc làm mồi nhử dụ điệp viên Cộng hòa ra mặt.
Sau khi cho nhà khoa học uống tro để kích hoạt siêu năng lực, hắn điều khiển hành vi và tâm lý của ông ta một cách tinh vi, biến ông ta thành kẻ phản bội. Bọn cô không thể nắm bắt được chiến lược nào được tiến hành phía sau, nhưng việc lừa gạt những điệp viên cảnh giác chắc chắn không đơn giản.
Giờ nghĩ lại, việc nhốt bọn cô trong phòng hiệu trưởng có lẽ là biện pháp đề phòng để đảm bảo kế hoạch của hắn được suôn sẻ.
Mặc dù bọn cô đã thoát khỏi trường, nhưng rõ ràng không thể chú ý đến điều gì khác ngoài việc chạy trốn. Bọn cô còn chẳng thể nhận ra Heine đã không còn ở trường, huống gì báo cho đồng bọn.
Bày mưu kín đáo đằng sau sân khấu, rồi ra đòn hiểm hóc.
Đó chính xác là cách Jin đánh bại những kẻ thù nguy hiểm.
“Vốn dĩ, các cậu không còn đủ tư cách quay lại trường. Bị vạch trần là kẻ vô năng, bị truy nã như những kẻ phản bội, làm sao lừa được Heine? Tình thế khác xa so với trước đây, các cậu hiểu mà.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Jin nở nụ cười khiêu khích.
“Heine đang nắm giữ chìa khóa dẫn đến nơi chứa Quả Nguyên sơ phải không? Đằng nào chúng ta cũng phải tiếp xúc với hắn thôi.”
“Tôi nói rồi mà, đây không còn là tình thế có thể lừa gạt được nữa...”
“Này, đừng nói nữa...”
Cấp trên của Emma vội ngăn cản, nhưng muộn rồi.
Jin đã nhận ra mục tiêu của Cộng hòa quốc.
“Không lẽ các người định dùng vũ lực sao?”
Có vẻ Jin đã đoán trúng, hai điệp viên đều nhăn mặt.
Sử dụng vũ lực - đó rõ ràng là hành vi khai chiến.
Chắc chắn Đế quốc và Cộng hòa quốc sẽ lại lâm vào chiến tranh.
Nếu hai siêu cường quốc bùng nổ chiến tranh toàn diện, những mối họa tiềm ẩn khắp nơi trên thế giới cũng sẽ bùng lên liên tiếp. Kết quả là chiến tranh thế giới, hàng triệu sinh mạng sẽ hy sinh.
Không, hiện tại hoàn toàn khác với 30 năm trước.
Công nghệ quân sự của Cộng hòa quốc đã đạt những phát triển đáng kinh ngạc, trong khi Đế quốc sở hữu hàng trăm quái vật có siêu năng lực. Cuối cùng, ngay cả lý tưởng cũng sẽ mất tích, toàn nhân loại sẽ chìm đắm trong địa ngục tàn sát lẫn nhau.
Nina không thể che giấu được cơn run rẩy.
Những gương mặt quen thuộc hiện lên, cùng hình ảnh trừu tượng về chiến tranh nuốt chửng tất cả.
“...Đừng lo. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Jin vỗ nhẹ lên lưng Nina, rồi tuyên bố hùng hồn:
“Các người cũng muốn tránh chiến tranh toàn diện mà. Hơn nữa, việc đoạt lấy Quả Nguyên sơ từ Heine bằng vũ lực cũng phi thực tế. Các người không thể tập hợp binh lính vượt biên giới, chỉ với số điệp viên ít ỏi còn lại mà đòi chiến đấu thì rõ là hành động tự sát.”
“Nhưng nếu không sớm hành động thì...!”
Emma thốt giọng đau khổ.
“Heine sắp khởi động Kiến trúc sư Thiên đường rồi phải không? Thông tin mà cậu cung cấp ấy!”
Trong cuộc họp bí mật sau bữa tiệc, Heine đã đề cập đến việc thử nghiệm xác thực Kiến trúc sư Thiên đường. Để khoe khoang về khả năng của nó, hắn còn khiêu chiến với Nina.
“Cũng chính vì thế, không được gây chiến bây giờ.”
