Dối trá, lừa lọc và trường học dị năng

chương 6: hiện thực đảo ngược và ác mộng luôn mang khuôn mặt đẹp đẽ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bạch Kỵ Sĩ Đoàn đã tiêu diệt kẻ thù đe dọa hòa bình của đế quốc!

Lại một tin tốt khác đến. Tổ chức cực đoan Búa Sắt Vĩ Đại có hành vi quá khích ở trung tâm thủ đô thời gian qua đã bị đội quân tinh nhuệ của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn tiêu diệt hoàn toàn trong chiến dịch truy quét. Các anh hùng đã tìm ra căn cứ ngầm dưới một nhà hàng ở ngoại ô thủ đô, và sau trận chiến sinh tử đã đánh bại kẻ thù của Đế quốc. Tổ chức ấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Trong trận chiến, toàn bộ cốt cán của Búa Sắt Vĩ Đại, kể cả thủ lĩnh Nahad Grossman, đều thiệt mạng. Còn bên phía Bạch Kỵ Sĩ Đoàn không có thương vong.”

--------------

Toàn bộ cốt cán đều thiệt mạng, thông tin như miễn cưỡng bổ sung đó in sâu trong mắt Nina.

Nina, lúc bấy giờ 9 tuổi, đọc báo nhà nước hàng ngày theo thói quen dưới sự hướng dẫn của quản gia. Cô luôn tìm tin tức về Bạch Kỵ Sĩ Đoàn mà hai anh trai cô tham gia trước tiên.

Anh trai cả Victor lớn hơn cô 13 tuổi, còn anh trai thứ Heine lớn hơn 10 tuổi, nên cô không có ký ức chơi đùa cùng họ. Kể từ khi họ tốt nghiệp trường Haiberg và gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, cô chỉ có thể theo dõi họ thông qua báo chí.

Liệu họ có thực sự là anh trai của mình không?

Trong đầu cô gái nhỏ bé luôn tồn tại nghi ngờ đó.

Nina không có siêu năng lực, phải nói dối để sống, trái ngược hoàn toàn với họ - những anh hùng cứu quốc chiến đấu với kẻ thù của đất nước. Cô không thể tin rằng giữa mình và họ có quan hệ máu mủ.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không thể hiểu được vẻ lạnh lùng và tràn đầy tự tin mà họ khoác trên mình.

Vào một ngày bình thường mà cô cứ nghĩ là sẽ kết thúc trong nhàm chán, một biến cố không mong đợi đã ập đến.

Trong lúc đang chơi với con búp bê ếch trong phòng như mọi khi, Nina nghe tiếng ai đó gọi từ phía sau.

“Nina, em vẫn chơi một mình à?”

Cùng với giọng nói dịu dàng, bàn tay xoa đầu khiến Nina rùng mình.

Không cần quay lại cô cũng biết, giọng nói và cái chạm lạnh lẽo này là của ai.

“Anh Heine...”

“Lâu rồi không gặp, Nina. Cho anh nhìn mặt em được không?”

Nina quay lại như được dặn, trước mặt cô là nụ cười trống rỗng đã hai năm không thấy.

Mái tóc gợn sóng nhẹ cũng màu bạch kim giống Nina. Đôi mắt xanh biếc hơi đậm hơn của cô, ánh nhìn xuyên thấu linh hồn.

Gương mặt xinh đẹp không chút nhân tính, cứ như sản phẩm tinh xảo không có trái tim.

Dù anh ta nở nụ cười dịu dàng, nhưng Nina biết đó chỉ là màn kịch giả tạo.

“...Sao anh Heine ở đây?”

“Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ lớn, được cho phép nghỉ ngơi một thời gian.”

“Nhiệm vụ lớn?”

“Ừ, chiến đấu với bọn xấu ấy mà.”

Chắc chắn là vụ trong mẩu tin kia.

Vốn sở hữu trực giác nhạy bén, Nina đọc được sự thật từ sâu trong đôi mắt của anh trai. Nhưng cô mới 9 tuổi, chưa biết cách ứng xử. Cô không thể phớt lờ nghi ngờ trong đầu và cười như không có chuyện gì được.

Lúc nhận ra thì môi cô đã cử động:

“Nè, sao anh lại giết bọn người xấu? Anh có thể bắt họ mà...”

“Ha ha, Nina nói điều thú vị ghê.”

Câu nói tiếp theo của anh trai khắc sâu nỗi kinh hoàng khó phai trong tâm trí non nớt của Nina:

“Đồ chơi đã chán chơi rồi thì giữ mãi cũng vô ích thôi.”

“...!”

Vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng này, Nina lại rơi vào cơn ác mộng khác.

Cô bị trói tay sau lưng vào một chiếc ghế gỗ. Emma Licorice với đôi mắt lạnh giá như băng đứng trước mặt, chĩa mũi dao nhọn về phía cô.

Đầu óc cô mơ màng, vẫn còn vương vấn dư vị của cơn ác mộng.

Tại sao vừa rồi cô nhớ lại chuyện đó?

Phải chăng vì đó là lần đầu cô cảm nhận được nỗi khiếp sợ cái chết?

Hay là cô đang hối hận vì đã lạc vào chốn này?

Và Nina rút ra kết luận rằng mọi lý do đều vô vọng như nhau.

Emma, người đang hướng sát ý vào cô, là thành viên của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn dưới trướng hiệu trưởng. Chắc chắn cô ta cũng mang trong mình tinh thần của những anh hùng cứu quốc.

Kỳ này mình chết là cái chắc.

Cô sẽ bị giết theo cách tàn nhẫn nhất có thể hình dung ra, và sẽ không bao giờ được đăng trên báo quốc doanh.

Nghĩ đến đó, Nina sực thắc mắc tại sao mình chưa chết sau phát bắn lúc nãy.

