Một kẻ đội mũ trùm màu đen đi qua khu rừng đêm tĩnh lặng.
Hắn vừa mới bước ra khỏi phòng của Bennett Roar.
Y đã bị đuổi học, và phòng y sẽ bị bỏ trống trong vòng ba ngày. Trong khoảng thời gian đó, Jin Kirihara có lẽ sẽ ghé qua. Chắc là cậu ta kỳ vọng rất ít, nhưng hẳn sẽ không từ bỏ tìm kiếm thông tin hữu ích khi cơ hội chưa bằng 0.
Vì vậy, nhân vật mũ trùm đen đã chuẩn bị một món quà, là mảnh giấy viết vẻn vẹn có mỗi dòng chữ “Hân hạnh được gặp cậu”.
Chỉ nhiêu đấy hẳn đủ để Jin hiểu. Rằng hắn đã nhìn thấu mục đích mà cậu ta đang nhắm đến. Rằng hắn sẽ để cậu ta tiếp tục trò chơi ngớ ngẩn của mình.
Hắn hơi bất ngờ với hành động của Jin.
Trong cuộc đua sinh tồn ở trường Haiberg, nhắm vào nhóm được miễn thi tuyển sinh trước tiên quả là ngu ngốc. Hơn nữa, cậu ta chỉ kiếm được có 53 điểm sau trận chiến với Bennett.
Muốn kiếm nhiều điểm hay muốn nhận được đánh giá cao hơn thì còn khối đối thủ dễ dàng hơn kia mà.
Lối hành động vội vàng như vậy chẳng giống với ấn tượng trong lần gặp mặt đầu tiên tí nào.
Rõ ràng là cậu ta có mục đích khác.
Ví dụ như... vạch trần bộ mặt của chó chăn cừu đang ẩn nấp trong mỗi niên khóa chẳng hạn.
Sau khi diễn vở kịch với từng ấy học sinh tham gia thì chắc ai cũng cho rằng Jin Kirihara đang tích cực tiêu diệt nhóm được miễn thi tuyển sinh. Tại thời điểm Bennett thua trận thì Jin cũng trở nên nổi bật.
Một khi Jin đã để lộ răng nanh thì chó chăn cừu buộc phải tiếp cận cậu, để xác định xem cậu có thực sự là kẻ nguy hiểm cần thanh trừng hay không, để xem cậu đã biết được bao nhiêu thông tin.
Nói cách khác, Jin sẽ nghi ngờ bất cứ ai tiếp cận cậu ta kể từ bây giờ. Tức là trò đấu trí căng não đã bắt đầu, trong đó đôi bên thăm dò lẫn nhau dưới lớp vỏ ngây thơ.
Nếu suy đoán này là đúng thì cậu ta quả là một chiến lược gia đại tài.
Hắn vốn cảm nhận được có điều gì đó bất thường về cậu ta, bao gồm cả khả năng vô hiệu hóa siêu năng lực. Chí ít thì hiện tại hắn không thể cười nhạo bản thân vì đã suy nghĩ quá nhiều.
“... Thú vị lắm.”
Hắn bất giác để giọng bật ra khỏi miệng.
Trong bóng tối mù mịt, hắn không lo bị ai nghe thấy. Bởi dẫu có người nghe đi nữa thì hắn đã có chiếc mũ trùm và lớp mặt nạ che giấu thân phận.
“Lừa bịp cũng là sở trường của tôi đấy.”
Ánh trăng nhạt chiếu xuyên qua những tán cây.
Mái tóc cam và đôi mắt màu lục sẫm lộ trong giây lát rồi lại chìm vào màn đêm.
Ngậm que kẹo lấy ra từ túi, cô gái cười thầm.
[To Be Continued...]