Jin vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
“Tình thế Heine nắm giữ chìa khóa dẫn đến nơi chứa Quả Nguyên thủy cho vui, thật ra là cơ hội cuối cùng đấy. Nếu điệp viên tập trung tấn công, chắc chắn Đế quốc sẽ tăng cường phòng thủ. Có thể số lượng thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn sẽ tăng vọt.”
“Vậy cậu bảo phải làm gì!? Chúng ta đâu còn cách nào khác...”
“Tôi sẽ quay lại trường. Chỉ còn cách đó thôi.”
Ngay cả khi đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc, quyết tâm của Jin vẫn không lay chuyển.
“Đối với Heine, tôi chỉ là con ruồi nhỏ tầm thường. Nói cách khác, hắn đang mất cảnh giác hoàn toàn. Đó là cơ hội lớn để lừa đảo.”
“Nhưng cậu có kế hoạch gì không? Trong tình thế đã bị lộ bài như vầy, làm thế nào để đánh lừa tên quái vật đó...?”
“Tôi sẽ nghĩ ra trước sáng mai. Cho nên, hãy kể đi. Heine đã giết ông Gasta như thế nào? Và về chi tiết siêu năng lực mà hắn che giấu.”
“Đừng ngu ngốc nữa! Như tôi đã nói, mau đưa Nina chạy trốn sang Cộng hòa quốc đi!”
“Nếu chiến tranh nổ ra, Cộng hòa quốc cũng đâu còn là nơi an toàn nữa?”
Không ai đấu võ mồm lại Jin.
Emma chỉ có thể nghiến răng, nhìn Jin chăm chăm.
Trong tình thế bế tắc, Nina chợt thấy chuyển động ở rìa tầm nhìn.
Heath, người vẫn im lặng quan sát nãy giờ, đột ngột lao tới túm chặt cổ áo Jin, với vẻ mặt điên dại kinh khủng. Sự tức giận bất thường từ người đàn ông vốn ung dung tự tại khiến mọi người sửng sốt.
“Dẹp cái trò chơi quái quỷ của mày đi!”
Vẫn nắm cổ áo Jin, Heath ấn mạnh cậu ta vào bức tường gần đó và quát vào mặt cậu:
“Mày biết mà, ông Gasta coi mày như một đứa nhóc thật sự! Ông ấy hy sinh tính mạng để cứu cả bọn, chứ không phải để giúp mày tự sát!
Từ đầu tao đã phản đối việc mày xâm nhập vào trường Haiberg rồi! Nhưng nghĩ rằng mày sẽ rút lui lúc nguy cấp nên tao mới... Khốn kiếp, đúng là một sai lầm tai hại mà!”
Khi Heath buông tay ra, Jin ho khan, ngồi phịch xuống sàn.
Dựa lưng vào tường, hai chân duỗi thẳng, chàng trai lừa đảo cười khàn khàn:
“...Anh Heath, anh đang hiểu lầm đấy.”
“Cái gì cơ?”
“Chúng tôi không đứng đắn như anh nghĩ đâu.”
Kỳ lạ thay, Nina hiểu điều Jin muốn nói.
Có lẽ do mối quan hệ đồng phạm kéo dài, cô đã nắm bắt được suy nghĩ của kẻ lừa đảo.
Tên tội phạm bất thường, chào đón cảm giác mạo hiểm tột độ, đam mê những việc tưởng chừng như bất khả thi. Chính con người đó, Jin Kirihara, đã cứu cô thoát khỏi đáy vực cô đơn.
“Bây giờ, ở dưới địa ngục, chắc chắn ông Gasta đang dựng đứng ngón tay giữa mà nói ‘đập chết thằng chó Heine cho tao’.
Ông ấy đã liều mình để phơi bày quân bài tẩy của Heine, hòng mang lại cơ hội chiến thắng cho chúng tôi. Do đó, tôi không thể từ bỏ trò chơi này được.”
Quyết tâm sẵn sàng xả thân ánh lên trong đôi mắt mờ đục của Jin.
Trong khoảng mười mấy phút một mình ở ban công, cậu đã kiên định.
“Yên tâm đi, tôi chẳng có ý định chết đâu.”
“...Sự tự tin đó đến từ đâu vậy, Jin?”
“Tôi đã nhiều lần lâm vào tình huống nguy hiểm tính mạng, nhưng may là vẫn chưa rơi xuống địa ngục. Tôi dựa vào cơ sở đó.”
Jin nói thản nhiên.
