Với Nina lúc 8 tuổi, giới thượng lưu là nơi trưng bày ác ý của con người.
Ngoài tài diễn xuất bẩm sinh, cô bé còn có con mắt quan sát tinh tường. Cùng với sự trưởng thành, Nina ngày càng hiểu rõ tâm tư của mọi người. Cô nhận ra sự giả dối của người lớn một cách nhạy bén. Những người tham gia vào giới thượng lưu sang trọng, ai cũng giấu mưu toan sau những lời nói và cử chỉ.
Trong số đó, người đàn ông xuất hiện tại bữa tiệc nhà Stingray vào một ngày nọ toát lên vẻ độc ác khác thường.
Trước tiên, hắn ta chẳng hề che giấu bản chất thật của mình.
Hắn ta xông qua sự ngăn cản của bảo vệ, lao thẳng lên sàn nhảy rồi giật lấy ly rượu trái cây do người phục vụ đang cầm và uống cạn.
Khi chiếc ly bị ném xuống sàn vỡ vụn vang lên tiếng động chói tai thì mọi người mới chú ý đến sự cố.
Đối tượng hắn nhìn chằm chằm là cha Nina, người vừa đặt tay lên vai cô, và anh trai cả Victor đứng bên cạnh.
Lúc đó, Nina đã biết gia đình Stingray, đặc biệt là anh trai cả thuộc Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, đã gây thù oán với không ít người. Vì vậy, cô dễ dàng nhận ra động cơ trả thù của gã đàn ông này.
Mắt đỏ ngầu, cười man rợ, hắn lấy ra một vật hình hộp từ túi áo.
“Ta sẽ trả thù cho vợ, lũ quỷ dữ kia!”
Khi có người hét lên đó là thiết bị kích nổ, sàn nhảy chìm trong hoảng loạn.
Tiếng thét kinh hoàng vang lên khắp nơi. Quý ông đẩy quý bà sang một bên, chạy thục mạng ra cửa. Quý bà mắng nhiếc những người phục vụ bỏ việc chạy trốn.
Người tấn công cười nhạo đám đông hoảng hốt chạy tán loạn.
“Vô ích thôi, không ai chạy thoát được đâu! Các ngươi nghĩ ta đã đặt bao nhiêu thuốc nổ chứ hả!?”
Hắn giơ cao thiết bị kích nổ, tay còn lại đặt lên nút tròn. Với tư thế như cầu nguyện ông trời, hắn sắp thực hiện một vụ tự sát kinh hoàng cướp đi sinh mạng của gần 100 người.
Và Nina sẽ phải sống cùng nỗi kinh hoàng này suốt đời.
Nhưng, kẻ khiến cô sợ hãi không phải tên tấn công này.
“À, tưởng ai.”
Heine lúc đó 18 tuổi, giọng điệu như tình cờ gặp bạn học, nói:
“Chẳng phải là ông Miguel sao? Sao ông lại ở đây?”
Vẫn giơ thiết bị kích nổ, Miguel mở to đôi mắt:
“Thằng oắt này, sao mày biết tên tao...?”
“Miguel Winston. Cựu thiếu úy quân đội Đế quốc, hiện là cán bộ của tổ chức chống chính phủ Goliath. Khoảng một năm nay, ông tích cực chuẩn bị trả thù gia đình Stingray. Giao dịch với khủng bố và gián điệp nước ngoài để mua vũ khí, quy tụ tội phạm bất mãn chính phủ để mở rộng tổ chức. Động cơ trả thù là do vợ ông bị anh trai tôi thanh trừng vì tình nghi là gián điệp? Ha ha, nếu vậy thì chẳng phải ông đang lấy oán báo ơn sao?”
“Đừng nói bậy! Vợ tao là công dân lương thiện! Thế mà...”
“Ơ, thế à? Thôi được rồi, ai cũng có lúc sai lầm mà. Ông tha thứ cho chúng tôi nhé?”
“...Thôi đủ rồi. Mày chết ngay tại đây đi.”
Miguel xóa hết biểu cảm khỏi khuôn mặt, cuối cùng nhấn nút kích nổ.
Nhưng, chẳng có vụ nổ nào cả.
Hoảng hốt, hắn liên tục ấn nút nhưng thiết bị không phản ứng. Mồ hôi túa ra, nước mắt lưng tròng, tên tấn công ấn nút liên hồi khiến Nina thấy vô cùng tức cười.