“Cô có vẻ đang tự hỏi tại sao mình còn sống nhỉ?”

Emma lôi ra khỏi chiếc áo khoác đen một khẩu súng đen nhánh.

“Súng điện - không bắn đạn chì, mà bắn ra một mũi kim gắn dây dẫn điện áp cao. Chỉ thế thôi.”

“...Cái gì vậy? Lần đầu tôi thấy.”

“Đương nhiên rồi. Thứ này không được lưu hành trong Đế quốc đâu.”

“...Tại sao Emma lại có thứ đó?”

“Nếu có vụ xử bắn ở trường đào tạo siêu năng lực gia thì quá bất thường. Lý do chỉ có vậy thôi.”

Xử bắn. Từ ngữ bất ổn phát ra từ miệng Emma khiến Nina không thể che giấu nỗi khiếp sợ.

Từ giây phút gặp mặt, Emma đã luôn giả dối bản chất. Thì ra cô ta là con người lạnh lùng, toan tính và đáng sợ đến vậy sao?

Ngay từ đầu, chỉ có mình nghĩ rằng hai người là bạn...

Giờ thì đã quá muộn. Không còn chút hy vọng nào nữa.

Nhưng, Nina vẫn chưa muốn từ bỏ cuộc sống.

“...Cơ mà, cô can đảm ghê. Cô không biết hậu quả khi khiêu khích tôi sao?”

Dù không cử động được, cũng không còn bất cứ lối thoát nào...

“Nói gì đó? Cô còn thở được là nhờ lòng nhân từ của tôi đấy?”

Dù nỗi sợ và tuyệt vọng lấp đầy tâm trí...

“Hãy biến khuất mắt tôi trong vòng 5 giây, Emma-san.”

Dù ký ức vui vẻ tan vỡ, và những mảnh vỡ sắc nhọn đâm thủng da thịt...

“...Nào, sao thế? Cô muốn bị xé xác à?"

Nhưng Nina vẫn cố gắng dọa nạt.

Diễn xuất mạnh mẽ đã không còn hiệu quả. Cô thậm chí không thể diễn nổi. Lúc này cô như một đứa trẻ bất lực, chỉ có thể phun ra những lời thiếu thực tế.

Cô gái trước mặt cười như thể nhìn thấu sự yếu đuối của Nina.

“Dọa người khác mà khóc thì chẳng có chút sức thuyết phục nào đâu.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Nina rơi xuống chân cô.

Cô bàng hoàng đến mức không nhận ra mình đang khóc. Trong tình trạng này, làm sao mà có thể diễn xuất đánh lừa đối phương.

Dần bình tĩnh, Nina lại nhận ra một sự thật chí tử khác.

“A... a...”

Nơi này là... căn phòng bí mật trên gác mái.Là căn phòng chỉ có thể tiếp cận bằng cách đứng trên đống thùng gỗ, dùng cây chổi tre dài nhất trong tủ đựng dụng cụ quét dọn đẩy một chỗ cụ thể trên trần làm cái thang dây thòng xuống.

Ngoài cô và những người đồng phạm, không ai biết căn phòng này tồn tại.

“...Jin thì sao?”

Emma im lặng.

“Jin đi đâu rồi!? Sao Emma biết căn phòng này!?”

Chắc chắn cô sẽ không có được câu trả lời.

“Nè, cho tôi biết đi.... Jin là đồng phạm của tôi, thiếu cậu ta thì tôi sẽ vô dụng. Với tôi, cậu ta là người đầu tiên...”

Tuyệt vọng tràn ra từ sâu thẳm trong lòng Nina, khiến cô nghẹn lời.

Bạch Kỵ Sĩ Đoàn sẽ không từ thủ đoạn nào để tra tấn nạn nhân nhằm khai thác thông tin. Emma ở đây có nghĩa là...

Nina không thể tưởng tượng nỗi cuộc tra khảo dã man nào đã giáng xuống Jin.

“Làm ơn, Emma. Nói cho tôi biết đi...”

Mình đã lừa dối biết bao người, giờ khóc lóc cái gì?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Nina.

Đúng vậy.

Sau tất cả những lời dối trá với Karen, Casper và biết bao người, Nina không có quyền trách móc Emma.

Cô cũng không có quyền đau buồn, hay đòi hỏi câu trả lời.

Kẻ thua cuộc chỉ có thể im lặng chấp nhận số phận...

“...Emma, cô làm quá rồi đấy.”

Một giọng nói mệt mỏi vang lên từ góc tối của căn phòng.

Nina quay mặt về hướng giọng nói với tất cả hy vọng.

Jin bước ra từ bóng tối, lộ vẻ mặt khó chịu.

“Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, Nina thật sự không có siêu năng lực đâu. Thế nên hãy ngừng cảnh giác và cởi trói cho cô ta đi.”

Vẻ mặt miễn cưỡng, Emma tiến lại với con dao trên tay. Thấy vậy, Nina co người lại, nhưng chỉ những sợi dây trói cô vào ghế bị cắt đứt.

“Ủa? Hả!?”

“...Xin lỗi vì đã lừa cô. Cũng do hoàn cảnh thôi.”

Nina hết nhìn mặt Jin lại nhìn mặt Emma.

Không lẽ, hai người họ đã bắt tay nhau!?

Nhưng Emma là Chó chăn cừu, là mục tiêu mà họ đang tìm kiếm. Cô ấy không thể lộ danh tính, nên tình huống này rõ ràng bất thường...

“Hầy, quả nhiên cô đang rối trí nhỉ.”

“R-rốt cuộc là sao?”

“...Được rồi, để tôi giải thích.”

Emma mở lời, đồng thời cất con dao vào trong áo khoác đen.