Sau khoảng năm giây đơ người vì sững sờ, Heath lắc đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh ta rời căn hộ, dẫn theo những thuộc hạ đang rối loạn tâm thần của Gasta.
“Khỉ gió, nói thế bố thằng nào dám theo! Bọn tao rút đây!”
“Cẩn thận nhé, anh Heath. Có thể sẽ có người truy đuổi đấy.”
“...Tao không muốn nghe lời cảnh báo từ thằng lừa đảo điên khùng đâu.”
Dứt câu, Heath biến mất sau cánh cửa.
Đương nhiên không ai đuổi theo.
Dù suy nghĩ thế nào, quyết định của anh ta vẫn đúng.
“Xin nhắc lại, chúng tôi cũng có cùng quan điểm với anh ta.”
Vài giây sau, cấp trên của Emma chân thành nói.
“Các cậu nên rút lui đi.”
“Ủa, lúc nãy vẫn còn không khí họp bàn chiến lược mà?”
“Tôi định giải thích kế hoạch cho các cậu đào tẩu. Dĩ nhiên, tôi không hề có ý định tiết lộ thông tin đã nghe lén được cho cậu.”
Ông ta thở dài, rồi cùng Emma bước đến cửa ra vào.
“Thôi, chúng tôi có việc. Vì giấu giếm cũng vô ích nên tôi xin công khai: Chúng tôi cần tập hợp những đồng đội ẩn náu gần đây để bàn kế hoạch tấn công trường Haiberg.”
“Hai giờ sáng, chúng tôi sẽ đến đón các người.” Emma nói tiếp. “Có đồ ăn, quần áo, và phòng tắm với nước lạnh đấy. Đủ để ẩn nấp nửa ngày, không bất tiện đâu.”
Trước khi đi, Emma nhìn Nina.
“...Vậy nên, cho đến lúc đó, cô hãy thuyết phục tên ngốc này đi nhé.”
Cảm thấy áy náy, Nina gật đầu mơ hồ.
Trước mặt cô là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Niềm tin, lòng nhiệt huyết, lòng tự trọng - những cảm xúc kiên định ấy đều có.
Giờ thêm cả mối thù đồng đội nữa.
Hoàn toàn không thể thuyết phục được Jin.
Không, thậm chí cô còn không có ý định thuyết phục.
Đã thề cùng nhau sẽ lừa gạt cả thế giới, Jin và Nina đang đứng chung một thuyền. Cô không thể bỏ mặc đồng phạm quyết tâm như thế để chạy trốn một mình.
Tuy nhiên, sự thật là hiện tại họ chẳng có kế hoạch gì.
Liều lĩnh và can đảm vốn khác nhau. Nếu Jin lao vào trận chiến vô vọng, lúc đó cô sẽ quyết định trói chặt cậu lại.
Sau khi các điệp viên rời khỏi nơi ẩn náu, Nina hỏi thẳng:
“...À mà, vẫn chưa biết được quân bài tẩy của anh Heine đấy. Giờ phải làm sao đây?”
Thay vì trả lời, Jin lấy ra một mảnh giấy nhàu nát từ túi.
“Anh Heath vẫn tốt bụng như mọi khi.”
Nhìn nụ cười cay đắng của Jin, Nina lập tức hiểu ra bản chất mảnh giấy ấy.
Lúc túm cổ áo Jin, Heath đã lén nhét nó vào túi cậu.
Nghĩ lại, Heath cũng là một trong những đồng bọn đã quan sát Jin từ nhỏ. Dù khuyên ngăn quyết liệt, nhưng có lẽ từ đầu anh ta đã biết Jin sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Vì vậy, anh ta chuẩn bị món quà mọn.
“...Trong đó viết gì vậy?”
“Có lẽ... là nội dung anh ta bắt được từ sóng nghe lén.”
Trên mảnh giấy là những thông tin rời rạc.
Giai đoạn hai siêu năng lực của Heine là Kẻ Ẩn Náu Trong Gương.
Điều kiện kích hoạt do chính Heine tiết lộ, với khả năng đáng sợ là giết chóc đồng thời xóa dấu vết.
Kết cục, cơ thể Gasta bị phân rã cùng tiếng nổ kinh hoàng.
Nếu những thông tin này là đúng, thân thể Gasta không còn vết tích nào. Có lẽ ông ấy đã không cảm thấy đau đớn, nhưng điều đó không thể an ủi những người còn sống.