“Thật đáng tiếc. Tôi đã cho tháo hết bom rồi.”
“Kh-không thể nào! Tao đã lên kế hoạch cẩn thận đến thế kia mà...!”
“Lên kế hoạch? À, ý ông là việc giả làm thợ sửa chữa, đặt bom khắp vách tường sao? Hay là mua chuộc hầu gái nhà Stingray để hỏi lịch trình sửa chữa? Phải cố gắng tìm nguồn mua bom khổng lồ mà không bị Bạch Kỵ Sĩ Đoàn hay cảnh sát phát hiện? Khi tìm được nguồn cung an toàn, ông và đồng bọn đã cùng nhau nâng cốc ăn mừng phải không?”
“Kh-không lẽ từ đầu mày đã...”
“Ồ, cuối cùng ông cũng hiểu ra.”
Heine tiến lại gần Miguel bằng bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa, thì thầm bên tai ông ta.
Dù xung quanh đang xôn xao, Nina đứng gần đó vẫn nghe rõ lời tiết lộ tàn nhẫn của Heine.
“Tổ chức tội phạm bán bom cho ông là những kẻ trung thành với gia đình Stingray, còn cô hầu gái ông tưởng mình mua chuộc được thực ra là gián điệp kép tôi thuê. À, tổ chức chống chính phủ mà ông gia nhập cũng do tôi tạo ra đấy. Tôi đã nghĩ người có vợ bị giết oan uổng như ông chắc chắn sẽ dễ dàng bị lừa.
Nhưng ông cứ yên tâm, chuyện vợ ông bị giết vì tình nghi là gián điệp chỉ là trò đùa thôi. Thực ra, tôi đã trả tiền để bà ấy chuyển đến sống ở nước xa.”
“Ê, mày đang nói cái gì vậy...”
“Bà ấy đã vui vẻ đồng ý đấy. Tình yêu thật mong manh nhỉ.”
Kế hoạch của Miguel, ý định trả thù, thậm chí cả tình cảm với vợ, tất cả đều diễn ra theo kịch bản của Heine.
Chuyện này hoàn toàn vượt quá khả năng của một học sinh 18 tuổi. Thậm chí một người lớn bình thường cũng không thể nghĩ ra cách thao túng cuộc đời người khác như vậy.
Sau khi biết sự thật, Miguel thả rơi thiết bị kích nổ và khuỵu gối.
“C-cuộc đời mình... rốt cuộc...”
“Đừng làm vẻ mặt như thế. Ông đã giúp ích rất nhiều đấy. Nhờ ông hành động liều lĩnh, tôi đã thu thập được rất nhiều thông tin về tổ chức tội phạm và khủng bố. Và nhờ vậy mà tôi có thể thăng tiến nhanh chóng ngay khi gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn đấy.”
Nina biết đó là lời nói dối.
Thu thập thông tin về các tổ chức chống đối Đế quốc hay lập công trước khi gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn không thể nào là mục đích thực sự của Heine. Anh ta không bao giờ hành động vì động cơ thực dụng như vậy.
“Với lại...”
Khoé miệng Heine cong lên một cách gian ác.
“Bữa tiệc chán phát chán này cũng trở nên thú vị hơn phần nào.”
Để mang lại kích thích cho bữa tiệc. Để xua tan sự nhàm chán. Vì những khoái lạc nhất thời.
Với động cơ khó hiểu như vậy, Heine đã lên kế hoạch cẩn thận và lôi kéo một người đàn ông xuống địa ngục.
Có lẽ không có lý do đặc biệt nào khiến Miguel không may trở thành con cừu đáng thương. Tất cả chỉ là sự bồng bột của Heine mà thôi, không ai có thể hiểu được.
Cuối cùng, những quý ông, quý bà hoảng loạn cũng hiểu được tình hình. Họ nhìn Heine với vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ nhõm vì đã thoát nạn.
Nhận ra mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Heine mỉm cười vô hại và nói:
“Chắc ông Miguel cũng có hoàn cảnh riêng. Thế này nhé, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện, để khỏi làm phiền mọi người.”
Miguel thậm chí còn rơi nước mắt. Ông ta đứng dậy, cứng nhắc như con rối bị thao túng, rồi bị Heine đẩy lưng đi về phía căn phòng phía sau. Nina không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều dành những lời ca ngợi có cánh cho chàng trai đã giải quyết tình huống khẩn cấp trong chớp nhoáng. Heine mỉm cười khiêm tốn, đón nhận vũ bão tán thưởng.