------o0o------

* 1 ngày trước*

“...Mình sẽ không do dự nữa.”

Với quyết tâm sắt đá, cô lại đeo mặt nạ và quay ngược trở lại con đường mà mình vừa tẩu thoát.

Nguyên nhân cuộc tập kích vừa rồi thất bại là vì phe kia chuẩn bị quá chu đáo. Hơn nữa, cho dù cô đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt, nhưng đối đầu trực diện với quái vật siêu nhiên như Nina Stingray thì quả là hành động liều lĩnh.

Trước tiên, cô phải loại bỏ Jin Kirihara, nhưng chỉ khi nào hắn đơn độc.

Có lẽ hắn sẽ trở về ký túc xá nam sau khi tạm biệt Nina, vậy nên cô chỉ cần phục kích dọc đường là được.

------

Jin Kirihara đang đi bộ trên con đường đêm chỉ có vài ngọn đèn le lói.

Dĩ nhiên không thấy bóng dáng Nina đâu cả. Tên tự phụ này chắc đang mơ màng rằng hôm nay mình đã thoát nạn, hai tay nhét túi quần, bước đi đủng đỉnh.

Ẩn nấp trong bụi cây ven đường, cô siết chặt hai con dao.

Giết chết lương tâm đi. Vứt bỏ nghi ngờ đi. Hãy nhớ lại sứ mệnh của mình.

Cô lặp đi lặp lại trong đầu, rồi lao đến tấn công Jin từ phía sau.

Trước tiên cắt gân chân khiến hắn ngã nhào, sau đó siết cổ cho bất tỉnh, khiêng đến nơi vắng vẻ rồi tra hỏi nhẹ nhàng xem hắn biết đến đâu.

Thế nhưng, Jin lại có phản ứng không thể tin nổi trước tốc độ vượt xa người thường của cô.

Một luồng sáng chói chang che khuất tầm nhìn cô.

Có lẽ là đèn pin quân dụng cực mạnh. Khi thị lực cô phục hồi, Jin đã biến khỏi tầm mắt.

Lẽ nào hắn đoán trước được bản thân sẽ bị truy kích...?

Dù ngạc nhiên trước sự chuẩn bị của đối phương, cô hoàn toàn không mất kiên nhẫn.

Trong bóng tối, cô vẫn thấy rõ Jin đang hốt hoảng chạy trốn. Hắn rẽ khỏi đường chính, lao vào khu rừng không ánh đèn phía trước.

“...Không ngờ mình bị coi thường đến thế.”

Cô cất dao, tư thế như thú săn đêm, lao theo con mồi đang xa dần.

Khoảng cách giữa hai người chừng 10 mét, nhưng chỉ trong 5 bước, cô đã bắt kịp.

Siêu năng lực Hiệp Sĩ Việt Quất giúp cô gia tăng gấp đôi khả năng thể chất trong lúc ngậm kẹo que. Nhưng trong đó ẩn chứa hai điều dối trá.

Thứ nhất, khả năng thể chất không hề tăng gấp đôi.

Các giác quan như thị giác, thính giác và sức mạnh cơ bắp không được cường hóa. Thậm chí, tốc độ di chuyển phụ thuộc vào lực chân, tốc độ dẫn truyền thần kinh và khớp xương chỉ tăng khoảng 136%. Cô có thể di chuyển siêu phàm là do khả năng thể chất vốn dĩ đã vượt xa người bình thường.

Và điều dối trá còn lại cũng chẳng liên quan gì đến Jin.

Vì trước khi biết được, hắn đã kiệt sức rồi.

“Khả năng thể chất của ngươi yếu đến thế sao? Đàn ông gì mà kỳ vậy?”

Cô nhảy vọt lên người Jin từ phía sau, vật ngã hắn xuống bằng cách móc chân phải vào giữa đôi chân đang ráng sức chạy.

Cưỡi lên ngực Jin nằm sõng soài, cô dùng hai đầu gối khóa chặt vai hắn, sau đó rút dao từ túi ra, đưa sát cổ họng hắn để cắt đứt mọi ý chí phản kháng.

“Ngươi hết đường chạy rồi, Jin Kirihara. Muốn sống thì mau khai ra tất cả những gì ngươi biết.”

“Này, nóng vội quá đấy! Không sợ bị nói là người thiếu tính hài hước hở?”

Trong tình thế này mà vẫn cười đùa được, chắc hẳn là muốn chết rồi.

“Ngươi thiểu năng ngoài sức tưởng tượng nhỉ. Không nhận thức được tình hình à?”

“Bình tĩnh nào, Emma.”

“...Cái gì!?”

Hắn biết chân tướng của mình.

Rốt cuộc rò rỉ từ đâu?

Emma mà Jin thường gặp là nhân cách hoàn toàn khác với cô bây giờ. Hai người không chia sẻ ký ức. Cho dù quan sát tinh tường đến đâu thì cũng không thể nhận ra.

Jin đã tìm được thông tin nào mà đi đến kết luận này?

“...Ngươi đã biết quá nhiều. Sẵn sàng bị thanh trừng chưa?”

“Xin lỗi nhé, hiện tại thì chưa.”

Nhận ra nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cô nhảy ra khỏi người Jin.

Những người đàn ông với dao găm và súng ống bao vây cô lại.

Một ông già râu ria mặc bộ đồ lao động, một chàng trai trong quân phục giống giáo viên trường này, một gã to lớn cơ bắp cuồn cuộn, một người đàn ông trên mặt có vết sẹo, cả năm người trưởng thành đều toát ra bầu không khí nguy hiểm.

Làm sao Jin tập hợp được bọn họ?

Hắn đã chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công của cô từ khi nào?

Tên này rốt cuộc là ai...?

“Cảm ơn đã cứu mạng, ông Gasta.”