Sau một lúc im lặng nhìn chằm chằm mảnh giấy, Jin cố ý nói với giọng vui vẻ:
“...Ha ha, đúng là anh Heath có khác.”
Nina quyết định hùa theo diễn xuất của Jin.
“Nghe lén sóng nghe lén ư... thật sự có thể làm được việc đó sao?”
“Chỉ cần biết dải tần số mà điệp viên Cộng hòa sử dụng là có thể. Dù vậy, việc anh Heath nắm được thông tin đó cũng đủ cho thấy anh ấy là quái vật rồi.”
“Cậu thật may mắn có được đồng bọn tuyệt vời như thế đấy, Jin.”
“...Ừ, công nhận.”
Từ sau đó, Jin cứ im lặng, nằm vật ra ghế sofa nhìn trần nhà, lẩm bẩm hoặc đi loanh quanh căn phòng chật hẹp. Dựa trên thông tin mà Gasta đã hy sinh tính mạng để có được, cậu đang vạch ra kế hoạch lừa đảo để đánh bại Heine.
Mọi chiến lược Jin âm thầm chuẩn bị đằng sau sân khấu đã bị phá hủy bởi lời dối trá và đòn tấn công bất ngờ từ tên quái vật kia. Việc buộc phải vạch kế hoạch mới cho thấy hai cô cậu đang bị dồn vào thế bí.
Vậy mà, không hiểu sao, Nina lại háo hức chờ đợi cậu tiết lộ kế hoạch. Không lo lắng, không nóng ruột, chỉ mong chờ khoảnh khắc kẻ lừa đảo mở miệng.
Lừa lọc tinh vi cũng là một loại hình nghệ thuật.
Nina một lần nữa cảm nhận sâu sắc lời vàng ngọc mà Jin từng nói.
Thứ cần thiết để chống lại tên quái vật có sức mạnh như thần linh hay ác quỷ, có lẽ là nghệ thuật tinh xảo tột bậc chứ không phải vũ lực hay siêu năng lực.
–––––––––––––
Mặt trời lặn lâu rồi Jin mới rủ Nina ăn tối.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ tối. Kể từ lúc các điệp viên và đồng nghiệp rời đi, Jin đã suy nghĩ hết sức nghiêm túc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian đó, Nina tập trung tinh thần vào vai diễn.
Cô cẩn thận xóa bỏ từng chút nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức từ thuở nhỏ đối với Heine, và ghi đè lên đó một nhân cách khác. Công việc vô cùng khó nhọc, nhưng nhờ vậy cô có thể ứng biến ngay lập tức cho bất kỳ vai diễn nào Jin yêu cầu.
“...Giờ tôi mới nhận ra là bụng mình đang đói kinh khủng.”
“Vậy thì ăn hết lương thực dự trữ của đám điệp viên đi.”
Nói rồi Jin lấy ra từ tủ bếp một mớ thức ăn đóng hộp, xếp lên bàn.
Nina chăm chú quan sát hộp thịt ướp muối mà Jin đưa.
“Cái nắp này bị hàn vào thành hộp rồi này. Lỗi sản xuất à?”
“Gì chứ, cô chưa từng ăn đồ hộp bao giờ à?”
“...Chưa.”
“Thiệt tình, đúng là đồ tiểu thư nhà giàu...”
Jin cắm dao vào nắp chiếc hộp Nina đưa, rồi cắt vòng theo viền. Chỉ trong giây lát, cậu đã tháo được nắp kim loại, xiên thịt muối bằng nĩa rồi đưa cho Nina.
Nina thận trọng đưa khối thịt đỏ đen mềm lạ thường vào miệng.
“Ủa, ngon thế...?”
“Sao cô hỏi ngược vậy?”
“Vì đây là hương vị lạ hoắc mà tôi chưa từng thử bao giờ.”
“Ừ, nhà giàu không ăn mấy thức ăn có hại cho cơ thể như thế này đâu.”
Jin cười khổ trước hàm lượng muối có trong thịt, sau đó mở một hộp khác bằng động tác thành thạo. Bên trong là một loại thực phẩm khô Nina chưa từng thấy, Jin gặm từng miếng mà không có vẻ thích thú gì.
Chắc hẳn cậu đã ăn như thế này suốt mấy năm qua.