Ngoài Nina, không ai nhận ra sự bất thường của Heine.
◇
Để xua đi ký ức kinh hoàng ùa về, Nina tự vỗ vào mặt.
Jin đứng kế bên, hơi giật mình:
“Ái chà, hăng hái dữ hen.”
“Không phải! Tôi đang cố chống chọi với nỗi sợ!”
Mặc dù đang trên đường đến phòng hiệu trưởng theo lời gọi của Heine, Jin vẫn thờ ơ như mọi khi. Trong khi đối với Nina, hành lang dài này như con đường dẫn đến pháp trường vậy.
“...Jin không sợ à? Chẳng biết anh ta sẽ làm gì đâu đó.”
“Chí ít thì hắn đâu có tấn công bất ngờ được.”
“Nh-nhưng, chắc chắn chúng ta đang bị nghi ngờ mà...”
Jin và Nina đã lọt vào trường Haiberg, cơ sở đào tạo siêu năng lực gia hàng đầu trong nước, dù bản thân không có siêu năng lực gì. Họ thậm chí đã đánh bại hai học sinh được miễn thi tuyển cùng khóa và bắt giữ một gián điệp trung thành với hiệu trưởng - Chó chăn cừu.
Nếu sự thật bị phơi bày, họ sẽ phải đối mặt với hình phạt nặng nề hơn cả tử hình.
“Chúng ta hạ gục Karen và Satia vì cho rằng không thể để những quái vật nguy hiểm như thế tiếp tục tồn tại trong trường. Tin đồn đó đã lan khắp nơi trong trường rồi phải không? Thế thì nhà trường chắc chắn đang coi chúng ta là người có ích.”
“Thế nên họ muốn tuyển chúng ta làm Chó chăn cừu? Cậu có chắc không...?”
“Tôi đã bao giờ đọc sai tình hình chưa?”
“Thì... chưa.”
Tất nhiên, không có chuyện cô không tin tưởng Jin.
Nhưng nỗi sợ hãi trước người anh khó lường còn lớn hơn. Dù sống cùng gia đình 15 năm, cô vẫn không hiểu được bản chất thực sự của Heine.
Nhưng, Nina quyết định thay đổi suy nghĩ.
Cô sẽ chiến đấu chống lại người anh - quái vật khiến cả thế giới khiếp sợ.
Cô đã thề với chính mình rằng lý do tiếp tục làm kẻ lừa đảo là để đạt được việc đó.
“...Hiểu rồi. Tôi sẽ không do dự nữa.”
“Thế mới là đồng phạm của tôi chứ.”
Jin cười ranh mãnh rồi gõ cửa gỗ nặng nề của văn phòng hiệu trưởng.
Ngay lập tức, giọng anh trai Nina vang lên từ bên trong. Giọng nói được kiểm soát hoàn hảo, khiến ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu. Trong đó không hề có cảm xúc cá nhân của Heine, điều Nina biết rõ từ khi còn nhỏ.
Jin bên cạnh chìm vào trạng thái tập trung sâu. Nina cũng vội vàng bắt chước.
Bằng kỹ thuật thở khả nghi đã học được ở võ đường nọ, cô đánh bóng ý thức, dây thần kinh khắp cơ thể, từng phân tử không khí xung quanh mình đến mức tối đa.
Hai kẻ lừa đảo trao đổi ánh mắt, khẳng định quyết tâm của nhau, rồi từ tốn mở cánh cửa gỗ nặng nề.
“...Chào, đến đúng hẹn đấy.”
Heine đang ngồi đằng sau chiếc bàn rộng được đặt sâu trong phòng.
Nhìn lướt qua cũng biết bàn và ghế đều là hàng cao cấp. Nhưng ngoài ra không có thứ gì khác trong căn phòng rộng lớn. Thậm chí không có ghế sofa tiếp khách, kệ để tài liệu hay đồ dùng văn phòng.
Sau khi quan sát căn phòng quá đỗi trống trải, Jin mỉm cười đầy nghi ngờ:
“Dù đang vắng mặt, hiệu trưởng dễ dàng cho anh mượn phòng thế này sao? Hay là anh chính là hiệu trưởng?”
“Tôi mới chuyển đến đây công tác gấp rút nên chưa có bàn làm việc riêng. Tạm thời tôi đang mượn phòng hiệu trưởng.”