“Tiền thù lao thêm thì đã nhận rồi, việc này cứ để ta. Mà Jin nè, hắn là Chó chăn cừu à?”

Thay vì trả lời, Jin nở nụ cười của con bạc, đứng thẳng dậy.

Người có thể thật lòng thích thú tình huống này, chắc chắn phải điên rồi.

“Tình thế đảo ngược rồi nhỉ. Trước tiên, bỏ dao xuống đi, Emma.”

Như Jin nói, tình thế hoàn toàn lật ngược.

Những gã đàn ông vũ trang đang từ từ rút ngắn khoảng cách, và cô nhận ra mỗi giây trôi qua là một lối thoát biến mất.

Vậy thì sao kia chứ?

“...Các người quá ngây thơ.”

Ngay từ đầu, cô đã biết họ ẩn nấp xung quanh. Cho dù họ hòa mình trong bóng tối, cũng không thể đánh lừa được đôi mắt cô sau lớp mặt nạ.

Dẫu hiểu rõ tình hình, cô vẫn cố ý lao vào bẫy của Jin.

“Các người không có ai từng ở trong quân đội. À, đừng ngạc nhiên. Chỉ cần nhìn tư thế là biết các người không được huấn luyện chính quy. Cũng không có ai từng giết người. Sợ hãi mà cầm vũ khí thì lộ liễu lắm. Chắc các người chỉ là những tay nghiệp dư không biết đánh nhau chứ gì?”

Cô lật con dao trong lòng bàn tay, rõ ràng là đang khiêu khích.

Thấy bọn họ không hành động, cô càng vững tin vào phán đoán của mình.

"Mười giây.”

Một cơn gió đêm bất chợt thổi qua.

“Trong vòng mười giây, tôi có thể cắt đứt động mạch của tất cả các người. Có chạy cũng vô ích. Mấy tay nghiệp dư như các người, chỉ cần một kẻ chết là sẽ hoảng loạn thôi.”

Điều cô nói không phải là lời đe dọa hay ước muốn.

Chỉ đơn giản là nói ra sự thật khách quan mà ai có mặt ở đó cũng hiểu.

Vậy thì tại sao?

Tại sao riêng tên Jin kia vẫn cười thích thú?

“Có vẻ như cô đang hiểu lầm nhỉ.”

Không lường trước được hắn định làm gì, cô không thể cử động.

“Bọn tôi không tập hợp để chiến đấu với cô đâu.”

“...Vậy mục đích là gì?”

“Bọn tôi nghĩ mình có thể trở thành đối tác làm ăn tốt của cô.”

“Đùa à?”

“Không, tôi rất nghiêm túc. Từ lúc sinh ra tới giờ, tôi chưa bao giờ đùa cả.”

Đôi mắt tối hơn cả màn đêm nhìn thẳng vào cô.

“Hãy hợp tác với tôi, Emma. À không, gọi là quý điệp viên của Cộng hòa quốc mới đúng chứ nhỉ?"

Cái gì?

Hắn đang nói gì cơ?

Cô ắt hẳn đã không để lại bất cứ bằng chứng nào cả.

“Ha ha, do cô đeo mặt nạ nên tôi hoàn toàn không đọc được biểu cảm. Nhưng cô cứng đơ tức là tôi nói đúng rồi nhỉ?

Tất nhiên, tôi không nói bừa đâu. Nếu cô nghi ngờ, tôi sẽ giải thích tại sao tôi nhận ra thân phận thật của cô.

Đầu tiên, tôi đã suy nghĩ về ý nghĩa của lời nhắn [Hân hạnh được gặp cậu] ở phòng Bennett. Là mảnh giấy ghi chú cô dán dưới mặt bàn, dự đoán rằng tôi sẽ đến khám xét phòng Bennett ngay trước khi hắn bị đuổi học ấy, cô nhớ chứ?

Lúc tìm thấy mẫu giấy, tôi đã thực sự hoảng hốt.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó là lời tuyên chiến.

Rằng Chó chăn cừu đã nhận ra mình bị truy tìm và ra tay trước. Thậm chí đọc được ý định cố tình hành động khả nghi để lôi Chó chăn cừu ra của bọn tôi.

Tất nhiên, ai nhận được lá thư tình như thế cũng trở nên đa nghi mà thôi.

Sợ bản thân bị vạch trần, bọn tôi không còn tin tưởng ai nữa.

Để sớm xác định danh tính của Chó chăn cừu, bọn tôi buộc phải hành động liều lĩnh.

Như vậy, sớm muộn gì bọn tôi cũng sẽ lộ diện và trở thành mục tiêu thanh trừng.

Nhưng mà...

Nếu suy nghĩ kĩ càng, với đối phương, đây cũng là hành động cực kỳ rủi ro, phải không?

Theo thông tin tôi biết, mỗi khóa chỉ có một Chó chăn cừu nhận nhiệm vụ từ hiệu trưởng, loại bỏ những mối đe dọa cho ngôi trường. Họ phải âm thầm hoạt động trong trường suốt 3 năm mà không bị lộ.

Liệu một người như vậy có thực sự gây hấn, cố ý thúc giục phe tôi vào cuộc chiến ngắn hạn?

Vì tính cách háo chiến? Vì phát chán với cuộc sống bình yên?

Không, tôi khó có thể tin hiệu trưởng cực kỳ bí mật đến mức không xuất hiện cả trong lễ nhập học lại chọn một nhân vật nguy hiểm như vậy làm gián điệp. Ít nhất, hành động khiêu khích mà không có bằng chứng rõ ràng là điều phi lý.

Vậy lời nhắn đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Kẻ cố gắng khiến bọn tôi nóng vội, ép bọn tôi tìm kiếm Chó chăn cừu một cách liều lĩnh, chỉ có thể là kẻ có cùng mục tiêu với chúng tôi!