Ăn những món được bảo quản có vị kì lạ ở nơi ẩn náu hay hẻm tối trong lúc phàn nàn với người cha nuôi hoặc các đồng nghiệp.
Mặc dù chất lượng không thể so sánh với đồ ăn do đầu bếp hạng nhất của nhà Stingray làm, nhưng Nina nghĩ chắc chắn những bữa ăn đó có hơi ấm. Đối với cô, người luôn ngồi quanh chiếc bàn dài thừa thãi, cảm thấy ngột ngạt trong bữa ăn gia đình, điều đó thậm chí còn đáng ghen tị.
Thật tuyệt nếu những ngày tháng như thế này cứ tiếp diễn.
Đi chu du cùng Jin, thử thách các vụ lớn ở những nơi mình tới, rồi trở về nơi ẩn náu ăn mừng chiến thắng sơ sài – chắc là cảm giác hồi hộp và vui sướng sẽ tràn ngập những ngày tháng đó.
Nina lặng lẽ xua tan suy nghĩ ngây thơ quá mức ấy.
Có khi đây là bữa tối cuối cùng của hai người cũng không chừng.
Dù là Jin thì cũng không thể nghĩ ra cách chiến đấu với Heine mà không liều mạng.
“Ha ha, sao lại khóc chứ?”
Chỉ khi bị Jin chỉ ra, Nina mới nhận thức được nước mắt mình đang lăn dài trên má.
Đồng phạm đang quyết tâm thì mình không được khóc lóc.
Nina vội lau nước mắt.
“Ch-chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà!”
“Thế à, dù chúng ta đang ở trong nhà?”
“Ừ thì...”
“...Cảm ơn, Nina.”
Lời cảm ơn bất ngờ khiến Nina không biết phải phản ứng thế nào.
Jin, kẻ luôn né tránh nói lời chân thành, đột nhiên bày tỏ lòng biết ơn, thật bất ngờ.
“Tôi có thể tiến xa tới đây đều là nhờ Nina cả. Thật ra, tôi đã coi thường đối thủ. Không ngờ đám người sở hữu siêu năng lực khủng khiếp đó lại là những kẻ nói dối tài ba đến thế. Nếu không có cô, tôi đã bị giết hoặc buộc phải rút lui rồi.”
“Tôi cũng vậy. Nếu không có Jin, giờ tôi đã...”
“Ha ha, chúng ta hợp nhau nhỉ.”
Nina nắm lấy bàn tay Jin chìa ra mà không do dự.
Họ từng bắt tay như thế này lúc lần đầu liên minh. Trong sân vừa ngớt mưa. Cùng những kỳ vọng và lo âu dâng trào trong lòng.
Lúc đó, mình ắt không hề có cảm xúc này với Jin.
Cho rằng đây không phải lúc nói ra, Nina lặng lẽ khép kín tình cảm vào hơi ấm ở bàn tay phải.
“Cứ tin tưởng vào tôi. Ăn xong, tôi sẽ trình kế hoạch cuối cùng.”
Nói rồi, Jin đưa cho Nina cốc nước.
Cầm lấy cốc, Nina nhìn xuống mặt nước khẽ lăn tăn. Ánh đèn huỳnh quang dập dờn trên mặt nước như cảnh báo cô.
Khoảng thời gian yên bình đã kết thúc.
Uống cốc nước này xong, cô phải chuyển hướng tâm trí để đánh bại Heine.
Hạ quyết tâm rồi đưa cốc lên miệng, đột nhiên não Nina như bị điện giật.
Không có cơ sở gì cả, chỉ là trực giác.
Nhưng sự thật là cô đã trở thành một kẻ lừa đảo. Qua những ngày làm đồng phạm, cô dần có thể đọc được suy nghĩ của Jin.
Vì vậy, cô biết, Jin vừa mới nói không thật lòng.
“...Dối trá.”
“Hả, cái gì?”
“Những gì cậu vừa nói.”
Jin nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu.
“Này, đừng nghi ngờ lung tung. Tôi đã nói dối cô bao giờ chưa?”
“Có, với tần suất mười lần mỗi ngày...”
Nhận ra Jin lại đang né tránh, Nina hắng giọng.
Nhìn chăm chăm Jin ở đối diện, cô gặng hỏi bằng giọng điệu ngờ vực:
“Phải chăng... cậu định cho tôi đi trốn một mình?”