“À, ra thế. Hiệu trưởng Zillwill Wieser cũng là thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, và chưa có ai trong Đế quốc từng thấy mặt ông ta nên tôi tưởng...”
“Ha ha, cậu nghe thuyết âm mưu đó từ đâu vậy?”
Thấy hai người bắt đầu dò xét nhau ngay sau lời chào, Nina không khỏi ngán ngẩm. Về mặt mưu kế và nói dối, có lẽ Jin và Heine rất giống nhau.
Nếu bỏ qua tính tàn nhẫn bên trong.
“Cảm ơn em cũng đến đây, Nina.”
Được anh trai nở nụ cười hoàn hảo với mình, Nina cảm thấy như trái tim bị bóp nghẹt.
Cô không được để lộ sự dao động. Phải căng mọi giác quan, thậm chí kiềm chế cả mồ hôi lạnh và cơn nổi da gà.
“...Mau vào vấn đề chính đi, anh Heine.”
“Em thật khó chịu. Đang trong giai đoạn nổi loạn à?”
“Tại sao anh quay lại trường Haiberg lúc này?”
Nina nêu câu hỏi đã thống nhất với Jin trước đó.
Dĩ nhiên Heine sẽ không trả lời thật. Nhưng nếu Nina là học sinh tốt, không quan tâm đến bí mật của trường, thì việc cô nghi ngờ tình huống này là điều dĩ nhiên. Vì vậy, đó là câu hỏi cần thiết.
“Thân là anh trai, tất nhiên anh muốn ở gần để theo dõi sự trưởng thành của em rồi.”
“Dù là anh thì cũng không thể điều hành ngôi trường vì động cơ cá nhân như vậy được.”
“Thế à? Nhưng anh nghĩ đó là lý do hợp lý mà.”
“...Làm ơn đừng đùa nữa.”
Luôn né tránh, không để đối phương dẫn dắt cuộc trò chuyện là thủ thuật thường gặp của những kẻ lừa đảo lành nghề. Heine không có ý định duy trì một cuộc đối thoại nghiêm túc.
Dường như đã chán với cuộc trò chuyện vô nghĩa, cuối cùng Heine chuyển sang chủ đề chính:
“Xin lỗi vì đã trêu em, Nina. Lý do anh quay lại trường Haiberg là vì được cấp trên ra lệnh thành lập đội tự vệ để bảo vệ trật tự trường học.”
“Đội tự vệ?”
Ngoài bản cam kết khi tham gia quyết đấu, trường không có bất kỳ quy tắc nào có thể gọi là luật lệ. Việc ban lãnh đạo có ý tưởng bảo vệ an ninh nghe có vẻ không hợp lý.
Có nghĩa, đội tự vệ chỉ là lớp vỏ ngoài.
Heine đang định tuyển họ làm Chó chăn cừu.
Nhưng, vì mục đích gì?
Không quan tâm đến nghi ngờ của Nina, Heine tiếp tục:
“Là cựu học sinh, anh hiểu rõ bản thân ngôi trường không cần đội tự vệ. Mục tiêu của trường là khuyến khích học sinh cạnh tranh để rèn luyện thành ứng cử viên cho Bạch Kỵ Sĩ Đoàn. Nhưng với những kẻ âm mưu lật đổ ngôi trường thì không thể để yên được.”
Lưng Nina lạnh toát.
Không sao đâu. Bọn mình không để lại manh mối nào về mục đích thật. Lý luận che đậy cũng hoàn hảo. Tất nhiên, thông tin Emma là điệp viên Cộng hòa sẽ không bao giờ bị rò rỉ.
“Hệ thống trường Haiberg được kiểm soát bởi siêu năng lực của hiệu trưởng. Căn cứ vào nội dung bản cam kết khi quyết đấu cùng kết quả bài kiểm tra thực thành, hệ thống sẽ tăng giảm điểm cho học sinh, xóa ký ức về trường khi điểm về 0... Nhưng gần đây có những kẻ đang cố gắng phá vỡ luật này từ bên ngoài.”
“Nghĩa là học sinh bị tấn công mà không qua quyết đấu?”
“Em hiểu nhanh ghê.”
Thông qua Emma, có mối quan hệ rộng khắp trường, tin đồn đó cũng đã lọt vào tai Nina.
Nhưng cô không ngờ nó lại trở thành vấn đề lớn đến mức lãnh đạo phải can thiệp.