Hắn có thể đạt được mục đích mà không cần mạo hiểm gì, còn cách nào tốt hơn thế nữa kia chứ? Dĩ nhiên, tôi không đần đến mức bị một mảnh giấy thao túng đến cùng.

Thế là tôi chuyển sang nghi vấn tiếp theo.

Tại sao hắn tìm kiếm Chó chăn cừu?

Do mối thù cá nhân? Hay chỉ là tò mò?

Không, tất cả đều sai.

Không thể có thường dân nào biết về sự tồn tại của Chó chăn cừu. Ngay cả anh Heath, thám tử nắm rất nhiều thông tin về đất nước này, cũng không hề hay biết gì cho đến khi tìm thấy nhật ký của người đó.

...Vậy thì, câu trả lời hiển nhiên là gì nhỉ?

Kẻ sẵn sàng liều mạng để phơi bày bí mật của ngôi trường này...

Thế lực đối đầu với ngôi trường này... à không, với Đế quốc...

Chỉ có thể là gián điệp của quốc gia địch mà thôi.

Mục tiêu của cô là khám phá bí mật về các siêu năng lực gia mà Đế quốc đang nắm giữ nhỉ? Không ngờ là có đất nước điên rồ đến mức gửi trẻ em vào trường Haiberg.

À, cô không cần phải bất ngờ như vậy.

Tất nhiên, tôi không đi đến kết luận này ngay lập tức. Không phải do cô thiếu thận trọng đâu.

Thực ra, khi tìm thấy mảnh giấy, tôi hoàn toàn không liên kết được giữa gián điệp với Emma. Bởi vì Emma thường ngày quá tốt bụng và ngây thơ.

Hơn nữa, Emma cũng không hề có dấu hiệu nói dối. Tôi không nghĩ trên đời có nhiều tài năng diễn xuất đến vậy, nên đã loại Emma ra khỏi diện tình nghi.

Dẫu vậy, vẫn có những điểm bất thường.

Cho dù sở hữu siêu năng lực tăng gấp đôi khả năng thể chất đi nữa, kỹ năng thể chất của Emma vẫn quá thành thạo so với học sinh bình thường. Chắc chắn cô từng được đào tạo đặc biệt trong quân đội hay đâu đó.

Đã vậy, mối quan hệ xã giao rộng lớn bất thường của cô cũng đáng ngờ.

Theo kinh nghiệm của tôi, những người có quá nhiều bạn bè thường là kẻ lừa đảo hoặc gián điệp. Việc Emma mở rộng mối quan hệ vì mục đích nào đó cũng không phải không có khả năng.

Tuy nhiên, ngay cả khi thuê thám tử điều tra quá khứ, tôi vẫn không thu thập được manh mối bất thường nào. Cài máy nghe trộm vào đồng phục thì cô chẳng hề hay biết cho đến hôm sau.

...Ý, cô đang tức giận đấy à?

Xin lỗi, lúc có kẻ khả nghi, điều tra sâu như vậy là chuyện bình thường thôi mà.

Dù thế nào đi nữa, Emma vẫn không hề lộ cái đuôi cáo. Nên tôi đã kết luận cô chỉ là một cô gái tốt bụng...

... cho đến khi biết kết quả phân tích viên kẹo mà tôi đã lấy trộm từ cô.

...À, cô đang sửng sốt nhỉ. Lần này tôi có thể nhận ra dù cô đeo mặt nạ.

Thành thật mà nói, tôi cũng rất bất ngờ. Khi nghe báo cáo từ người quen, tôi cứ tưởng có sai sót gì đó.

Không ngờ viên kẹo đó lại là chất kích thích tân tiến nhất.

Cô nói dối còn giỏi hơn tôi nữa.

Tôi thất học, nên không hiểu chi tiết các thành phần hóa học, nhưng đại khái thì là thế này.

Emma, cô không phải là siêu năng lực gia.

Hiệp Sĩ Việt Quất của cô thực chất chỉ là thuốc tăng cường sức mạnh cơ bắp mà thôi.

...À, điều này cũng vạch trần mẫu quốc của cô.

Sở hữu khoa học kỹ thuật tiên tiến huyền bí còn hơn cả Đế quốc, chỉ có thể là Cộng hòa quốc, nước đang chiến tranh lạnh với Đế quốc mà thôi.

À, tôi lấy trộm khi nào ấy hả?

Xin lỗi nhé, cũng do tôi đa nghi quá thôi. Tôi đã lấy một viên từ cô cách đây khoảng một tháng, sau trận chiến với Bennett. Dĩ nhiên lúc đó tôi chưa nghi ngờ cô là gián điệp. Việc phân tích mất nhiều thời gian, nên tôi quên béng mất cho đến tuần trước, lúc có kết quả.

Còn lại thì đúng như Emma nghĩ.

Để ép cô phải liều lĩnh tấn công, tôi liên tục gieo rắc chất độc hiệu quả chậm.

Tôi loan tin đồn về gián điệp nước địch đang ẩn náu trong trường, khiến cô sốt ruột đến mức làm rơi luôn túi kẹo, và viết thông điệp tố cáo sự tồn tại của con chuột trên bảng đen như đòn trí mạng.

Lúc đó, chắc cô đã nghĩ thế này:

Chúng biết thân phận thật của mình rồi.

Nếu không tiêu diệt ngay, sự thật sẽ đến tai hiệu trưởng.

Phải làm ngay hôm nay. Nhân lúc hai đứa nó ở riêng mà tấn công bất ngờ.

Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ tôi đã đoán trúng rồi nhỉ.

Vậy, Emma. Giờ cô sẽ làm gì?