Jin hơi co đồng tử, rồi mỉm cười che đậy phản ứng đó.
Mình nói trúng tim đen cậu ta rồi.
Với khả năng quan sát và phân tích tâm lý do chính Jin trau dồi, Nina lập tức vén màn điều cậu ta đang giấu giếm.
“Cậu đã bỏ thuốc ngủ hay gì đó vào cốc này, đúng không?”
“...Nói bậy, bằng chứng đâu?”
“Nghe đây, Jin. Những lời nói dối nửa vời sẽ không lừa được tôi đâu.”
Lần này, rõ ràng đồng tử Jin co lại.
Dù đó là dấu hiệu khẳng định, Jin vẫn thú nhận:
“Khó chịu thật... Cô đọc được tâm trí tôi từ lúc nào vậy hả!”
“Do tôi được kẻ lừa đảo tài giỏi huấn luyện chứ sao.”
“Không đâu, chỉ trong vài tháng không thể đạt đến trình độ đó được.”
Dù mấp máy môi, Jin vẫn thở dài như đã chịu thua:
“Đúng như cô nói. Khuya nay, Emma sẽ đến đây đưa cô đang ngủ say đi.
Một tay buôn lậu sẽ chờ sẵn ở thị trấn biên giới. Mặc dù ăn chi phí cao, nhưng hắn làm ăn chắc tay, đáng tin. Sau khoảng một tiếng ngủ trong thùng gỗ, xe tải sẽ chở cô tới Cộng hòa quốc.”
“...Không được, phương án đó không ổn.”
“Yên tâm đi, lính gác biên giới nợ nần chồng chất, tay buôn lậu biết điểm yếu đó nên đã hối lộ một khoản lớn. Xe tải chở đầy thùng gỗ đựng lương thực nữa, nên dẫu có bị kiểm tra thì cũng chẳng cần lo. Dù sao thì cũng không có ai rảnh rỗi mà kiểm tra từng thùng một đâu.”
“Không phải, chuyện đó không quan trọng.”
“À, trong thùng có lót đệm để không bị xóc nảy. Cô sẽ không tỉnh giấc giữa chừng đâu...”
“Đừng đùa nữa!”
Nina hối hận vì đã hét to như vậy.
Nhưng cô không thể dừng lại.
“Cậu lại cố gắng loại tôi ra...!”
“Đâu có, tôi chỉ...”
“Cậu không tin tưởng tôi sao? Dù tôi đang cùng cậu chiến đấu!”
“...Kế hoạch tôi nghĩ ra quá liều lĩnh. Chúng ta phải hành động trong tình thế đã bị bại lộ chân tướng, đương nhiên rủi ro cao. Emma có thể tăng cường thể chất để chạy thoát, nhưng Nina đã bị vạch trần Nữ Vương Tai Ương thì quá nguy hiểm.”
“Nhưng Jin cũng tương tự mà?”
Jin cúi mặt xuống, giọng run rẩy:
“...Hãy hiểu đi, Nina. Tôi không muốn ai quan trọng với mình phải hy sinh nữa...”
Đây là lần đầu tiên cô thấy Jin như vậy.
Một kẻ lừa đảo tài giỏi vốn điềm tĩnh và lạnh lùng, đạo đức méo mó, luôn tỏ ra bất cần trước hiểm nguy, giờ đây đang bị nỗi lo lắng dồn ép.
Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng chật hẹp.
Một lúc sau, Jin ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Chỉ còn lại chúng ta thôi.”
Quyết tâm bi thảm đến mức không cho phép phản bác.
“...Đợi đã.”
Nina siết chặt bàn tay Jin định đứng dậy.
Cô cảm giác nếu buông tay, Jin sẽ đi xa mất.
Không phải ẩn dụ, Jin sẽ ra đi về một nơi xa xôi khỏi thế giới mà cô đang sống.
Một nơi vô vọng, lạnh lẽo mà cô không thể cứu vãn.
Jin nói kế hoạch quá liều lĩnh. Emma có thể trốn thoát trong trường hợp khẩn cấp.
Nghĩa là Jin không hề tính toán khả năng sống sót của bản thân.
“...Nếu cậu bắt tôi đi trốn một mình ở đây, tôi sẽ hận cậu cả đời.”
Nina siết chặt bàn tay phải hơn nữa.