“Nếu cứ để tình trạng đó tiếp diễn, hệ thống giáo dục của trường sẽ sụp đổ. Cho dù sở hữu siêu năng lực mạnh đến đâu, bị tấn công bất ngờ cũng khó phản kháng. Nếu việc ám sát, phục kích tràn lan, những kẻ yếu kém vốn không thể gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn cũng có thể sống sót đến lễ tốt nghiệp. Đây chắc chắn là hành vi tuyên chiến với học viện, à không, với Đế quốc.”
Lời lẽ nhấn mạnh tình hình bất thường, nhưng giọng điệu lại bình thản. Rõ ràng Heine chẳng hề bận tâm gì đến sự việc. Thậm chí, hắn có vẻ hoan nghênh ngôi trường trở thành vùng vô pháp luật đích thực.
“Nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề nghiêm trọng đến mức Bạch Kỵ Sĩ Đoàn phải can thiệp.”
“Nhạy bén đấy, Jin Kirihara. Vậy cậu nghĩ tại sao tôi lại đến đây?”
“Vì vụ này có thể là do gián điệp nước địch đứng sau giật dây chăng?”
Mặc dù cùng phe với gián điệp ấy, Jin vẫn nói ra một cách ung dung. Dù cần chiếm được lòng tin của Heine bằng hình ảnh người hữu ích, sự dũng cảm nói thẳng của Jin vẫn thật đáng nể.
Heine không trả lời, chỉ nhếch mép lên một chút. Đó là dấu hiệu khẳng định.
Rằng không ngờ ngoài Emma thì còn gián điệp khác lọt vào trường.
Hay đó cũng là cái bẫy của Heine?
“Thay vì tôi tra hỏi từng học sinh để tìm gián điệp, họ bảo để học sinh tự xử lý.”
“Vì vậy anh muốn tuyển chúng tôi vào đội tự vệ?”
“Đúng vậy. Nhưng không phải chỉ có hai đứa được gọi đâu.”
Heine mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn về phía cánh cửa sau lưng họ.
Sau ba tiếng gõ cách đều, cánh cửa từ từ mở ra.
Bước vào phòng là một cặp nam nữ.
Cô gái nhìn Nina với nụ cười của con mèo tính khí thất thường. Trang phục cô mặc sặc sỡ đến nỗi sẽ khiến cô bị phạt ở bất kỳ trường nào trong Đế quốc. Váy ngắn bất thường khiến cả người đồng giới như Nina cũng phải nhìn. Môi và móng tay cô ta đỏ rực như máu tươi, gợi lên cảm giác thẩm mỹ cao, đồng thời rất hung hãn.
Chàng trai cao to ăn mặc lôi thôi, vẫn giữ nguyên bộ đồng phục ban đầu. Áo sơ mi lệch nút, tóc đen rối bù chẳng chịu chải, toàn bộ phản ánh tính cách vô cùng lầm lì. Trước cổ treo một chiếc mặt nạ mắt hổ, quanh mắt sưng đỏ chứng tỏ cậu ta vừa ngủ dậy.
“...Lâu rồi không gặp, cả hai.”
Giọng Nina căng thẳng không phải vì vẻ ngoài kỳ lạ của họ. Cô hoảng hốt vì sự xuất hiện của hai quái vật cùng lúc.
Alice Pearson. Sở hữu siêu năng lực Thiên Thần Máu Me.
Gilrane Bloodnaught. Sở hữu siêu năng lực Kẻ Không Được Ca Ngợi.
Cả hai đều là học sinh được miễn thi tuyển, có sức mạnh áp đảo.
“Nina và họ đã gặp nhau nhiều lần rồi nên không cần giới thiệu lại nhỉ. Học sinh được miễn thi tuyển còn lại – Casper - đã từ chối, nhưng với ba người có mặt ở đây là đủ thành lập đội hình hoàn hảo rồi. Tất nhiên, anh cũng đặt kỳ vọng vào Jin-kun.”
Không ngờ anh ta lại chơi chiêu này.
Ngược lại với câu chuyện tiến triển êm ru, não Nina liên tục vang cảnh báo nguy hiểm. Jin cũng nhăn nhó nhìn hai quái vật.
“...Vậy, bốn người các em sẽ là thành viên sáng lập vinh dự của đội tự vệ. Mong các em hãy hợp tác, tìm ra gián điệp nước địch đã lọt vào trường.”
Heine vẫn gọi là đội tự vệ nhưng rõ ràng đây chính là đội Chó chăn cừu, nhóm tay sai của trường, thanh trừng những phần tử bất mãn.