Cơ mà trước hết, nếu cô có phản luận gì thì tôi xin phép nghe.”

Cô tháo mặt nạ, nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên trước mặt bằng đôi mắt xanh lá.

Suy luận của hắn phần lớn là đúng.

Quả thật cô là điệp viên của Cộng hòa quốc, xâm nhập vào trường để khám phá bí mật về những siêu năng lực gia mà Đế quốc đang nắm giữ. Dù hắn không biết về quá khứ giả mạo thân phận từ năm 9 tuổi để sống cùng đồng minh của Đế quốc, nhưng hắn đã phơi bày sự thật nguy hiểm hơn chuyện đó.

Và điều hoàn toàn ngoài dự tính là phe kia cũng sử dụng chiến thuật "ép đối phương liều lĩnh hành động".

Phải xử lý thế nào đây?

Cô siết chặt hai con dao trong tay, suy nghĩ.

Không rõ hắn định thương lượng việc gì, nhưng nếu hắn đã biết bí mật thì mình không thể để hắn sống.

Cho dù bản thân hắn có ý định giữ kín, Bạch Kỵ Sĩ Đoàn cũng sẽ tra tấn hắn để khai thác thông tin. Cô biết chúng đã làm thế với hàng loạt đồng đội của mình, khiến họ không chịu nổi cơn đau mà phản bội tổ quốc, rồi bị sát hại tàn nhẫn.

“Nghe đây, tôi không có ý định thương lượng gì cả.”

“Tức là cô sẽ giết sạch mọi người ở đây? Hơi quá đáng đấy chứ?”

“Các người cũng đang truy tìm Chó chăn cừu phải không? Thường dân mà dám bước vào vùng cấm... đúng là ngu xuẩn. Tôi tử tế lắm mới cho các người ra đi trước khi chịu hình phạt kinh hoàng của Đế quốc đấy. Các người còn chưa nhận ra ư?”

“Ôi, có vẻ chúng tôi không được tin tưởng chút nào nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Trước hết, các người biết thông tin về Chó chăn cừu từ đâu...?”

“Tên của người cung cấp tin là Rusty. Rusty Yellowkid-Weil.”

“...Cái gì!?”

Tại sao hắn nhắc đến cái tên đó ở đây?

Rusty được mệnh danh là "kẻ lừa đảo huyền thoại" ở Đế quốc. Cô không ngờ người đó lại có liên hệ với tên này.

“Thực ra, Rusty như cha nuôi của tôi vậy. Ông ấy đã nhặt tôi đang lang thang trên đường sau khi bị cha mẹ ruồng bỏ.”

“Đừng hòng bịa chuyện! Bởi vì ngươi là...”

“Con trai của nhân viên công ty đường sắt? Ha ha, những thông tin mà cô điều tra về tôi đều sai sự thật. Cơ mà, về khoản này thì chúng ta như nhau chứ nhỉ?”

Cô sững người trước tiết lộ gây sốc.

Nom vẻ mặt há hốc mồm kinh ngạc của cô, Jin nở nụ cười kỳ lạ.

“Rusty luôn nói, muốn thực hiện âm mưu lớn thì cần những đồng minh mạnh mẽ tương xứng. Vì vậy, tôi đã tập hợp những cộng sự cũ của ông ấy, cũng lôi kéo Nina làm đồng lõa. Và giờ đến lượt cô, Emma.”

Mặc kệ mũi dao sắc nhọn đang chĩa về phía mình, Jin bước chậm về phía cô.

Hoàn toàn sơ hở.

Cô không cảm nhận được chút thù hằn, mưu mô nào.

“Trong nhật ký Rusty để lại có viết ông ấy đã giao thông tin bí mật về trường và Chó chăn cừu cho bạn ở nước ngoài. Emma, việc cô ở đây có nghĩa... người đó là điệp viên Cộng hòa phải không?"

Cô suýt làm rơi con dao.

Lý do Cộng hòa quốc có được thông tin về Chó chăn cừu là do Rusty Yellowkid-Weil chủ động liên lạc và tiết lộ cho điệp viên Cộng hòa. Dĩ nhiên, với địa vị của mình, cô không được biết tên điệp viên tiếp nhận. Nhưng cô biết Cục Tình báo Trung ương coi Rusty như một trong những anh hùng.

Và giờ đây, đứa trẻ được ông ta nuôi dạy đang đứng trước mặt cô.

Không ngờ lại tình cờ đến vậy.

“...Không, không phải.”

Đây không phải sự tình cờ.

Có thể ngay từ đầu Jin đã nghi ngờ có điệp viên Cộng hòa ẩn náu giữa các học sinh.

Việc gây chú ý ngay từ đầu năm bằng trận chiến với Bennett không chỉ để thu hút Chó chăn cừu.

Có lẽ từ đầu cậu đã nhắm tới việc lôi kéo gián điệp của nước địch thành đồng minh.

“...Tôi đã mắc mưu cậu rồi sao?”

“Đừng có vẻ ấm ức thế.”

Jin tuyên bố với nụ cười đầy tự tin:

“Chúng ta nên ăn mừng liên minh được thành lập mới đúng chứ?”

“Tôi đã nghe cậu ta nói sự thật. Về mục đích của các người, và cả việc cô đã luôn giả vờ là siêu năng lực gia.”

“À thì, phải tiết lộ thông tin để nhận được sự tin tưởng mà.”

“...Đây cũng là một chiến lược nào đó của cậu à?”

“Đừng chĩa dao về phía tôi như thế. Lỡ tôi mắc bệnh sợ vật nhọn thì sao?”

Nói xong, người đồng phạm nhún vai với nụ cười tinh quái.

“...Thế đấy, Nina à. Lý do tôi im lặng là vì chưa chắc chắn có thể lôi kéo Emma làm đồng minh.”