“Tôi sẽ không thể sống nếu cố tình phớt lờ những gì anh tôi định làm. Hơn nữa, thế giới không có cậu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Cô buột miệng nói ra điều mình đã giữ kín bấy lâu, cảm cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.
“Tôi cũng trân trọng cậu. ...Có lẽ hơn mức bạn bè hay đồng phạm. Vì vậy, cho dù nơi cậu đến là địa ngục, tôi cũng sẽ đi theo.”
“Không được, như thế quá liều lĩnh!”
“Jin Kirihara mà tôi biết, là người có tính hay lo đến vậy à?”
Nina nhếch khóe miệng giống Jin hồi trước.
“Yên tâm đi. Tôi không có ý định chết, cũng không để cậu chết. ...Thực ra, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch dự phòng.”
Không cho Jin phản bác, Nina kể về kế hoạch mà cô đã vắt óc suy nghĩ trong vài giờ qua.
Dù bản thân Nina nhận thức được kế hoạch còn thiếu chặt chẽ, nhưng Jin vẫn tập trung lắng nghe. Cô tự tin rằng dù chưa hoàn chỉnh, điều này có thể tấn công vào điểm mù trong suy nghĩ của Heine.
Chỉ diễn xuất hoàn hảo theo kịch bản là chưa đủ với một diễn viên xuất sắc.
Những diễn viên tài giỏi có thể hiểu sâu sắc tác phẩm hơn cả đạo diễn hay biên kịch, thậm chí tranh luận để cùng xây dựng cốt truyện.
Đó chính xác là điều Nina đang làm. Không biết tự lúc nào, cô đã có thể đạt đến trình độ này, khiến cô thầm tự hào.
Sau khi kể xong tóm tắt kế hoạch, Jin vẫn tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Liệu nhà chiến lược tài ba sẽ đánh giá thế nào về ý tưởng của cô?
Nina chăm chú nhìn Jin, giống như học sinh chờ lấy lại bài làm đã chấm điểm.
“...Hay lắm, Nina. Công lao của cô rất lớn đấy.”
“Hả?”
“Kết hợp với kế hoạch của tôi... À không, còn biến tấu được nữa không nhỉ?”
Jin lẩm bẩm, vẻ mặt đăm chiêu, ngón tay mân mê đồng xu giả.
Chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
Sâu hơn nữa. Xa hơn nữa, đến nơi không ai theo kịp.
Âm mưu Jin phát triển dưới đáy sâu để đánh bại Heine.
Thông tin về quân bài tẩy của Heine, đã đánh đổi bằng cái chết của Gasta.
Kế hoạch quá liều lĩnh của Jin.
Ý tưởng của Nina được thêm vào, trộn lẫn, nhào nặn, hình thành rõ nét trong tâm trí Jin. Tiếp đó là những điều chỉnh vi mô, tinh chỉnh tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ nhất.
Ngay lúc này, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời sắp ra đời.
“...Được rồi.”
Jin nhanh tay bắt lấy đồng xu giả đang bay giữa không trung, nở nụ cười tự tin.
“Kế hoạch này sẽ kéo tên quái vật đó xuống địa ngục.”
*
Emma đến lúc hai giờ sáng với vẻ mặt đầy hoang mang, bởi tình hình khác hẳn dự định.
Kế hoạch ban đầu là cô sẽ đưa Nina đang ngủ say do thuốc lên xe, rồi chở đến thị trấn biên giới. Tại đó nhốt cả Jin và Nina vào thùng gỗ giao cho tay buôn lậu, rồi tập hợp với đồng đội điệp viên. Sau một ngày chuẩn bị ngắn ngủi, tất cả sẽ tấn công trường Haiberg, quyết tử chiến.
Giờ thì sao?
Nina, người cô định cho đi trốn, đang đứng vẻ mặt điềm nhiên. Jin cũng như mọi khi, nở nụ cười mỉa mai với thái độ tự tại.
Hai người chả có vẻ gì như sắp lên đường lưu vong cả.
Nhưng cũng chẳng trông như có ý định lao vào chỗ chết.
“...Không lẽ các người đã nghĩ ra điều gì rồi à?”
Sau nụ cười khẩy thay cho câu thừa nhận, Jin bắt đầu kể về kế hoạch mà cậu và đồng phạm đã vạch ra.
Emma vừa ngạc nhiên vừa khó chịu khi nghe.