Nina lo lắng vô cùng khi trở thành đồng đội bất đắc dĩ của những kẻ mà cô từng cảnh giác.
“À nè, cho em hỏi điều này được không?” Vẫn nhìn móng tay của mình, Alice hỏi giọng mũi: “Sao thành viên đội tự vệ chỉ toàn học sinh năm nhất thế ạ? Em thắc mắc lắm.”
“Chắc vì khả năng gián điệp ở năm nhất cao nhất chứ sao.”
Jin đáp một cách chán nản, khiến Alice liếc cậu bằng ánh mắt khích bác.
“Ảra, có vẻ đây là thành viên góp vui nhỉ?”
“Hả? Cô nói tôi á?”
“Ủa, còn ai khác nữa sao?”
Alice đặt ngón tay lên má, nghiêng đầu với vẻ ngây thơ.
Tính cách rõ xấu xa. Jin mặc dù vẫn tươi cười, nhưng chắc chắn đang nén giận bên trong.
Để ngăn bầu không khí căng thẳng leo thang, Heine nhún vai:
“Tôi đưa Jin vào đội vì nghĩ tư duy của cậu ấy có ích ngoài việc chiến đấu. Hơn nữa, cậu ấy có vẻ thân với em gái Nina của tôi.”
Nghe giống lý do gượng ép, Nina nghi ngờ.
Có phải anh ta muốn giữ Jin bên cạnh để dễ giám sát không?
“Sao cũng được, tôi về được chưa?”
Gilrane, người liên tục ngáp đến 16 lần kể từ lúc đến, hỏi một cách lười nhác.
Tuy có tin đồn Gilrane ngủ gật suốt giờ học, nhưng cậu ta vẫn là ứng cử viên sáng giá cho chức học sinh xuất sắc nhất khóa. Không thể coi thường.
Có vẻ bất ngờ trước phản ứng ấy, ngay cả Heine cũng lúng túng.
“Mọi người mới tụ tập thôi mà. Ở lại trò chuyện thêm chút được không?”
“Tháng này tôi thiếu ngủ lắm. Phải về phòng ngủ sớm thôi.”
“Thật ra, gia nhập đội tự vệ là lệnh của hiệu trưởng đấy.”
“Vậy, xin phép cho tôi làm thành viên ảo nhé.”
Cuối cùng, Gilrane bỏ đi mà không đợi trả lời.
Dù được coi là ứng cử viên sáng giá cho chức học sinh xuất sắc nhất khóa, thái độ của Gilrane với Heine - thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn - thật thiếu tôn trọng.
Đó cũng là kẻ tuyệt đối không thể coi thường.
“Dù sao Gilrane cũng về rồi, chúng ta kết thúc buổi gặp mặt đầu tiên thôi. Đây có vẻ không phải không khí để tổ chức tiệc thân mật đâu nhỉ.”
Sau khi nói sẽ thông báo chi tiết nhiệm vụ sau, Heine cho 3 người còn lại giải tán.––––––––
Vừa bước ra khỏi căn phòng, áp lực khó hiểu toát ra từ Heine cũng được giải tỏa. Nhưng Nina vẫn chưa yên tâm.
Alice tiến lại gần cô với ánh mắt đánh giá:
“Nina-chan, từ giờ chúng ta cùng cố gắng nhé.”
“V-vâng, rất vui khi được hợp tác với cô.”
“À quên, thành viên góp vui kia cũng cố lên nhé.”
“Vâng vâng. Tôi sẽ hoạt động tích cực để cô nhớ tên tôi.”
Rõ ràng công việc lần này khó hơn nhiều so với trước đây.
Nina cảm nhận được sự nghi ngờ trong nụ cười của Alice.
Từ giờ, họ phải xây dựng quan hệ tốt với Alice - người rõ ràng cảnh giác với họ, đồng thời chiếm được lòng tin của Heine - cấp trên của đội tự vệ kiêm Chó chăn cừu.
Cho dù tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm, sự thật là họ vẫn không có siêu năng lực. Trong tình huống đó, việc vừa hoàn thành nhiệm vụ của đội tự vệ vừa lừa đảo Heine, quả thực vượt quá khả năng của họ.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được mình đang tiến gần mục tiêu cuối cùng.
Con đường phía trước chắc chắn dẫn tới sự thật họ đang tìm kiếm.
Nhưng, sau đó thì sao?