Nghe giải thích nhưng Nina vẫn không biết phải cảm nhận thế nào.

Emma đã chính thức trở thành đồng phạm của họ?

Nhưng trong đầu Nina vẫn ám ảnh cảm giác sát khí dày đặc từ kẻ tập kích đeo mặt nạ.

Có lẽ Emma vẫn còn căm ghét mình.

“Jin Kirihara, vẫn còn một vấn đề. Tôi vẫn chưa tin tưởng ả quái vật này.”

Emma tiến lại gần, con dao sắc nhọn trên tay toát ra áp lực.

Nina như bị tước đoạt cả quyền chớp mắt.

“Nina Stingray, hai người anh của cô là thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn phải không?”

“...Vâng.”

“Nhiều đồng đội của tôi đã bị Bạch Kỵ Sĩ Đoàn giết. Những gì họ phải chịu đâu có được đăng trên báo chí, phải không?”

Khi nói thế, đôi mắt Emma hoàn toàn vô hồn.

Nina chẳng hay biết gì về cuộc đời sau lưng cô ấy. Cô không thể tưởng tượng chính xác cảnh địa ngục mà cô gái nhỏ nhận lệnh xâm nhập quốc gia thù địch giữa lúc chiến tranh lạnh.

Trong số những người bị anh trai cô sát hại, có thể là có ai đó rất quan trọng với Emma.

“Một điệp viên được tìm thấy với tình trạng toàn thân bị lưỡi cưa cắt. Bên cạnh cái xác không tứ chi ấy là 4 thùng, mỗi thùng nhồi một khối thịt bầy nhầy. Sau này đồng đội kiểm tra mới biết tổng trọng lượng 4 thùng bằng phân nửa cân nặng của người điệp viên ấy.

Một cô điệp viên trẻ tuổi sắp cưới đã chết đói trong tình trạng bị vùi vào tường bằng siêu năng lực. Điều bức bối là dưới chân bức tường ấy chất đống lương thực. Thật khó tưởng tượng ra sự tuyệt vọng khi thức ăn ngay trước mắt mà không thể cử động.”

“...Xin lỗi, tôi không hay biết gì cả.”

Cô sực nhớ mình cũng từng nói câu xin lỗi tương tự với Jin.

Chính các anh trai cô cũng đã giết cha nuôi của Jin.

Nhưng cô không ngờ họ lại tàn sát theo cách dã man đến thế. Hay là do não cô từ chối tưởng tượng? Cô không đủ vô cảm để sống bình thường sau khi biết rõ chi tiết.

Chắc chắn những gì Emma kể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Rốt cuộc thì cuộc sống sung túc trong căn biệt thự kia được xây trên bao nhiêu sinh mạng vậy?

Chỉ nghĩ thế thôi mà cô đã cảm thấy cơn sôi sục trào dâng trong lồng ngực.

“Tôi không có ý bao che cho những gì các anh trai mình đã làm bằng cái lý do "công việc bắt buộc". Bởi vì họ thực sự tàn nhẫn... Có lẽ họ gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn chỉ vì muốn được hành hạ người khác một cách hợp pháp thôi.”

“Rồi sao? Cô sẽ chịu trách nhiệm thay à?”

Nina nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá trong veo.

Không cần diễn kịch nửa vời ở đây nữa.

Phải nói ra điều mình thực sự nghĩ, không che giấu, không lừa dối.

Chẳng rõ tự lúc nào, Nina đã biết mình cần phải nói gì.

“...Xin lỗi, Emma. Hãy chờ tôi một chút.”

“Gì cơ?”

“...Tôi đã luôn tự hỏi, liệu mình có đủ ý chí mạnh mẽ để lừa dối bao người và gánh chịu tội lỗi chỉ vì muốn hoàn thành mục đích?”

Dòng tâm sự vừa mới nảy sinh tuôn trào khỏi miệng Nina.

“Chắc chắn tôi không có quyết tâm như Jin đã bị cướp đi cha nuôi. Thành thử, tôi dần trở nên mất phương hướng với nỗi cắn rứt vụn vặt.”

Tầm nhìn đã mờ mịt bao lâu bỗng trong veo một cách kỳ diệu.

Có thể chỉ vì mắt đã quen với bóng tối, nhưng Nina chắc chắn đã nhận được dũng khí.

“Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy lý do mình có mặt ở đây.”

Lý do phải tiến về phía trước, cho dù có làm tổn thương ai đó.

Quyết tâm vững chắc đối đầu với vận mệnh, thay vì trốn chạy khỏi số phận lừa đảo.

Lý do phải nói dối.

Ngay lúc này, Nina tìm ra câu trả lời.

“Tôi muốn phơi bày tội ác của hai người anh trong Bạch Kỵ Sĩ Đoàn. Trước khi họ kịp hại thêm ai nữa, tôi sẽ hạ gục họ bằng chính tay mình. Hạ gục những tên quái vật đã giết cha nuôi của Jin và các đồng đội của Emma.”

“Cô có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng và gánh chịu tội lỗi vì điều đó không, kẻ lừa đảo?”

“Tôi đã quyết định rồi. ...Tôi sẽ không tha thứ cho bọn họ.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng bí mật trên gác mái.

Mọi người nhìn sâu vào mắt nhau, thời gian như dừng lại vĩnh viễn.

Giống như đàn cừu chờ ngày xét xử, không ai lên tiếng.

“...Tôi yên tâm rồi.”

Người lên tiếng trước là Emma.

“Căm phẫn... động cơ cũng không tệ lắm. Ít ra cũng hơn lý do yếu ớt là chuộc lỗi với tôi. Nếu cô nói thế, tôi đã mặc kệ cô rồi.”

“Này Emma, đừng thử thách đồng phạm quan trọng của tôi như vậy chứ.”