Kế hoạch nghe thật phi lý, nhưng trong tình thế tuyệt vọng này chắc chỉ còn cách đó.
Dĩ nhiên, khả năng Emma bị lừa cũng có, nhưng vẫn hơn là lao vào chiến đấu bừa bãi.
“...Nhưng cần chuẩn bị nhiều thứ. Chỉ còn vài giờ, liệu có kịp không?”
“Chắc phải ra ngoài mua sắm thôi.”
“Lúc này còn cửa hàng mở à?”
“Tiền hàng và chi phí sửa cửa kính, cửa ra vào... Cộng hòa quốc lo nhé.”
“Cái gì, cậu tính ăn cướp à...!?”
“Yên tâm đi, tội nhẹ hơn nhiều so với gây sự với Đế quốc.”
Emma hết biết phải phản bác thế nào trước lời nói vô liêm sỉ đó.
––––––––––––––
Khi ba người chuẩn bị lên chiếc xe đậu gần nơi ẩn náu, Jin đột ngột hỏi:
“Theo hai cô, thủy thủ trôi dạt trên biển lấy gì làm điểm tựa tinh thần?”
Một câu hỏi không rõ dụng ý là gì. Tất nhiên, Emma và Nina lúng túng.
Xác nhận hai người không ai trả lời, Jin nói:
“Là Sao Bắc Cực. Ngôi sao gần như không di chuyển suốt cả năm trên bầu trời phương Bắc. Các thủy thủ dựa vào đó để xác định hướng, quyết định đích đến.”
*Lưu ý: Sao Bắc Cực là một ngôi sao, Sao Bắc Đẩu là nhóm bảy ngôi sao.
“Tự dưng hỏi kiến thức sơ đẳng ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Khi Emma châm chọc cay độc. Jin chỉ ngón tay về phía bầu trời phía Bắc:
“Con người cần một điểm tựa vững chắc để định hướng bản thân.”
“Làm ra vẻ quan trọng khi trời đang mây mù, không thấy ngôi sao nào cả.”
“Không sao, điều đó không quan trọng với lũ lừa đảo.”
“Vậy... chúng ta phải lấy gì làm điểm tựa tinh thần?”
Nina lo lắng hỏi.
Emma tức giận khi bị đánh đồng với bọn lừa đảo, nhưng vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời của Jin.
Sau một lúc cố tình im lặng, Jin nói khẽ:
“Kẻ lừa đảo chỉ nên tin vào những gì mình nắm giữ. Kỹ năng mài giũa, sự thấu hiểu, niềm tin, sứ mệnh, đam mê, và những đồng minh đáng tin cậy - chỉ những điều chắc chắn đó mới cần thiết. Mà chúng ta đã sở hữu tất cả những điều đó rồi, đúng không?”
Jin nhìn từng đồng phạm một, với ánh mắt tràn đầy tự tin và quyết tâm.
Giống như cậu đang khoe khoang với ai đó vắng mặt ở đây về những đồng đội tuyệt vời nhất.
“Kẻ thù chắc chắn là rất mạnh, nhưng... ở đây có kịch bản hoàn hảo, diễn viên tài giỏi, và nhân viên hậu trường xuất sắc. Nói thật, chúng ta là vô địch. Chỉ cần đoàn kết, chúng ta sẽ lừa được cả thế giới.”
Một cảm giác phấn khích khó tả dâng lên từ đáy lòng.
Thủ đoạn thật bẩn thỉu, Emma thầm rủa trong tâm. Nói những lời ngớ ngẩn đáng xấu hổ như vậy với gương mặt tự mãn, ai mà chẳng bị kích động.
Nó khiến cô tin rằng nhóm thật sự có thể lừa gạt cả thế giới.
“Cậu đúng là kẻ xấu xa, Jin Kirihara. Loại người lừa đảo như cậu...”
Khi Emma thành thật bộc bạch, Nina đứng bên cạnh bật cười.
Emma không hiểu có gì đáng cười. Thật khó đoán suy nghĩ của những kẻ lừa đảo.
“Giờ mới nói thì muộn quá đấy, Emma. Jin vốn là kẻ xấu xa mà.”
Ngược lại với lời nói, ánh mắt Nina toát lên sự an tâm.
Chờ nụ cười của Nina lắng xuống, Jin nói một cách ngạo mạn:
“...Nào, việc còn lại chỉ là kéo màn lên nữa thôi.”