Câu hỏi bất ngờ nổi lên như một làn sương mù trong tâm trí Nina.
Giả sử họ phơi bày âm mưu khổng lồ mà Đế quốc che giấu, đối đầu với Heine và ngăn hắn lại, sau đó bọn họ sẽ làm gì? Hay chính xác hơn, Nina muốn làm gì?
Liệu cô có tìm được câu trả lời khi kết thúc việc đại sự này?
Thôi, suy nghĩ về tương lai lúc này cũng vô ích.
Cô sẽ nghĩ về điều đó sau khi còn sống sót cùng Jin và Emma.
◆
Jin và Nina mới thâm nhập vào đội tự vệ xong thì tối hôm đó, phe phản diện tụ tập tại căn cứ bí mật trên gác xép kho thể thao.
Jin quan sát đồng bọn đáng tin cậy trong khi ghi chép thông tin lên tờ giấy khổ lớn dán tường.
Bao gồm Nina ngồi trên thùng gỗ với vẻ lo lắng. Emma, trong nhân cách điệp viên Cộng hòa, khoanh tay dựa vào tường. Thợ làm vườn Gasta, thám tử xã hội ngầm Heath, và cấp trên của Emma đang đóng vai chủ cửa hàng trong trường. Ngoài ra, đội ngũ cấp dưới của Gasta cũng sẽ cùng 6 người thực hiện việc đại sự lần này.
Cuộc họp chiến lược đã kéo dài hai tiếng.
Nhiệm vụ tìm kiếm phần tử bất mãn và gián điệp nước ngoài trong vai đội tự vệ vẫn còn nhiều bất định. Vì vậy, họ đã thảo luận các kịch bản khác nhau. Họ cần linh hoạt ứng phó mọi tình huống và đạt được kết quả rõ ràng để chiếm được lòng tin của Heine.
“Ổn rồi, thế này thì chúng ta có thể vượt qua nhiệm vụ của đội tự vệ.”
“Chỉ lo bị tấn công bất ngờ thôi...”
Khi Nina thốt ra cảm nhận thật lòng, cả đám cười khúc khích.
Tính cẩn trọng của cô không phải đùa cợt, nhưng với bọn tội phạm dày dặn kinh nghiệm, nó nghe có vẻ đáng yêu.
Ngay cả điệp viên thận trọng cũng bị thái độ tự tin thái quá của lũ vô lại làm choáng váng.
“Ở cạnh các người, tôi quên mất đây là nhiệm vụ sinh tử luôn ấy.”
“Đó là xu hướng tốt đấy, Emma. Đam mê công việc hết mình chính là điều kiện của kẻ lừa đảo đẳng cấp.”
“T-tôi đâu có định trở thành kẻ lừa đảo...!”
Gasta và Heath lại cười khùng khục, khuôn mặt Emma đỏ bừng lên.
Sau khi thỏa mãn nhìn điệp viên Cộng hòa lúng túng, Jin lại trở nên nghiêm túc.
“Giờ thì, hãy cùng xem xét thông tin thu thập được tới thời điểm này trước khi bắt tay vào việc đại sự nào.”
Jin viết lớn Quả Nguyên sơ và Kiến trúc sư Thiên đường lên tờ giấy mới, rồi kẻ đường thẳng ngăn cách hai từ.
“Đầu tiên, Quả Nguyên sơ. Mấy người liên tưởng đến điều gì từ cụm từ này?”
Emma giơ tay đầu tiên:
“Sau khi thảo luận với cấp trên, chúng tôi cho rằng nó có liên quan đến lý do siêu năng lực gia chỉ xuất hiện ở Đế quốc.”
“Chà, căn cứ trên điều gì?”
“Chưa đủ để xem là căn cứ nhưng...”
Emma tiếp tục:
“Người ta nói các siêu năng lực gia ở Đế quốc xuất hiện do quả bom kiểu mới mà Cộng hòa quốc thả xuống thủ đô. Nhưng Cộng hòa quốc khẳng định họ không hề có hành động phi nhân tính đó. Thân là điệp viên, tôi có thể cam đoan điều đấy.
Nhưng khoảng 30 năm trước, thủ đô quả thật có vụ nổ bí ẩn. Chúng tôi cho rằng đó là sản phẩm phụ của thí nghiệm tạo ra siêu năng lực gia.”
“Nghĩa là siêu năng lực gia ra đời bằng con đường nhân tạo?”