“Nếu không phải chơi đùa, đây là việc cần làm.”

Sau khi nói vậy với vẻ mặt ưu tư, Emma bỗng nhỏ giọng:

“Cơ mà... đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Emma Licorice.”

Dù yên lòng vì đã được đồng phạm mới chấp nhận, Nina vẫn không thể bỏ qua lời vừa rồi.

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Đấy, tại cô nói lung tung nên Nina lú rồi thấy chưa?”

“Tôi chỉ nói sự thật. Emma và tôi là hai nhân cách hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, Emma còn không hề hay biết về tôi.”

Dù đang nghe điều sốc, Nina lại cảm thấy hợp lý một cách kỳ lạ.

Cô gái trước mặt và Emma hằng ngày quá khác biệt, không thể giải thích bằng diễn xuất.

Nhân cách khác chắc là câu trả lời đúng.

“Vậy tên của cô là gì?”

“...Tôi là điệp viên, không cần thứ đó.”

“Trời, phiền phức thế. Không có tên gọi thì bất tiện lắm.”

“Hả...? Bắt được điệp viên nước địch rồi mà còn lo chuyện bất tiện?”

“Vậy tạm gọi cô là Emma giả nhé.”

“Thế thì cứ Emma thôi! Cậu đùa tôi à?”

Đồng phạm có thể kéo cả điệp viên nước địch vào luồng trò chuyện của mình, thật đáng tin cậy.

Nina không kìm được nụ cười thoát ra từ đôi môi nhạt màu.

—Thiên tài lừa đảo được nuôi dạy bởi kẻ lừa đảo huyền thoại, kẻ thù của cả quốc gia.

─Quái vật có hai người anh trai thuộc Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, danh tiếng vang khắp Đế quốc.

─Và điệp viên tài ba từ Cộng hòa quốc, đất nước đang căng thẳng với Đế quốc.

Nếu ba con người nguy hiểm như vậy liên minh, kỳ tích chắc chắn sẽ xuất hiện.

Họ có thể lừa dối thế giới đầy rẫy sự giả dối này bằng những lời dối trá còn lớn hơn.

“Thôi, thời gian cảm động đã hết. Chúng ta vẫn còn việc phải làm.”

Jin lóe ánh sáng tà ác trong đôi mắt đen nhánh.

“Trước tiên, hãy tổng kết tình hình nào. Mục tiêu chung của chúng ta là xác định và bắt giữ Chó chăn cừu. Hắn đã dùng biện pháp cứng rắn để tìm kiếm con chuột trà trộn trong trường.”

“Chẳng phải cậu cố ý dụ dỗ hắn làm thế à?”

Hai người kia dường như đã có manh mối về danh tính của Chó chăn cừu.

Liệu đó có phải cùng một người mà Nina đoán trong đầu?

“Dù sao thì chúng ta vẫn phải hạ Karen nếu muốn sống sót. Có vẻ cô ta quyết không ngừng kích hoạt Nhà Tang Lễ Vui Vẻ cho đến khi thấy xác chết của chúng ta.”

“Karen Ashby hiện tại có lý do chính đáng để tiêu diệt hai người. Dù cô ta có làm ầm ĩ đến đâu, cũng chẳng ai nghi ngờ mối liên hệ giữa cô ta với hiệu trưởng nhỉ.”

“Ch-chờ chút! Karen phát điên vì hầu gái Satia bị tấn công kia mà? Vậy thì Satia đã bị ai tấn công?”

“Rõ ràng là tự biên tự diễn rồi.”

“Nghĩa là...”

Cô ta tấn công bạn thân chỉ để tạo cớ tiêu diệt bọn họ?

Nhưng... trong cuộc đối đầu lúc nãy, mình không cảm nhận được chút giả dối nào từ Karen cả.

Để phủ nhận sự thật tàn nhẫn, một khả năng hiện ra trong đầu Nina.

Tẩy não chính mình.

Giống như cách Nina đã dùng để hạ Bennett trước đây. Bằng cách tự thuyết phục rằng kẻ tấn công Satia không phải mình, Karen có thể duy trì lời nói dối hoàn hảo. Và khả năng tự tẩy não ấy có thể dễ dàng nhận ra qua cảnh cô ta tập luyện phản xạ có điều kiện ở võ đường.

Tay chân Nina run rẩy trong vô thức.

Cổ họng khô khát, tầm nhìn bỗng mờ đi.

Mình sắp phải chiến đấu với ‘thứ đó’ ư?

“...Tại sao các người cười thế? Có hiểu tình hình không vậy?”

Nghe Emma hỏi, Nina mới nhận ra mình chẳng hề tuyệt vọng.

Sợ hãi và phấn khích. Hai cảm xúc mâu thuẫn, nhưng cô vẫn trải nghiệm cùng lúc.

“Bởi vì tình tiết thú vị như thế này hiếm có mà.”

Nhìn Jin nhếch mép, cô nhớ lại lời vàng ngọc từng được nghe:

Lừa lọc tinh vi cũng là một loại hình nghệ thuật.

Trong đầu Jin bây giờ đang hình thành một âm mưu lừa đảo vĩ đại để hạ gục ả quái vật kia.

Nina rất muốn nhanh chóng nghe toàn bộ kế hoạch. Cô muốn tham gia ngay vào chiến lược lừa gạt cả thế giới này.

“Xin lỗi Emma, tôi cũng có cảm giác tương tự.”

Nghe thế, người đồng phạm mới thở dài với vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng.

“...Có lẽ tôi đã lựa chọn sai đồng minh rồi.”

Jin cười khẩy trước lời mỉa mai của Emma, rồi bắt đầu giải thích kế hoạch cuối cùng.

Truyện Chữ Hay