Emma nhăn mặt gật đầu rồi thận trọng nói tiếp:
“Tiếp theo, chúng tôi đã điều tra hồ sơ những siêu năng lực gia từng nhập học trường Haiberg. Kết quả, phần lớn xuất thân từ gia đình thượng lưu top 5%. Hơn nữa, nhóm được miễn thi tuyển đều là con của sĩ quan quân đội, doanh nhân quân sự hoặc quan chức. Rõ ràng Đế quốc đang chọn đối tượng trở thành siêu năng lực gia mạnh.
Nghe đồn siêu năng lực thường xuất hiện lúc 4 đến 5 tuổi. Có lẽ lúc đó họ đã thực hiện thủ thuật gì đấy với những đứa trẻ được chọn.”
“Nh-nhưng, làm thế nào...”
Trước lời hốt hoảng của Nina, Emma điềm tĩnh đáp:
“Sống ở nước phát triển như thế này, chắc cô cũng đã từng tiêm phòng phải không?”
Mặc dù Jin lang bạt cùng Rusty khắp nơi nên chưa từng trải nghiệm, nhưng cậu biết kiến thức cơ bản.
Trẻ em Đế quốc có nghĩa vụ tiêm vắc-xin phòng một số bệnh truyền nhiễm trước khi vào tiểu học.
Thấy vẻ mặt tái nhợt của Nina, chắc chắn cô ấy cũng từng có trải nghiệm tương tự.
“Chất kích hoạt siêu năng lực à...? Nghe hợp lý đấy.”
“Từ trường hợp của Nina, rõ ràng hiệu suất không phải 100%. Nhưng tỷ lệ siêu năng lực gia trên tổng dân số ngày càng tăng. Có lẽ họ đang tiêm ngẫu nhiên cho trẻ em gia đình bình thường để thử nghiệm. Tất nhiên, nồng độ chất được pha loãng rất nhiều để không gây nguy hiểm cho Đế quốc.”
Nhận định của Emma giải thích lý do tại sao có quá nhiều người sở hữu năng lực yếu chỉ đủ vào trường dân lập. Jin kết luận:
“Có nghĩa Quả Nguyên sơ chính là loại thuốc kỳ quái đó?”
“Dựa vào ngữ cảnh để suy đoán thì chắc là vậy.”
“Hẳn là Heine biết nơi cất giữ nguyên bản...”
Chiếm được lòng tin Heine Stingray và tìm ra nơi lưu trữ thuốc nguyên bản - đó là mục tiêu cuối cùng của kế hoạch lừa đảo tên quái vật kia.
“Còn Kiến trúc sư Thiên đường thì chỉ có thể suy đoán sơ sài thôi.”
Jin vừa nói vừa viết lên giấy:
“Sau thất bại trong chiến tranh trước đây, Đế quốc đang âm thầm chuẩn bị để nắm quyền kiểm soát thế giới. Theo Emma, họ cũng có động thái đáng ngờ ở biên giới với Cộng hòa quốc.
Dĩ nhiên, đối với tầng lớp thượng lưu, thế giới sau khi Đế quốc thống trị chính là thiên đường của họ. Vũ khí then chốt để đạt được điều đó có lẽ chính là Kiến trúc sư Thiên đường.”
“Nghĩa là vẫn chưa biết được gì cả?”
“Theo tôi, chỉ cần lấy được lòng tin của Heine là sẽ tự động thấy toàn bộ sự thật thôi.”
Gasta vỗ tay cười lớn trước thái độ tự tin của Jin:
“Nếu bí mật bị đánh cắp, Heine chắc chắn sẽ mất chức.”
“Chỉ mất chức là may rồi. Tội nghiệp thật.”
“Ha ha, Rusty nhất định sẽ rất vui.”
Cuối cùng cũng đến được giai đoạn này.
Đằng sau nụ cười khẩy, Jin nhớ lại những ngày bên Rusty.
Từ khoảnh khắc Rusty nhặt cậu lang thang trên đường, tất cả đều dẫn đến hôm nay. Jin tin rằng nếu có cách để cảm ơn người đã khuất, đó là mang ý nghĩa lớn lao đến cái chết của họ.
Đốm lửa Rusty để lại đã bùng cháy thành ngọn lửa khổng lồ, nuốt trọn nhiều tâm huyết từ nhiều nơi, tích lũy nhiệt lượng đủ đốt cháy cả bầu không khí.
Giờ chỉ cần dùng ngọn lửa ấy để lật đổ thế giới.